[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 59: Làm lành




Ánh rạng đông thoáng hiện, đôi mi dày của thiếu niên nằm trên giường lớn bị nam nhân ôm vào trong ngực run rẩy, giống như sắp tỉnh. Người đàn ông tóc đen vẫn nhìn cậu trắng đêm chưa ngủ, trái tim như vọt lên cổ họng, hơi lo lắng về phản ứng sau khi tỉnh lại của thiếu niên.
Có lẽ là nhận thấy được tầm mắt không hề che dấu của nam nhân, thiếu niên còn chưa tỉnh ngủ hơi nhăn mày, trông có vẻ buồn rầu, trong mắt của người đàn ông tóc đen, chỉ cảm thấy rung động không thôi, trong đôi con ngươi đen thâm thúy tràn đầy trìu mến cùng hối hận.
Căn phòng ếm bùa làm mát khổng lồ có hơi lạnh vào lúc sáng sớm, thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần không tự giác nhích dần về phía nguồn nhiệt, hai má trắng noãn nhẹ nhàng cọ cọ vào l*ng ngực nam nhân, rồi ngừng lại, giống như đã ngủ mất.
Snape thất vọng đồng thời lại nhẹ nhàng thở ra, cánh tay ôm bả vai thiếu niên hơi siết, cúi đầu, đã thấy một đôi mắt màu hổ phách sáng ngời nhìn hắn không chớp mắt.
Snape cứng đờ, câu gọi tên cứ quấn quanh đầu lưỡi không tài nào thốt ra được.
Trầm mặc đối diện hồi lâu, Hugh đột nhiên giật giật, Snape theo bản năng siết chặt cánh tay, lại rất nhanh thả lỏng.
Hugh nhích ra khỏi lòng hắn, đôi mắt mèo thật to vẫn nhìn hắn, không hề lệch khỏi quỹ đoạ. Snape ngồi dậy, chìa tay ra muốn đặt lên vai cậu, nhưng cuối cùng vẫn thu trở về.
“Hugh……” Hắn gọi cậu, như một tiếng thở dài, từ từ hối hận cùng đau lòng.
Hugh rốt cục chớp mắt, hơi hơi nghiêng đầu, giống như đang khó hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây, sao lại nhìn thấy người đàn ông này.
Cậu đột nhiên dời tầm mắt, nhìn về phía cửa phòng màu rám nắng. Theo nơi đó truyền đến tiếng cào cửa rất nhỏ cùng với tiếng kêu chit chit. Hugh xuống giường đi mở cửa, nhóc tuyết li đã gãi cửa cả nửa đêm vì cửa đột nhiên mở mà lăn vào, ngưỡng cái đầu nhỏ lên, nhìn thấy người mở cửa thì bật dậy nhảy lên.
Hugh vội vàng tiếp được nó, nhóc tuyết li vô cùng thân thiết l**m đầu ngón tay cậu, Hugh sờ sờ lưng nó, chậm rãi xoay người nhìn Snape đã theo cậu xuống giường, đứng cách cậu vài bước chân.
Nhóc tuyết li vừa thấy Snape là lộ ra bộ dáng hung ác, nhe răng trợn mắt, trong con mắt tròn cũng tràn đầy bài xích.
Snape trong lòng cười khổ, xem ra lúc này hắn thật đã chọc giận con vật nhỏ vốn đã không thích hắn rồi.
Hugh gãi gãi dưới vành tai tuyết li, nhóc tuyết li lập tức an tĩnh lại, cọ cọ tay Hugh, quay đầu không thèm nhìn tên trứng thối đen thui kia nữa.
“Hugh.” Snape tiến lên từng bước, thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần ôm tuyết li giống như bị kinh sợ, lảo đảo lui về phía sau vài bước, cho đến khi gót chân đụng cửa mới dừng lại.
Snape không dám động đậy, ánh mắt phức tạp nhìn cậu, “Hugh, thực xin lỗi……”
Hugh lại nhẹ nhàng lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra đũa phép, nhẹ vẫy, “Em cần phải trở về, giáo sư Snape.”
Snape cảm thấy l*ng ngực bỗng dưng đau nhói. Không phải Sev, là giáo sư Snape.
