Người đàn ông áo đen nhíu mày nghi ngờ nhưng rất nhanh đã hiểu ra.
Nếu bây giờ có ai muốn gây chuyện với Diệp công tử thì vừa hay có cơ hội thăm dò Diệp công tử.
Nhưng có ai sẽ ngu ngốc như vậy sao?
Người đàn ông áo đen nhìn bốn phía, nghĩ thầm: Chắc sẽ không có người ngu ngốc như vậy đâu?
Bên kia.
Chu Phạn không trở về đại điện mà đi vào khu vực hồ sấm, sắc mặt cô ta hơi khó coi.
Bên cạnh cô ta là đám người Đạo Quân.
Vì sự an toàn của Diệp Quân, cô ta đã dẫn theo hết tất cả cường giả cảnh giới Khai Đạo của Đại Chu đến đây.
Để bảo đảm cho Diệp Quân bình an vô sự.
Lúc này, Đạo Quân trầm giọng nói: “Càng lúc càng có nhiều cường giả đỉnh cao lén lút xuất hiện ở quanh tinh vực Đại Chu”.
Chu Phạn gật đầu: “Ta biết”.
Đạo Quân nói: “Bọn họ chưa ra tay, chắc hẳn đều có điều kiêng dè”.
Chu Phạn bình tĩnh nói: “Ác đạo Minh đã đưa ra hàng trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng, quá hấp dẫn khiến đám cường giả không cách nào từ chối sự mê hoặc này. Nhưng bây giờ bọn chúng vẫn chưa ra tay đơn giản vì hai điều. Một là không quá tin tưởng Ác Đạo Minh thật sự sẽ đưa cho chúng trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng. Hai là bọn chúng kiêng dè Đại Chu chúng ta và Tiểu Quân”.
Đạo Quân gật đầu: “Nếu thông minh thì chắc chắn sẽ không ra tay trước, cứ lặng lẽ quan sát nhưng e rằng đầu óc của một số người không được tốt lắm”.
Chu Phạn bình tĩnh nói tiếp: “Ai ra tay trong khu vực Đại Chu thì người đó sẽ chết”, không phải cô ta ngông cuồng.
Bây giờ ai đang bảo vệ Đại Chu? Là vị nữ kiếm tiên váy trắng.
Bà ấy còn lưu lại kiếm khí trên vùng trời hoàng thành Đại Chu, ai tấn công vào thành Đại Chu thì ắt sẽ chết.
Đạo Quân khẽ gật đầu, bây giờ Đại Chu có người bảo vệ, không thể không nói rằng có chỗ dựa thật sự rất thích.
Đùng đoàng!
Nhưng lúc này, đột nhiên bên phía khu vực hồ sấm nổi lên từng trận sấm rền vang.
Đám người nhao nhao nhìn về phía khu vực hồ sấm, chỉ thấy ở vực sâu của hồ sấm, không biết từ lúc nào trên người Diệp Quân đã xuất hiện những vệt sáng vàng rực rỡ.
Kim Cang Thể!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Từ Thiên dần dần trở nên phức tạp
Kim Cang Thể này là công pháp luyện thân cao nhất của chùa Phạn Thiên, vì năm đó phương trượng của chùa Phạn Thiên chọn lựa sai lầm nên thuật luyện thân này đã bị Đại Chu cướp mất. Không chỉ vậy, chùa Phạn Thiên suýt chút nữa đã biến mất trên đời, nhưng cũng may bây giờ Chu Phạn đã trả lại toàn bộ đồ vật vốn thuộc về chùa Phạn Thiên.
Từ Thiên thầm thở dài.
Nhiều khi sự lựa chọn rất quan trọng.
Nếu không phải ông ta kiên quyết chọn đứng về phía Chu Phạn thì đừng nói đến chuyện trả lại bảo vật cho chùa Phạn Thiên, e rằng trong tương lai chùa Phạn Thiên sẽ bị Đại Chu xóa sổ.