Người đàn ông áo hoa mỉm cười nói: “Ba người bọn ta đến từ Đăng Thiên Vực muốn gặp Diệp công tử, không biết Diệp công tử có tiện không?”
Chu Phạn không nói gì chỉ nhìn người đàn ông áo hoa.
Gã mặc áo hoa lại nói: “Ba người bọn ta không có ác ý, chỉ muốn gặp Diệp công tử”.
Chu Phạn trầm giọng nói: “Bây giờ hắn đang tu luyện”.
Gã mặc áo hoa lập tức nói: “Vậy bọn ta chờ ở đây, khi Diệp công tử xuất quan xin nhờ cô nương thông báo một tiếng”.
Chu Phạn nhìn thoáng qua người đàn ông áo hoa rồi khẽ gật đầu: “Được”, nói xong cô ta quay người rời đi.
Sau khi Chu Phạn đi, người đàn ông áo đen cười khẩy: “Đại Chu này còn để chúng ta chờ thật, đúng thật là…”
“Câm miệng!”
Nữ kiếm tu áo trắng vẫn luôn giữ yên lặng đột nhiên lên tiếng, cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông áo đen: “Đầu óc không đủ dùng thì nên ít nói lại, sợ người khác không biết mình ngu xuẩn à?”, gương mặt người đàn ông áo đen cứng đờ.
Gã hừ một tiếng nhưng không dám nói thêm gì.
Tính tình Tam muội nóng nảy, chọc giận cô ta thì cô ta có thể ghi thù mấy chục năm.
Gã cầm đầu mặc áo hoa nói: “Nhị đệ, đệ nên học cách thay đổi hướng suy nghĩ vấn đề. Đệ nghĩ mà xem, thực lực của chúng ta vượt xa cô nương lúc nãy, nhưng cô nương đó đối mặt với ba người chúng ta có e sợ chút nào không? Không, kể cả lúc ta nói xuất thân từ Đăng Thiên Vực, trong mắt cô nương đó cũng không hề dao động”.
Gã mỉm cười sau đó tiếp tục nói: “Sở dĩ cô ta bình tĩnh và kiên định như vậy là có hai nguyên nhân. Thứ nhất là cô ta vô tâm và cực kỳ ngu ngốc. Thứ hai cô ta rất tự tin, căn bản không hề sợ chúng ta”, người đàn ông áo đen hạ giọng nói: “Là nguyên nhân thứ hai”.
Người đàn ông áo hoa gật đầu: “Đúng vậy, trước khi đến ta đã điều tra, Thập Điện Ác Đạo từng tấn công Đại Chu nhưng toàn quân bị tiêu diệt. Tuy rằng vị Thủy tổ của Đại Chu mạnh nhưng không có khả năng quét sạch toàn bộ Thập Điện Ác Đạo. Nói cách khác sau lưng Đại Chu này còn có cường giả siêu cấp, có thể nói sau lưng Diệp công tử kia còn có có cường giả siêu cấp”.
Người đàn ông áo đen hơi kinh ngạc: “Đại ca còn điều tra chuyện này sao?”, người đàn ông áo hoa nói: “Trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng, món hời lớn như vậy, sao lại không điều tra chứ?”
Nói đến đây, gã nhìn thoáng qua hoàng thành Đại Chu ở phía xa sau đó nhẹ giọng nói: “Những năm gần đây, ba huynh muội chúng ta làm không ít những chuyện giết người cướp của, lấy được không ít tiền bất chính. Có thể nói là thuận buồm xuôi gió nhưng chính vì vậy chúng ta càng phải hành động thận trọng hơn, phải biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, có một vài nhân quả phải gánh chịu nhưng cũng có vài nhân quả tuyệt đối không thể dính vào”.
Người phụ nữ váy trắng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Người đàn ông áo đen do dự nói: “Đại ca, cẩn thận không sai nhưng có câu nói rất đúng rằng ‘truy cầu phú quý trong tình cảnh hiểm nguy…”, người đàn ông áo hoa cười nói: “Nhưng trong tình cảnh hiểm nguy cũng dễ chết, trên con đường này có muôn vàn người tranh nhau, chúng ta phải học được cách nhìn xem người nào động vào được, người nào không thể động vào và người nào có thể kết giao”.
Nói đến đây gã lại nhìn phía hoàng thành Đại Chu: “Chờ gặp vị Diệp công tử này, chúng ta sẽ biết được hắn thuộc loại nào”.
Người đàn ông áo đen thấp giọng nói: “Không chỉ có chúng ta đến tìm Diệp công tử, nếu người khác nhanh chân đến trước…”
Gã áo hoa khẽ cười nói: “Vậy càng tốt”.