Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 244: Một Già Một Trẻ




“Lão già… à không, cụ già…đừng..đừng..bình tĩnh. Bọn ta chỉ nói đùa thôi… ” Tên thanh niên bị chỉa súng vào đầu nhanh chóng khoát tay chối cãi.

Việc giết người trong Hắc Ám thời đại bao giờ cũng dễ dàng hơn giết trùng tử.

“Đúng! Đúng! Thịt của cụ thì làm sao ăn được, nếu có thịt cũng thịt bọn con nít trước. Đây chắc chắn chỉ là đùa, hoàn toàn không phải thật!” Gã đàn ông hung hăng vừa đòi bắt nồi khi nãy liền đổi mặt cười, cứ sợ ống súng đen đáy đó sẽ lấy mạng mình.

Thế là Vân Thăng nghiễm nhiên được lên chức “cụ già”!

Súng chưa kịp nổ đã khiến mọi người khiếp đảm, nếu ngay từ đấu hắn thừa nhận mình là một Thiên Hành Giả chắc bọn người nãy sợ hãi quỳ lạy.

Đây chính là thời đại cạnh tranh sinh tồn.

“Trói con bé đó lại! Nuôi bao nhiêu hôm nay, thịt được rồi. Cụ ơi, ngài ngồi đợi, lát sẽ có canh thịt dâng ngài!” Người phụ nữ có khuôn mặt dữ tợn thấy tình thế thay đổi bèn gió chiều nào theo chiều đó. Cặp mắt của ả cứ bất chợt lại bộc rõ lòng tham nhìn súng khẩu súng trên tay Vân Thăng không biết đang mưu mô tính toán cái gì.

Cả bọn dân tỵ nạn đói tả tơi vừa nghe ả nói sắp được ăn, nhanh tay lẹ chân người bắt nồi, kẻ lụm củi. Băng tuyết được bỏ vào đun sôi, chẳng mấy chốc đã khói lửa nghi ngút, xung quanh tràn đầy hơi ấm của nồi nước sôi sùn sục.

Một cô bé chừng chục tuổi bị lôi ra, cặp mắt cô bé kinh hoàng nhìn chiếc nồi sắt chứa đầy nước sôi vừa tan chảy mà hồn bay phách lạc. Cô bé không ngưng đá hai chiếc chân nhỏ bé của mình, vùng vẫy để tránh nó càng xa càng tốt.

“Chị..chị…” một cậu bé cỡ sáu, bảy tuổi cứ thế bấu lấy một manh áo của cô bé. Trước vẻ mặt đáng sợ của những lớn này, cậu bé không biết nói gì hơn ngoài khóc.

“Nhanh lên, lột sạch quần áo nó rồi dùng tuyết rửa cho sạch sẽ, cho bớt mùi!” Ả phụ nữ đó hứt cậu bé ra, hung hăng hạ lệnh.

Lúc này, người đàn ông gầy cồm gẫy tay vội vã khập khững hứng lấy cậu bé. Hắn quỳ lê dưới đất, lết tấm thân tàn tạ của mình đến gần ả van lày: “Cầu xin các người, hãy tỏ lòng thương, cầu xin các ngươi, hãy thả con gái ta, ta thề sẽ làm trâu làm ngựa cho các ngươi, làm trâu làm ngựa…”

“Cút đi!” Gã đàn ông râu ria một chân đá bay hắn, sắc mặt đằng đằng sát khí dọa giẫm: “Lúc trước, khi cứu các ngươi, ngươi đã lựa chọn, giờ đây ngươi lại hối hận ư? Muốn cứu con gái ngươi cũng dễ thôi, cứ bỏ con trai ngươi vào nồi! Ta còn mừng hơn, tuổi càng nhỏ thịt càng ngon…”

Gã đàn ông cụt tay nghe xong trắng bệch cả mặt, vội vàng đưa tay ôm chặt cậu con trai bé nhỏ như sợ chúng sẽ cướp cậu bé đi, miệng lẩm bẩm.

“Cái trò gì thế này!” Tên râu ria kia nhổ một hơi nước bột, thét vào mặt đồng bọn đang thẫn thờ: “Còn đứng đấy làm gì, cởi quần áo nó!”

Xẹt…

Chẳng mấy chốc vài manh áo mong mảnh của cô bé đã bọn dân tỵ nạn như hổ như hùm xông đến xé toạt một đường dài.

