Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 464: Thần Điện kinh hiện




Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị triển khai thân pháp bắt đầu thuận theo rừng cây xuống núi.
Dọc đường bọn hắn còn gặp không ít đang ngược đường mà lên Hắc Nhật Tông đệ tử.
Đám người này đều là bị chiến đấu to lớn dư âm hấp dẫn tới, đang cầm đao thương kiếm kích đủ loại vũ khí chạy lên trên Hắc Nhật đỉnh.
Nhưng Triệu Vô Cực cũng không quan tâm mấy thứ này, hắn hành trình đi Hắc Nhật Tông lần này cũng đã xem như mở mang kiến thức không ít, biết được trong đó một số bí sử, bởi vậy đã cảm giác thỏa mãn.
Mà Tiếu Mị Mị thì vô cùng hài lòng với chiến lực hiện tại của mình, nếu không có Triệu Vô Cực, nàng chỉ sợ cũng không tu luyện được tới mức viên mãn của “khống lực”
Ánh mắt nàng nhìn về phía Triệu Vô Cực, càng trở nên nhu tình mật ý, trong mắt thu ba lượn lờ.
...........
Trên Hắc Nhật đỉnh, ba vị trưởng lão đều đang thở dài sườn sượt.
“ a, tốt như vậy một cái mầm mống, lại để hắn chạy mất a!”
“ đáng tiếc hắn không phải người của chúng ta cũng không phải là chúng ta nuôi dưỡng từ bé lớn lên, nếu không có thiên tư này, chỉ sợ Hắc Nhật Tông chúng ta sớm thống nhất giang hồ”
Râu trắng trưởng lão càng là thở dài hơn:
“ cho hắn mười năm, hắn cùng Tiếu Mị Mị trên giang hồ chỉ sợ không có địch thủ. Nếu có cũng chỉ có thể là Từ Tiểu Bạch bằng hữu của hắn mà thôi! Đến lúc đó, ai còn dám nghịch lại Hắc Nhật Tông chúng ta?”
Càng nói hắn là càng thở dài không ngớt. Tốt bao nhiêu anh tài a, cứ như vậy liền bị hắn để lọt tay rồi.
Hắn cũng không có tài ăn nói bao nhiêu, luận về mời chào, Thánh Chủ so với bọn hắn lợi hại nhiều, nếu Thánh chủ còn sống nói không chừng liền có thể thành công mời chào đến Triệu Vô Cực.
Đáng tiếc a, Thánh Chủ bây giờ cũng chết, Hắc Nhật Tông của bọn hắn cũng chỉ còn lại ba cái này lão gia hỏa mà thôi.
Ba người đang than ngắn thở dài, lập tức nghe được tiếng bước chân dồn dập đi lên.
Bản thân ba người đều đang ở trạng thái suy nhược, nếu bây giờ trong đám người đệ tử này có tay trong của Chính khí Minh đột nhiên xông tới ám sát, chỉ sợ ba người cũng khó bảo toàn tính mạng.
Râu trắng trưởng lão quát lớn:
“ tất cả dừng ở phía dưới cho ta, chưa có lệnh của ta không ai được lên đây!”
Cả đám người đang dồn dập lao lên nghe âm thanh liền nhận ra đây là vị kia Đằng trưởng lão, một cái hộ pháp đứng ra lớn tiếng hỏi:
“ Đằng trưởng lão, ta là Tùy Hộ pháp, vừa rồi ta nghe âm thanh rất lớn nên dẫn các đệ tử tới đây kiểm tra xem, không biết phía trên có việc gì không?”
Râu trắng Đằng trưởng lão lập tức lên tiếng:
“ không có gì, ngươi dẫn người lui xuống đi, chưa có lệnh của ta, ai dám lên đây lập tức chém cho ta!”
“ vâng!”
Cái này hộ pháp ứng lệnh một tiếng lập tức dẫn người lui xuống, không hề dám trái lệnh.