Hắn đột nhiên ý thức được, hành vi khốn kiếp như vậy, đã khiến cho thiếu niên này vứt bỏ hắn ra khỏi sinh mệnh của mình. Ý thức được điều này, khiến hắn có một loại ảo giác một lần nữa rơi vào địa ngục.
Hugh xoay người đi ra ngoài, không chút nào lưu luyến. Snape đột nhiên bừng tỉnh, một bước dài xông lên, gắt gao ôm chặt lấy thiếu niên gầy yếu vào lòng, chặt chẽ không buông.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo ý cầu xin, “Đừng đi, Hugh, không cần rời đi, không cần! Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không nên nói những lời như vậy, thực xin lỗi!”
Ở góc độ hắn nhìn không thấy, vẻ mặt vờ trấn định của Hugh vỡ ra, trong mắt ngập tràn bi thương, dùng sức cắn chặt môi sưới mới nhịn lại được tiếng nức nở từ con tim.
Cậu hận bản thân vì sao không thể kiên quyết đẩy hắn ra, vì sao vẫn còn dao động vì một câu cầu xin của người đàn ông này, vì sao bị coi thường như vậy mà vẫn thích con người này!
Quả thực giống trúng lời nguyền khó giải, rõ ràng mới vì người đàn ông này nói lời tuyệt tình mà tâm như tro tàn, giờ khắc lại vì một câu nói của hắn mà sức sống ngập tràn, giống như trong nháy mắt vạn vật sống lại, cây khô gặp mùa xuân, cỏ cây gặp mưa phùn.
Thật sự là quá châm chọc!
Hugh vặn vẹo khóe miệng, rõ ràng muốn cười, nhưng từ hốc mắt lại rơi xuống chất lỏng ấm áp.
Thân thể bị bắt quay lại, đôi môi nam nhân run nhè nhẹ dán lên mắt cậu, dịu dàng hôn đi nước mắt. Hugh thống khổ nắm chặt vải áo trước ngực hắn, ngũ quan xinh xắn đều vặn vẹo, đôi môi bị cắn đến trắng bệch.
“Hugh, Hugh, của ta…… Hugh……” Snape thì thào nhớ kỹ tên của cậu, tràn đầy hối hận cùng đau lòng. “Không cần rời khỏi ta, Hugh, không cần rời đi……”
Hugh trong lòng hận vô cùng, nhưng lại biết rõ mình có ra sao cũng không rời khỏi con người này được, chỉ có thể tức giận nhào qua, dùng hàm răng thẳng đều trắng bóng hung hăng cắn phần thịt bên gáy Snape cho hả giận. Cậu không hề nương tay, một thoáng chốc miệng vết thương đã chảy ra máu, nhưng Hugh vẫn không hề buông lỏng, rơi theo má là hỗn hợp nước mắt và máu đỏ tươi, tẩm ướt áo đen.
Snape vẫn không nhúc nhích mặc cho cậu hả giận, mày cũng không nhăn một chút. Chỉ cần Hugh có thể tha thứ cho hắn, đau đớn này không đáng kể chút nào.
Đứa nhỏ của hắn, quả nhiên vẫn rất mềm lòng.
Hugh hầu như muốn cắn đứt rời khối thịt kia xuống, trong miệng toàn là mùi máu tươi, mang theo chút chua sót.
Càng nghĩ càng giận chính mình không nhẫn tâm được, theo bản năng tăng thêm lực đạo, máu chảy vào trong miệng càng nhiều. Nhưng Snape vẫn để mặc cậu, bàn tay ấm áo khoát lên vai, giống như đang cổ vũ hành vi trả thù của cậu.
Rốt cục thả lỏng khớp hàm, bên gáy Snape Scabbers vết máu ngấm vào trong cổ áo. Hugh hung hăng lau đi nước mắt trên mặt, trừng hắn, muốn biểu hiện ra bộ dáng hung ác, đáng tiếc không quá thành công.
Snape nhìn cậu, yêu chiều cùng dung túng ngập tràn trong mắt, Hugh đột nhiên liền thả lòng người, mọi tủi thân, đau khổ, tuyệt vọng cùng tức giận đều nháy mắt biến mất.
