Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 415: Người khách không biết thân thế trong giấc mơ




Ý nghĩa của những tin đồn chính là, khi con người đối mặt với những áp lực to lớn đến từ xã hội người ta có thể thả lỏng bản thân, thêm lá thêm cành cho những giây phút nghỉ ngơi, những thời gian rảnh rỗi. Tin đồn không những có giá trị xã hội mà còn có tính tham khảo. Sự phát sinh của nó có thể được thêu dệt một cách ác ý và hư cấu một cách khoa trương. Tốc độ truyền đi của nó rất nhanh là vì nó chịu ảnh hưởng của tâm lý nhạt nhẽo và không sợ thiên hạ náo loạn của đại bộ phận mọi người. Thế nên, tin đồn đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Và cũng vì thế, nó chỉ có thể làm thông tin chứ không thể trở thành tin tức mang tính thời sự.
Giống như chuyện Diệp Ngọc là người đồng tính, chỉ có thể là một thông tin, một tin đồn. Chỉ vì cô ta mang thân phận cô cả nhà họ Diệp, nên mới có thể khiến cho tin đồn ấy nóng hổi, không có dấu hiệu hạ nhiệt. Dĩ nhiên, rồi cũng sẽ ngày tin đồn nguội đi, nhưng sự dày vò trong khoảng thời gian này và tất cả những ảnh hưởng tiêu cực cũng khiến cho người trong cuộc sống một ngày mà tựa cả năm trời.
Hay cũng như việc địa vị của Niên Bách Ngạn trong Tinh Thạch mỗi ngày một cao. Đây… chắc chắn là một tin tức thời sự.
Có nhà báo đã lập tức viết bài về việc hội đồng quản trị tập đoàn Tinh Thạch một lần nữa phải đối mặt với biến động, chỉ ra rằng, sau khi nguyên chủ tịch của Tinh Thạch, Diệp Hạc Phong, qua đời đã có sự điều chỉnh cổ phần lần hai và trải qua cơ cấu lại. Tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch Niên Bách Ngạn đã nắm giữ số cổ phần ngang bằng với con trai trưởng của nhà họ Diệp, Diệp Uyên, cũng tức là chủ tịch hiện thời.
Có người bên ngoài suy đoán về ý nghĩa của lần điều chỉnh cổ phiếu này, còn có người biết sự tình cuối cùng cũng tiết lộ chuyện Tinh Thạch trước đây là cơ nghiệp của hai gia đình, sau đó được hợp nhất và tổ chức lại. Niên Bách Ngạn đại diện cho dòng máu của nhà họ Niên liệu có thể áp đảo được Diệp Thị trong quyền quyết sách nội bộ hay không cũng trở thành đề tài nóng bỏng.
Tin tức này vừa được tung ra, ngay lập tức đã nhấn chìm scandal đồng tính của Diệp Ngọc. Có những chuyện trong mắt người ta chính là một cái hố, một cái hố không tài nào vượt qua nổi. Giống như Diệp Ngọc khi đối diện với chuyện của mình. Nhưng cũng có những chuyện đối với một số người chẳng qua chỉ như giơ tay phủi bụi mà thôi. Giống như việc Niên Bách Ngạn hứa với Diệp Ngọc sẽ giúp cô ta giải quyết chuyện tin đồn.
Thực tế là, chẳng cần Niên Bách Ngạn nhúng tay vào, ngay từ giây phút Diệp Ngọc chuyển nhượng cổ phần, thì cũng có nghĩa tin đồn đó đã chấm dứt. Đối với Niên Bách Ngạn mà nói, đây là một thành công tự nhiên.
Dư luận như dòng nước lũ. So với việc bao vây ngăn chặn, chi bằng hãy dẫn dắt.
Từ cổ chí kim, đây là một đạo lý giản đơn đã được lưu lại từ thời vua Vũ trị thủy*, chỉ có điều người hiện đại đã biến mọi chuyện trở nên phức tạp.
