Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 245: Kinh Động Sứ Giả




“Bố nói, chỉ có đi theo ông mới không bị bọn người kia ăn thịt, mới có thể tìm được chị…” Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn hắn cầu cạnh trông đáng thương làm sao.

Hai bên má cậu bé đỏ ửng lên vì cóng, cả đôi bàn tay bé nhỏ của cậu xưng vù lên giấu dưới tay áo dơ hầu cũng cứng đơ vì giá rét, cũng chỉ còn lại mấy ngón tay nhúc nhích nổi. Đôi giày cũ kỹ dưới chân đã rách tươm từ thuở nào lại thêm đi theo Vân Thăng đi một đoạn dài, giờ càng ngoác cả mũi giày. Đôi chân bé nhỏ của cậu bé giờ đã bám đầy tuyết và bùn đất, bơ vơ ngoài không khí giá rét. Có lẽ do Vân Thăng cứ nhìn chằm chằm cậu bé, những ngón chân bé tẹo cứ co lại vì mắc cỡ.

“Dù có tìm thấy chị ngươi, cũng …” Hắn định nói là dù có tìm thấy cũng chưa chắc làm được gì. Bọn kỵ sĩ áo trắng thành Thôi Tuyết đã chọn chị của cậu bé, mà bọn chúng tuyệt đối không nuôi người vô tích sự. Lời lẽ đã đến cửa miệng hắn lại thôi. Tìm chị là có lẽ là hi vọng duy nhất của cậu bé trên thế giới này.

“Ăn đi, đừng để người khác nhìn thấy.”Vừa nói, hắn vừa rút tay vào túi áo lấy một ít thịt trùng đã nấu chín lúc ở cự phần, và nháy mắt ra hiệu với cậu bé.

Cậu bé đói khát lâu ngày đã bao lâu không được ăn thịt, nhanh nhẩu nuốt ừng ực tựa thế hùm beo. Cũng may cậu bé tuy nhỏ nhưng cũng có ý thức “hiểm nguy”, nó chỉ dám trốn sau lưng Vân Thăng mà ăn.

Miếng thịt trùng nhỏ đã nhanh chóng bị cậu bé quét sạch sành sanh, hơn nữa nó còn rành rọt dùng tay chụp lấy một nhúm tuyết dưới chân đưa lên miệng liếm cho nó tan thành nước đá…

Giờ đây Vân Thăng vẫn chưa nghĩ ra cách trà trộn vào thành. Trong thành cai bị nghiêm ngặt, mà bọn người ngoài thành đều là những người bị trục xuất ra ngoài, hơi khác so với dự liệu ban đầu của hắn.

Trừ khi hắn thừa đêm dùng tốc độ siêu tốc phi vào thành, nhưng như thế lại quá nguy hiểm. Nếu trong thành chỉ có vài tên Thiên Hành Giả thì cũng đành, đằng này vừa bọn phi nhân loại vừa vật thể bay.

Số lượng bọn chúng trong thành hắn vẫn chưa rõ, nếu chỉ một tên hắn còn chịu nổi, đằng này là đến ba tên năm tên, lại là một chuyện khác.

“Người trẻ tuổi, ta hỏi thăm tí.” Hắn giờ đây nói chuyện không cần phải giả giọng cũng đã như một lão già, chỉ cần điều chỉnh tốc độ nói cho chậm lại thì đố trời mà biết.

“Ma mới à? Hỏi thăm gì mà hỏi thăm? Nhìn bộ mặt rách rưới hai ông cháu ngươi cũng đủ biết ông định hỏi gì rồi! Phải xem ông có gì ăn được dùng được không đã!” Gã thanh niên bị cụt tay nhìn một lượt Vân Thăng và cậu bé khinh rẻ phán.

Đương lúc Vân Thăng suy nghĩ nên dùng vật hay thức ăn để trao đổi thì thích hợp thì gã cắt ngang: “Được rồi, đừng giả vờ nữa. Nghèo kiết xác thế này thì nói thẳng đi! Hôm nay xem như ta mở lòng từ bi chỉ đường cho hai ông cháu lão. Giờ trời chưa tối còn đỡ. Trời mà tối, ta e rằng mạng sống hai ông cháu lão khó nói đây!”

Gã cố tình kéo dài giọng lấp lửng.

“Ở đây cũng có người ăn thịt người?” Vân Thăng nhăn mày. Hắn không cho rằng dưới chân thành Thôi Tuyết, mà các ả đó lại tán đồng hành động cầm thú như ở Vu Thành lúc trước này.