“Bố! Cứu con…” Cô bé thảm thiết kêu gào.

Thân hình thờ thẫn gã đàn ông cụp tay bỗng chốc rung lên, gã như đang bị một nỗi đau thấu tim gan. Hắn muốn cứu đứa con gái bé nhỏ của mình, nhưng lại sợ thay vào đó cậu con trai thơ dại sẽ bị bỏ vào nồi. Mâu thuẫn trong lòng bất chợt tựa hai dòng đại hồng thủy mạnh mẽ va chạm nhau.

Cuối cùng, hắn lại lẳng lặng cúi mặt xuống. Tay gã nắm chặt nắm đấm, từng dòng máu giỏ giọt chảy xuống theo các kẽ tay.

“Con gái ơi, bố xin lỗi…bố xin lỗi. Nếu con sống thì em con sẽ chết…” gã đàn ông cụt tay đau khổ đập đầu xuống đất.

“Bố…” Tiếng rên rỉ tuyệt vọng của cô bé thảm thiết như xuyên thấu đến tận sâu thẳm linh hồn mọi người. Ngay đến một tên dân tỵ nạn có phần động thủ cũng thấy phần nào trắc ẩn.

Người đàn ông cụt tay vẫn không đủ can đảm để nhìn con gái mình lần cuối, gã vùi chặt đầu xuống mặt đất đầy tuyết như con đà điểu gặp nạn.

Cô bé thất vọng, cô đã không còn vùng vẫy chống đối, mặc phó cho người khác xé xác quần áo. Cặp mắt cô mở to, nhìn thẳng lên trời, miệng cô không gần lẩm bẩm thầm gọi mẹ.

Mãi đến khi bọn chúng lột đến phần nội y, cô bé lạnh lùng nói: “Ta sẽ không phản kháng, các ngươi muốn làm thịt cứ việc, nhưng mẹ có nói, không được lột quần con gái!”

“Được, được. Tùy ả! Còn không mau đem đi rửa sạch, bà đang đói không chịu được rồi!” Ả đàn bà có bộ mặt hung tợn lại lên tiếng.

Bằng!

Một phát súng nổ, người đàn bà đó không thể tin được khi nhìn thấy lỗ máu chảy trước ngực mình. Ả ú ớ một hồi rồi ngả lăn về phía trước.

Vân Thăng vốn dĩ không định can thiệp vụ này, đang định quay đi. Việc như thế này, đừng nói là tại nơi này chốn này, ngay cả thành Kim Lăng vẫn còn pháp chế xã hội vẫn xảy ra thường xuyên.

Lần này hắn cứu được cô bé đi nữa, nhưng còn lần sau? Và lần sau nữa? Cũng giống như cô bé tên Minh Minh hắn liều chết cứu trước khi vào thành, giờ sống chết thế nào lại có ai hay.

Hơn nữa, dù có cứu được cô, bọn chúng cũng sẽ tìm người khác bỏ vào nồi,rốt cuộc cũng phải có một người phải chết.

Thế sự đã như thế, chắc chỉ có thể khác đi khi dương quang trở lại nhân gian.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không kiềm chế được. Có lẽ trong lòng hắn vẫn còn thứ gọi là “lương tri”, hay đại loại một thứ nào đấy. Hắn chỉ biết rằng mình đã không kiềm chế được mà ra tay.

Một phát súng nổ của hắn kinh động đến cả đoàn dân tỵ nạn. Sau một hồi hoảng hốt, người đàn ông râu ria trầm mặt trầm mặt. Hắn thò tay ra sau rút dao ra dọa giẫm: “Lão già, bọn ta có hơn ba mươi người, lão cũng chỉ có mỗi khẩu súng, cùng lắm được hơn chục phát đạn. Nếu lão làm tới thì cũng đừng trách bọn ta!”

Gã vừa nói xong, bỗng một mũi tên màu xanh từ đâu bay vèo đến xuyên qua lồng ngực gã, cấm chặt vào mặt đất.

Tiếp liền đến, từ trên đồi xuất hiện một đoàn kỵ binh áo trắng phóng đến, tiếng vó ngựa vang vọng một vùng đất trời.