*Hạ Vũ (2205 TCN – 2198 TCN hoặc 2200 TCN – 2100 TCN) là một vị vua huyền thoại ở Trung Quốc cổ đại nổi tiếng với về việc chống lũ, xác lập chế độ cha truyền con nối ở Trung Quốc bằng cách thành lập nhà Hạ và nhân cách đạo đức ngay thẳng của mình. Theo truyền thuyết, vua Vũ là vị vua đầu tiên của nhà Hạ trong lịch sử Trung Quốc, được coi là người sáng lập ra triều đại này. Ông được nhớ tới nhiều nhất với tư cách là người đã có công phát triển kỹ thuật trị thủy chinh phục các sông ngòi Trung Quốc. Trong suốt triều đại của Nghiêu, vùng trung tâm Trung Quốc thường xuyên bị ảnh hưởng bởi lũ lụt đã ngăn cản phát triển kinh tế và xã hội. Cha Vũ là Cổn được giao nhiệm vụ xây dựng hệ thống kiểm soát lũ lụt. Ông đã trải qua chín năm xây dựng một loạt các tuyến đê và đập nước dọc theo bờ sông, nhưng không đạt hiệu quả nên bị người kế tục vua Nghiêu là Thuấn xử tử. Khi trưởng thành, Vũ tiếp tục công việc của cha và đã thực hiện một nghiên cứu cẩn thận các hệ thống sông trong một nỗ lực để tìm hiểu lý do tại sao những nỗ lực tuyệt vời của cha ông đã không thành công.Vũ đã thành công trong việc phát minh ra một hệ thống kiểm soát lũ lụt rất quan trọng trong việc xây dựng sự thịnh vượng của khu trung tâm Trung Quốc. Thay vì trực tiếp đắp đập ngăn dòng chảy của sông, ông đã thực hiện một hệ thống kênh mương thủy lợi thuyên giảm nước lũ vào các cánh đồng, cũng như chi tiêu lớn trong nỗ lực nạo vét lòng sông. Vũ được cho là đã ăn và ngủ chung với các nhân viên và dành hầu hết thời gian cá nhân của mình để hỗ trợ công tác nạo vét dải phù sa của con sông trong 13 năm cho đến khi dự án hoàn thành. Việc nạo vét thủy lợi đã thành công và cho phép văn hóa Trung Hoa cổ đại phát triển dọc theo sông Hoàng Hà, sông Vị và đường thủy của vùng trung tâm Trung Quốc. Dự án này đã khiến Vũ nổi tiếng trong suốt lịch sử Trung Quốc, và được gọi trong lịch sử Trung Quốc là “Đại Vũ trị thủy”.
Đương nhiên, phàm việc gì trên đời cũng có cái giá của nó. Khi bạn đạt được mục đích mà mình mong muốn, ví dụ như, việc Diệp Ngọc vì chuyển nhượng cổ phần chỉ là một việc rất nhỏ nhặt, như ngọn lửa nhỏ không đáng để tâm. Cô ta có quyền bầu cử và quyền phát biểu nhưng chẳng qua cũng chỉ là muối bỏ bể. Còn Niên Bách Ngạn là nước đẩy thuyền lên. Không chỉ là anh, ngay cả giá trị của Niên Bách Tiêu, chưa hề bước chân vào cửa lớn của Tinh Thạch cũng tăng lên.
Chỉ có điều, sóng lớn bên ngoài có lớn đến đâu, việc vận hành bên trong Tinh Thạch vẫn nhịp nhàng, tuần tự. Đối với nhân viên công ty mà nói, ai nắm quyền quản lý công ty không quan trọng, quan trọng là đừng giảm biên chế, đừng hạ mức lương là được rồi.
