[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 58: Vô cùng hối hận




Snape trở lại Spinner’s End đã là đêm khuya. Hắn biết Hugh nhất định đã rời đi, người thiếu niên niên ôn nhuận kia luôn là hắn nói gì nghe nấy, săn sóc đến độ bây giờ nhớ tới đều khiến hắn cảm thấy đau đớn.
Nhớ tới liền cảm thấy không xong, bởi vì nhất thời không tiếp thu được câu chuyện hoang đường kia mà nói không nghĩ, biểu hiện hoàn toàn không có bình tĩnh thong dong của Slytherin.
Ban ngày rời đi, hắn đã tự bình tĩnh suy nghĩ thật lâu. Cho dù có là tiểu thuyết hay hiện thưc, Severus Snape hắn đang tồn tại, toàn bộ giới phù thuỷ, giới Muggle đều đang tồn tại, vài thập niên mà hắn đã trải qua đều là chân thật.
Chúa tể hắc ám xác thực tồn tại hơn nữa đã từng nhấc lên gió tanh mưa máu, nhưng gã sẽ còn ngóc đầu trở lại, Dumbledore hay là người lãnh đạo phẩm vị quái dị, đa mưu túc trí, hắn có yêu cô gái kia, cho tới bây giờ vẫn còn hận nhóm đạo tặc, bạn tốt duy nhất của hắn, còn có người hắn yêu nhất hiện tại, đều là chân thật.
Thế thì còn gì cần phải hoài nghi? Cứ việc không biết đây rốt cuộc là nguyên lý gì, nhưng thế giới này đang tồn tại, vậy là đã đủ rồi.
Mà hoài nghi cảm tình của Hugh, Snape hiện tại nhớ tới lại thấy dù Hugh có ném cho hắn một tá Crucio cũng không đủ.
Biết rõ lấy cá tính của Hugh, căn bản không có khả năng bởi vì một nhân vật trong quyển tiểu thuyết mà yêu thích hắn, lại bởi vì nhất thời kinh ngạc cùng phẫn nộ không rõ nguyên do mà buông lời độc ác với cậu, thật sự là khốn kiếp vô cùng!
Snape lấy tay đẩy cửa, trong lòng nghĩ, ngày mai phải đi nhận lỗi với Hugh. Hôm nay lời nói của mình thật hết sức quá đáng, Hugh nhất định rất khó chịu. Trước cứ để cả hai bình tĩnh một buổi tối, ngày mai cho dù Hugh có tức giận ra sao cũng nhất định phải xin cậu tha thứ.
Cửa mở, cảnh tượng trong phòng khách khiến Snape giật mình.
Bàn ăn trong phòng khách thông với phòng bếp chất đầy thức ăn các màu, cái bàn bị sô pha vây quanh ở giữa cũng giống vậy, mùi thức ăn thoang thoảng truyền đến.
Snape đi vào, sức quan sát sâu sắc rất nhanh khiến hắn nhận thấy cái tủ mới mua trong phòng khách không thấy đâu.
Trong lòng đột nhiên có loại dựcảm xấu, Snape bước nhanh vào phòng bếp, ngoại trừ đồ ăn cố ý để trên bệ bếp, toàn bộ phòng bếp lại khôi phục trạng thái trống rỗng như trước khi Hugh xuất hiện, ngay cả dầu muối cũng không còn.
Snape sửng sốt hồi lâu, hắn nghĩ Hugh chỉ rời đi, cùng lắm mang đi theo hành lý của mình, không nghĩ tới cậu lại xoá sạch mọi dấu vết trong cuộc sống của hắn.
Chỉ nghĩ tới thiếu niên ấm áp kéo hắn ra khỏi địa ngục đã rời đi, Snape liền cảm thấy tay chân lạnh lẽo, thân thể không khống chế được run rẩy,
Không thể đợi thêm được nữa, cho nhau bình tĩnh cái gì đều gặp Merlin đi!
Snape độn thổ đến đường sông Thames, căn nhà màu trắng cho dù ở trong đêm tối cũng rất rõ ràng.
