Harry Potter: The Girl Who Lived

Chương 18: Tiết học lễ nghi (2)




Nếu như so sánh khả năng tiếp thu môn lễ nghi thì Draco thực sự hơn xa người đã có hơn chục năm sống cuộc sống buông thả của một trạch nữ - Laura.
Bởi vậy, chỉ sau một lần gõ cửa, cậu ta đã có thể thoải mái bước vào tiếp tục môn học trước sự tủi thân của cô.
Phần tiếp theo là học về khiêu vũ.
Nhưng thay vì chọn Laura để cùng nhảy một điệu làm mẫu, giáo sư Smith lại chọn Draco làm bạn nhảy cùng mình. Đây là một sự lựa chọn vô cùng thông minh, mặc dù rất xấu hổ, nhưng Laura vẫn phải thừa nhận một điều: Cô hoàn toàn chắc chắn một 100% nếu giáo sư chọn mình làm bạn nhảy thì đôi chân của ông ta sẽ không lành lặn được như ban đầu.
Đột nhiên, một suy nghĩ kì lạ lướt qua trong tâm trí Laura như một ngọn gió, khiến cô nàng không thể nào theo kịp.
Hm? Hình như vừa có một điều gì đó vô cùng không đúng đang xảy ra? Laura cảm thấy rằng nếu cô không cố gắng nhớ lại thì về sau sẽ vô cùng hối tiếc.
Vừa nãy là Smith chọn Draco làm bạn nhảy...
...Làm bạn nhảy?!
Đừng hỏi vì sao Laura lại sửng sốt trước thông tin này, bởi vì cô hoàn toàn có thể chắc chắn một điều rằng không đời nào một quý ông như Smith lại để Draco nhảy điệu nam trong khi mình nhảy điệu nữ! Bởi vậy, hiển nhiên rằng Draco sẽ phải khiêu vũ điệu của...?!
Laura cô nín cười, nín cười, cô nín không nổi...
Hình ảnh tưởng tượng Draco đại nhân cao quý, lãnh diễm, lạnh lùng đủ kiểu khiêu vũ kiểu mềm mại, duyên dáng của con gái như một thước phim rực rỡ không ngừng phát đi phát lại trong đầu Laura như đang cố gắng khiêu khích giới hạn của cô nàng.
Để giữ cho khuôn mặt mình trông thật nghiêm túc, cô khắc chế cánh tay run rẩy không ngừng, làm sóng sánh nước trong tách trà của mình, nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm vào cái tách, trong đầu liên tục niệm chú để chống chọi. Bởi vì cô nàng biết nếu mình mà cười thì sẽ có kết cục vô cùng thê thảm...
Không buồn cười, không buồn cười, không buồn cười...Buồn cười!!
“Phụt!” Laura không khống chế được bản thân bật cười.
Bất lực... Đừng trách cô, cô đã vô cùng cố gắng, nhưng có một số chuyện đành phải thuận theo tự nhiên thôi!!
Laura hơi ác liệt suy nghĩ cho rằng: “Nhìn một lát không chết ai cả”, cô nàng giả vờ cúi đầu nhìn chiếc váy của mình, trong khi giương đôi mắt cố gắng liếc nhìn về phía Draco và Smith.
Sau đó, cô lập tức bắt gặp cảnh tượng kinh điển trong phim Cinderella, khi 'lọ lem Draco' khiêu vũ với 'hoàng tử Smith'.
Mặc dù, nàng 'lọ lem' này không khoác trên mình bộ váy lấp lánh, đi đôi giày thủy tinh hay có ánh mắt dịu dàng, ngây thơ và nụ cười thánh thiện với mình mà thay vào đó là nụ cười âm trầm, ánh mắt thách thức xem cô có dám cười thêm lần nữa không, trong khi hoàng tử Smith ngây thơ đang hài lòng với điệu nhảy của hai người. Nhưng, về cơ bản mà nói thì đây đúng là 'cảnh đẹp ý vui' - bình luận của con sâu hủ nữ ở trong đáy của tâm hồn Laura vừa rục rịch ngóc đầu chui lên.
Laura tiếp tục trừng mắt với 'lọ lem' đang xoay vòng vòng bên vị hoàng tử ngoài nhảy ra chẳng quan tâm gì khác, cuối cùng, dưới công lực trừng mắt lâu năm của Draco, Laura đang phải vẫy cờ trằng đầu hàng.
Hừ, có gì hay ho chứ, chỉ là mắt cậu ta to hơn mắt cô, không có gì đáng tự hào cả!
Kết quả, Laura mặc dù tâm không phục nhưng vẫn phải ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa một cách hậm hực...
--- ------ ------ ------ ----
Nâng lên khuôn mặt ngoan ngoãn, hiền lành, tay phải đặt lên tay trái cậu ta, tay trái đặt lên vai cậu ta, trước khi bắt đầu khiêu vũ ngây thơ nói:
“Tôi không biết khiêu vũ”
“Không sao” Draco tốt bụng đáp lại.
Sau đó...
“Xin lỗi''
“Không sao...”
“Rất xin lỗi”
“Không sao?!”
“Thực sự vô cùng xin lỗi!!”
“Không...sao” Cậu ta vô cùng khó khăn trả lời.
... Tiếp theo đó lại là một đoạn xin lỗi vô cùng dài, dài...
Nhảy đi nhảy lại vài ba lần, Laura đại khái có thể nắm giữ những bước khiêu vũ cơ bản, để mình trông không quá chật vật...
Nhìn đôi giày thê thảm của Draco bị mình hạnh hạ, cô nàng thầm cười gian một chút, Laura tuyệt đối không thừa nhận là mình cố ý hay ghi thù, chẳng qua môn lễ nghi này luôn là môn cô kém nhất... haha.
