Loại cảm giác huyền diệu này khó mà giải thích, thần kì không thể nói được, giống như toàn bộ vũ trụ đều dung nạp vào trong tâm hải của Hồng Quân, cảm thụ được cái loại tinh vân này biến ảo, thời không huyền diệu vận chuyển.
Ánh sáng của Đạo Thiên Kính phát ra càng ngày càng mạnh, mới đầu còn như ánh sáng tinh nguyệt, tới lúc sau có thể cùng mặt trời tranh giành sáng chói, không thể nhìn xem. Ánh sáng rực rỡ màu bạch kim hoàn toàn bao trùm Hồng Quân, từng tia từng tia lực lượng kỳ dị thẩm thấu mỗi một tấc gân mạch và máu thịt của Hồng Quân.
Nhưng mà, cùng lúc thân thể được cải tạo hoàn toàn, Hồng Quân bỗng cảm giác được một loại lực lượng khác cực kỳ huyền diệu.
"Chẳng lẽ...!"
Hồng Quân đột nhiên mở to mắt, mặt lộ vẻ kinh sợ, ánh mắt chiếu vào trên Đạo Thiên Kính.
Phương pháp khởi động Đạo Thiên Kính, chính là dùng phương thức đặc thù để khống chế hỗn độn khí, nhưng mà sau khi mở ra, Hồng Quân vốn không cách nào lĩnh ngộ cái bảo tàng kia ẩn giấu ở bên trong của Đạo Thiên Kính, nhưng tới lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được trong Đạo Thiên Kính, một loại lực lượng thần bí phi thường huyền ảo.
"Chẳng lẽ nói, giải cấm đến trạng thái thứ năm, đem năng lực khống chế hỗn độn tăng lên tới Quy Thần sơ kỳ, thì có thể nắm vững lực lượng trong Đạo Thiên Kính?"
Hồng Quân giật mình nhìn thân thể của chính mình, hiện giờ đã trải qua việc tôi luyện trạng thái giải cấm thứ năm của bất diệt phách thể, giới hạn biến chất của hỗn độn, khiến hắn đối với thuộc tính của hỗn độn càng từng bước hiểu sâu, cảnh giới hiện tại cũng đã đạt tới trạng thái ban đầu của "Quy Thần".
Cảnh giới được tăng lên trên phạm vi lớn, khiến cho Hồng Quân một cách kỳ diệu lãnh hội được một phần huyền diệu của Đạo Thiên Kính, nhưng hắn như trước đang nghi vấn về loại lực lượng này, nếu như có thể phát huy thật sự, vậy thì quả thật là quá mức khủng bố.
Tóm lại, không có thực hiện được, cái lý luận gì đều không thể nào nói nổi!
Ngay phút chốc, Hồng Quân bắt đầu thử vận dụng tính chất huyền diệu trong Đạo Thiên Kính, giống như dự liệu trong lòng, Đạo Thiên Kính giống như là môi giới của một cái vũ trụ, hắn từ trong kính nắm giữ được một loại lực lượng cực hạn.
"A!"
Hồng Quân thét lên một tiếng, không gian trong phạm vi ngàn mét bỗng ngưng trệ xuống, dường như biến đổi so với sắt thép còn muốn cứng hơn, thậm chí không có một chút dấu hiệu của sóng dao động không gian.
"Không gian tĩnh chỉ... Quả nhiên là như thế, quá tuyệt vời, ha ha ha ha!" Hồng Quân hưng phấn cười ha hả, hết thảy đúng như một dạng mà hắn dự liệu, Đạo Thiên Kính có thể có năng lực chính là lấy đi lực lượng của bản nguyên vũ trụ, khó trách Mạc Túy Sinh nói "có thể đạt được Đạo Thiên Kính, lên trời xuống đất, ở phiến vũ trụ này liền cũng không còn có năng lực hạn chế được thân thể của ngươi nữa."
"Không hổ là Chí Tôn linh bảo nguyên thủy, vẻn vẹn chỉ là một bộ phận năng lực, mà có thể vận dụng pháp tắc vô tận, quá lợi hại!"
Hồng Quân xúc động nói, hiện tại hắn từ trong Đạo Thiên Kính chỉ mới lĩnh ngộ được chẳng qua là một cái gáo nước trong biển rộng mà thôi, nếu như có thể hoàn toàn khống chế được kiện linh bảo này, Hồng Quân không thể tưởng tượng cái lực lượng kia đến tột cùng đáng sợ tới cỡ nào.
Lập tức, Hồng Quân ngồi xuống, ngưng thần định khí, bắt đầu lĩnh ngộ năng lực trong Đạo Thiên Kính, nhưng không qua bao lâu, một luồng sóng dao động sinh mệnh dày đặc đang từ hướng xa xa nhanh chóng di chuyển tới nơi này.
Trong lòng Hồng Quân chợt lạnh, kinh ngạc nói:
"Là đại quân của Loạn Thần giới, chẳng lẽ Loạn Thần đã nhất quyết phát binh sao?"
