Hệ Liệt Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 3: Chương 3






Ánh nắng chiếu vô mắt tôi có chút chói, đầu óc lâng lâng, cả người chẳng còn chút sức lực, cảm giác như đang nằm trên sóng biển vậy, dập dềnh lên xuống lên ... xuống?
Tôi choàng tỉnh...
WTF...
Đây lại là đâu thế này!!!
“Cô nương tỉnh?” Một giọng nam dễ nghe vang lên bên cạnh, tôi có chút thất thần, nhìn xung quanh không gian bốn bề nhỏ hẹp, còn rung rung, còn có tiếng ngựa lọc cọc... Là xe ngựa nhaa!
Vẫn chưa hết bàng hoàng, thế quái nào mà mình lại ở đây... Tối qua sau khi Hải Kỳ lui xuống tôi liền dùng bữa tối, xong rồi ngồi tính kế vẩn vơ làm sao sống sót trong giang hồ hiểm ác… sau đó ngủ quên trên lá sen...
“Cô nương?” Giọng nam lại vang lên, có chút không kiên nhẫn, đến bây giờ tôi mới chú ý bên cạnh còn có người...
Nam, khoảng hơn hai mươi, cũng khá đẹp trai, một thân áo bào màu xanh lam có vẻ giống công tử thế gia. Nhìn một chút, gương mặt nhìn tôi khá bình thản. Tốt! đến tôi còn khó kìm lòng khi nhìn “Tiếu" chứ đừng nói gì đám đàn ông, nhưng người này xem ra không bị “Tiếu" mê hoặc...
Ách...
“Sao ta lại ở đây?” Cái này mới quan trọng á!
Nam tử khó hiểu nhìn tôi một chút, vẫn giữ được lễ độ mà trả lời “Cô nương đột nhiên rơi xuống trước xe ngựa của tại hạ, cũng may xa phu kịp thời dừng xe, mới không ngộ thương cô nương, mong cô nương lượng thứ.”
Rơi xuống?!!
Thế quái nào đang ngủ mà lại rơi xuống được trước xe ngựa của người ta vậy... Lại còn suýt bị ngựa dẫm chết... Con mẹ nó cũng quá ảo diệu đi? Tôi thử ngồi dậy một chút, đau thật đau nha... Toàn thân đau nhức không chịu nổi, xương cốt còn phát ra tiếng ken két nữa mới dọa người chứ, tôi hít vào một hơi mà vẫn tối tăm mặt mày, ngay sau đó có một vị gì ngai ngái đưa lên...
Ọc...
Thổ huyết rồi!!! Tôi lớn nhiêu đây lần đầu tiên thổ huyết á! Tôi trợn tròn nhìn đống máu nhỏ tong tong trên vạt váy tím, lại còn có chút đen đen...
“Cô nương xin chớ vận động mạnh, nàng có lẽ đã bị trúng loại độc gì đó” nam nhân trong xe đột nhiên lên tiếng khiến tôi giật mình.

Độc á?
“Độc ?”
“Phải. Tối qua khi cô nương rơi xuống trước xe ngựa sắc môi đặc biệt xanh tím, quầng mắt bọng đen, trên da còn...” Nam tử hơi nhíu mày giải tích một chút, còn có vẻ khó nói làm tôi hơi hoảng.
Nhưng mà nhìn xuống tay... God! Tôi kéo cả ống tay áo lên cao, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của nam tử kia. Nhìn... Á nhìn xem! Xanh xanh đen đen từng mảng như vậy...Phát khiếp!! Giờ thì đã hiểu tại sao nam tử kia nhìn mình thật bình tĩnh ah~~
Có lẽ toàn thân đều biến xanh đen hết con mẹ nó rồi !!!!
Ọc...
Một bụng máu lại vinh quang thổ ra. Tức muốn ói máu á! Người ta cũng chưa sở hữu cái thần thể này đươc vài ngày đâu! Cứ như vậy trúng độc... Trước mắt lại tối đen một mảng...
***
Tỉnh lại lần nữa, trước mặt là một lão già lạ hoắc, cổ tay đang bị đè nhè nhẹ, vậy chắc lão là bác sĩ... ách... là đại phu. Đầu óc hơi mơ màng, tôi nhìn bên trên bốn góc màn, dưới thân không có rung lắc, vậy chắc đang nằm trên giường rồi. Thanh tỉnh một chút, nhìn qua đại phu già đang lắc lắc cái đầu, nhăn nhăn cái mày... Cảm giác không tốt bên trong lại nhảy lên.
