Harry Potter: The Girl Who Lived

Chương 17: Tiết học lễ nghi (1)




Con người không thể nào hoàn mỹ đến mức không có khuyết điểm, bởi vậy, trong cuộc đời của mỗi người, đôi lúc chúng ta sẽ phạm phải một số sai lầm nghiêm trọng khiến mỗi lần ta nhớ lại liền ân hận không thôi.
Tình trạng hiện giờ của Laura chính là một tấm gương rực rỡ sánh ngang với vị đã, đang và sẽ tỏa sáng trên bầu trời bao la bây giờ - mặt trời đại nhân.
Cô nàng hiện đang cảm thấy vô cùng hối lỗi và xấu hổ trước hành động trong bữa sáng của mình, đường đường là một cô gái đã trải qua hơn hai mươi mùa xuân mà có thể làm ra hành động trẻ con ngớ ngẩn do chấp nhặt với một đứa trẻ mới vào tiểu học?! Và càng xấu hổ hơn khi bây giờ cô đang ngoan ngoãn và im lặng theo đuôi Draco đại nhân vì sợ hãi cậu ta bùng phát cơn thịnh nộ trước những hành động vớ vẩn của mình.
Cô vô cùng hối hận, nếu có thể, cô thật sự rất muốn đào một cái hố dưới đất để ở đó tự kỉ đến hết đời hoặc xin sử dụng chiếc vòng đồng hồ cát “Xoay thời gian” một lần từ bộ Pháp Thuật để quay về bữa sáng khuyên bảo bản thân mình ngừng làm việc ngu ngốc này.
Laura vừa lẽo đẽo đi sau vừa lén nhìn người đang không ngừng tỏa ra sát khí, làm nhiệt độ xung quanh giảm đi nhanh chóng, tốc độ giảm nhiệt độ này không thua kém gì với tốc độ của giáo sư Snape khi tức giận.
“Draco...” Laura rụt rè lên tiếng.
Draco Malfoy dừng lại, quay đầu nhìn Laura, chờ cô nàng nói tiếp.
Thật xin lỗi tôn nghiêm và tiết tháo, bây giờ cái gì cô cũng không cần, cô chỉ còn có một mong muốn nhỏ nhoi là cậu ta đừng có giận mình nữa thôi. TAT Thẳng thắn ắt sẽ được khoan hồng, Laura quyết định ngoan ngoãn phất cờ trắng đầu hàng.
“Draco!! Chuyện bữa sáng thật xin lỗi!!” Cô vô cùng nghiêm túc xin lỗi, chỉ còn chưa khoanh tay, cúi đầu thôi! Laura bày ra vẻ mặt mặc người đánh đập, nhắm mắt chờ sự hành hạ của Draco tiểu nhân...à nhầm đại nhân.
Tuy nhiên, cô chờ thật lâu, thật lâu, thật lâu sau vẫn chưa thấy đau ở chỗ nào cả. Chẳng lẽ do cậu ta đánh quá mạnh khiến cô mất cảm giác?!
Laura tí hí mắt nhìn trộm về phía Draco, ngay lập tức, cô nàng nhận được một cái cốc đầu nhẹ. Draco hừ một tiếng, nói với cô:
“Nhỏ ngốc, lần này tôi bỏ qua, đi nhanh lên, sắp muộn học rồi!”
Laura mắt long lánh lóng lánh như cún con nhìn bóng dáng cậu, chỉ thiếu vẫy đuôi rồi lập tức ôm chặt sách trong tay lật đật chạy theo sau Draco.
Cảm nghĩ hiện tại của bạn nhỏ Laura: Draco đại nhân thật nhân từ! Draco đại nhân vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!!
Cô nàng hoàn toàn không phát hiện bộ dạng mình bây giờ chân chó đến thế nào.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
May mắn cho hai người, ngay khi Laura và Draco vào lớp thì ông Smith - giáo viên môn lễ nghi vừa lúc bước vào.
Laura cố gắng giữ cho lưng mình thật thẳng trong khi lịch sự cúi người chào ông.
