Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 416: Tình nguyện sống mãi trong mơ




Đập vào mắt cô quả nhiên là một khung cảnh trắng xóa của tuyết. Khắp đất trời chỉ còn lại thứ màu cơ bản nhất.
“Xem anh nói kìa. Người đàn ông trong mơ có cảm giác rất giống anh. Thế nên anh nhìn xem, đấy chính là hậu quả ác độc của mối tình đầu, đến nằm mơ cũng chỉ biết mơ theo cảm giác về anh thôi.” Tố Diệp nghe xong một màn lý luận “sục sôi căm phẫn” của anh thì không nhịn được cười. Tưởng Bân là người nổi tiếng ôn nhu điềm đạm, giờ lại đi ghen tuông với một người trong mơ ư? Cô hỏi thêm một câu: “Anh bảo là em hay nhắc tới anh ta trước mặt anh ư?”
“Em gọi tên người đó trong mơ đã ba lần rồi.” Tưởng Bân thở dài.
Tố Diệp mím môi: “Chỉ là nằm mơ thôi mà, có cần nghiêm túc vậy không?” Nói rồi, cô lấy khăn giấy lên lau tay, tiếp tục nói: “Em ấy à, cảm thấy nằm mơ cũng hay lắm. Em vừa xinh đẹp, làm việc lại giỏi giang, tạm gác lại danh phận con riêng của gia đình hào hoa kia. Chỉ tính thu nhập thôi cũng đã được coi là số tiền vàng ở Bắc Kinh rồi.”
“Bây giờ em đi dạy không tốt sao?” Tưởng Bân gắp thức ăn cho cô, cười nói: “Tới khi nào học trò của em đông đảo khắp nơi thì lúc đó em sẽ tự hào lắm.”
Tố Diệp thở dài, không nói tiếp nữa. Trong đầu cô cứ nghĩ mãi về người đàn ông trong mơ ấy. Anh ta cao tương đương với Tưởng Bân, cùng có một bờ vai thật rộng. Điều khác là, người đàn ông tên Niên Bách Ngạn ấy rất nghiêm nghị. Trong mơ anh ta là anh rể cô, cũng là sếp của cô. Anh ta đối với cô vô cùng hà khắc, nhưng lại dạt dào tình cảm với cô.
Mơ mãi tới cuối cùng, hình như giữa cô và anh ta xảy ra vấn đề. Hai người đã chia tay. Cô có thai đứa con của anh ta, đứa bé cũng không còn, cô đau khổ tưởng chết.
“Em nghĩ gì vậy! Ăn mau đi! Ăn xong chúng ta tới trung tâm thương mại dạo một vòng, chọn cho bố mẹ một món quà họ thích.” Tưởng Bân gắp cho cô một miếng thức ăn rồi thúc giục.
Tố Diệp ngỡ ngàng: “Chọn quà?”
Tưởng Bân dừng đũa, nhìn cô: “Em còn chưa tới ba mươi tuổi mà trí nhớ đã có vấn đề rồi sao? Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ em, cũng tức là bố mẹ vợ tương lai của anh. Mẹ vợ tương lai đã dặn đi dặn lại anh trong điện thoại là tối nay hai chúng ta không được đến muộn. Tối qua em còn nói với anh, em muốn lựa cho bố mẹ một món quà có ý nghĩa mà, quên à?”
“Aiya, đầu óc em đúng là!” Lúc này Tố Diệp mới nhớ ra, cô gõ gõ lên đầu: “Vậy ăn nhanh lên, bây giờ cũng đã hơn mười giờ, sáu giờ tối là bắt đầu rồi, còn phải chọn quà nữa.”
Tưởng Bân nhìn cô, nở nụ cười cưng chiều.