“Độc của cô nương đã chạy vào trong lục phủ ngũ tạng, sợ là khó mà cứu.” Lão đại phu vừa lắc đầu vừa cảm thán. Theo từng cái lắc đầu của lão trong lòng tôi cũng quặn lên vài lần.
Con mẹ nó... Ta đã làm gì!!!! Đang yên bị chùm đèn đè chết, đang yên bị thành Thần tôn ma giáo, đang yên bị trúng độc khó cứu !!!!!
Mặc dù 19 năm trước tôi có sống vô dụng cũng vài lần dụng tâm giết người nhưng mà cũng chưa có làm ah~~ Sao lại dính quả báo thế này !
Tôi lại vinh quang ngất đi tập 2.
***
“TIẾUUUU !!! Con mẹ nó mi lăn ra đây cho taaaaa” Lại cái không gian đen sì chết tiệt này, tôi bất chấp gào lên gọi Tiếu, ô ô ô, người ta sắp chết rồi
“Nha đầu...”
Tôi quay ngoắt lại... Ách. Tiếu vẫn cười cười nhìn tôi, vẫn là cái kiểu cười không chạm khóe mắt như thường lệ. Khí thế ban nãy của tôi bị sụt xuống mấy phần, nhưng mà vẫn không kìm được hung hăng dậm chân.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Tại sao đang yên lành ta lại bị trúng độc còn bị rơi trước xe ngựa của người ta!”
“Hải Kỳ.’’ Tiếu nhàn nhạt nhắm mắt, lại lười biếng nằm xuống phiến lá xanh, không nhanh không chậm nói ra hai chữ.
Hải Kỳ... Là Độc Vương? Nói vậy độc là do nàng hạ? Tôi có chút không tin tưởng nghĩ tới, con người mong manh như hoa cát cánh đó vẫn luôn chân chân thật thật mà lo lắng cho tôi...
“Không phải độc.” Tiếu lại mở mắt, con ngươi màu tím trong suốt lại lóe lên một chút. “Chỉ là dược ức chế hành động của ta mà thôi”
“Hả? Dược ức chế người làm gì nha?” Tôi cũng leo lên lá sen ngồi cạnh Tiếu, nàng cũng không có tỏ vẻ bất mãn nên tôi cũng bạo dạn hơn chút. Tạm thời là đông minh có thể không so đo mấy cái nhỏ nhặt!
“Nàng không muốn ta đi tìm tiểu bảo bối” Tiếu bỗng dậy lên sát khí, ách, lồng ngực lại bị áp suất thấp ép lên khiên tôi hoa mắt một hồi… Thật khó khăn mới đè được hơi thở, tôi hung hăng vỗ vỗ xuống mặt lá.
“Dừng! Nàng chỉ hạ dược ức chế ngươi tại sao ta lại vinh quang trúng độc hả!?”
Tiếu nheo mắt nhìn tôi khinh bỉ, trên đầu tôi lập tức xuất hiện mấy vạch đen...
“Hạ dược là lên cơ thể ta, nhưng ngươi không phải đang ở trong đó sao? Ta nghĩ không chỉ dung mạo xuống cấp mà ngay cả trí thông minh ngươi cũng không được kế thừa từ thần lực chút nào.” Tiếu lại lắc đầu cảm thán...
“Con mẹ nó không phải tại ngươi đời này phung phí thần lực hay sao!!!” Tôi muốn hung hăng bóp bóp cái cổ trắng nõn kia lắc lắc vài cái, nhưng mà động vào ánh mắt đầy sát khí kia lại nhịn xuống... Khỏi cần chờ độc phát, cứ kêu Tiếu búng một cái là được đi đầu thai rồi... “Nếu chỉ ức chết hành động tại sao lại bị phát độc?”
“Ta cũng không nghĩ lại nặng như vậy...” Tiếu thở dài đánh thượt một cái.
“Đợi... Ta đang ngủ mà rơi giữa đường... không phải là do ngươi đi?” Tôi nheo nheo mắt nhìn Tiếu, lão tổ tông ơi, ngươi hại ta còn chưa đủ sao??? “Không phải ngươi nói không thể điều khiển thân thể nữa sao?”
