Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 52:




[Hào quang ra vẻ], cùng quy cách với [Hào quang ác ma bóng tối], khác biệt duy nhất là đây là kỹ năng bị động.
 
Kỹ năng bị động tức là không thể giống trước giờ, Nhan Hoan Hoan phải ‘kích hoạt’ hệ thống mới mở ra cho nàng.
 
Đến khi nào mới tự động kích hoạt?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[chỉ cần ký chủ nói lời ra vẻ thì sẽ tự động gia tăng sức thuyết phục 30%, mỗi lần duy trì mười lăm phút] hệ thống giải thích: [có thể cho người khác mượn dùng hào quang một lần, vì đối phương không biết cách sử dụng, cho nên có nhân tính hóa một chút, thời gian trong vòng 24 tiếng, sẽ tăng hiệu quả của mục đích nói]
 
Hiệu quả rất lợi hại, Nhan Hoan Hoan hơi không muốn nhường cho Đoan Thân Vương dùng.
 
Dù sao không nỡ bỏ con thì không bẫy được sói*, theo tính tình của Thái Tử, sau khi Đoan Thân Vương kết cục thế nào, nữ quyến như nàng cũng bị liên lụy, huống chi với thanh danh của Thái Tử mà lên làm hoàng đế rồi còn cướp nàng ngủ một đêm rồi trả lại cũng không phải không có. Thái Tử đẹp trai thật, Nhan Hoan Hoan không ngại phát sinh quan hệ không thể miêu tả với hắn, nhưng trả nàng lại rồi thì địa vị nàng trong phủ khỏi nghĩ đi.
 
*muốn đạt được điều gì thì phải trả một cái giá tương tự
 
Nhan Hoan Hoan đâu biết, Thái Tử hứng thú đối với nàng sâu nặng, đã tới mức mặc thiên hạ muốn thẳng đón nàng vào cung.
 
Nói cách khác, hắn là người kỳ lạ thích khiêu chiến với cấm kị.
 
Càng không cho hắn làm, hắn càng muốn làm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sáng sớm, trời tờ mờ sáng, Nhan Hoan Hoan thức dậy sớm hơn Triệu Trạm, trước khi hắn tỉnh nàng xoa mặt một lát, làm người tỉnh táo hơn một chút.
 
Phải biết rằng dáng vẻ người mới thức dậy là đẹp nhất là một quan niệm cực sai lầm, dù là gái đẹp ngủ cả đêm cũng sẽ có mắt sưng, môi khô, thêm tư thế ngủ không tốt còn hằn dấu lên gương mặt, đỏ như gái vùng cao, ngủ say quá, giấc ngủ sâu quá còn có…. chảy nước miếng như Nhan Hoan Hoan.
 
Xuống giường rửa mặt sẽ đánh thức Triệu Trạm, Nhan Hoan Hoan chỉ dùng hai tay xoa mặt.
 

May là, bên cạnh có người nằm, nàng ngủ không quá sâu, nếu mỗi ngày hắn đều tới Thiên Viện ngủ, nàng vẫn đúng là không chịu nổi.
 
Ngủ cùng một giường, thỉnh thoảng thì ấm áp, ngày ngày như thế, là tạo dựng tin tưởng và thân tình.
 
Hai thứ sau cũng không phải điều bất lợi từ chuyện phòng the.
 
Khi Triệu Trạm thức giấc, lọt vào trong tầm mắt chính là Nhan Hoan Hoan nhắm mắt, miệng khép hờ trong tư thế ngủ, hắn nhích người nhẹ, nàng mơ màng mở hờ mắt, như sắc trời bên ngoài, sương mù mênh mông, mơ mơ hồ hồ. Tròng mắt di chuyển, nàng bất kính duỗi tay khẽ vuốt mặt hắn, hắn vẫn không nhúc nhích mà mặc cho nàng sờ thoả thích.
 
Trong chốc lát Nhan Hoan Hoan nở nụ cười: “Vương gia, người đây rồi.”
 
Thiếu nữ cười là nét đẹp tự nhiên không trang sức.
 
Giống như lúc hóa trang cào tóc loạn xõa tung tạo hình đang say ngủ, đẹp lơ đãng là cố tình tạo dựng.
 
“……” Triệu Trạm trong lòng bật cười: “Ừm, ta đây.”
 
“Người ở đây thì tốt rồi.”
 
Nghe vậy, Nhan Hoan Hoan làm như thở ra nhẹ nhàng, hắn kéo nàng vào lòng, hôn giữa trán nàng, ngứa ngáy đến độ nàng bật cười, chơi đùa một lát, nàng như tỉnh táo lại, ngượng ngùng hạ mi mắt: 
 
“Vương gia, ta hầu hạ ngài thay đồ, người đừng đùa ta nữa mà.”
 
“Được.”
 
Hầu hạ nam nhân thay quần áo là một sinh hoạt rất tinh tế, trước khi gả, Nhan Hoan Hoan đã học một lần, Đàn Văn làm mẫu mặc rồi cởi rồi lại mặc, mới luyện được kiểu lúc nửa mơ nửa tỉnh vẫn nhanh chóng thay được, nhưng người Triệu Trạm cao hơn nàng rất nhiều, mặc vào xong cũng rất tốn sức. Trang phục của Thân vương đều là thợ may cung đình chế tác, nguyên liệu tốt mỗi năm do hoàng đế ban cho, vô cùng vừa vặn, Nhan Hoan Hoan thích đồ đẹp, mỗi lần sờ trong tay đều nổi lòng hâm mộ.
 
Vải này nếu để may váy chắc hẳn sẽ rất đẹp.
 

