Chương 3244
Diệp Quân ngạc nhiên: “Cây cổ thụ?”
Thần Kỳ nhìn cây cổ thụ, khẽ nói: “Đây không phải là cây bình thường, tên là Đạo Cổ Thụ, lúc đầu nền văn minh Sâm Lâm chẳng qua chỉ là một nền văn minh nhỏ, cho đến một ngày họ phát hiện ra cây cổ thụ này, sau đó đã đạt được phương pháp tu luyện tối cao vô thượng từ cây cổ thụ này… Sau đó họ bắt đầu nhanh chóng vực dậy”.
Diệp Quân nhìn cái cây khô đó, nhíu mày: “Nhờ vào cây này hả?”
Thần Kỳ gật đầu: “Chính nhờ Đạo Cổ Thụ này mà nền văn minh Sâm Lâm trở nên mạnh mẽ hơn, phương pháp tu luyện của nền văn minh Sâm Lâm và kỹ thuật bí ẩn mà họ nắm giữ đều đến từ Đạo Cổ Thụ này…”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Họ không đem theo cây này đi sao?”
Thần Kỳ cười nói: “Vì cái cây này đã chết rồi. Hơn nữa rất nhiều năm trước cái cây này cũng không có tác dụng gì nữa. Bây giờ cái cây này với họ còn chẳng bằng nguyên liệu bỏ đi”.
Diệp Quân đi đến trước Đạo Cổ Thụ, hắn nhìn kỹ một chút, quả nhiên Đạo Cổ Thụ đã chết, không còn chút khí tức nào, hơn nữa đã chết rất nhiều năm, thân cây cũng đã dần dần mục rỗng.
Vẻ mặt Thần Kỳ phức tạp: “Ai mà ngờ cây cổ thụ khô héo trước mặt này lại chính là Đạo Cổ Thụ trước kia chứ, nền văn minh Sâm Lâm trở nên hùng mạnh, vượt qua kiếp nạn đều nhờ nó”.
Diệp Quân bỗng hỏi: “Tại sao nó lại chết?”
Thần Kỳ lắc đầu: “Ta không biết, chuyện này cũng không có ghi chép nào trong nền văn minh Sâm Lâm, rất kỳ lạ”.
Diệp Quân suy ngẫm, sau đó gọi Tiểu Bạch ra: “Tiểu Bạch, ngươi có thể làm cho cây cổ thụ này sống lại không?”
Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó sờ vào Đạo Cổ Thụ trước mặt, một lúc sau nó nhắm mắt lại, sau đó từng nguồn năng lượng bí ẩn bỗng rót vào Đạo Cổ Thụ đó.
Mới đầu không có động tĩnh gì, nhưng chẳng mấy chốc cây cổ thụ đó khẽ lay động.
Thấy thế, Thần Kỳ ở một bên sửng sốt, có thể sống lại thật à?
Ngay lúc này bỗng xảy ra dị biến, cây cổ thụ đột nhiên chấn động mạnh, sau đó một cánh tay khô héo chui ra từ trong thân cây, lao thẳng đến chỗ Diệp Quân.
Diệp Quân biến sắc, lúc này hắn cảm nhận được nguy cơ chết chóc chưa từng thấy.
Ầm!
Ngay lúc này đỉnh đầu Diệp Quân bỗng nứt toác, một thanh kiếm phá tan không trung lao ra.
Kiếm Hành Đạo!
Cùng lúc đó một giọng nói lạnh lùng vang lên khắp đất trời: “Động vào nó thử xem”.
Người phụ nữ váy trắng!
Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay Thiên Mệnh Váy Trắng chủ động ra tay.
Bàn tay khô héo kia dừng lại cách lông mày Diệp Quân vài centimet.
Trời đất trở nên yên tĩnh.
Diệp Quân nhìn bàn tay khô héo trước mặt, tay không có huyết sắc, giống như xác khô, trên tay cũng không có bất kỳ sức mạnh nào dao động, nhưng lại khiến hắn cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm chết chóc chưa từng có.
Hắn chưa từng có cảm giác này.
Lúc cô cô váy trắng chọn chủ động ra tay, hắn biết bàn tay khô héo trước mặt đáng sợ hơn hắn tưởng tượng.
Đó không phải là thứ mà bây giờ hắn có thể đấu lại.