“Chỉ cần mượn một chút phách của ngươi là được rồi.” Tiếu nhún nhún vai.
“F...” Tôi âm thầm đưa ngón giữa lên.
Tiếu đại thần! Ngươi coi hồn phách ta là đồ chơi sao! Muốn mượn liền mượn. Nói tới đó cũng đủ để hiểu chuyện gì xảy ra rồi! Chắc chắn nàng ta đã ức chế lại cái dược kia bất chấp để ra khỏi Thần giáo sau đó giữa đường không chịu nổi nữa mà ngất đi! Chỉ có tôi là gánh hậu quả á!!!
“Thời gian này nhớ sử dụng cho tốt. Cái lam y kia, sẽ giúp ngươi tìm được tiểu bảo bối!’’
Tôi còn đang vò đầu bứt tai, cũng không hiểu mấy lời Tiếu nói cho lắm. Lam y? Là nam nhân kia ấy à?
“Hắn có quan hệ với Vương Nhi cô nương sao?”
“Không.” Tiếu tỏ vè không kiên nhẫn “Nếu hắn có quan hệ với tiểu bảo bối thì đã sớm đầu thai rồi. Ta nhìn ra, hắn là nhân tố thúc đẩy chúng ta tới chỗ tiểu bảo bối!”
Ợ... Có quan hệ cũng giết sao... Được rồi, ai bảo nàng là Thần làm chi... Nhưng mà, trùng hợp lại rơi đúng vào người cần thiết như vậy... Sao không rơi luôn xuống chỗ Vương Nhi cô nương luôn cho xong!
***
“Đa tạ Dương công tử cứu mạng, Lưu Diệp không biết lấy gì báo đáp.” Tôi trưng ra cái vẻ mặt thật dịu dàng mà nói, trong lòng đang không khỏi thấp thỏm. Mẹ nó, thông thường lời thoại này tiếp sau đó sẽ là lấy thân báo đáp á. Nhưng với cái thân xanh đen tím lẫn lộn này mà tên Dương công tử cũng chấp nhận được thì cũng quả là mẹ nó bệnh hoạn a
~“Lưu cô nương khách khí. Dương mỗ cũng chỉ là nhấc tay chi lao, cũng không đòi hỏi nàng phải hồi đáp gì” Dương Phong vẫn giữ thái độ ôn hòa, khép chiết phiến trong tay lại thong thả nói. Ừ, tốt nhất là không đòi báo đáp, có đòi thì tôi cũng chỉ có tấm thân của Tiếu mà thôi.
“Tiểu nữ…” Con mẹ nó mấy cái xưng hô cổ đại cũng quá rườm rà đi “…vốn là đang đi tìm người thân, không may trên đường gặp phải yêu bà thích dụng độc, trên đường chạy trốn kiệt sức mới rơi trước xe của công tử, mong người rộng lượng thu ta vài ngày, tới thành trấn kế bên, nếu tìm được người thân xin hồi đáp lại công tử...” Phục chưa. Với cái mặt xanh đen này thì có nói dối cũng không đỏ được đâu nha~ Mà cũng không có hoàn toàn là nói dối đâu mà...
“Lưu cô nương chớ ngại. Vừa hay ta cũng đang trên đường trở về hàn xá ở thành trấn. Cũng chỉ là thuận đường thôi, Vương cô nương không ngại có thể đi cùng chúng ta một đoạn?”
Người ta đã khách khí như vậy thì tôi cũng chẳng khách sáo đâu. Huống chi, nam nhân này còn có thể giúp mình tìm đươc Vương Nhi cô nương nha.
“Vậy đành phiền công tử” Vốn liếng phim ảnh với ngôn tình đâu! KHông dùng lúc này còn chờ lúc nào nha~hahaha.
***
Xe ngựa đi có chút chậm, xa phu cũng thong thả để mặc ngựa rong ruổi trên đường lớn, mấy ngày này thân thể tôi cũng tốt lên khá nhiều. Cũng không còn đau nhức hay thổ huyết nữa, đến đại phu bắt mạch cũng há mồm trợn mắt nói rằng độc tính gần như đang rút lui toàn bộ. Tôi thở phào một hơi...
Không có chết a...
Thật may mắn quá
~~Chỉ là các vết xanh đen cũng chậm chạp không chịu rút đi, tôi cũng có chút mừng, thà xấu một chút, chứ với dung mạo của Tiếu mà bước ra đường còn sợ không gây bạo loạn đâu.