Chỉ có thể nhận thua.
Đối mặt với người đàn ông này, cậu ngoại trừ việc nhận thua, còn có thể như thế nào? Hận không thể, oán không nổi, rời càng không được. Thật là hết thuốc cứu.
Không thể không nói, Snape rất hiểu tính Hugh. Ánh mắt Hugh vừa biến hóa, hắn biết ngay mình đã được tha thứ.
Vui sướng, thả lỏng, còn có đau lòng.
Nhẹ nhàng ôm Hugh vào trong lòng, Hugh không phản kháng, tựa vào ngực hắn, bên tai là tiếng tim đập trầm ổn hữu lực. Hugh cảm thấy có kiên trì nữa cũng không cần nữa rồi, chỉ cần ở bên người đàn ông này, cũng rất tốt.
Snape bị Hugh ấn ngồi lên ghế, Hugh nhìn xung quanh, cầm lấy cái khăn mặt tối qua Snape dùng mang vào phòng tắm nhúng nước, sau đó lau vết máu trên cổ cho Snape.
Kỳ thật rất đau, nhưng so với sự sung sướng khi được người yêu tha thứ thì chút đau đớn ấy liền bé nhỏ không đáng kể.
Lau khô vết máu, Hugh trừng mắt đôi mắt mèo xinh đẹp, dùng đũa phép vẽ ra một hàng chữ: “Không cho dùng ma chú trị liệu, cũng không cho dùng độc dược! Tôi muốn lưu lại vết sẹo, thật sâu thật sâu vào!” đáy mắt cậu có cảm xúc quyết tuyệt, cố chấp xinh đẹp lộng lẫy.
Snape gật đầu, rất dịu dàng nói: “Được.” Hugh vừa lòng, nhìn miệng vết thương vẫn rớm máu trên cổ hắn. Tuy rất đau lòng, nhưng đây là cách duy nhất cậu có thể trừng phạt người này, Hugh rất kiên trì.
Phản ứng của cậu Snape đều nhìn trong mắt, trong lòng tràn đầy trìu mến, ôm cậu vào trong lòng, hít hà mùi hương tươi mát trên người cậu.
Ánh mắt Hugh đối diện với vết thương trên cổ Snape. Cậu cắn rất độc, miệng vết thương rất sâu, dấu răng rõ rành rành, thịt đỏ còn hơi lồi ra ngoài.
Hugh lại có chút mềm lòng, hay là vẫn bôi chút thuốc lên?
Không nên không nên, Hugh White, mày quá không có cốt khí! Hồ đồ tha thứ cho hắn đã đành, hiện tại một tí vết thương như vậy cũng không chịu được, nhất định phải để cho hắn có một bài học!
Nhưng nhìn có vẻ rất đau. Hugh cẩn thận sờ vào miệng vết thương rớm máu, trong lòng dao động càng lợi hại hơn.
Phải cho hắn biết đau! Nếu không biết đâu có một ngày hắn lại vì chuyện này mà vứt bỏ mày. Hugh lại kiên định hơn một chút.
Đứa nhỏ này đang nghĩ cái gì?
Snape không biết từ khi nào đối mặt với Hugh, có chút buồn cười nhìn biểu tình trên mặt cậu thay đổi trong chớp mắt, đôi mày thanh tú nhăn nhúm, trông rất là buồn rầu.
Snape nhịn không được sán lên hôn nhẹ cậu một cái, Hugh còn đang rối rắm có nên ếm cho Snape thần chú trị liệu hay không đã bị cảm xúc ấm áp mềm mại trên môi làm cho bừng tỉnh, mở to hai mắt nhìn, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
“Suy nghĩ cái gì? Mặt mày nhăn nhúm hết cả.” Snape thấp giọng hỏi, tiếng nói như đàn violon xen, Hugh-luyến-thanh-White hai má nóng lên, tâm thần cũng hoảng hốt.
Đôi môi mỏng của Snape dán lên miệng cậu, nhẹ nhàng mà nói: “Hugh, cám ơn em.” Còn có thực xin lỗi, ta yêu em.
