Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 78: Phá Mê Cung




" Đoàn trưởng, làm như vậy thật sao? " Đào tham mưu do dự nói.

" Chúng ta không có cách khác sao? Lão đào, những chiến sĩ giác tỉnh mới triệu tập đến cơ bản không thể dựa vào được, chỉ có thể dựa vào người của chúng ta và Sở Vân Thăng, sợ cũng không đối phó được với quái vật hỏa diễm, chỉ có thể bỏ hắn lại." Đỗ đoàn trưởng thở dài nói.

" Hình như liên trưởng Ban..." Đào tham mưu lo lắng mà nói.

"Không phải do hắn, tất cả là mục đích trọng đại." Đỗ đoàn trưởng phẩy tay nói xen vào.

Cảnh giác của quái vật hỏa diễm rất cao, Sở Vân Thăng không thể nào đạt đến vị trí giữa của lớp thực vật được, bị nó phát hiện, tiếp theo, nó lao xuống như một con thiêu thân.

Sở Vân Thăng không do dự, quay đầu bỏ chạy, bất luận tiếp theo sẽ chết, cũng dụ nó đến chỗ mọi người, tiết kiệm lực lượng là đạo lí tồn tại duy nhất.

Hắn vừa chạy, quái vật hỏa diễm liền đuổi theo, Ban Sĩ Quân dẫn theo mọi người, nhân cơ hội tìm đường ra.

Có kinh nghiệm đối phó với ba con quái vật hỏa diễm, kĩ thuật trốn tránh của Sở Vân Thăng càng ngày càng thành thạo, không phải là con đường tránh né thẳng tắp, mà là chui tới chui lui ở các lùm cây.

Sở Vân Thăng vất vả chống đỡ từng giây từng giây, Ban Sĩ Quân và mọi người đã oanh kích đến mê cung cuối cùng.

Ầm một tiếng.

Tháp mê cung cuối cùng đã được phá hủy, mặt đất trấn cộng một lúc.

Mọi người vỗ tay hoan hô.

Mê cung giống như mốt đi lực chống đỡ, xương mù bốn phía đều tan ra, lúc có lúc không.

Tốc độ vận chuyển dung dịch trong cây thực vật rất nhanh, lúc Sở Vân Thăng chạy trốn, đã cảm nhận được một sức sống mạnh mẽ.

Nhóm giáo sư nghiên cứu qua, thực vật trong Côn thành kết hợp với nhau thành một thể thống nhất, năng lực sinh sống và năng lực hồi phục rất mạnh mẽ, sau khi phá hủy mê cung, nếu không thoát kịp, vết thương của thực vật sẽ tự hồi phục lại, khôi phục như ban đầu.

Sở Vân Thăng nhìn thấy mê cung đã bị phá, vội vàng quanh quẩn bụi mây khổng lồ, mang theo tiếng gào thét của quái vật hỏa diễm.

Trong tiếng hoan hô của chiến sĩ giác tỉnh, mắt hắn nhìn thấy giống như ác ma của quái vật hỏa diễm, như nước hóa thành băng, nhất thời không có một tiếng động.

Lúc này Sở Vân Thăng không chống cự được sự công kích của quái vật mắt đỏ, phái sau của chiến giáp nóng bỏng, vì phòng ngừa tức giận của quái vật bản thân tiến hành không chết, không truy đuổi, Sở Vân Thăng không có dũng khí quay đầu công kích nó, chỉ là chạy trốn, cũng may có Lục giáp phù bào vệ hắn.

Chiến sĩ giác tỉnh, vui mừng không được một giây, thì nghe thấy tiếng của Ban Sĩ Quân: " Huynh đệ, chuẩn bị chiến đấu, liều mạng với quái vật."

Ban sĩ Quân nói chưa dứt lời, trong nháy mắt, chiến sĩ giác tỉnh đều chạy hết không còn người nào ở lại.

" Liên trưởng, đi nhanh, đây chính là mệnh lệnh chết của đoàn trưởng." Hai chiến sĩ giác tỉnh vừa nói dứt lời, liền nhảy xuống chạy trốn.

Ban Sĩ Quân trên không trung, sắc mặt xấu hổ nói: "Đoàn trưởng, tôi biết ngài vì hoàn thành mệnh lệnh, nhưng bỏ rơi chiến hữu của mình, có đáng không...."