“À, đúng rồi!” Tố Diệp vội lùa cơm vào miệng, nhìn Tưởng Bân có vẻ thần bí: “Giấc mơ ấy cũng không tốt lành lắm đâu. Em mơ thấy mẹ em qua đời từ khi em còn bé tý, bố em thì đã lấy vợ khác từ lâu. Đó là một gia đình giàu có. Sau đó bố em cũng qua đời, em còn rắc tro của bố mẹ xuống Tây Hồ nữa.”
Tưởng Bân suýt nghẹn: “Thế lúc đó không có ai của cục bảo vệ môi trường tới tìm em ghi phiếu phạt à?”
“Đáng ghét! Em đang nói với anh chuyện trong mơ cơ mà.”
Tưởng Bân đổi một món mà cô thích tới trước mặt cô, nói nửa đùa nửa thật: “Em ấy à, quên ngay mấy chuyện trong mơ của em đi, nếu để bố vợ tương lai của anh biết được, chắc chắn là giận tím mặt mất.”
“Em đâu có ngốc mà nói cho bố mẹ nghe.” Tố Diệp gắp một miếng rồi lại thở dài: “Bố mẹ em là mối tình đầu của nhau, nắm chặt tay nhau từ lúc quen biết cho tới giờ, tình cảm tốt đẹp như vậy, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ.”
Tưởng Bân nhìn cô, dịu giọng nói: “Đừng chỉ mải ngưỡng mộ người khác. Tiểu Diệp! Em cũng rất hạnh phúc, anh sẽ chăm sóc em cả cuộc đời này.”
Tố Diệp mỉm cười hạnh phúc.
Ánh nắng sau buổi trưa càng trở nên ấm áp.
Đang đúng mùa giảm giá, các trung tâm thương mại lớn đều nghĩ ra đủ mọi thủ đoạn để thúc đẩy kinh doanh, thu hút sự chú ý của khách hàng, rút ruột móc gan họ ra, đâu đâu người cũng đông như kiến cỏ. Tố Diệp bị đám người chen lấn đến sứt đầu mẻ trán. Cuối cùng cũng may được Tưởng Bân ra tay cứu giúp mới thoát được khỏi đám người ấy.
Cô khệ nệ xách theo túi lớn túi nhỏ, lưng áo phía sau ướt sũng mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi nói với Tưởng Bân: “Chuyện này là thế nào vậy? Cả một trung tâm thương mại cao cấp thế này sao giống như sở thú với chợ bán buôn vậy?”
Tưởng Bân làm ngơ trước lời càu nhàu của cô, anh cười nói: “Ở yên bên đường đợi anh, anh lái xe qua đây!”
Chỗ để xe trong trung tâm thương mại cũng đã chật kín, không còn cách nào khác, anh đành phải đỗ xe bên đường. Tố Diệp mệt mỏi gật đầu, xách túi đứng trên vỉa hè, nhìn theo bóng Tưởng Bân đi qua đường.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc xe ô tô vượt đèn đỏ bỗng nhiên vọt tới, đâm vào Tưởng Bân.
Tố Diệp kinh hoàng hét lên một tiếng, gào thét điên cuồng: “Tưởng Bân…”
“A…”
Tố Diệp nằm trên giường sau khi hét lên một thanh âm hoảng sợ tột độ thì choảng tỉnh khỏi giấc mơ. Hai mắt cô trợn tròn, trán túa đầy mồ hôi lạnh, men theo tóc cô rỏ xuống.
Lớp ga trải giường sau lưng cũng ướt sũng, vừa ẩm vừa lạnh, khó chịu vô cùng.
Cô nằm bất động trên giường, nhìn trân trân lên trần nhà, trước mắt dường như vẫn còn hình ảnh vụ tai nạn xe mơ hồ lướt qua. Người đàn ông đó gục ngã trên mặt đất, máu chảy lênh láng…
Một lúc lâu sau, cô mới khẽ cựa mình, ngồi dậy một cách mệt mỏi, giơ tay lau mồ hôi. Mái tóc dài của cô cũng ướt sạch, dính nhơm nhớp vào lưng cô.
Tố Diệp không quan tâm, một cảm giác đang lan ra trong lòng mới thật sự đáng sợ.