Đằng trưởng lão nhìn trong tay Thánh Chủ lệnh bài, thở dài một tiếng, trong lòng lẩm bẩm:
“ may mà còn chưa làm mất lệnh bài, Thần công cũng lưu ở trong này, Triệu Vô Cực đúng thật là không hứng thú gì với cái này Thánh chủ vị a!”
...............
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị một đường đi xuống, Tiếu Mị Mị đột nhiên hỏi:
“ Vô Cực, Hắc Nhật Tông có thể bị diệt không?”
Triệu Vô Cực lắc đầu nói:
“ không phải bọn hắn đã cầu cứu Âm hậu sư phụ của ngươi sao? Có thể bọn hắn sẽ phải bỏ một cái giá lớn để Âm hậu giúp bọn hắn đánh lui Chính khí Minh, hoặc có lẽ, Âm hậu sẽ trực tiếp thôn phệ Hắc Nhật Tông, để cho Cực Nhạc Ma Tông trở thành đệ nhất tà phái trên giang hồ.
Mị nhi, ngươi quen thuộc tính cách của nàng, ngươi đoán xem nàng sẽ làm gì?”
Tiếu Mị Mị suy nghĩ một hồi lập tức nói:
“ hẳn là sẽ thôn phệ Hắc Nhật Tông a, tà phái cùng tà phái, làm gì có hỗ trợ cùng thương xót”
đây chính là nàng dựa theo kinh nghiệm của mình nói ra.
Từ bé đến lớn đều ở tranh đấu vượt qua, Tiếu Mị Mị hiểu rõ tà phái là cái gì bộ mặt.
Hắc Nhật Tông không tàn, nhưng bọn hắn ngày bị lãng quên đã không còn xa.
Chỉ cần Âm hậu hợp nhất hai tông, đến lúc đó, ai còn nhớ tới Hắc Nhật Tông.
Mấy vị trưởng lão của Hắc Nhật Tông ở dưới dâm uy của nàng chắc chắn vì mạng sống của mình cùng đám đệ tử phải cúi đầu thuần phục, Âm hậu lại mất một thời gian kinh doanh cùng đồng hóa, chẳng mấy chốc, Cực Nhạc Ma Tông sẽ trở thành tà phái đệ nhất tông.
Nhưng những thứ này bọn hắn chỉ là thảo luận một chút mà thôi, Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đều không hề để ở trong lòng mấy thứ hư vô mờ mịt này.
Bọn hắn muốn làm chính là chinh phục đỉnh cao nhất của võ giả, tam hoa tụ đỉnh cảnh, trở thành tu tiên giả, làm một đôi thần tiên quyến lữ.
Nghĩ tới đây, Tiếu Mị Mị sắc mặt hồng nhuận,dựa sát vào người Triệu Vô Cực, cảm nhận lấy trên người hắn nhiệt độ cơ thể cùng mùi thơm nam tính.
Triệu Vô Cực cùng không hề suy nghĩ cái gì bàn tay heo ăn mặn sự tình, ôm lấy eo nàng, hai người nhàn nhã dạo chơi.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn liền đánh tan của bọn hắn khung cảnh lãng mãn.
Triệu Vô Cực nhíu màu, có chút tức giận.
Tiếu Mị Mị nhìn thấy Triệu Vô Cực cau mày liền biết được, sắp có người phải xui xẻo.
Triệu Vô Cực thả tay ra khỏi người Tiếu Mị Mị, hai người nhanh chóng thuận âm thanh phương hướng đi tới.
ẩn nấp vào một nơi ánh mắt khó nhìn thấy, Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị thu liễm hơi thở quan sát tình huống bên ngoài.
Một bên vô cùng đông người, bọn hắn chính là Chính khí Minh do Hiền Tụ Nghĩa dẫn đầu.
Một bên khác chỉ có mười một người, nhưng bọn hắn trang phục có chút quái lạ, mười một người thì chỉ do một cái thanh niên trẻ tuổi dẫn đầu, đằng sau hắn chính là mười người võ giả, trên người bọn hắn khí tức thâm sâu, Triệu Vô Cực vừa nhìn liền giật mình, vậy mà mười người nhất lưu viên mãn.