Niên Bách Ngạn vẫn tất bật như trước kia, từ sáng sớm tới tối muộn. Anh sinh hoạt không khác gì một người máy. Hội họp, tiệc tùng, các buổi đàm phán, đích thân giám sát các nơi khai thác, xét duyệt các mẫu thiết kế, điều phối nhân viên trong công ty, kiểm tra lượng tiêu thụ trên thị trường, đào sâu các dự án mở rộng và hợp tác các tuyến thị trường trong thành phố, quản lý đầu tư các hạng mục, xoay dòng vốn trên thị trưởng cổ phiếu…
Ngày nào anh cũng bận rộn tới một, hai giờ sáng, sau đó nghỉ ngơi khoảng ba, bốn tiếng đồng hồ lại tiếp tục vào vòng quay. Hứa Đồng cũng chịu khổ theo. Niên Bách Ngạn một lần nữa quên mất cô ấy là phụ nữ. Từng đợt tài liệu chuyển xuống, từng đợt công tác ép xuống, cô ấy gần như không thể thở nổi.
Niên Bách Ngạn vẫn im lặng. Từ nét mặt của anh, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Đôi lúc Hứa Đồng cũng quan sát Niên Bách Ngạn, hy vọng có thể tìm ra một chút tâm tư cá nhân nào đó từ anh, nhưng điều đó là vô vọng.
Anh bình lặng như trước đây khi chưa yêu Tố Diệp. Hoặc dường như đoạn tình cảm với Tố Diệp hoàn toàn không ảnh hưởng tới cảm xúc của anh vậy. Hứa Đồng cũng có lúc nghi hoặc, cũng có khi ngờ vực.
Cô bắt đầu nghi ngờ hai người này liệu có phải đã chia tay rồi không? Vì Niên Bách Ngạn không còn nhắc tới Tố Diệp nữa, không nhắc tới những chuyện trước đây nữa. Giống như Tố Diệp đã hoàn toàn bị xóa sạch khỏi cuộc đời anh.
Chỉ có điều, cô phát hiện Niên Bách Ngạn cũng không còn dùng chiếc di động cá nhân ấy nữa. Mà bộ điện thoại ấy cũng im lìm, không một lần nào vang lên sau đó. Nó được anh để vào trong một góc của ngăn kéo. Mà ngăn kéo ấy chưa bao giờ cô thấy anh kéo ra.
Đồng thời được vùi sâu trong ngăn kéo còn có chiếc nhẫn kim cương ấy nữa. Chiếc nhẫn đã từng được anh đích thân lựa chọn nguyên liệu, tự tay cắt mài đánh bóng, tự tay thiết kế. Hứa Đồng đã từng được nhìn thấy nó, lúc ấy cô đã kinh ngạc vô cùng vì vẻ lấp lánh của nó. Cô biết đó là thành quả mà Niên Bách Ngạn đã đổ bao tâm huyết mới có được. Anh đã áp dụng một công nghệ cắt mài đắt tiền nhất cũng tiêu tốn nhiều thời gian nhất hiện nay trên thế giới để làm ra chiếc nhẫn kim cương ấy. Chính tay anh đã ban cho nó một sinh mạng rực rỡ và cuốn hút.
Nếu nó được tung ra thị trường thì chắc chắn giá trị vô cùng lớn, hoặc biết đâu có thể tạo nên kỳ tích trong giới đá quý. Nhưng giờ nó đã bị Niên Bách Ngạn nhốt lại trong một ngăn kéo tối tăm, không còn được nhìn thấy mặt trời.
Hứa Đồng cũng chẳng biết, chiếc nhẫn đẹp quá mức ấy sẽ còn bị Niên Bách Ngạn bỏ mặc bao lâu nữa…
Tố Diệp đã mơ một giấc mơ rất dài rất dài. Trong mơ có vui có buồn, có ấm áp cũng có lạnh lẽo. Khi cô choàng tỉnh giấc, ánh nắng rạng rỡ ngoài cửa sổ khiến trái tim đang bất an, sợ hãi của cô ít nhiều có được sự an ủi.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tấm rèm cửa mỏng tang, rọi chiếu vào phòng. Nền nhà màu trắng cũng nhòe nhoẹt những quầng sáng, từng vòng từng vòng, như những đốm sáng của ánh đèn, sáng loáng báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.