Smith nở nụ cười, đó là dấu hiệu về sự hài lòng với hành động của cô, đồng thời cũng công nhận cách cúi chào của cô cuối cùng đã chuẩn mực. Đó là niềm an ủi nhỏ cho Laura - người đang cố giữ cho mặt mình không quá nhăn nhó vì mỏi lưng.
Trái lại, Draco có vẻ thoải mái hơn trong môn học này. Laura ủy khuất lên án, đây chính là bằng chứng cho trọng nam khinh nữ!! Tại sao con trai lại chỉ cần bắt tay trong khi con gái lại phải cúi người?! Thật không công bằng!!
Tuy nhiên, sự uất ức và đau khổ của cô bị hai thầy trò nào đó lờ đi không thương tiếc.
Tiết lễ nghi hôm nay học về cách gõ cửa sao cho thật lịch sự và khiêu vũ sao cho thật duyên dáng TAT.
Ông Smith quyết định để mình làm mẫu trước rồi mới đến lượt Laura và Draco.
Cô vô cùng nghiêm túc nhìn Smith đứng trước cánh cửa gỗ của căn phòng. Ông ta chậm rãi nắm tay lại rồi giơ tay lên và gõ cửa theo một nhịp điệu nhất định.
Thật phiền toái! Laura thật sự không hiểu tại sao bọn họ lại phải chú trọng đến từng cử chỉ nhỏ nhặt như vậy?! Luôn tự gò bó mình, rõ ràng là vui vẻ như thế, vậy tại sao không thể cứ thoải mái cười? Rõ ràng là buồn bực như vậy, tại sao lại phải cố gắng miễn cưỡng bản thân cười? Tại sao không thể cứ thoải mái mặc đồ bình thường, chạy chân trần trên nền đất? Một ngàn câu hỏi vì sao liên tục xuất hiện trong đầu cô nàng.
Và ngay khi suy nghĩ của Laura đang lơ lửng trên tận mười chín tần mây thì ngay lập tức nó rớt xuống với vận tốc ngang bằng một thiện thạch đâm sầm xuống Trái Đất khi giáo sư Smith tốt bụng nói:
“Laura, con thực hành trước”
Bối rối nhìn ông lịch sự khẽ khép cánh cửa trước mặt mình, Laura mếu máo nhìn cánh cửa gỗ khắc những hoa văn tinh xảo, thật sự khóc không ra nước mắt! Vì sao a?! Vì sao cô lại ngẩn người trong giờ học?! Vì sao cô lại không tập trung trong môn mình kém nhất?
Laura vô cùng hoang mang giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình lại gần cánh cửa. Hình như là Smith đã gõ hai tiếng liền nhau, ngừng lại rồi mới gõ thêm một tiếng nữa?
“Cốc! Cốc!..Cốc?!”
Giáo sư Smith bên trong vẫn im lặng, chẳng có một lời mời bước vào nào của ông phát ra từ sau cánh cửa. Không phải sao? Vậy chẳng nhẽ là gõ ba tiếng liên tục?
Laura do dự tiếp tục gõ lên cánh cửa. “Cốc. Cốc. Cốc?!”
Im lặng. Vẫn không phải sao?! Hai lần thất bại khiến cô cảm thấy hơi cuống, cô cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, tiếp tục gõ cửa liên tục cho đến khi bàn tay bé nhỏ, đáng thương của mình trở nên ran rát, ửng đỏ. Tuy vậy, người đứng đằng sau cánh cửa ấy vẫn không chịu mở lời.
Bây giờ thì Laura cảm thấy xấu hổ đến sắp rớt nước mắt. Rõ ràng cô sẽ làm được nếu như chú ý, nếu như cô chú ý lúc đó, nếu như... Cô cảm thấy rất không cam lòng! Laura bặm môi, giương đôi mắt đỏ hoe rơm rớm nước mắt trừng cánh cửa, tựa như mắt mình có tia laze của Superman, chỉ cẩn tiếp tục trừng! trừng! trừng! thì cánh cửa gỗ sẽ thủng ra một lỗ thật to cho cô chui vào!?