Dương Phong kia cũng cực kì ngạc nhiên, rõ ràng là một người sắp chết, vậy mà chỉ trong ba bốn ngày không chỉ tự tiêu độc, lại còn khỏe mạnh như vậy...

Tôi cảm thán, Thần thể đó mà
~Xe ngựa vẫn thả bước, một bên là vách núi thoai thoải trải đầy cây cỏ thấp, bên kia có thể nhìn ra xa xa có ruộng lúa cùng một khúc sông uốn lượn, vén màn xe xem một chút, tôi tới thế giới này còn chưa được một tháng đâu, hết trốn trong Thần cung lại nằm trên giường bệnh, chưa có lần nào được thưởng thức phong cảnh nguyên sinh cổ đại hết á! Dưới ánh tà dương, mặt sông phản chiếu ánh sáng lấp lánh khiến tôi nheo nheo mắt.
“Lưu cô nương cũng có nhã hứng ngắm cảnh?” Dương Phong từ trong xe ngựa bước ra ngồi vào phía bên kia của xa phu, khiến cho trước xe có chút chật.
“Nhân sinh mấy ai cưỡng được lại cảnh đẹp thư thái như thế này đâu” Tôi ngồi xích xích ra chút, cái nón chùm đầu chạm cạch vào thành xe, nói thật là tôi không thích đội nó xíu nào, nhưng mà Dương Phong người ta đã hảo tâm mua à không dùng thì có chút ngại. Dù sao cũng đang nhờ vả người ta nha...
“Cô nương có vẻ không thoải mái?”
“Nào có... Haha... Chỉ là không quen một chút...”Cũng không cần phải vờ diễn kịch làm gì, người ta cũng chẳng thấy đâu mà “Tiểu nữ chỉ là hơi lo lắng, không biết những vết xanh đen này có thể hết hay không...”
“Cô nương yên tâm, vào thành rồi ta sẽ cho người tìm đại phu tốt nhất cho cô” Trong giọng nói của hắn còn có chút thương tiếc... Dù rằng da xấu một chút, nhưng nhìn tổng thể thì gương mặt này thân thể này cũng không thể không nhìn ra là đại mĩ nhân á. Chỉ mong hắn giúp mình chữa bệnh không có ý gì khác thôi. Haizz...
Xe vẫn tiếp tục đi, ngoài tiếng “Giá..” của phu xe thi thoảng vang lên cũng không có ai nói chuyện tiếp, trời cũng dần tối, tôi lui vào trong xe ngựa ngồi, cảnh có đẹp cũng không thắng đươc lũ muỗi đến góp vui đâu!
Ngồi một mình cũng có chút nhàm chán, tôi lại kéo tay áo lên kiểm tra mấy vết đen trên da. Không có nhạt đi chút nào... Tôi hoài nghi có phải Hải Kỳ là muốn Tiếu vì cái gương mặt xanh đen này mà không dám gặp ai, sau đó khỏi đi tìm Vương Nhi cô nương không nữa...
Bỗng nhiên xe ngựa lại dừng lại, tôi chưa kịp chuẩn bị nên mất đà lăn trong thùng xe một vòng. Dương Phong vén rèm bên ngoài thấy tình cảnh chật vật của tôi cũng chỉ ho khan một tiếng, sau đó khách khách khí khí mà nói.
“Lưu cô nương trời cũng đã tối, ta e rằng trước mắt cũng không có nhà trọ hay khách điếm nào. Chi bằng chúng ta nghỉ đêm tại đây sáng mai lên đường?
Tôi chật vật bò dậy, cũng không cảm thấy gì không ổn.
Oa oa~ là cắm trại á.
“Tiểu nữ cũng thấy ngựa chạy cả ngày đã mệt. Chi bằng nghe lời công tử nghỉ lại nơi này đi.” Thập phần thục nữ, thập phần nhu thuận đáp lời, tôi định bước xuống xe, lại thấy cánh tay Dương Phong đưa ra định đỡ tôi. Thành xe có chút cao, muốn xuống thì phải nhảy xuống... Tôi cũng không khách khí nắm lấy tay hắn để hắn đỡ tôi xuống.
Nhưng mà xui xẻo thế nào lại dẫm vào vạt váy!
Bịch...
Dương Phong vinh quang trở thành tấm đệm thịt !!!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.