Chương 3243
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Hy vọng đến lúc đó ngươi có thể tự tin, thong dong như hôm nay”.
Dứt lời, cả người ông ta bỗng trở nên mờ ảo.
Chẳng mấy chốc đã biến mất, sau khi người đàn ông trung niên biến mất, trận pháp dịch chuyển cũng ổn định lại.
Thần Kỳ ở một bên bỗng nói: “Diệp công tử, nền văn minh Sâm Lâm này đang tuyên chiến với ngài, ngài có tự tin không?”
Diệp Quân nói: “Ta không”.
Thần Kỳ sửng sốt, chỉ nghe Diệp Quân nói: “Ông nội ta có”.
Thần Kỳ chớp mắt: “Có phải ông nội ngài đánh nhau rất giỏi không?”
Diệp Quân cười nói: “Cũng ổn, mạnh hơn ta một chút, ha ha”.
Thần Kỳ liếc nhìn Diệp Quân: “Ôi vãi”.
Diệp Quân bật cười.
Thần Kỳ bỗng nói: “Diệp công tử, ta dẫn ngài đến một nơi”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Nơi nào?”
Thần Kỳ cười nói: “Đi theo ta”.
Dứt lời, cô ấy xoay người rời đi.
Diệp Quân đi theo.
Không lâu sau, Thần Kỳ dẫn Diệp Quân đến một dãy núi.
Trên đường đi, Diệp Quân hỏi: “Thần Kỳ cô nương, cô muốn dẫn ta đi đâu?”
Thần Kỳ cười nói: “Sắp đến rồi”.
Diệp Quân bỗng nói: “Thần Kỳ cô nương rất quen thuộc nơi này nhỉ?”
Thần Kỳ chớp mắt: “Vẫn ổn”.
Diệp Quân nhìn Thần Kỳ, khẽ cười không nói gì.
Diệp Quân không ngốc, Thần Kỳ cô nương trước mặt này trông không giống một người bị mắc kẹt, hơn nữa kể từ khi gặp nhau đến nay, hắn thấy Thần Kỳ cô nương này cực kỳ bình tĩnh và thong dong, ngay cả khi đối mặt với những người của nền văn minh Sâm Lâm, ánh mắt cũng rất bình tĩnh, không hề kinh sợ.
Vẻ tự tin này toát ra từ trong xương cốt.
Mà một người có thể tự tin như thế chắc chắn là người có thực lực.
Thật ra nghĩ cũng thấy rất bình thường, dù sao cũng là con gái của Thần Nhất, hơn nữa còn là người xuyên không, chắc sẽ không tầm thường như thế.
Nhưng hắn không vạch trần vì hiện giờ Thần Kỳ cô nương này không có ý đối địch với hắn.
Chẳng mấy chốc, Thần Kỳ dẫn Diệp Quân đến chỗ sâu trong một hẻm núi, Thần Kỳ dừng lại, cô ấy chỉ về phía xa, Diệp Quân nhìn theo hướng cô ấy chỉ, cách đó cả trăm trượng có một cây cổ thụ khô héo.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Đây là?”
Thần Kỳ cười nói: “Có biết nền văn minh Sâm Lâm đ ến như thế nào không?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Sẽ không phải là vì cây cổ thụ này chứ?”
Thần Kỳ gật đầu: “Đúng thế”.