Lần này cô thực sự nhìn rất rõ, Tưởng Bân trong mơ chính là gương mặt của Niên Bách Ngạn, không lệch một phân.
Đầu cô đau như búa bổ, cô sắp bị điên rồi!
Giấc mơ quá chân thực, khiến cô giờ đây cũng nảy sinh nghi hoặc.
Chuông điện thoại reo hết lần này tới lần khác, không còn cách nào khác, Tố Diệp đành giơ tay sờ di động.
Là tiếng của trợ lý Lý Thánh Đản, giọng cô ấy ríu rít như một con chim vàng anh. Câu đầu tiên chính là: Tuyết rơi rồi kìa! Cuối cùng tuyết cũng rơi rồi! Bác sỹ Tố, chị có ở ngoài không? Tuyết đẹp quá!
Tố Diệp kích động tới nỗi chỉ muốn lôi Lý Thánh Đản từ trong điện thoại ra xé thành tám mảnh. Cô cố gắng nói một câu, vờ tỏ ra thoải mái: Em gọi điện cho chị chỉ để thông báo tuyết đã rơi sao?
Có lẽ Lý Thánh Đản nghe ra thái độ không vui của Tố Diệp, lập tức giải thích: “Đương nhiên là không! Bác sỹ Tố! Hôm nay là ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ tết Dương lịch rồi, sao vẫn không thấy chị tới phòng tâm lý vậy? Trưởng phòng sáng nay đã tới mấy lần rồi, bảo em gọi điện hỏi tình hình của chị.”
Lúc này Tố Diệp mới nhớ ra, đợt trước cô xin nghỉ phép cho tới khi hết tết Dương, giờ cũng là lúc phải đi làm rồi.
Nhưng những chuyện trong mơ khiến cô bồn chồn không yên.
Đây không phải lần đầu tiên cô mơ thấy Tưởng Bân chính là Niên Bách Ngạn nữa. Bây giờ so với việc đi làm, cô càng mong có thể nhanh chóng làm sáng tỏ chuyện này hơn. Rốt cuộc là trí nhớ của cô có vấn đề hay còn nguyên nhân nào khác.
“Thánh Đản! Em giúp chị xin nghỉ phép với giáo sư Đinh, chị không được khỏe, ngày mai sẽ tới làm.” Tố Diệp nói dối.
Lý Thảnh Đản nghe xong bèn hỏi với vẻ quan tâm: “Không khỏe ư? Chị thấy mệt chỗ nào? Cô cần em tới bệnh viện khám cùng chị không?”
“Không cần đâu, có chuyện gì chị sẽ gọi lại cho em.”
“Vậy được! Có chuyện gì chị nhất định phải nói với em đấy nhé!” Lý Thánh Đản dặn đi dặn lại, mãi một lúc sau mới cúp máy.
Rèm cửa dày che chặt phong cảnh ngoài cửa sổ.
Tố Diệp ngồi trên giường rất lâu mới bình tĩnh lại được. Cô xuống giường, kéo rèm cửa ra. Đập vào mắt cô quả nhiên là một khung cảnh trắng xóa của tuyết. Khắp đất trời chỉ còn lại thứ màu cơ bản nhất.
Đúng như Lý Thánh Đản nói, tuyết rơi rồi.
Tại một thành phố ít khi có tuyết rơi như thế này, một khi tuyết bay đầy trời có lẽ ai ai cũng sẽ vô cùng phấn khích.
Lúc nhỏ cô cũng thích nghịch tuyết. Lúc đó tới mùa đông Bắc Kinh cũng thường xuyên có tuyết rơi. Chứ không như bây giờ, tuyết đã trở thành một thứ xa xỉ. Khi ấy cô ở nhà cậu, mỗi lần tuyết rơi là lại kéo Tố Khải cùng đi đắp người tuyết.
