Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 53:




Bịch bịch bịch bịch…..
 
Lên triều quỳ lạy phụ hoàng, hoàng đế mặc một bộ long bào thêu rồng vàng ngũ trảo, ngồi ngay ngắn trên long ỷ, cao mà sâu, khuôn mặt mơ hồ, mọi thứ vô cùng xa hoa lộng lẫy có bao vây lấy một thân xác người phàm cũng có thể được tôn làm thần.
 
Dù sao thì bất kính thần phật có thể bị báo ứng thôi, chứ bất kính với hoàng đế là có thể trực tiếp bị kéo ra ngoài đánh đến chết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quần thần trước quỳ sau đứng, Thái Tử đứng dưới một bên hoàng đế, dù hơi thấp hơn thánh thượng một đoạn, cũng là vị trí chói sáng vô cùng, đứng đầu văn võ bá quan. Hôm nay tâm tình ông ta không tốt, không còn lòng dạ nào chấp chính, nhìn Đoan Thân Vương bằng ánh mắt bề trên, sáng rực như đốt, vô cùng lộ liễu ta đây không thích. Người người đều rõ, Thái Tử không thích Đoan Thân Vương, muốn về phe hắn ta thì cách xa người kia ra, đừng nghĩ lấy lòng hai bên.
 
Thái Tử người mạnh ngựa khỏe, danh chính ngôn thuận, trước giờ luôn biểu hiện chán ghét rõ ràng, đúng là gây cho Triệu Trạm không ít phiền toái. Vì sợ phiền nên người không kết giao với hắn, hay cố ý khó xử hắn cho Thái Tử vui đều có đủ, có điều có vẻ tính tình hắn rất tốt, không vì vậy mà tức giận, tất cả đều nhẫn nhịn cho qua.
 
May mắn kết thân với Từ Quốc Công, Hoàng Thượng gần đây lại có thái độ coi trọng, tình cảnh Triệu Trạm tốt lên rất nhiều.
 
Ánh mắt của Hoàng đế đặt yêu thương ở đâu, ở đó có mùa xuân ấm áp.
 
Triệu Trạm không cho rằng hắn ta bị ngược, nhân cơ hội này thấy rõ phe nào. Huống chi hoàng đế còn sống, cho dù tuổi có cao, có chút nhuốm màu bệnh tật cũng sẽ không vui khi thấy các hoàng tử trưởng thành mà kết bè phái trên triều, ngài trấn an bọn hắn bằng quan hệ thông gia là một chuyện, bọn họ tự mình nuôi vây cánh lại là chuyện khác.
 
“Huyền Thâm, sao hắn ta nhìn ngươi dữ vậy.”
 
Lúc sau, khi hạ triều, Dung Diệu Chân lại gần Triệu Trạm hạ giọng hỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người tuổi ngang ngửa, chiều cao cũng tương tự, bề ngoài nhìn qua hắn nhỏ hơn Triệu Trạm nhiều tuổi, có lẽ do khuôn mặt non nớt trắng trẻo, hơi bụ bẫm trẻ con, đôi mắt tròn lại sáng, nam sinh nữ tướng*. Triệu Trạm đẹp nhưng phong thái nam nhân trưởng thành, còn hắn cùng lắm chỉ gọi là thiếu niên dễ thương thôi..
 
*đàn ông bề ngoài nữ tính
 
Triệu Trạm thần sắc bình thản: “Sao ta biết được?”
 
Ông cụ non Dung Diệu Chân suy tư một lát, sau đó đưa ra một kết luận tự thấy là phi thường đáng tin cậy: “Hay là yêu ngươi rồi.”
 
“Ngươi thử nói trước mặt hắn xem.”

 
“Ta còn chưa sống đủ đâu.”
 