Trong phòng rất yên tĩnh, một sự yên tĩnh bình an.
Khi những tia sáng chiếu xuống, có những hạt bụi li ti nhẹ nhàng lướt đi. Chiếc đồng hồ treo trên tường đang tích tắc từng nhịp. Đằng sau rèm cửa là mấy chậu cây xanh bóng. Trên những phiến lá còn đọng những giọt nước lấp lánh như thủy tinh, đan cài vào ánh nắng tạo thành sắc cầu vồng.
Tất cả đều thật thanh bình.
Tố Diệp đờ đẫn nhìn mấy chậu cây ấy, hàng mi dài khẽ chớp chớp mấy cái. Nắng mai di chuyển trên gương mặt có phần nhợt nhạt của cô. Trước trán có cảm giác ẩm ướt. Cô vô thức giơ tay lên lau mồ hôi. Vừa chạm lên đầu, tay cô bỗng khựng lại.
Cô với lấy chiếc gương đầu giường.
Trong gương, mái tóc của cô ngắn tới ngang tai.
Tố Diệp nhất thời mơ màng, nhưng rồi cô cười rất nhanh. Ừ nhỉ, giấc mơ quá chân thật, cô đã chẳng còn phân biệt được ảo mộng và đời thực nữa rồi. Người để tóc ngắn mới là cô thực sự, còn trong mơ mái tóc cô để dài, buông xõa xuống vai. Mái tóc ấy ánh lên trong như tảo biển. Đây là điều cô luôn mơ ước trong hiện thực. Nhưng bất luận cô quyết tâm để tóc dài lớn cỡ nào, cứ tới mùa hè, tiết trời nóng phát sợ lại khiến cô không nhẫn nhịn được mà cắt nó đi.
Cô đứng dậy, vặn mình một cái thật mạnh. Lúc này cô mới hoàn toàn thoát khỏi vẻ ngơ ngác khi tỉnh giấc mơ.
Cô xuống giường, trên người là bộ áo ngủ bằng vải bông kín mít.
Loẹt quẹt chiếc dép lê, khi ra khỏi phòng ngủ cô liền ngửi thấy mùi thơm phức của thức ăn. Tố Diệp cong môi cười, rảo bước tới nhà bếp. Trong bếp có bóng một người đàn ông, cao lớn, rắn rỏi. Anh thắt tạp dề, đang bận rộn nấu nướng.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ đổ nghiêng vào phòng, rơi xuống mái tóc anh, như những vì sao đang ẩn nấp trong luồng sáng.
Tố Diệp đứng ngoài cửa nhà bếp, nhìn người đàn ông trùm trong vầng sáng ấy, nhất thời cảm thấy yêu thương đầy ắp. Cô bất giác đi lên, nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau, gương mặt uể oải áp lên sống lưng rộng lớn của anh.
Người đàn ông không quay đầu lại mà vừa xào nấu vừa cười: “Đích thị là con mèo lười, sáng bảnh mắt rồi mới thèm dậy.”
Tố Diệp dựa sát vào anh, khẽ thở dài cảm thán, tỉnh dậy được thật là hạnh phúc. Cô nói: “Sao anh lại tới đây?”
“Anh không tới thì em ăn bằng cái gì? Cứ theo thời gian em thức dậy chắc là ăn tối luôn quá, rồi lại gọi đồ ăn mang về.” Trong lúc nói chuyện, người đàn ông đã nấu xong một món. Anh tắt bếp, sau đó quay lại, nhìn cô mỉm cười.
Tố Diệp vô thức giơ tay nâng mặt anh lên, nhìn anh không chớp mắt.
Anh cười: “Em sao thế?”
“Không sao…” Tố Diệp nhìn gương mặt với ngũ quan sáng sủa, nét nào ra nét ấy của anh. Trên đó là một vẻ ôn hòa thân thuộc đến không thể thân thuộc hơn.
“Em nằm mơ thấy mình trở nên cực kỳ xinh đẹp, còn có rất nhiều người theo đuổi em.”