Trên người bọn hắn đội lên nón rộng vành, một loại rất được ưa chuộng lúc đi trời mưa, trên thân quần áo đều là loại bó sát người, thuận tiện cho hoạt động.
Bọn hắn tay trái đều cầm kiếm, kiếm không ra khỏi vỏ, hiển nhiên chưa hề phải động thân, hoặc là đã động như sau đó lại đút kiếm trở về.
Quái lạ chính là bên phải bọn hắn mang theo ống tên, mỗi ống tên đều lắp đầy tiễn, có khoảng hai mươi mũi tên, nhưng Triệu Vô Cực lại không thấy được cung tên, bởi vậy hắn mới cảm giác có chút quái dị.
Dẫn đầu đoàn người một cái thanh niên nhân, mặt dài ánh mắt hẹp, bên trong ánh mắt lộ ra nhàn nhạt sát khí cùng lạnh lẽo quang mang, có thể từ bên trong nhìn ra, đối phương chắc chắn là ngoan nhân, giết người không ít.
Mà kinh dị hơn chính là đối diện của bọn hắn, Hiền Tụ Nghĩa đang một chân quỳ trên đất, miệng phun máu tươi.
Xung quanh hắn mấy vị chưởng môn đều nằm la liệt, người nào người nấy đều thụ thương không nhẹ.
Đến cả Hiền Tụ Nghĩa đám kia trưởng lão trong môn phái vậy mà đều không thể trốn khỏi một kiếp, tất cả đều chịu không đồng đều thương tổn, một bộ trọng thương rất nặng dáng vẻ.
Đối phương là ai? Vậy mà có thể đánh cho Hiền Tụ Nghĩa đến mức độ này?
Phải biết Hiền Tụ Nghĩa tuy bị thương, nhưng cũng không phải cái gì đỉnh phong hậu kì có thể cùng hắn so sánh.
Lại còn thêm đám trưởng lão của Vấn Kiếm tông, cũng là một nhóm lực lượng mạnh mẽ. hắn ở ngay trên sân nhà còn bị thương như vậy, đủ thấy được, đối phương lợi hại đến cỡ nào.
Còn đám này Nga my, không động, Thất Thương Môn chưởng môn, rặt một màu nhất lưu viên mãn cảnh giới, có chút tiến bộ nhưng vẫn là quá kém, không đủ để dùng.
Hiền Tụ Nghĩa âm thành cực kì âm trầm vang lên:
“ các hạ là ai? Không biết Chính khí Minh chúng ta rốt cuộc đắc tội cái gì các hạ? các hạ vừa tới liền đánh, một câu giải thích đều không có, đây là ý gì? Còn nữa, các hạ sư thừa là ai, ta không thể tin nổi, trên giang hồ còn có loại cao nhân có thể dạy dỗ ra loại này đệ tử, đỉnh phong hậu kì liền có thể đánh bị thương được ta!”
Tên thanh niên nhân khóe miệng kéo lên một cái tà tiếu, thu lại kiếm của mình, hơi ngẩng đầu lên trời, như là nhìn một đám sâu kiến ở phía trước mặt hắn, khinh thường nói:
“ bản công tử chính là Kiếm các thứ hai cao thủ Hoài Tử Vận, các ngươi không đắc tội ta, nhưng Kiếm các chủ muốn ta đi thu phục các ngươi đám này nhân sĩ giang hồ. Bởi vì biết các ngươi chắc chắn sẽ không đồng ý, nên ta trước đánh phục các ngươi, sau đó mới bàn điều kiện, như vậy sẽ tiết kiệm của ta rất nhiều công sức.
Ta không có sư thừa, kiếm pháp của ta đều là dùng công lao đổi lấy!
Còn nữa, điều quan trọng nhất, các ngươi nên nghe cho kĩ.
Ta, Hoài Tử Vận, đến từ Kiếm các, Thần Điện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.