Dung Diệu Chân cười hì hì: “Nói thật, ngươi chưa đọc qua mấy thoại bản dân gian như này sao? Vì hận quá hóa yêu, dễ thấy hắn ta tìm mọi cách làm khó dễ ngươi…… Ý đồ có thể là gì nữa? Nói không chừng vì mê sắc đẹp của ngươi đó.”
 
……
 
Thời khắc này, Triệu Trạm không biết nên cảm thương cho nhà nào sinh ra đứa đích trưởng tử như vậy, hay là nên cảm thương cho bản thân mình lại đi kết bạn với bằng hữu như thế.
 
Hắn liếc Diệu Chân một cái: “Còn ý đồ cái gì, biết rõ còn hỏi.”
 
“Không phải ta sợ hắn ta đứng núi này trông núi nọ, vừa ý ta sao? Với tính tình hắn ta, mà vừa ý ngươi, đó là hạnh phúc của toàn bộ phụ nữ đã gả của Đại Tấn đó.”
 
Thật là câu cửa miệng không ra sao, Triệu Trạm tưởng tượng chút, cũng nhịn không được cong môi: “Vừa phải thôi.”
 
Thấy thần sắc hắn không giống giả vờ, Dung Diệu Chân ngậm miệng, ngoan ngoãn theo sau hắn, hắn cũng không biết đâu ra kẻ dở hơi này, đường đường là con trai của Ngự sử đại phu, đáng ra lớn lên trong hoàn cảnh nghiêm khắc gia giáo nhất, lại sinh ra cái tính cách thích bông đùa tán phét. Lên triều còn đỡ, cố gắng ra vẻ, vô cùng đoan trang, từ Quốc Tử Giám về đến chỗ học là như vầy, nghẹn chết được, học xong còn lôi kéo hắn nói lung tung, sách thánh hiền dạy gì cũng đùa được hết.
 
Vẫn là kẻ tiểu bối, tính cách hoạt bát một chút cũng vui cửa vui nhà, Hoàng Thượng rất vừa ý hắn, từng khen hắn không giống như cha, có thể thấy ngày thường ngài bị Ngự sử đại phu khổ khuyên can không ít.
 
Cũng cái tính nhảm nhí này, mà chịu được Triệu Trạm đánh tám gậy cũng kiệm lời chửi tục.
 
Chỉ là nhắc đến thời niên thiếu Triệu Trạm càng thêm âm trầm.
 
Triều tan sớm, hai người cùng nhau ra cung ăn trưa, đoạn đường tới An Hòa Lâu gần hoàng cung, chào giá xa xỉ, phần lớn phục vụ quan viên bãi triều muốn tám chuyện, bí mật.
 
Mới yên lặng một hơi, Dung Diệu Chân lại mở miệng: “Gần đây huynh đệ bên Lễ bộ nói với đệ…… Ngài kia muốn giới thiệu một người vào, huynh biết việc này chứ?”
 
“Đến ngươi cũng biết sao?”
 
Triệu Trạm ngoài ý muốn, đến Diệu Chân cũng biết, xem ra hoàng huynh làm loạn không ít.
 

“Ngươi có ý gì chứ? Ngươi coi thường tai mắt của ta sao? Đến Lễ bộ Thượng thư đi Túy Hoa Lâu thích tìm cô nương nào chơi hoa kiểu nào còn biết, mà có ai đó giới thiệu một người, ta có thể không biết sao?” Hắn ta ngừng một chút, giọng bình thường lại: “Ngươi sớm biết chuyện này à? Sao không cho ta hay?”
 
……
 
Triệu Trạm hơi đồng cảm với Lễ bộ Thượng thư.
 
“Chuyện nhỏ.” Không đáng nhắc tới.
 
Dung Diệu Chân không buông tha: “Sao nhỏ chứ?”
 
“Ngươi quan tâm vậy, yêu hắn rồi hả?” Triệu Trạm liếc hắn ta một cái, ăn miếng trả miếng trêu chọc.
 
“Ba huynh đệ ngươi rất giống nhau, ta muốn yêu cũng yêu ngươi trước chứ.”
 