Cho dù là gặp mặt Chúa tể hắc ám cũng không hề khẩn trương đến như vậy, hắn không biết liệu mình đến vào lúc này có bị Hugh đuổi đi hay không, dù gì thì hắn cũng đã nói ra những lời quá đáng như vậy.
Ấn chuông cửa, trong đêm tối yên tĩnh, tiếng chuông cửa “Leng keng leng keng” thật đột ngột.
Nhưng không ai mở cửa, Snape khẽ nhíu mày, lại ấn một hồi, vẫn không có ai. Càng chờ tâm càng lạnh, nghĩ phỏng chừng hiện tại Hugh còn đang nổi nóng, không bằng ngày mai lại đến.
Đang chuẩn bị rời đi, bên trong cửa truyền đến tiếng “chít chít” mơ hồ. Snape ghé lỗ tai qua, nghe rõ ràng hơn, là con tuyết li kia kêu, giống như rất vội vàng, nhưng lại rất yếu ớt.
Có loại cảm giác bất an, Snape không cố kỵ gì nhiều nữa, trực tiếp một cái Allomohora, cửa mở ra, cách đó vài bước trên sàn phòng khách nằm úp sấp một thân ảnh trước khiến cho trái tim Snape như muốn nát.
“Hugh!”
Snape thậm chí còn dùng tới độn thổ, đi đến bên người Hugh, run run, thật cẩn thận nâng cậu dậy, vết máu khô bên môi nhìn mà thấy hoảng.
“Chít chít! Chít chít!” Nhóc tuyết li kêu rất yếu, đại khái là đã kêu thật lâu, nhưng ánh mắt nó nhìn Snape thực hung ác, nó biết cậu chủ là vì cái tên vô lại tối như mực này nên mới nằm ở nơi đây không nhúc nhích.
Snape lúc này đâu còn tâm tình để ý tới nó, hắn đã lòng dạ đại loạn, run run giơ tay muốn lau đi vết máu chướng mắt bên khoé môi Hugh, lại vô ích.
“Tại sao có thể như vậy? Không, không được! Hugh, Hugh!” Từ sau khi Lily Evans bị giết, Snape lại một lần nữa cảm nhận cảm giác bất lực khủng hoảng đến tột cùng.
Hắn ôm lấy thiếu niên nhẹ như lông chim nhạn vào lòng, lao ra cửa. Hắn còn nhớ độn thổ sẽlàm Hugh rất khó chịu, hơn nữa lúc này Hugh suy yếu sẽ không thừa nhận nổi áp lực không gian vặn vẹo, chỉ có thể ôm cậu chạy. Nhóc tuyết li nhanh chân chạy theo sau hắn.
Cũng may hắn đi cùng Hugh qua phố người Hoa vài lần, bắt taxi, rất nhanh đã gọi được một chiếc xe trống ven đường, “Tới Spinner’s End!”
Lái xe bị hắn rống cho hoảng sợ, theo bản năng giẫm chân ga, “Vù” một tiếng chạy như bay ra ngoài.
Lái xe vừa chạy xe chạy nhanh vừa nhìn vào gương chiếu hậu xem xét tình huống, trong lòng nói thầm, trông người như vậy thì nên đi bệnh viện chứ, sao lại tới chỗ hỗn loạn như Spinner’s End?
Nghĩ thế, nghe theo lương tâm, lái xe cẩn thận mở miệng: “Thưa ngài, ngài thật sự không cần đi bệnh viện sao? Con trai ngài trông có vẻ không tốt lắm, vẫn nên tới bệnh viện xem sao đi.”
Snape đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen trừng mắt nhìn gã, “Spinner’s End! Lập tức!” Cứ việc uy lực của ánh mắt có thể dọa khóc toàn bộ động vật nhỏ trong Hogwarts bởi vì lo lắng cùng hối hận mà có điều giảm bớt, nhưng vẫn khiến người lái xe cao to thấy hoảng sợ, dẫm chân ga chạy đi.
Xe ở đầu đường Spinner’s End thì dừng lại, lái xe có ra sao cũng không chịu tiến vào khu ngõ hỗn loạn này vào lúc nửa đêm. Snape ôm Hugh xuống xe, lái xe hô to: “Này! Ngài gì ơi, trả tiền!”