Nói đến điều này, Hồng Quân không khỏi nghĩ đến Âm Vương Thất Sát Trùy, nếu như không có vốn để chiến thắng Tử Thần, Loạn Thần tuyệt đối không thể hướng Tử Thần giới mà phát động binh lực, khả năng duy nhất chính là: Loạn Thần đã khống chế được năng lực của bộ phận Âm Vương Thất Sát Trùy.
Thần thức dò tra, sau khi một lần nữa ngưng luyện thân thể, thần thức của Hồng Quân gần như có thể mở rộng đến phạm vị không thể tưởng tượng được, số người của đội binh lính cùng với toàn bộ thực lực nháy mắt đã bị Hồng Quân hiểu rõ trong lòng.
"Một tên thống lĩnh Hoàn Hư trung kỳ, binh lực ba vạn, hẳn là quân tiên phong đang tới dò xét."
Trong lòng Hồng Quân tính ra, nếu như muốn tiến công, điểm binh lực đó thậm chí ngay cả làm vật hi sinh đều không tính là, địa phương ở phía trước khoảng chừng ba trăm vạn dặm cũng đã là lĩnh vực của Tru Thần giới, Loạn Thần giới hiển nhiên có điều cố kỵ, cho nên cử quân tiên phong đi đến dò xét tình hình.
"Xem ra một tràng đại chiến đã sắp mở màn!" Hồng Quân thở dài thật sâu, trên mặt để lộ ra một tia lo lắng, lập tức trấn định tâm thần, nhún vai, trầm giọng cười nói:
"Đã ba trăm năm không có hoạt động, nếu đã như vậy, cứ đem các ngươi để thử xem lực lượng cực hạn vượt bậc của ta."
Một thống lĩnh Hoàn Hư trung kỳ cộng thêm ba vạn binh lực, đối với Hồng Quân mà nói căn bản không có bất cứ uy hiếp gì.
Ngay lập tức khởi động lực lượng căn nguyên trong Đạo Thiên Kính, trong giây lát đã đi tới phía trước chi binh đội kia, đây là một thứ di chuyển hoàn toàn trong nháy mắt.
Cách đó không xa, ba vạn đại quân có trận hình tam giác tiến rất nhanh về phía trước, mà tên binh sĩ đứng ở phía trước nhất trên người mặc khải giáp màu lam hiển nhiên là thống lĩnh chi binh đội này, một thanh cự kiến dài chừng ba trượng vác trên vai, cự kiếm kia không có mũi, lại làm cho người ta một loại cảm giác có lực phá hoại cường đại.
Trong nháy mắt Hồng Quân xuất hiện, thống lĩnh kia hiển nhiên cũng đã phát hiện, giơ cự kiếm lên, ra hiệu lệnh cho binh đội đình chỉ tiến lên.
"Người tới là người nào?!"
Thống lĩnh kia la lớn.
"Ngươi là ai?"
Hồng Quân cười lạnh một tiếng, hỗn độn khí trong bất diệt phách thể đang lặng lẽ không một tiếng động phát sinh biến chất, lực lượng bùng phát mãnh liệt đang không ngừng dâng tới cực hạn. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Ánh mắt của thống lĩnh kia lạnh lùng, uy nghiêm nói:
"Ta chính là một trong sáu đại Đế Tôn của Loạn Thần giới, Hoắc Thiên!"
"Sáu đại Đế Tôn?" Hồng Quân nhướng mày, dưới tay Loạn Thần, ngoại trừ ba đại Binh Vương, cũng chỉ có sáu đại Đế Tôn có được quyền chưởng khống lớn nhất, xem ra Loạn Thần lần này đã huy động tất cả binh lực của Loạn Thần giới.
Chẳng qua chỉ là Đế Tôn, Hồng Quân vẫn còn không để vào mắt, lại lay động Đạo Thiên Kính, thuấn di chỉ trong khoảng khắc đã xuất hiện ở trước mặt Đế Tôn.
"Muốn biết tên của ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!"
Sắc mặt Hoắc Thiên chợt biến, chỉ có đạt tới Hoàn Hư hậu kì mới có thể miễn cưỡng vận dụng lực lượng bản nguyên trong không gian vũ trụ để tiến hành thuấn di, do đó đủ để phán định thực lực của hắn tuyệt đối cao hơn mình.
"Muốn chết!" Hoắc thiên nổi giận gầm lên một tiếng, theo bản năng giơ cự kiếm lên, mạnh mẽ hướng Hồng Quân chém tới. Cự kiếm kia có nguyên liệu đặc thù, ít nhất cũng nặng ngàn cân, nhưng ở trong tay hắn lại giống như một dạng chế tạo từ gỗ, huy động với tốc độ cực nhanh.
Nhưng mà, Hồng Quân lại không có né tránh, thậm chí không có bất cứ động tác phòng ngự gì, để mặc cho cự kiếm kia nhằm vào bả vai của mình chém xuống.
Bùng!
Một tiếng vang trầm nặng, cự kiếm hung hăng trọng kích lên bả vai của Hồng Quân, mà bên trong cự kiếm kia giống như mang theo thêm thuộc tính nào đó, sinh ra một loại lực lượng như gió xoáy, bả vai của Hồng Quân tức thì phát ra một tràng tiếng rít bén nhọn.