Ở phương diện võ miệng này, mấy Triệu Trạm cũng không địch nổi Dung Diệu Chân, đổi lại nếu là Trắc phi của hắn chắc đã nổ ra trận chiến.
 
“……”
 
“Ta chỉ đùa một chút, ngươi ngồi xa ra vậy là ý gì?”
 
Bị túm áo ngồi trở về, Triệu Trạm không khỏi tức giận: “Có chuyện thì nói thôi, đừng động tay động chân.”
 
Theo lý thuyết hai người ở mức tôn ti này, là từ lúc nhỏ nuôi dưỡng đến lớn, nhưng thật ra cũng vì Dung Diệu Chân có lá gan to béo cộng với trình độ hiểu biết về lòng nhẫn nhịn của Đoan Thân Vương. Chỉ cần là hắn  tanhận định là bạn, hắn ta đều thực lòng quý trọng, dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, chỉ cần tự nhiên nắm bắn ta, hắn ta biết Triệu Trạm sẽ không thật sự trút giận lên mình.
 
“Ngươi ở Lễ bộ cũng có tiếng nói, hắn có tới tìm ngươi không?”
 
Triệu Trạm nhướng mày: “Tìm ta à, tự rước lấy nhục à?”
 
Ánh mắt hắn chợt lóe, hơi có nét trẻ con cười giảo hoạt.
 
“Ngươi chưa chắc sẽ không đáp ứng mà.”
 
Dung Diệu Chân là sự thật hiểu hắn, hơn nữa cũng đoán ra việc của hắn định làm.
 
Triệu Trạm không nói gì: “Lấy ơn báo oán, dùng cái gì trả ơn chứ? Muốn vào Lễ bộ, nỗ lực thi đậu công danh mới là đường đường chính chính……” Nhớ tới lời Nhan Hoan lúc sáng sớm, không khỏi nhoẻn cười: “Là vàng thì sẽ sáng thôi.”
 
Khi nụ cười hiện trên khóe môi hắn, băng tuyết vạn dặm dường như phải tan chảy, lộ ra nét hiền hòa trách trời thương dân.
 
Đẹp thì đẹp đó, hắn rất hiếm khi cười, tuy Dung Diệu Chân nhìn hắn nhiều năm coi như quá quen thuộc rồi, nhưng lúc này liếc qua nhìn, cuối cùng cũng không dời mắt được. Cũng không phải bị sắc đẹp mê hoặc, mà là giống như trong đầu lời của hắn thành âm điệu lặp đi lặp lại cộng hưởng, khắc vào trong lòng khiến cho hắn ta không tự chủ được mà tin tưởng hắn.
 
“……” Dung Diệu Chân phục hồi tinh thần lại, kết luận: “Ngươi lừa ta.”
 
Triệu Trạm thừa nhận: “Ừm.”
 
“Ngươi không thể do dự một chút sao?”
 
“……” Triệu Trạm trầm mặc một lát: “Hửm?”
 
“Được, không miễn cưỡng ngươi, ta nói cho ngươi biết chuyện vậy thôi, ngươi muốn xử lý như thế nào ta cũng quản không được nhiều vậy, dù gì trong lòng ngươi đã nắm chắc,” Dung Diệu Chân bình mẻ cho vỡ luôn, hắn ta biết tính bạn tốt, nếu đã quyết định muốn bí mật thì chắc chắn có đào nữa cũng không được gì, hắn ta tôn trọng ý của hắn, chỉ sảng khoái nói: “Ngươi muốn làm gì, ta đây đều ủng hộ ngươi!”
 
Dứt lời, tay phải vỗ vai Triệu Trạm, mang theo vẻ hơi dỗi.
 
“Sẽ có thôi.”
 
Sẽ có lúc dùng đến ngươi, chỉ là không phải bây giờ.
 
