Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 77: Ai Là Pháo Hôi




Khu mê cung thứ hai, bách hóa đại lầu, là địa điểm hiệp nghị của mọi người.

Ban sĩ quân và mọi người không ngồi theo đúng vị trí, không có ai biết cuối cùng Sở Vân Thăng chết hay là sống.

Mọi người bàn tán xôn sao.

" Chúng ta đã đợi được 20 phút rồi, hắn không thể nào sống, liên trưởng Ban, chúng ta đi thôi."

" Đúng vậy, không có ai có thể sống sót trong trận đó, nhìn ba người lão vương, trong nháy mắt đã bị thiêu cháy thành tro bụi rồi."

" Nếu còn sống, sớm đã quay về rồi, ài, trước kia hi vọng vào hắn...ai ngờ, mới gặp được có một con hỏa diễm, đã chết rồi."

" Tôi đã nói hăn không được rồi mà, tôi nói rồi mà."

" Đáng tiếc, đáng tiếc."

" Đều là do ông trời sắp xếp cả, chẳng lẽ chúng ta phải chết ở đây sao?..."

" Ài..."

Mọi người bàn tán về tôi, Sở Vân Thăng nhất định không thể thoát mạng.

Phán Sở Vân Thăng phải chết, trong lòng mọi người lộ rõ vẻ mặt lo lắng, là người có thực lực mạnh nhất, cũng như vậy, trong số bọn họ làm gì có ai có thể đối phó với Trùng Tử?

Diêu Tường ngồi một bên, trầm tư, vô cùng xúc động, hắn là người hiểu rõ năng lực của Sở Vân Thăng nhất, không dám khẳng định Sở Vân Thăng có thể sống sót quay trở về, thực tại quái vật hỏa diễm quá mạnh, ngoài phát sinh hiện tượng kì lạ ra, không có ai có thể thoát khỏi cái chết.

Lúc này, " Bầng" một tiếng, đập mạnh vào cảnh cửa bách hóa đại lầu, chiến sĩ giác tỉnh canh gác bên ngoài, tiến đến, kích động nói: " Hắn đến rồi, hắn vẫn còn sống, hắn đến rồi, hắn vẫn còn sống."

Câu nói này giống như một viên đạn, mọi người lập tức chú ý.

Hắn thật sự chạy trốn được sụ truy đuổi của quái vật hỏa diễm?

Ban Sĩ Quân quát lớn: " Sở Vân Thăng vẫn còn sống ?"

Chiến sĩ giác tỉnh không trả lời, chỉ nghe thấy âm thanh của Diêu Tường: " Anh Sở."

Trên người mặt chiếp giáp đỏ, trong gang tất, xuyên qua mê cung, đứng ở trước cảnh cửa đại sảnh, chính là Sở Vân Thăng."

Hắn quả thật vẫn còn sống, đây là suy nghĩ đầu tiên của mọi người.

Mọi người vây quanh, ngạc nhiên, khối giáp cổ quái trên người Sở Vân Thăng, không sứt mẻ, một vết rạng nứt cũng không có, sao lại như vậy???

Diêu Tường mỉm cười, nói: " Anh Sở, anh giỏi thật đó."

Sở Vân Thăng vỗ vai hắn, nói với mọi người: " Liên trưởng Ban, nhanh chóng hạ lệnh hành động đi, thời gian không còn nhiều nữa."

Sắc mặt Ban Sĩ Quân ngạc nhiên, nói: " Sở tiên sinh, không biết tiên sinh có bị thương ở đâu không? Có cần nghỉ ngơi một chút không?"

Sở Vân Thăng lắc đầu, nói: " Không sao, xuất phát đi."

Cuối cùng có một người không nhìn được liền thối lên.

" Anh Sở, anh giỏi quá, đến thương cũng không có, phục rồi."

Lập tức có người nói chen vào.

" Ai, không phải vừa rồi ngươi nói người kia" Hắn sớm không được ".

Người bên cạnh nói.

" Trời, bây giờ hai người ói Sở huynh đệ giết quái vật hỏa diễm, tôi đều tin."

..................

Sở Vân Thăng không nói gì, cầm thanh kiến, chuyển mình hưởng ra cửa, tiến vào mê cung xương mù.

Thời gian chỉ còn 1 tiếng 30 phút, vẫn còn 5 khu mê cung cần được phá hủy.

Cũng may khu 2, khu 9 không gặp quái vật, đến khu 8 mới phải thu hút sự chú ý của nó, Sở Vân Thăng lại sử dụng phương pháp chạy trốn, dựa vào kinh nghiệm lần trước, hắn miễn cưỡng khống chế tiết tấu, vì không để nguy hiểm như lần trước, hắn sử dụng hai thanh băng phù.

Lần này, vì khống chế tốt, trạng thái khôi phục tương đối nhanh, không đến 15 giây, hắn đến khu 6 tập hợp.

Nhưng do thoát mạng và chiến đấu kịch liệt, tinh thần của Sở Vân Thăng hết sức mệt mỏi, liên tiếp hút liền mấy điếu thuốc.

Tất cả chiến sĩ giác tỉnh đều bái phụ hắn.

Nếu lần trước có thể chạy thoát, tố thể vận khí để giải thích, hai lần liên tiếp đều chạy thoát khỏi quái vật hỏa diễm mà không bị thương, vậy không còn nghi ngờ gì, tuyệt tối có thể tin tưởng vào thực lực.

Khát vọng muốn sống của mọi người bốc cháy kịch liệt, nhiệt tình, có thể thắng lợi đang ở trước mắt.