Nháy mắt, một cổ lực lượng phản chấn theo cự kiếm truyền vào toàn thân của Hoắc Thiên.
Sắc mặt của Hoắc Thiên chợt biến, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, khải giáp màu lam trên toàn thân đều đang rung động kịch liệt.
Thần sắc của Hồng Quân lãnh đạm, như không có chuyện gì xảy ra giống như ai vỗ vỗ nhẹ bả vai mình, cười lạnh nói:
"Chẳng lẽ ngươi chỉ có chút khí lực như vậy thôi sao, giống như nữ nhân."
Sau khi đã trải qua tôi luyện trạng thái thứ năm của giải cấm, trình độ cứng rắn của bất diệt phách thể đã đạt tới mức không thể tưởng tượng được, cho dù là thượng phẩm hỗn độn linh bảo cũng khó mà gây tổn hại chút nào.
"Giai đoạn thứ năm của Bất diệt phách thể, trạng thái giải cấm thứ ba!" Cơ bắp của Hồng Quân kéo căng ra, bên ngoài da thịt rõ ràng lưu động vầng sáng kỳ dị, cùng với trước đây không giống nhau chính là vầng sáng kia hiện lên màu đỏ thẳm, giống như máu ở toàn thân chảy xuống.
"Hỗn đản!"
Hoắc Thiên tựa hồ bị khuất nhục, mặt ngoài cự kiếm kia đột nhiên bốc lên từng tia từng tia hỗn độn khí, đang lưu chuyển cực nhanh làm cho cả thanh kiếm đều có vẻ mơ hồ. Lúc này, ba vạn đại quân rất nhanh biến ảo trận hình, đem Hồng Quân bao vây ở trong đó, nhưng hình như cố kỵ thực lực của Hồng Quân, cũng không dám tùy tiện ra tay.
Từng bước bước tới, dường như ẩn chứa lực đạo nặng như thái sơn, toàn bộ hư không đều bị chấn động. Trong tiếng thét giận dữ của Hồng Quân, ẩn chứa lực lượng cực hạn của trạng thái giải cấm thứ ba đang ngưng tụ trên quyền kình, giống như nước sông vỡ đê ầm ầm bắn tung ra.
Hoắc Thiên đem cự kiếm hoàng ngang trước người, đồng dạng vận chuyển hết lực lượng toàn thân chống lại, nhưng chênh lệch thực lực trong lúc đó quyết định hết thảy.
Ầm ầm nổ lớn, âm thanh chấn động mãnh liệt khiến màng tai người ta muốn rách toạt ra, tất cả mọi người thống khổ bịt chặt hai tai. Cự kiếm kia bị hỗn độn khí bao trùm bỗng vỡ nát, sắt thép vỡ tan bắn tóe ra, bọn binh lính đứng kế cận chung quanh liền bị mảnh sắt xuyên qua. Nhưng mà những mảnh sắt này đánh vào trên người Hồng Quân, lại phát ra tiếng âm vang của kim loại cũng không có lưu lại chút vết thương nào.
Xuyên qua cự kiếm, một quyền của Hồng Quân mãnh liệt kích vào ngực của Hoắc Thiên. Cả người Hoắc Thiên liền bắn tung ra ngoài, có thể trông thấy rõ ràng, áo giáp trên ngực của hắn cùng với xương ngực đều đã hoàn toàn bị lõm xuống.
Hồng Quân rất hài lòng hiệu quả của công kích lần này, vặn vẹo cổ tay, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn ba vạn binh lính chung quanh, lạnh lùng nói:
"Các ngươi ai cũng trốn không thoát!"
Khống chế Đạo Thiên Kính, dùng bản nguyên lực trong Tử Thần giới, Hồng Quân có thể tùy ý tiến hành thuấn di trong không gian. Nhưng lúc này Hồng Quân cũng không có làm như vậy, mà là bằng vào tốc độ cực hạn của bất diệt phách thể như con thoi điên cuồng xuyên qua xuyên lại giữa ba vạn binh lính, tại đây không ai có thể nắm bắt được thân ảnh của hắn.
Lực bạo phát cường đại vừa chạm vào tức thì nổ tung, vô số người nối tiếp không ngừng kêu lên thảm thiết, hết đợt này đến đợt khác, giống như ruộng lúa bị ngã rạp, ngã xuống từng đám, trên thân thể mỗi người đều đã có một chỗ bị lực oanh kích nổ tung cứ thế ngã rạp xuống.
Dưới tình huống như vậy, có thể nói không một người nào có thể ngăn cản Hồng Quân. Toàn cả ba vạn binh lính, thời gian không đến hai canh giờ, hết thảy đều ngã xuống nửa chết nửa bị thưởng.
Hồng Quân hệt như cường giả chí tôn đứng ngạo nghễ trong hư không, hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn chăm chú vào sâu trong vũ trụ, trầm giọng nói:
"Loạn Thần, có can đảm ngươi tới đây!"