Triệu Trạm ít lời, có thể dùng một câu giải thích thì tuyệt đối không nói nhiều hơn một câu, so với Dung Diệu Chân một câu có thể nói nhảm đến nửa canh giờ cũng quá là thành công, được huynh đệ khẳng định, khóe môi khẽ cong, đẩy một chén đường phèn bột củ sen tới trước mặt Triệu Trạm: “Đây, điểm tâm của ngươi.” 
 
Người này liếc hắn một cái, như nhìn gã thiểu năng, cơ thể thì lại rất thành thật mà nhận chén bắt đầu ăn.
 
Nước canh đặc sệt, ngọt thanh, ăn vào rất không uổng.
 
Dung Diệu Chân tấm tắc: “Ngươi mà cũng thích món trẻ con này sao.”
 
“Không phải.”
 

“Hở?”
 
“Trắc phi ta thích ăn, quen rồi nên mới gọi.”
 
Triệu Trạm vô cùng thản nhiên quăng cái nồi cho Nhan Hoan, Dung Diệu Chân nửa tin nửa ngờ, trái lại cũng quá vui cho huynh đệ tìm được phu nhân yêu thích: “Vậy coi như ta có thể yên tâm, trước khi thấy ngươi đại hôn ăn cơm trưa, còn tưởng ngươi không có hứng thú với nữ nhân, hay là giống ai kia, chỉ hứng thú với nữ nhân của người khác chớ.”
 
“……”
 
“Lúc đó ta còn tưởng, ngươi có hứng thú với ta hay không nữa đó, còn phải xem lại tình bạn chúng ta nữa đó.”
 
“Vậy ngươi nhanh xem lại đi đi.”
 
Bị bạn pha trò tếu, cảm xúc căng thẳng của Triệu Trạm thả lỏng không ít, cơm cũng ăn hơn một chén, bụng no, người liền trầm tĩnh lại, có thể xem xét giờ nên bắt đầu thế nào.
 
Hắn không giống Triệu Uyên, Triệu Uyên muốn thắng thật ra chỉ cần bản thân làm tốt, ổn thủ trận địa, còn hắn dĩ nhiên muốn thắng phải dùng chiêu độc để đánh bại người ta, cũng không có chỗ để hắn có thể phạm sai lầm.
 
Triệu Uyên có vốn để tùy hứng, hắn không có.
 
Oán trách xuất thân là vô nghĩa, trong đôi mắt hắn xẹt qua ý cười hưng phấn. Hắn không có khả năng giống như Tam đệ có thể lấy lòng Thái Tử mọi giá, cho dù hắn hiện tại chịu thua thiệt, Thái Tử cũng chẳng thèm nhận tiểu đệ này của hắn, nếu đã hai bàn tay trắng thật ra có thể làm được chuyện lớn.
 
Một người khiêu chiến phải có khí thế.
 
Theo cách Nhan Hoan Hoan nói, là không đừng sợ, chỉ việc làm.
 
Chia tay Dung Diệu Chân, Triệu Trạm dạo ngoài thành cung thật lâu, đang lúc hắn vô cùng chần chừ, bỗng nhớ lại lời buổi sáng Nhan Hoan nói, rõ ràng nghe qua chỉ là lời êm tai không có ý nghĩa, lúc nhớ lại như rót vào lòng hắn một dòng nước ấm, khiến hắn không tự chủ được mà nghiêm túc xem xét lại đề nghị của một phụ nữ.
 
Hắn hơi nghi hoặc, rồi tự giải thích rằng, Nhan Hoan thật sự suy nghĩ cho hắn.
 
Tuy rằng, lúc này cái người Nhan Hoan Hoan ‘suy nghĩ cho hắn’ trong lòng Triệu Trạm kia, chỉ là đang ở trong vương phủ hết sức chăm chú xem [Pháp y Tần Minh], hơn nữa còn đang suy nghĩ xem bữa tối có món ăn mặn hay không.
 
Đúng lúc này, Triệu Trạm dừng bước.
 
Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con!
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.