Anh nghe xong bèn giơ tay lên véo má cô: “Thực tế là chỉ có mình anh cam tâm tình nguyện vì đứa ngốc như em thôi. Được rồi, đi đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm!”
“Tưởng Bân…” Tố Diệp khẽ gọi.
Người đàn ông đặt thức ăn lên mặt bàn rồi nhìn cô.
“Liệu anh có cảm thấy em rất tầm thường không. Em chẳng xinh xắn, công việc cùng bình bình.” Tố Diệp nhích từng bước tới trước mặt anh, do dự nói.
Tưởng Bân nhìn cô khó xử: “Lại suy nghĩ lung tung rồi! Chúng ta sắp kết hôn rồi.” Anh giơ tay vỗ nhẹ đầu cô, dịu dàng nói: “Anh mãi mãi sẽ không chán em, tin anh!”
Trái tim bất an của Tố Diệp lúc đó mới thấy an tâm. Cô chủ động ôm anh và nói: “Có trách thì trách giấc mơ của em quá chân thực. Em nằm mơ lúc hai chúng ta leo núi, anh bị ngã xuống vách núi rồi mất tích, bốn năm trời hoàn toàn không có tin tức gì của anh, rất nhiều người đều nói anh chết rồi.”
“Đồ ngốc!” Tưởng Bân cười, buông cô ra rồi hơi nâng mặt cô lên: “Chuyện này cũng tại anh. Nếu lần trước tới Nepal leo núi anh kiểm tra kỹ dây an toàn một chút thì không sao rồi. Lúc đó dây thừng quả thực có hơi lỏng, cũng may anh chỉ bị thương nhẹ. Chắc chắn là em lo lắng quá, thế nên lo cả vào trong mơ nữa. Yên tâm đi! Chẳng phải anh đã hứa với em sẽ không leo núi nữa sao?”
Tố Diệp khẽ gật đầu, một lúc sau lại nói: “Giấc mơ của con người thật là kỳ lạ, có lúc nó như thật vậy. Em nằm mơ sau đó xảy ra rất nhiều chuyện. Tưởng Bân! Em còn mơ mình trở thành một nhà phân tích tâm lý, chuyên môn nghiên cứu giấc mơ của người khác chứ, anh nói có kỳ cục không? Có lẽ tại bình thường em hay thích nằm mơ. Còn nữa, em mơ mình là con gái riêng của một gia đình quyền quý, rồi yêu một người đàn ông khác, người đó lại còn là anh rể của em nữa chứ. Sau đó còn có cái gì mà kim cương, đá quý gì nữa, tóm lại là em nhớ không có rõ lắm. Sau đó em chia tay với anh ta, chia tay trong đau khổ…”
Tưởng Bân ấn cô ngồi xuống ghế, sau đó ngồi xuống đối diện, xới cho cô một bát cơm, khẽ nói: “Người đó tên là Niên Bách Ngạn?”
“Làm sao anh biết?” Tố Diệp ngạc nhiên. Sau khi tỉnh dậy cô quên rất nhiều chuyện trong mơ, nhưng riêng cái tên “Niên Bách Ngạn” này thì nhớ rất kỹ, vì đó là một cái tên rất hay.
“Sáng nay lúc vào phòng em tưới hoa, anh nghe thấy em lẩm bẩm cái tên đó trong miệng.” Tưởng Bân khẽ lắc đầu, có phần oán trách: “Tiểu Diệp à! Em như vậy không ổn đâu. Anh mới là chồng chưa cưới của em. Em cứ nhắc tới tên của người đàn ông khác trước mặt anh, anh sẽ ghen đấy. Huống hồ anh ta lại còn là một người đàn ông em tưởng tượng ra trong mơ, anh đến một chỗ để trút giận cũng không có, chi bằng ngoài đời thực có một người như vậy thật thì anh có thể tới cảnh cáo hắn ta đừng có bám riết lấy vợ chưa cưới của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.