Snape sao còn lo lắng cái gì mà tiền xe, nghe gã hô, tùy tay lấy ra túi tiền trên người ném qua, ôm người trong lòng suy yếu vọt vào trong ngõ nhỏ đen sì, một tia chớp màu trắng cũng lao từ trong xe ra chạy theo.
Lái xe còn đang kỳ quái với cái thứ nặng trịch trên tay, mở ra thì thấy bên trong đều là tiền xu hình tròn kì quái, so với đồng xu bình thường thì nặng hơn nhiều. Nương theo ánh đèn trong xe nhìn, thì ra là vàng! Dùng răng cắn, hoảng, là vàng thật đó! Chính là hoa văn trên đồng tiền, trông thế nào cũng thấy kỳ quái.
Snape hoảng sợ mà vọt vào trong nhà, mềm nhẹ đặt Hugh lên trên sô pha, sau đó vài bước vọt tới bên lò sưởi âm tường, nắm lên bột Floo ném vào, “Pomfrey! Tôi cần bà giúp! Nhanh lại đây!”
Bà Pomfrey đang ngủ say ngọt nhất thời bừng tỉnh, chưa bao giờ nghe qua thanh âm vội vàng như vậy của Snape, bà Pomfrey cảm thấy tình huống nhất định là rất nghiêm trọng, tùy tiện khoác áo, xách theo túi chữa bệnh tuỳ thân liền tiến vào trong lò sưởi.
“Severus, xảy ra chuyện gì vậy? Khẩn cấp như vậy?” Bà Pomfrey chật vật chui ra từ trong lò sưởi âm tường nhà Snape, cố không rửa sạch bụi bặm trên người.
“Hugh xảy ra chuyện rồi, Pomfrey, nhờ bà đấy!” Snape ôm thiếu niên xinh đẹp hôn mê, cầu xin, không chút nào che dấu vẻ nóng lòng như lửa đốt của mình.
Bà Pomfrey cố không kỳ quái quan hệ thân mật của hai người, Pomfrey từ trước tới nay vẫn yêu thích Hugh lập tức buông túi chữa bệnh xuống, lấy ra đũa phép, ném lên người Hugh liên tục mười mấy thần chú kiểm tra đo lường.
“Em ấy rốt cuộc thế nào?” Snape lo lắng hỏi, tay không tự giác ôm người trong lòng chặt hơn. Bà Pomfrey cau mày, nhưng giọng nói vẫn khá thoải mái, “Severus, đừng lo lắng, Hugh không có việc gì. Tôi nghĩ trò ấy là do trong lòng kìm nén nhiều tâm sự, lập tức bị kích thích bộc phát ra nến mới bị hộc máu hôn mê. Tôi nghĩ thầy cần chuẩn bị độc dược trấn định, độc dược dinh dưỡng, nước thuốc thể lực và độc dược bổ máu. À, đương nhiên, nếu có nước thuốc vô mộng thì càng tốt.”
Snape gật gật đầu, nhẹ nhàng buông Hugh xuống, “Pomfrey, giúp tôi để ý Hugh một chút.” Sau đó nhanh như cơn gió tiến vào phòng thí nghiệm, chỉ nghe bên trong lách ca lách cách một trận, không đến một phút đồng hồ sau, Snape liền đi ra, cầm chừng mười bình độc dược đủ màu.
Bà Pomfrey đang dùng thần chú trị liệu cho Hugh, ánh sáng màu xanh đậm, màu vàng, màu đỏ lần lượt thay đổi, trông rất đẹp mắt. Sắc mặt trắng bệch của Hugh theo hiệu lực của thần chú dần dần khôi phục bình thường, chỉ là vệt máu khô đỏ sậm bên khoé môi chưa lau đi kia vẫn chói mắt vô cùng.
Snape hết sức cẩn thận nâng Hugh dậy, để cậu tựa vào vai mình, ý đồ muốn đút thuốc vào trong miệng cho cậu, nhưng Hugh đóng chặt khớp hàm, nước thuốc vào không được.