“Bạch y kỵ sĩ thành Thôi Tuyết!” Một người trong số đó la lên. Ngoài dự liệu của Vân Thăng là bọn chúng lại không bỏ chạy, mà cùng quỳ sụp dưới đất.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Các mũi tên nối đuôi nhau phóng đến, từng sinh mạng yếu hèn lần lượt được tiễn đưa ra đi.

Bọn người trong đoàn cam phận đón chờ số phận đang chờ đợi. Họ không dám phản kháng, chỉ dám bàng hoàng nhìn đồng bọn mình từng người ra đi, và không ngừng cầu nguyện trong lòng, hi vọng người kế tiếp sẽ không phải là mình.

Sau khi giết gần mười người bọn chúng mới chịu dừng lại. tiếng vó ngựa ngày càng đến gần.

Người chết toàn là nam, ngay cả bố của cô bé cũng trúng tên thân vong.

Người phụ nữ che mặt đi đầu đoàn kỵ sĩ áo trắng nhẹ nhàng nhảy xuống. Ả cởi chiếc áo choàng trắng phủ lên thân mình gần như trần trụi của cô bé. Tay ả chạm nhẹ vào khuôn mặt non nớt, lạnh lùng nói: “Ngươi hãy nhớ, đàn ông trên thế gian này còn không đáng tin bằng trùng tử! Hãy đi theo ta…”

Nói xong, ả dắt tay cô bé đi thẳng. Sau khi bế cô bé lên ngựa rồi một mạch phóng đi.

“Chị ơi, chị ơi…” Cậu bé tay nhuốm đầy máu của cha, bàng hoàng không biết thể nào, bập bẹ chạy vội theo hướng ngựa đi, vừa khóc vừa la to.

Gió vọng đến từ trong sơn cốc, dẫn theo bông tuyết đầy trời phủ dần lên thi thể của người chết, lên chiếc nồi to vẫn sôi sùng sục, và lên bọn người còn sống.

“Ngươi đi theo ta làm gì?” Hành trang của Vân Thăng không còn nữa, hắn tìm được một cành củi khô làm gậy chống đỡ vừa quay đầu lại nói với cậu bé.

“Ông ơi, ông có thể dẫn cháu đi tìm chị không?” Cậu bé bước lớn bước nhỏ đi theo Vân Thắng, nó ấp úng nói.

“Không được, ta không biết chị ngươi ở đâu.” Hắn lắc đầu từ chối.

“Cháu sẽ rất ngoan, cháu có thể làm nhiều việc. Cháu có thể đấm bóp cho ông, cháu có thể…” Cậu bé nhanh nhảu nói.

“Nhiều người như thế, sao ngươi cứ phải đi theo ta?” Hắn phẩy tay hỏi.

“Nhưng ông đã cứ chị cháu, ông là người tốt. Bọn họ muốn ăn thịt cháu, là người xấu!” Cặp mắt đỏ ngầu của cậu bé sáng long lanh.

“Không phải ta cứu chị ngươi, là người thành Thôi Tuyết. Ngươi cứ đi tìm chúng.” Hắn không biết giải thích thế nào với thằng nhóc sáu, bảy tuổi; cứu một lần và cứu suốt đời là hai việc hoàn toàn khác nhau.

“Vậy ông dẫn cháu đến thành Thôi..Thôi gì đó đi được không?” Cậu bé trông chờ.

Đây đã áp sát địa phận thành Thôi Tuyết, và thường xuyên có đội ngũ đi lùng sục của chúng, hắn nghĩ: tuy giờ là thân hình của một cụ già, nhưng nếu cứ đi vèo vèo thế cũng chỉ tổ gây sự chú ý, đành phải đi “lụ khụ chậm rãi”. Vì thế, càng tạo cơ hội cho cậu bé đằng sau cứ theo sát từng bước một.

Một già một trẻ, một trước một sau, người già không dám đi quá nhanh, đứa trẻ đằng sau lại luôn luôn theo sát. Lần đầu tiên hắn phát hiện, hóa ra khi một ra trẻ gắng sức mà đi, tốc độ cũng không chậm đấy chứ!

Mỗi khi hắn vừa dừng lại, cậu bé vội vàng chủ động đến dìu tay hắn, hay đấm lưng cho hắn. Khiến hắn dỡ khóc dỡ cười, vì hành động cậu bé đối xử với hắn như với một cụ già thứ thiệt.