Nhưng Sở Vân Thăng biết, chỉ có mê cung cuối cùng là nguy hiểm nhất.

Nhưng mê cung cuối cùng được phá hủy, vấn đề thoát chết của Sở Vân Thăng và mọi người hoàn toàn là có thể.

Nếu mê cung cuối cùng có quái vật hỏa diễm, mọi người nhất định phải đánh một trận quyết định, bọn họ không thể chạy trốn được.

Nhắc nhở phá hủy khu 6, rất may không có quái vật xuất hiện, nhưng mọi người vui vẻ đến khu cuối cùng---khu 4, đều trợn tròn mắt.

Khu 4, Sở Vân Thăng một chiêu giết chết người của Giang lão đại và đồng bọn trong mê cung, điểm hội hợp, cũng thiết kế thành khu vui chơi hào hoa tương đối quen thuộc với hắn, Đỗ đoàn trưởng và mọi người di chuyển đến đây.

Từ cửa sổ của mê cung, có thể thoáng nhìn thấy quái vật hỏa diễm đang bay trên không trung, không có ý di chuyển.

Đỗ đoàn trưởng đã chứng thực, cuối cùng trên không trung, có một con quái vật hỏa diễm.

Tia hi vọng cuối cùng của Sở Vân Thăng đã bị dập tắt, hắn dự định sau khi phá hủy mê cung, động tĩnh cục lớn là thu hút quái vật hỏa diễm, hắn vứt bỏ cái mũ đối kháng, cùng Diêu Tường và Đinh Nhan cao chạy xa bay, mọi người sống chết là có số, bị quái vật hỏa diễm truy đuổi, chỉ trách số không tốt.

Nhưng, tình hình bây giờ phát sinh biến hóa, quái vật hỏa diễm ở đâu, hắn nhất định phải xuất chiến thu hút nó, nếu không phá hủy được mê cung, không phải nói đến chuyện chạy thoát khỏi Côn thành, nhưng một khi phá hủy mê cung, bản thân không có con đường chạy, quái vật hỏa diễm công kích nhất định chỉ có con đường chết, lúc đó làm thế nào để thoát thân?

Sở Vân Thăng cảm thấy rất mơ hồ, như đang nằm mơ, làm thế nào để tìm ra câu trả lời.

Trong lòng hắn hiểu, ở đây có hơn 100 người, suy nghĩ của từng người nhất định là giống suy nghĩ của hắn trước kia, phá hủy mê cung, nhất định phải chiến đấu, làm gì có ai quan tâm Sở Vân Thăng thu hút sự chú ý của quái vật như thế nào? Chính là Đỗ đoàn trưởng, bảo vệ nhóm giáo sư.

Thời gian chỉ còn lại 30 phút, không quyết định nhanh là không kịp nữa.

Nếu đội quân Trùng Tử không đi qua, Sở Vân Thăng nghĩ bản thân trốn trong mê cung cũng có thể sống, không đi ra , cũng không có tương lai gì.

Nhưng có bao nhiêu con Trùng Tử, trong lòng hắn có chuẩn bị, tuyệt đối không phải là một thân một mình chống cự, cộng thêm tất cả quái vật hỏa diễm trong mê cung, e rằng chống cự không được, hôm đó trên thùng xe của trường đại học Đông Thân, đạn nổ rung chuyển đất trời, cùng với mấy viên đạn, gián tiếp nói cho hắn, chủ lực của quân đội làm thế nào để đối phó với một số lượng Trùng Tử lớn?

Mọi việc đã rất sáng tỏ, lo lắng của Sở Vân Thăng, Đỗ đoàn trưởng và chiến sĩ giác tỉnh trong lòng đã chuẩn rất rõ ràng, Đỗ đoàn trưởng hạ lệnh tuyệt đối không được nhìn thấy Sở Vân Thăng chết mà không quan tâm, nhất định phải liều mạng.

Nhưng, lời càm đoan của Đỗ đoàn trưởng và mọi người có thể tin tưởng hay không, Sở Vân thăng không cần nghĩ cũng biết, tất cả chỉ là con số không.

Hắn mỉm cười, quyết định, nói: "Mọi người mà chạy, thì đừng trách lão tử tôi không khách sáo, mọi người chạy hướng nào, tôi sẽ thu hút quái vật hỏa diễm chạy theo hướng đó, mọi người muốn chạy trốn e rằng cũng khó."

Sở Vân Thăng tin vào tốc độ và năng lực phòng hộ của bản thân, hoàn toàn có thể thu hút quái vật hướng theo Đỗ đoàn trưởng và mọi người, dùng bọn họ làm pháo hỏa, bản thân có thể nhân cơ hội thoát thân.

Sở Vân Thăng điểm lại vũ khí.

Mấy thanh băng phù đã dùng hết 5 thanh, Sở Vân Thăng không có thời gian lục chế nữa, nguyên phù cao cấp tiêu hao rất nhiều năng lượng.

Bốn thanh băng phù, 7 thanh nhiếp nguyên phù đầy nguyên khí, chiến giáp, Thiên Ích kiếm, Lục giáp phù, súng, hàn băng tiễn, và chất dịnh ăn mòn, đây là những thứ cuối cùng có được.

Một lát sau.

Đỗ đoàn trưởng ra lệnh, tất cả chiến sĩ giác tỉnh vội vàng xuất phát, trước lúc hành động, Sở Vân Thăng nói với Đinh Nhan, mê cung vừa được phá hủy, mọi người sẽ bỏ hắn chạy, bảo Đinh Nhan và Diêu Tường lập tức chạy trốn, tuyệt đối không được đi cùng chiến sĩ giác tỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.