“Trời tối rồi việc gì cũng có thể xảy ra! Ăn thịt, đấy còn quá nhẹ nhàng. Mẹ kiếp, ta nói việc này với lão già như ông làm gì! Ngắn gọn thế này, muốn sống chỉ có hai con đường, và còn phải xem số phận hai người thế nào nữa!” Gã thanh niên phán.

“Hai con đường nào?” Mặt Vân Thăng chăm chú lắng nghe.

“Thứ nhất còn là con đường tốt nhất. Ông nhìn thấy cửa vào thành bên kia rồi chứ?Ông chả phái có đứa cháu ư? Nếu chưa đủ mười hai tuổi thì bế nó đến đấy cho các ả trong thành kiểm tra tiềm năng gì gì đó. Lão tử cũng không rõ, miễn là đạt tiêu chuẩn thì ta xin chúc mừng, ông sẽ được vào thành. Lúc ấy hi vọng hai ngươi đừng quên ơn ta đã chỉ đường. Chỉ cần cháu người được vào, dù không có cá có thịt thì ít nhất cũng là một thành dân hạ đẳng, thỉnh thoảng mang ít thức ăn ra thì cũng đủ không chết đói. Nhưng ta cũng nói trước, người hợp tiêu chuẩn trong mười người chỉ được một. Cả ngày chưa chắc có một người, ông coi như đi thử vận may thôi.” Gã thanh niên cụt tay vẫn tiếp tục “chỉ đạo”:

“Đường thứ hai, cũng là con đường thực tế nhất. Ngươi nhìn những tên già yếu ngoài thành này, bọn họ được chia làm hai dạng. Một là có quan hệ với trong thành, không xét là quan hệ đó mạnh yếu thế nào, miễn có sẽ không dễ dàng chết đói. Còn một dạng là ‘người trắng’, là người chả có quqn hệ quen biết, có chết cũng không ai thèm để mắt. Mà đây lại chiếm số lượng đông nhất. Dù thế nào đi chăng nữa, hai dạng người này đều phải tìm một chỗ dựa ở ngoài này. Người không có chỗ dựa sẽ không qua nổi một đêm. Ngươi nghĩ làm sao bọn chúng có thể sống sót đến giờ này? Đấy đều là thịt…” Gã thanh niên dùng tay thọt vào đầu cậu bé,mắt tối sầm nói.

Cậu bé nhìn ánh mắt hắn không khỏi rùng mình, vội vàng trốn đi.

Vân Thăng chỉ cần nghe điều đầu, điều thứ hai hắn không cần. Vạn bất đắc dĩ cùng lắm hắn mạo hiểm đột nhập. Thời gian không nhiều nữa, hắn không thể ngồi ôm cây đợi thỏ chờ cơ hội.

Nếu cậu bé đạt chuẩn càng tốt, hắn sẽ không phải nghĩ cách đưa nó vào thành. Nếu thực sự không cho hắn vào. Buổi tối hắn có thể đột phá đi vào, bị phát hiện còn có cớ là đi gặp “cháu nội” , thế sẽ tránh được xung đột với bọn phi nhân loại.

“Vậy cám ơn ngươi, ta dẫn cháu trai đi thử nghiệm đã.” Hắn liếc sang cậu bé nói.

“Đi thử thôi. Không thử ông sẽ không cam lòng.” Gã thành niên như đã mắt thấy tai quen với những vụ này.

Vừa đi xa một đoạn nơi tụ tập của bọn dân tỵ nạn, Vân Thăng nói thẳng nói với cậu bé: “Ta cũng không giấu ngươi, vào thành không chỉ có lợi cho ngươi tìm chị, với rất có lợi cho ta. Hơn nữa cả ta và ngươi đều không còn lựa chọn khác.”

“Ông ơi, cháu sẽ nghe theo ông, đi cho họ kiểm tra.” Cậu bé can đảm xung phong.

“Ngươi tên gì?” Vân Thăng hỏi.

“Viên Kỳ Dương, bảy tuổi.” Cậu bé hiểu chuyện đáp.

“Kỳ Dương, kỳ vọng dương quang…” Hắn lẩm nhẩm.

Vị trí trắc nghiệm không xa, một già một trẻ chắng mấy chốc đã đến nơi. Phía trước đã có sẵn vài người lớn dẫn bọn trẻ con đến chờ kiểm tra.

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, mỗi đứa trẻ chỉ được kiểm tra một lần.Sau này đừng đến nữa! Có thử bao nhiêu lần đều thế cả!” Một người phụ nữ trung niên mặc áo trắng lạnh lùng quát.

“Xin ngài, ta quỳ xuống cầu xin ngài, hãy cho ta một cơ hội nữa, chỉ thử lần này thôi!” Một người phụ nữ trơ xương kéo theo đứa bé cầu xin.