Hắn lỡ đi nhanh hơn, cậu bé liền căng thẳng thần kinh cứ sợ bị lạc mất hắn.

Hai người cứ thế lặng lẽ lên đường mãi đến ngoại thành Thôi Tuyết.

Thành Thôi Tuyết không có bờ tường cao rộng như những tòa thành cổ đại. Cả tòa thành được bao bọc bởi một lượng lớn lưới thép. Sau lưới thép chừng ba mươi mét là bức từng rao thấp chất đầy tuyết.

Tình hình trong thành bị bờ tường che lại, hắn không thể nhìn thấy. Bên ngoài thành vừa đảo mắt một vòng, thấy đâu đâu toàn bọn dân tỵ nạn vô gia cư.

Hắn từng nghe thủ lĩnh Hứa Tình Thư thành Thôi Tuyết nói, bọn họ thi hành chế độ đẳng cấp, nhưng cũng sẽ không nuôi bọn người vô dụng, chắc là chỉ bọn người già cả bệnh tật này.

Bọn người này nhìn thấy cậu bé sau lưng Vân Thăng đều ánh lên một tia sáng lạ lùng chằng khác nào bọn người bị đánh chết trước đó.

Đối với bản đồ người trong gương đưa cho, trước khi cứu được nữ ứng viên bị giam cầm, Vân Thăng phải tìm ra tên ứng viên trong đám người này, và cho tên đấy ít thức ăn, mất công hắn bị chết đói.

Vân Thăng thấy mình sắp thành bảo mẫu rồi!

May mà bọn dân tỵ nạn này vì muốn tiết kiệt sức lực, từ lúc hắn ra khỏi Thần Vực đến nay, tên ứng viên già này cũng không mấy di chuyển. Chẳng bao lâu sau hắn đã tìm thấy lão già thật sự này trong một túp lều xây bằng gạch gói trong góc kẹt.

“Lão ca, ngươi muốn tìm ai? Ứng viên già không mấy hơi sức rung rẩy nói.

Bị một lão già thật sự gọi mình là lão ca, hắn có thể đoán ra được là diện mạo mình đã già cõi dường nào. Tên Cẩm Thạch chết tiệt, không biết nó đã hút hết bao nhiêu tinh hoa sinh mạng của hắn.

“Có người nhờ ta đưa ngươi một số thứ.” Ngó quanh ngó quẩng xung quanh không còn ai, hắn vứt thịt trùng tử được dùng vải rách bọc kín vào trong lều.

“Là con của Lão Tam ư? Thật là khổ cho hắn, ta đã từng tuổi này rồi, chết cũng đáng, có sống chỉ tổ hao tốn thức ăn của bọn trẻ… Cảm tạ ngươi, lão ca!” Cụ già than thở.

Vân Thăng không có thời gian để nghe lão lẩm bẩm. Sau khi đưa thức ăn, hắn quay lưng đi thẳng, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt thẫn thờ của cậu bé từ xa.

“Ông ơi, bố nói không sai, ông là một người tốt.” Khi nhắc đến bố, đôi mắt cậu bé lại đục ngầu.

“Ngươi thì biết gì, im miệng!” Hắn giúp tên ứng viên già, hoàn toàn là vì muốn lão có thể sống sót đến lúc chương trình tìm được Thiên Đạo Nhân, để hắn còn rồi khỏi đây được, chứ không liên quan đến tốt xấu ở đây.

Bỗng nhiên, Vân Thăng nói một cách chắc chắn: “Ta hiểu rồi, chính cha ngươi bảo ngươi đi theo ta?”

Với trí tuệ của một cậu bé sáu, bảy tuổi; sau khi cha mất, chị lại bị đưa đi chắc chắn không nghĩ ra được đi theo hắn là an toàn nhất. Nguyên nhân duy nhất chính là người cha bị trúng tiễn, trước khi chết đã dặn dò cậu bé.

Một người cha khi phải đau lòng quyết định lựa chọn sự sống còn một trong con trai hoặc con con gái mình đã quyết định chọn cậu con trai, người mà có thể cụt tay què chân vì các con, một người cha đã yếu đuối không dám phản kháng, người mà đến chết cũng không quên vắt sạch đầu óc tìm đường sống cho cậu con trai. Một người cha như thế nên nói là quá vĩ đại hay quá vô tình đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.