Sở Vân Thăng sớm đã biết có màn kịch này, lúc này tận mắt nhìn thấy, tức muốn chết.

Mọi người không tin, cũng đừng trách hắn ác độc.

Sở Vân Thăng không dừng bước, chạy đến chỗ mọi người.

" Tôi đúng là không có mắt, nhiều người như vậy, ngài lừa tôi làm gì?" Bị Sở Vân Thăng đuổi theo, sắc mặt chiến sĩ năng lượng hỏa tái mét, chân bước càng nhanh.

Đáng tiếc tốc độ của Sở Vân Thăng và quái vật như nhau,hắn đang đi bộ, chiến sĩ hỏa năng chỉ thấy trước mắt một vệt sáng, tiến đến, phản ứng lại, cũng đã muộn rồi, hỏa diễm rừng rực, trong nháy mắt, chiến sĩ hỏa năng kêo la thảm thiết, trên đầu chỉ là tro bụi.

Quái vật hỏa diễm bị hắn kiềm hãm, Sở Vân Thăng không nhìn có bao nhiêu người, chỉ biết tiến thẳng lên phía trước.

Phía sau tiếng kêu la thảm thiết, quái vật vui mừng, đấu đá lung tung, không kiêng nể."

Lúc này, Sở Vân Thăng đã đuổi theo đại đội, hắn xuất hiện ngay sau tiếng kêo la thảm thiết của mấy người, lập tức có người nói: "Hăn cố ý, mọi người chia nhau ra chạy đi."

Sở Vân Thăng cười thầm : Tôi cố ý đó, bây giờ xem ai chạy nhanh hơn ai."

Tốc độ nhanh so với tốc độ trốn, không có tốc độ, thì đọ xem ai xui xẻo.

Ai bị quái vật hỏa diễm chú ý, thì người đó xui xẻo.

Sở Vân Thăng rẽ, tăng tốc, lúc này không biết là phương hướng gì, chỗ nào nhiều người, hắn chạy đến chỗ đó.

Tiếng kêu la sợ hãi xuất hiện, quái vật hỏa diễm nhìn mọi người chạy toán loạn, giống như một con quỷ, từng ngươi từng người một mất tích, tiếng kêu la càng thảm thiết hơn.

Xe tăng trở đầy quân đội và nhóm khoa học sớm đã xuất phát, hướng đến tây thành với tốc độ cao.

Cuối cùng Sở Vân Thăng cũng thoát khỏi quái vật hỏa diễm, nhưng cũng không dám giảm tốc độ, hướng ra ngoài thành.

Đi được mấy bước, phát hiện một đám người mất đầu quay lại, Sở Vân Thăng kinh hoàng.

Sở Vân Thăng sửng sốt, nhìn thấy một con quái vật hỏa diễm khác.

Trước có một con, sau cũng có một con.

Sở Vân Thăng phản ứng nhanh chóng, lập tức chui vào ngã tư bên phải tòa nhà, không biết thế nào, trốn trước đã, sau đó mới tìm cơ hội chạy trốn.

Những người quay lại kia, mắt nhìn thấy quái vật hỏa diễm chém giết, cũng dừng bước, đi theo Sở Vân Thăng vào tòa nhà.

Nhưng toàn nhà vẫn không an toàn, Sở Vân Thăng vừa nghĩ chụi ra theo hướng cửa sổ, thì nhìn thấy quái vật hỏa diễm nhìn chằm chằm vào những người này, cho dù có thể trốn tránh một lần, cũng không trốn được sự truy đuổi.

Thể tích của quái vật hỏa diễm quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn, không thể chui vào được, Sở Vân Thăng thở dài, nhưng không dám lơ là, quái vật bắt đầu huy động hai tay, phóng lửa không ngừng, mọi người trong lầu hắt xì choáng váng.

Còn nữa, đội quân trùng Tử rất nhanh sẽ tấn công đến, Sở Vân Thăng cảm nhận được tiếng kêu cách đây không xa, hắn rất quen thuộc âm thanh này.

Sở Vân Thăng ổn định lại tinh thần, trong lúc này, càng không thể hồ đồ.

Hắn quay người nhìn những người phía sau, những người chui vào tòa nhà cùng hắn không phải là ai khác, chính là những binh sĩ giác tỉnh mà Đào tham mưu triệu tập, có thủ lĩnh đẫn đầu, bọn họ không có tổn thất gì, thậm chí không mất một người nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.