Tuy nhiên, hằng ngày Draco chỉ cần nhìn cô một giây là cũng có thể tùy tiện tìm ra một tá khuyết điểm để trừng cô sởn da gà, dựng tóc gáy, nhưng không nghĩ tới tên nhóc này lại là một thầy giáo rất nhẫn nại, chỉ cần Laura ngoan ngoãn một chút là cậu ta tuyệt đối sẽ đối xử rất tử tế.
Còn giáo sư Smith là một người 'công bằng' và 'tốt bụng', dẫn chứng cụ thể là mỗi lần Laura giẫm vào giày của Draco là một lần Smith nhìn đi chỗ khác, thật trùng hợp!
Cuối cùng, môn học lễ nghi thảm họa cuối cùng cũng kết thúc trong sự anh dũng hy sinh của đôi giày, sau đó là những môn học bình thường, đủ để cứu vớt sự tự tin bé bỏng của Laura. Đồng thời cũng là giờ học an ủi, là minh chứng ít ỏi cho độ tuổi của Laura để cô nàng vẫn còn tin rằng mình đã sống hai kiếp và không cảm thấy quá tủi thân trước học lực của bạn nhỏ Draco...
Không thể phủ nhận, Draco là một học sinh xuất sắc, và “người lớn” Laura luôn đạt học lực khá phải vô cùng cố gắng để có thể nhỉnh hơn cậu ta một chút. Đôi khi, thế giới này thật bất công!
Khoảng thời gian Laura ở nhà Draco luôn luôn vô cùng bận rộn, mới đó mà đã qua 4 tháng.
Trong suốt thời gian ấy, cô chưa gặp lại giáo sư Snape lần nào, công việc ở trường Hogwarts của ngài ấy quá bận rộn, đặc biệt là trong năm học khiến ngài chẳng thể đi thăm Laura. Tuy vậy, nhưng ông vẫn dành thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi để viết những bức thư cho cô.
Do đó, cửa sổ phòng Laura luôn mở, để chờ đợi một con cú to khỏe thả những bức thư cụt lủn viết trên giấy da dê vào trong căn phòng.
Một ngày, khi cô nàng đang lười biếng nằm dài trên giường đọc lại những bức thư của Snape, bà Narcissa bước vào phòng.
Narcissa là một người yêu mua sắm, Laura luôn biết điều đó, và bà ấy càng yêu hơn khi chọn quần áo cho những đứa trẻ của mình.
Với lí do quần áo của Laura quá ít, bà ấy bắt đầu kéo cô cùng Draco đi mua đồ, mặc dù cô đã sống chết bám vào giường như bã kẹo cao su.
“Cục cưng Draco, nhanh lên nào!” Narcissa nắm tay Laura đứng bên cạnh lò sưởi gọi to Draco.
“Con nghĩ mình đã có đủ quần áo rồi.” Draco chán nản phản đối.
“Nhanh lên, Draco!” Narcissa vẫn không hề có ý định thay đổi tiếp tục yêu cầu.
Draco nhìn ông Lucius vẫn đang đọc báo trên chiếc ghế sofa, không tình nguyện nghe lời.
Laura quay đầu nhìn cậu ta, cậu có vẻ mất kiên nhẫn, chán nản đến bên cạnh bà Narcissa, miệng còn lẩm bẩm hai từ “Đáng ghét“.
Trái lại, bà Narcissa thì có vẻ mãn nguyện nắm tay Laura và Draco, cười dịu dàng nhìn hai người và hỏi:
“Chúng ta xuất phát được chứ?”
“Được rồi ạ?!” Laura hơi nghi hoặc nhìn bà đáp lại.
Cô không hiểu vì sao Draco lại tỏ vẻ chán nản và mất kiên nhẫn, bởi vì so về kiên nhẫn thì cậu ta thực sự hơn Laura rất nhiều.
Narcissa vẫy vẫy đũa phép của mình, lập tức, cái hộp nhỏ có hoa văn tinh xảo đựng bột Floo trên lò sưởi bay đến trên tay trái của bà, Narcissa ném một ít bột vào rồi nói “Hẻm Xéo” một cách rõ ràng.
Cảm giác buồn nôn mỗi lần sử dụng bột Floo lại ùa tới, cho dù đã đi rất nhiều lần và làm quen với nó nhưng Laura vẫn cảm thấy rất phiền và khó chịu.
Đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến Hẻm Xéo.
Có tiếng còi rè phát ra từ một tiệm âm u mang bảng hiệu Sở cú Eeylop – Tawny, Screech, Barn, Brown, và Snowy. Rất nhiều trẻ con đang dí mặt vào cửa kính ngắm nhìn những cán chổi thần bày bên trong. Còn có cửa hàng bán áo choàng, có bán kính viễn vọng,... Cũng có một số tủ kính bày toàn là những con mắt, rồi là sách chú thuật, bút lông chim, tâm da dê, lọ thuốc...
Mặc dù hình ảnh Hẻm Xéo trong phim Harry Potter đã trở nên mờ nhạt lắm trong trí nhớ của Laura, nhưng cô vẫn chắc chắn rằng Hẻm Xéo trước mặt cô bây giờ gần giống với trong phim.
Laura hứng thú nhìn xung quanh cái hẻm tấp nập những phù thủy để cuối cùng đón nhận ánh mặt khinh thường của Draco.
Cô nàng buồn cười nhìn người vừa không thể rời mắt khỏi những cái chổi bay đằng sau tấm kính trong suốt kia đang lên mặt với mình, không nỡ nói thẳng ra khiến cậu ta trở nên xấu hổ. Mặc dù cô vô cùng tò mò về biểu cảm xấu hổ của Draco.
Quả nhiên, trẻ con thì vẫn là trẻ con...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.