Hệ Liệt Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 4: Chương 4






Xa phu nhanh chóng nhóm đươc một đống lửa nhỏ, lại nhanh nhẹn vào rừng kiếm vài con gà rừng. Tôi ôm trán ngồi một bên đống lửa nhìn Dương Phong không dám mở miệng, thật là ngượng á! Mũi của hắn cũng đã ngừng chảy máu rồi, nhưng mà trán của tôi vẫn còn nguyên dấu răng của hắn đây!
Không khí ngượng ngập kéo dài tới tận khi xa phu trở lại với hai con gà đã làm lông sạch sẽ, bắt đầu nướng gà...
BBQ nha BBQ
~Chẳng mấy chốc sau hai con gà đã vàng ươm trên lửa, mẹ nó, xa phu này quả là hảo đầu bếp nha! Không biết ướp gia vị gì nhưng mà... chẹp chẹp...
Tôi vẫn còn thèm nhỏ dãi nhìn con gà trên lửa thì một cái đùi gà đã đưa kề tới miệng, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp cắn một miếng ngập răng!
Oahaha... Thịt gà thơm mềm nóng h...
...
“Khụ...”
...
...
Con mẹ nó!
Hình tượng thục nữ mấy ngày nay của mình!!!
Dương Phong quay mặt qua bên kia nhưng tôi vẫn còn thấy bả vai hắn đang run run! Ngay cả xa phu đang nướng gà cũng tránh qua chỗ khác!!!
Thảm a...

“Khụ... T... Tiểu nữ có chút đói... Nên...” E lệ ah e lệ mau. Trong tình huống này phải tỏ ra ngốc một chút người ta mới thương á!!!
“Lưu cô nương không cần giữ lễ. Tại hạ cũng có chút đói. Lưu cô nương cũng nên ăn nhiều một chút...” Ngươi a ngươi! Cái bản mặt vặn vẹo đó rõ ràng là đang nín cười muốn chết! Còn ra vẻ đạo mạo nữa! Nhịn nhịn đi! Ta cho ngươi nhịn quá hóa táo bón!!!
Âm thầm giơ ngón giữa lên một trăm lần. Tôi tiếp nhận cái đùi khác từ tay xa phu, hung hăng cắn cắn!!!
...
Ngon quá ah
~~Chẳng mấy chốc chỉ còn lại xương gà, tôi mút mút ngón tay nhìn xa phu bằng cặp mắt long lanh. Người ta muốn ăn nữa nha
~~Xa phu lúng túng chống lại ánh mắt của tôi một hồi, cũng đành vác bẫy đi săn thêm gà. Nhưng mà trời cũng sắp tối rồi...
***
Ngồi đập muỗi cả buổi tối, cuối cùng Dương Phong không thể tiếp tục nhìn tôi sát sinh nữa mà kêu tôi lên xe ngựa ngủ. Lại đành phải khách khí một lúc tôi mới an vị được trong thùng xe... Aizz. Dù rằng trong này không có muỗi, nhưng muốn nằm ngủ được cũng là cả một vấn đề nha...
Trằn trọc cả một đêm, cuối cùng tôi đành phải đầu hàng tấm nệm vừa chật vừa cứng trong xe. Gì chứ! Để ngồi còn được chứ ngủ thì đúng là vái cả nải! Dương Phong và xa phu vẫn còn đang nghỉ ngơi bên đống tro âm ỷ khói. Xoa xoa cái cổ có chút mỏi, tôi lờ đờ đi tới bờ sông gần đó rửa mặt.
...
Không phải chứ!
Tôi run run nhìn nửa bên mặt trắng nõn trong nước, nửa mặt kia vẫn còn một mảng đốm xanh quanh mắt không khác gì khoang mắt chó!
Chuyện gì đã xảy raaaaaaaa....
Kiểm tra hết lượt trên dưới trái phải, cả chân lẫn tay đều khôi phục trắng hồng như trước! Duy chỉ có con mắt trái... Mẹ nó cũng lại quá ảo diệu đi!
Tôi lại hung hăng dày vò con mắt trái một hồi. Ta chà ta chà!! Tại sao chà rát cả da mà nó cũng không có chịu mất đi!! Như thế này còn đáng khinh hơn cả cái mặt đều đen!!