Lời kia không tài nào nói ra được, nhưng hốc mắt có hơi cay, Hugh nháy mắt mấy cái, mím miệng, hít hít cái mũi, bất mãn chọc chọc bả vai Snape — phiến tình như vậy làm gì, hại cậu muốn khóc.
Snape lại cho Hugh uống mấy bình độc dược, sau đó cầm mấy món ăn Hugh làm cả đống lớn hôm qua tới. Thần chú giữấm đã sớm mất đi hiệu lực, đồ ăn cũng lạnh, Hugh đương nhiên không muốn Snape ăn đồ lạnh, bưng đi muốn hâm nóng. Snape lại hôn nhẹ thái dương cậu, nói: “Hugh, em đã quên là ngày hôm qua em mang hết đồ làm bếp đi rồi hay sao?”
Hugh ngẩn ra, lại nghĩ tới tâm tình mất hết can đảm ngày hôm qua, ánh mắt ảm đạm. Ngực Snape co rút, lại một lần nữa mắng mỏ hành vi khốn kiếp của mình, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt run rẩy của cậu, không tiếng động an ủi.
Hugh cắn cái mũi to của hắn, đẩy người ra, ngồi vào ghế bên cạnh. Snape bất đắc dĩ, đũa phép vung lên, thức ăn trên bàn bốc hơi nóng hổi, tựa như vừa mới ra lò vậy.
Ánh mắt Hugh sáng lên, thần chú này có tác dụng cực kỳ với người thân là đầu bếp như cậu đó! Snape sủng nịch nói: “Ta dạy cho em.” Hugh nhăn mặt, liếc hắn một cái — anh vốn nên dạy em!
Đã đói bụng một ngày hai người bắt đầu dùng cơm, có thể nói trải qua quá trình mất đi rồi có được, Snape càng thêm khắc sâu được ý nghĩa của Hugh đối với mình. Lúc này trong lòng đều là trìu mến, đáng tiếc trời sinh không phải người lãng mạn, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt, trên bàn cơm trừ bỏ gắp thức ăn cho Hugh thì không làm được chuyện gì khác khiến người ta yêu thích.
Ăn được một nửa, nhóc tuyết li bị nhốt trên lầu đột nhiên thoát ra, nhảy lên đùi Hugh, như hổ rình mồi nhìn Snape bên cạnh — đáng ghét! Sao cậu chủ lại ngồi ăn cơm cùng cái tên vô lại tối như mực này chứ?!
Quay đầu kêu chi chit với Hugh — ô ô, cậu chủ, sao cậu lại có thể khinh địch như vậy mà tha thứ cho tên trứng thối này? Thật sự là không đáng tin mà! Cậu chủ, chúng ta về nhà đi, không cần để ý đến hắn!
Hugh nhìn Snape, lại cúi đầu nhìn nhóc tuyết li, nắm bàn chân trước của nó huơ huơ về phía Snape. Động tác đi kèm với biểu tình nhe răng trợn mắt của nó thật là có chút hương vị ra oai hung ác.
Snape niệm tình chuyện nhờ tiếng kêu của nó mà mình đúng lúc phát hiện tình trạng của Hugh, hiếm khi rộng lượng mà không so đo với nó, múc canh đậu hũ vào trong bát của Hugh.
Nhóc tuyết li thật là có khí thế, đáng tiếc đối chủ nhân căn bản không để ý tới nó, điều này làm cho nhóc tuyết li thấy hơi oải, chít chít kêu to hai tiếng, căm giận cắn miếng bánh ngọt Hugh đưa tới bên miệng với vẻ cực kì bất mãn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sâu biết rất nhiều người sẽ rất bất mãn việc Hugh nhanh như vậy đã tha thứ cho giáo sư, nhưng cũng không đâu tính là quá gượng ép nhỉ? Hugh bản chất là một người dịu dàng, lại thích giáo sư như vậy, hơn nữa giáo sư cũng là nhất thời không tiếp thu được sự thật mới nói mà không nghĩ, vẫn là có thể tha thứ chứ.
Khụ khụ, người không chấp nhận được thì đánh nhẹ tay thôi, Sâu sợ đau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.