Một tiếng thở dài vang ra từ đằng sau Laura, Draco bước tới phía sau lưng cô nàng, gần đến mức như chỉ còn một chút xíu nữa hai người sẽ áp vào nhau, gần đến mức bên tai Laura hoàn toàn có thể nghe rõ tiếng tim của cậu ta đập từng nhịp.
Draco đặt cằm mình lên vai Laura, bất đắc dĩ nói bên tai cô nàng:
“Tôi đã sớm biết là em không tập trung mà! Nhìn cho thật kĩ đi”
Draco vừa nói, vừa giơ tay từ đằng sau lưng Laura, cầm lấy bàn tay cô, lồng bàn tay mình vào, nắm thật chặt, rồi đưa tay hai người đến gần cánh cửa, gõ. Laura ngoan ngoãn thả lỏng để cho cậu ta điều khiển tay mình, lắng nghe tiếng cánh cửa phát ra, tiếng gõ rất rõ ràng, chắc chắn!?
(Liên Sương: Ahihi! Chuyên mục phá rối xuất hiện đây :3 ! Ta xuất hiện chỉ để nói, thời đại hoàng kim của JQ vừa lên ngôi! Đồng thời giải thích luôn, Draco xưng hô tôi-em vì bên nước Anh toàn I và You thôi~ Vì tính chất câu chuyện, ta quyết định để như thế cho nó tăng chất JQ. Với lại đoạn Draco lồng tay Laura gõ cửa á, ngọt thì ngọt đấy nhưng đây chính là hành vi lách luật! Vì Smith yêu cầu Laura thực hành, Draco điều khiển Laura gõ cửa chắc cũng đúng nha? Đó, thấy chưa, JQ cũng cần có cơ sở, hai bạn nhỏ vẫn còn ngây thơ lắm! Tất cả là do ta an bài hắc hắc!)
Tiếng nói phá rối với giọng điệu mừng rỡ như nhặt được tiền vàng của Smith lập tức phát ra từ sau cánh cửa: “Chính xác! Xin mời vào!”
Laura nhìn Draco hạnh phúc nở nụ cười chẳng quan tâm phấn hồng đang bay ngập đầy hành lang, trực tiếp lấy tay dụi dụi nước mắt và sau đó đón nhận vẻ ghét bỏ của Draco đại nhân: “Mất vệ sinh”
Hả? Hình như trong Harry Potter không có miêu tả Draco bị cuồng sạch sẽ thì phải?
Cậu ta lấy ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Laura, lấy từ trong áo một chiếc khăn tay sạch sẽ trắng tinh lau sạch nước mắt cho cô nàng vẫn còn đang chịu đả kích nhìn mình.
Laura vô cùng cảm kích Draco, cũng càng cảm thấy hành động hạ mình xin lỗi với cậu ta là rất đúng. Vì danh dự của bản thân, cô nàng cho rằng đó là hành động của người thức thời, biết co dãn hợp lí.
Đợi Draco càn quét sạch vi khuẩn trên mặt đến khi mặt cô cũng trở nên đỏ hơn vì bị cọ sát quá nhiều, Laura bĩnh tĩnh bước vào phòng với Smith. Cô nàng trực tiếp phủ nhận rằng mình thật trẻ con vì hành động rơm rớm nước mắt ban nãy và không chút xấu hổ kiếm cớ vì thân thể còn nhỏ nên thần kinh mới bị ảnh hưởng. Hoàn toàn không cho rằng người như mình sẽ khóc vì lí do vớ vẩn ấy.
Ngay khi Laura bước vào căn phòng mọi kí ức liên quan về vụ khóc lóc được xóa sạch, tự động bốc hơi khỏi trí nhớ của cô nàng. (Đáng buồn là bao gồm hành động tốt bụng của bạn nhỏ Draco) Cô đã hoàn toàn xóa sạch mọi chứng cớ về nỗi xấu hổ của bản thân, bình tĩnh bước lên sofa ngồi vui cười với Smith.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.