Tôi vừa khóc vừa chạy về xe ngựa, mẹ nó sao hồi nãy đi lại không có mang nón trùm đầu đâu! Đến bây giờ tôi mới yêu cái nón đó biết bao
~~Đám Dương Phong và xa phu cũng vừa tỉnh lại, đang thu thập đồ đạc, thấy tôi ôm mặt chạy lại từ bờ sông cũng nghi hoặc hỏi
“Có chuyện gì không ổn sao ?”
“Không có a!”
Bịch...
Ta căm thù mi cái thành xeeeeee
Tôi lại được vinh quang lăn một vòng từ thành xe xuống mặt đất. Lúc bò lên có chút chật vật, cũng vừa vặn nhìn được Dương Phong đang ngây người nhìn tôi...
Nhìn nhìn nhìn! Nhìn đi! Nam nhân đều là nam nhân hết mà! Có tên nào mà không ngây người được không chứ!
Pffft...
Trán tôi lại đổ vài vạch đen sì... Tên gia hỏa đó cũng không khách khí chút nào lăn lộn trên đất mà cười nhạo tôi!
Cười cười cười! Cười đi! Nếu tôi mà là Tiếu thì đã cho hắn bay xa ba ngọn núi rồi!
Hừ!
Không thèm nhìn mặt cái tên ra vẻ đạo mạo kia nữa, tôi hậm hực bò lên xe kiếm cái nón trùm đầu, che thật kín cái “mắt chó” lại mới hậm hực ngồi trong xe chờ hai kẻ thiếu nghĩa khí kia cười đủ rồi mới tiếp tục lên đường.
***
Xe đi vào trong thành trấn, cũng không khác mấy với những gì đã thấy trên phim ảnh, lại có một chút tấp nập ồn ào hơn. Tôi vén màn xe lên quan sát xung quanh đường phố một vòng lại một vòng... Màn thầu nha... Kẹo hồ lô nha... Còn có cái kia có phải vằn thắn đúng không??? Ô ô ô... Nguyên cả quả táo bọc đường cũng to quá đi!!?
“Xem ra chúng ta nên ghé vào đâu đó dùng bữa trước rồi hãy hồi phủ đi” Dương Phong sau khi đã khôi phục vẻ đạo mạo rởm, lại thong thả lên tiếng đánh vỡ màn ngắm đồ ăn của tôi. “Ý Lưu cô nương thế nào?”
“Vậy đành phiền công tử.” Tôi cười có chút mếu... Dù sao tới mức này cũng không thể ra vẻ thục nữ được nữa. Chi bằng cứ tùy tâm trạng đi, đỡ phiền phức!
Xe ngựa dừng lại trước một tửu lâu 2 tầng khá lớn, lúc tiểu nhị trong quán chạy ra tiếp khách nhìn thấy Dương Phong thì hai mắt sáng rực như đèn laze quét quét trên người tôi vài vòng. Mẹ nó! Chưa thấy thiếu nữ che mặt bao giờ sao?
Dương Phong đằng hắng một tiếng gã tiểu nhị kia mới chịu rời mắt khỏi tôi, lại khôi phục thái độ giả lả tiếp đón hắn.
“Công tử lần này trở về thật sớm”
“Cũng không có việc gì nên ta sớm trở lại sớm vài ngày.”
Nghe một hồi lại cảm thấy, có vẻ như lai lịch của gã Dương Phong này cũng không nhỏ nha, mà tiểu nhị kia tiếp đón hắn như là tiếp đón chủ tử vậy. Nói không chừng cái tửu lâu này cũng là của hắn đi?
“Công tử vẫn dùng món ăn như trước chứ ạ?”
Tiểu nhị vừa dẫn chúng tôi lên một nhã gian trên lầu hai vừa khẩn khoản lấy lòng, mở cửa kéo ghế rót trà, trơn tru mà hầu hạ không có nửa điểm sai sót.
“Mang vài món ăn nhẹ lên đây” Dương Phong kia cũng tùy ý hưởng thụ hắn phục vụ, lại nhấp một ngụm trà, lúc này mới quay sang hỏi tôi “Lưu cô nương có muốn ăn thêm món gì không?”