Cho tới khi cô dần dần khôn lớn, một lần đi qua một vùng đất tuyết, phát hiện ra dưới lớp tuyết dày toàn là rác, từ đó trở đi cô đã không còn thích tuyết nữa.
Khi tuyết rơi xuống là có thể lấp kín tất cả những thứ xấu xa, bẩn thỉu, giống như đống rác đó. Những người không biết sẽ vui vẻ chơi trò đánh trận tuyết trên đó, hoặc là lăn lê bò toài, Tố Diệp cứ nghĩ tới đó là thấy ghê. Đến bây giờ, mỗi lần có tuyết, cô đều tránh đi hai bên đường, sợ sẽ dẫm phải thứ gì đó không sạch sẽ.
Cô mong tất cả mọi thứ đều rõ ràng, dù xấu xa, dù bẩn thỉu cũng đều bộc lộ ra hết, đừng cố gắng che đậy làm gì.
Cũng giống như tình yêu. Tình yêu chính là một trận mưa tuyết ngày đông, mang tới cho người ta lãng mạn và hạnh phúc. Nhưng có những người lại mang danh nghĩa tình yêu ra để ngang nhiên lừa dối. Còn cô chính là người bị hại.
Tố Diệp nhìn những bông hoa tuyết bay ngoài cửa sổ, chợt nhíu mày.
Nếu sống được trong giấc mơ thì tốt biết bao.
Tất cả mọi việc của cô đều rất ổn định. Không có một xuất thân kịch tính. Bố mẹ không lần lượt qua đời. Không gặp và yêu một người khiến ruột gan cô đau thắt như Niên Bách Ngạn. Thậm chí cô chẳng có vẻ ngoài xinh đẹp, không có một mái tóc dài mềm mại, không có một sự nghiệp đầy kiêu hãnh…
Tất cả, tất cả chỉ cần bình dị và giản đơn.
Tiếc là giấc mơ cuối cùng vẫn phải tỉnh lại.
Cô hơi kéo cửa sổ ra. Làn gió buốt lạnh nhanh chóng len vào, tỏa ra khắp phòng.
Dưới gió lạnh, Tố Diệp đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Một lúc nữa trôi qua, cô đi tới đầu giường, lấy điện thoại bấm vào một dãy số. Chẳng mấy chốc, đầu kia nhận máy, giọng nói mơ màng, hình như là chưa tỉnh ngủ.
“Niên Bách Tiêu! Tôi có việc nhờ cậu giúp đỡ, làm xong đã rồi hẵng ngủ.” Cô nói thẳng.
Bên đó uể oải thốt lên: “Chuyện gì vậy?”
“Tôi vẫn còn để một ít đồ ở căn nhà bên Sanlitun, chìa khóa thì tôi lại vứt lại tứ hợp viện rồi. Cậu mang tới đây giúp tôi.” Lúc đó cô vội vàng ra khỏi căn nhà ở Sanlitun, rất nhiều quần áo và đồ dùng cá nhân vẫn còn để lại đó. Cô không tiện gọi thẳng tới cho Niên Bách Ngạn, chỉ có thể nhờ cậy Niên Bách Tiêu.
“Thì chị quay về tứ hợp viện lấy đi, anh trai tôi đã mấy ngày không về nhà rồi!”
Tố Diệp chần chừ giây lát: “Hay là thôi đi, cậu lấy giúp tôi!”
“Ừm… được rồi!”
“Thế này nhé, ba giờ chiều gặp nhau ở Triều Dương Môn.” Cô muốn làm rõ mình có vấn đề gì, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ còn cách tìm Đinh Tư Thừa. Nếu đi ngay bây giờ thì tới ba giờ chắc chắn là xong rồi. Phòng làm việc của anh ta ở Triều Dương Môn, thế nên cô đã hẹn luôn Niên Bách Tiêu tại đó.
“Được~” Bên đó Niên Bách Tiêu dài giọng: “Nhân tiện mời tôi một bữa no đấy!”
“Không thành vấn đề!” Tố Diệp thoải mái đồng ý…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.