“Còn không đi nữa ta sẽ gọi cảnh vệ đấy!” Người phụ nữ áo trắng đập bằng quát lớn. Hai mẹ con người phụ nữ nọ tuyệt vọng ngã bệch xuống.

Ngay lúc này, ba kỵ binh áo trắng cữa ngựa từ trong thành phóng ra trạm thử nghiệm, hống hách hạ lệnh với ả phụ nữ trung niên: “Thủ lĩnh có lệnh lập tức mang tất cả thiết bị vào thành!”

Vừa nhìn thấy cá ả, người phụ nữ trung niên mặt đã đều vẻ cung cẩn, giờ nghe lệnh lập tức cho thuộc hạ dọn dẹp, vừa mặt dày hỏi: “Sử muội muội, trong thành xảy ra gì ư?”

Có lẽ là người quen với người phụ nữ này, chừng chừ một hồi, ả kỵ binh trả lời: “Cô bé dẫn về hôm nay có thiên phú trời sinh, cả ngài sứ giả cũng bị kinh động đến, sai bọn ngươi mang thiết bị vào kiểm tra.”

Người phụ nữ trung niên vừa nghe tiếng ngài sứ giả không khỏi bủn rủn tay chân, vội vàng hối bọn thuộc hạ nhanh tay dọn dẹp.

Tuy ở khá, Vân Thăng vẫn nhìn rõ mồn một đóng thiết bị ấy. Đấy tuyệt nhiên không phải thiết bị của nhân loại thời đại Dương Quang. Nó trông vẫn cổ quái hết như mấy trò tên người áo choàng đưa ra ở thành Kim Lăng. Chắc chắn đây là đồ của bọn phi nhân loại!

Bọn người thành Thôi Tuyết sau một lúc xôn xao đã dọn sạch thiết bị vào thành. Đúng là xui xeo! Hắn rủa thầm, lúc nào không đến lại đến ngay lúc này.

Xem ra tối này không vào thành được, chỉ còn cách ở lại bên ngoài, ngày mai lại đưa Viên Kỳ Dương đến kiểm tra sau.

Gặp hắn dẫn cậu bé quay lại, gã thanh niên tay cụt nở nụ cười mỉa mai trên miệng, tựa như đã đoán trước được tình hình. Không ngờ câu đầu tiên Vân Thăng phán lại làm gã giật nảy mình.

“Ta có quen vài Thiên Hành Giả ở bên trong, trước là học sinh của ta. Lúc nãy đã nhìn thấy từ xa. Ngươi nghĩ với quen biết này thì liệu ông cháu ta có thể tìm một chỗ dựa dẫm, an toàn qua đêm nay không?” Mặt Vân Thăng phấn khởi hỏi.

“Ngươi? Ngươi chắc chắn họ là Thiên Hành Giả?” Gã bỗng chốc nhảy dựng lên, há hốc mồm hỏi.

“Không sai vào đâu được. Vốn dĩ đi chung với nhau, mà cuối cùng lại đi lạc mất nhau.” Vân Thăng khẳng định.

“Ông chờ ta ở đây, ta đi tìm Khôi ca. Đây là việc lớn! Sao ông không nói sớm?” Gã thanh niên ngày càng tỏ rõ vẻ cung kính, mặt đầy niềm vui. Thế cũng đủ thấy rõ uy lực của Thiên Hành Giả.

Gã vội vã bỏ đi, cậu bé chớp chớp mắt nói: “Ông ơi, ông có quen Thiên Hành Giả thật hả?”

“Thật.” Hắn nhanh chóng tính toán trong lòng, không rõ giờ có nên thích hợp liên hệ với Edgar.

Cậu bé quỳ sụp dưới chân hắn nói: “Ông ơi, ông có thể nói Thiên Hành Giả ông quen dạy cháu võ công không? Để cháu sau này giết trùng tử trả thù cho bố mẹ…”

Vân Thăng ngỡ ngàng, đương lúc định giải thích cho cậu bé rằng đấy cần có sự thức tỉnh bản thân, chứ không phải là điều có thể dạy được như ti vi đã nói, sau lưng bỗng vang lên một giọng nói oan oan: “Người đâu? Đâu? Tiểu tử, ngươi dám lừa ta, cẩn thận ta bẻ gãy luôn tay kia của ngươi!”

“Khôi ca, ta lúc nào dám lừa đại ca. Đấy, chính là một già một trẻ đó. Ngay từ đầu ta đã phát hiện chúng có gì lạ lắm!” Gã thanh niên to mồm khoát loác không một tí ngại ngùn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.