“Ực...” Tôi nghĩ, dù sao thì hình tượng thục nữ cũng hỏng be bét hết rồi, ra vẻ thêm cũng chỉ để hắn cười thầm thôi! Nên cũng không khách khí mà quay qua tiểu nhị kia hỏi“ Có thể cho ta một bát mì bò thật lớn không? Ít hành một chút, cho thêm vài lát ớt nhưng cũng đừng quá cay, thịt bò tái vừa tới, sẵn tiện cho thêm nhiều rau cải một chút. Còn có...” Liếc thấy Dương Phong đang tròn mắt nhìn mình, tôi lại đành ngậm miệng không đưa thêm yêu cầu nữa... “Làm ơn nhanh lên một chút.”
iểu nhị vẫn còn đang trân trân nhìn tôi, Dương Phong lại phải đằng hắng một tiếng hắn mới chịu tỉnh, rồi lại vâng dạ ra ngoài chuẩn bị đồ ăn. Một mình tôi ngồi cùng Dương Phong trong nhã gian cũng không biết làm gì, đành ngồi day day góc tay áo...
“Lưu cô nương có biết người thân của mình hiện tại đang ở đâu trong thành trấn không?” Đột nhiên Dương Phong lên tiếng lại làm tôi có chút giật mình...
Nghĩ nghĩ lại, ngoài cái tên Vương Nhi tôi cũng không có biết Vương Nhi cô nương kia mặt ngang mũi dọc ra sao hết! Mà người đó đang lẩn trốn Thần giáo có lẽ cũng không dùng họ tên thật đi? Ngẫm ngẫm một lúc mới đành nói “Tiểu nữ đang tìm biểu tỷ bên ngoại, họ Vương, ba năm trước nàng cùng nhi nữ bỏ nhà tới thành trấn này làm ăn, cũng không rõ tung tích.” Xem đi xem đi, nói dối mà mặt không đỏ tim không đập! Tôi cũng cảm thán cái đầu của mình cũng không đến mức bại lụi như Tiếu nói đâu!
"Vương cô nương cùng nhi nữ sao?” Trầm ngậm một lúc, Dương Phong cuối cùng cũng mở miệng“ Ta nhớ Thùy Hương Lâu có một vị vũ cơ họ Vương rất nổi tiếng, Mỗi đêm chỉ múa một điệu, hiện tại đang sống cùng nhi nữ hơn ba tuổi... Chỉ bán nghệ chứ không bán thân.” Câu cuối còn thêm vào khá vội, như thể sợ tôi kiêng kị cái đề tài này không bằng.

Nhưng mà...
Thúy Hương Lâu?
Không phải là kĩ viện đi?
Vũ cơ họ Vương... Sống cùng nhi nữ hơn ba tuổi... Cũng không thể trùng hợp vậy? Lại nói vị Dương công tử này chính là chất xúc tác để tìm Vương Nhi cô nương... Nhưng cũng không phải là nhanh thần kỳ vậy chứ???
“Chi bằng tiểu nữ sẽ đi một lần chứng thực thử xem, cũng không thể ngồi đây đoán già đoán non được...” Nuốt mối nghi hoặc trong lòng xuống, dù có phải hay không thì cũng phải đi kiểm tra mới biết được... Mà làm sao để biết có phải đúng người không đây thì tôi cũng chịu... Tôi âm thầm vò đầu bứt tai trong lòng một trận.
Nhưng mà cũng chẳng đươc lâu.
Tiểu nhị đã trở lại cùng vài cái bánh bao trắng trắng tròn tròn thơm phức cùng một tô cháo gà lớn... Còn có mỳ thịt bò lớn của tôi nữa... Ực...
“Lưu cô nương dù sao cũng là nữ nhi, ghé thăm chốn đó quả là không tiện.” Dương Phong làm bộ nhíu nhíu mày, tôi cũng chẳng quan tâm hắn đang nói gì lắm. Lực chú ý đã dồn hết vào tô mỳ bò lớn rồi
~~“Chi bằng cô nương lưu lại phủ ta vài ngày, mấy ngày tới là sinh thần của gia phụ, có mời Vương cô nương của Thúy Hương Lâu tới biểu diễn một khúc. Cô nương có thể nhân tiện hỏi thăm?”
Hả...
Xúc tác đúng là xúc tác nha...
Việc tốt như vậy?
Tôi vẫn còn đang ngậm một mồm lớn mỳ bò và rau cải, không khỏi trợn mắt lên nhìn Dương Phong một chút...
Sinh nhật lão cha không khỏi quá đúng lúc chứ? Lại còn lưu lại vài ngày?
Tôi híp mắt đánh giá một hồi. Không phải tôi tự luyến, nhưng mà quả thật không thể có lòng tin với đám nam nhân trước mặt Tiếu được...
Người ta là tuyệt đại mỹ nhân á
~~



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.