Snape nóng lòng không thôi, lại thử vài lần, nước thuốc vẫn chảy dọc theo cằm Hugh.
Chết tiệt!
Hắn rủa thầm một tiếng, nghĩ không ra biện pháp khác, chỉ có thể cứ ngồi nhìn nước thuốc tràn ra từ khoé môi Hugh.
“Khụ khụ!” Bà Pomfrey đứng một bên đột nhiên ho khan hai tiếng, Snape có hơi không kiên nhẫn nhìn về phía bà. Bà Pomfrey nhìn trời, nhỏ giọng nói: “Severus, nếu thầy không ngại thì có thể dùng…… miệng.”
Snape sửng sốt, phản ứng lại, chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, cúi đầu nhìn người yêu nằm trong khuỷu tay, khẽ cắn môi, ngửa đầu cầm lọ độc dược trong tay đổ vào miệng, sau đó nghiêng đầu, hai đôi môi chạm nhau, dùng đầu lưỡi cạy mở khớp hàm của Hugh, từng chút một đẩy nước thuốc qua.
Qua một hồi lâu mới đút hết được tất cả chỗ thuốc, cũng may mấy độc dược này đều là hắn làm riêng cho Hugh có mùi vani [Sâu: hắn chuyên môn vì Hugh tích trữ một ngăn tủ đựng độc dược thường dùng, đều là mùi vani], bằng không cho dù hắn có nhiệt tình yêu thương độc dược đến mức nào cũng chịu không nổi mùi vị quỷ dị này.
Ngẩng đầu chỉ thấy bà Pomfrey cười ái muội, cứ như vẻ ‘thì ra là thế’, dù là Snape cũng không khỏi thấy nóng mặt, khụ một tiếng, khô cằn hỏi: “Như vậy là xong sao? Còn có gì cần chú ý hay không?”
Bà Pomfrey nói: “À, không có việc gì, độc dược của thầy nhất định có thể khiến Hugh tốt lên rất nhanh.” Bà nói xong, ý cười trong mắt khiến Snape thấy co quắp. “Nhưng phải chú ý không nên làm trò ấy kích động thêm nữa, Severus, Hugh là một đứa nhỏ mẫn cảm lại yếu ớt, trò ấy cần rất nhiều quan tâm, điểm này có lẽ ngay cả bản thân trò ấy cũng không ý thức được.”
Snape gật đầu, nhìn Hugh, vẻ mặt vô cùng hối hận, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve khoé môi đỏ máu của cậu, muốn làm cho nó biến mất.
Bà Pomfrey ôn hòa cười, cầm lấy túi chữa bệnh của mình, “Thôi Severus, tôi đi về trước. Phải biết rằng giấc ngủ đối với một quý bà rất là quan trọng.” Bà cười khẽ nháy mắt mấy cái.
Snape ngẩng đầu, “Cám ơn bà, Pomfrey.” Bà Pomfrey chỉ chỉ Hugh, “Thầy muốn cảm ơn tôi thì cứ đối xử tốt với đứa nhỏ này đi, nó xứng đáng mà, không phải sao? Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật cho hai người, cho đến khi hai người nguyện ý nói cho người khác biết.”
Snape mềm nhẹ in một nụ hôn lên cái trán trơn bóng của Hugh, thì thào nói: “Tôi sẽ, nhất định sẽ.”
Bà Pomfrey vui mừng cười cười, chui vào lò sưởi.
Snape ôm Hugh lên lầu, vào phòng mình. Phòng hay là màu đen, to nhất là chiếc giường màu đen king-size kia, màn che xanh đậm, còn có chút hoa văn màu bạc.
Cởi áo khoác của Hugh ra để bên cạnh, để Hugh nằm trên giường. Vào trong phòng tắm cầm cái khăn mặt sạch sẽ, nhúng nước, từng chút một lau đi vết máu khô cạn bên miệng Hugh, sau đó cũng tự cởi áo khoác, nằm lên giường, ôm lấy Hugh.
Ôm chặt người trong lòng, thấp giọng hối hận nỉ non, “Hugh, thực xin lỗi, Hugh……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.