Đầu ngón tay Nhan Hoan Hoan vuốt nếp nhăn nơi bả vai hắn, vừa suy nghĩ, có điều bắt đầu hơi khó. Hệ thống nói kỹ năng này chỉ giữ trong 24 giờ, lỡ như nàng cho Đoan Thân Vương xong hắn bỏ lơ cả ngày không làm cái khỉ gì thì chẳng phải lãng phí quá không? Nhưng nàng cũng đâu thể lắc bờ vai hắn mà hò hét ‘Tỉnh lại đi! Huynh đệ này hôm nay ngươi có thể giả vờ ra vẻ chủ yếu để khiến ngươi thoải mái hơn đó!’, ngay cả hỏi hắn hôm nay có định đi gặp Hoàng Thượng không cũng sẽ khiến hắn nghi ngờ rồi.
 
Rốt cuộc làm sao mới tốt?
 
Bỗng một tia sáng chợt lóe.
 
Có rồi!
 
Trong trò chơi, có cách nói ‘kinh nghiệm chồng kinh nghiệm’ giống như trong cuộc sống nhận ưu đãi kép, xác suất nhỏ chồng lên nhau, chuyện cũng có thể biến thành tất nhiên. Tình cảnh này, chỉ cần cô ra tay trước, tự thân kích hoạt [Hào quang ra vẻ], tăng sức thuyết phục, gọi cho Đoan Thân Vương tiến hành, là có thể tăng cơ hội thành công.
 
“Vương gia, hôm nay thời tiết đẹp quá.”
 
“…… Hửm?”
 
Triệu Trạm ngước mắt, lúc này, nha hoàn bê nước vào ra mở cửa, bên ngoài trời sương mù dày đặc, thật sự khó mà liên tưởng tới ‘thời tiết đẹp quá, nhưng mà Nhan Hoan đã nói thì hắn vẫn tuỳ tiện phụ họa: “Không tệ.”
 
Nhan Hoan Hoan theo ánh mắt hắn liếc ra bên ngoài một cái, trong lòng run rẩy, mẹ nó, có phải hủy lời của ta nhanh như vậy không
 
Trong khoảnh khắc, nàng vắt hết óc, không nghĩ ra được ra vẻ thế nào.
 
Càng gấp đầu óc càng khó nghĩ ra cách hay, động tác nàng từ từ chậm lại, làm bộ lưu luyến không rời. Cuối cùng, dừng ở miếng ngọc bội bên hông hắn, miễn cưỡng nghĩ ra được một câu: “Đêm qua lúc ta ngủ, vẫn luôn suy nghĩ lời của Vương gia.”
 
“Sao thế?”
 
“Thái Tử điện hạ mến tài, cũng chưa chắc là vàng là bạc, nhưng khi đã sáng tỏ, Vương gia nếu có thể thay tiến cử, trở thành Bá Nhạc thì tốt rồi,” Nhan Hoan Hoan nghĩ, hình như chưa đủ? Âm thầm cắn răng, lôi hết toàn bộ suy nghĩ trong đầu ra: “Ta biết không nhiều, Vương gia nhất định phải tin tưởng bản thân, có buồn rầu, cũng phải biết là…..”
 
Hệ thống còn chưa phản ứng, Nhan Hoan Hoan chỉ có thể thẹn thùng hơi cúi đầu, nhỏ giọng: “Nơi có người nhớ người, đó là nhà của người, Vương gia, thiếp nhớ người.”
 
Nói xong tự nổi da gà.
 
[Chúc mừng ký chủ, kích hoạt được [hào quang ra vẻ], mười lăm phút tiếp theo xin mời thỏa thích lừa lọc nha! ]
 
‘Cuối cùng cũng chờ được cậu, vẫn may tôi chưa từ bỏ.’
 
Triệu Trạm ngẩn ra, thấy Nhan Hoan nhiệt tình bất ngờ, không biết đáp lại thế nào.
 
Nói thật là tình huống đột ngột quá, không biết nên nói gì cho phải, chỉ còn biết để tự nhiên, nhưng vĩnh viễn không nên xem nhẹ tình yêu cháy bỏng trong cuộc tình, phải có năng lực tiếp thu lời âu yếm, hắn chấp nhận học hỏi, còn sờ đầu cô: “Ừm, chờ ta về.”
 
Nhan Hoan Hoan yên lặng nhìn hắn nghiêm túc đến lạ.
 
“Vương gia, thiếp chúc người hôm nay mọi việc đều thuận lợi, chuyện mong muốn sẽ thành.”
 
‘Hệ thống à, tôi muốn kích hoạt hào quang cho Đoan Thân Vương. ’
 
[Được, ký chủ.]
 
Triệu Trạm bật cười, cho rằng Nhan Hoan bất an vì mình sắp đi: “Không rời được ta nữa hả?”
 
Một tay hắn kéo nàng vào lòng: “Đừng sợ.”
 
Nhan Hoan Hoan sợ cái con khỉ.
 
Nhưng nàng vẫn tiếp tục trong lòng hắn nói mấy câu màu mè nữa, như không rời được hắn, hắn kiên nhẫn nghe xong chuẩn bị lên triều. Tự nhiên được lời âu yếm bất ngờ sẽ có sức thuyết phục không tưởng, như một ngày mùa đông uống vào một ly ca cao nóng, dòng nước ấm mạnh mẽ chảy xuống ấm lòng, chắc chắn rồi.
 
Tiễn Triệu Trạm xong, Nhan Hoan Hoan nửa tin nửa ngờ: ‘Thật sự có tác dụng sao? Nghe không đáng tin lắm.’
 
[Ký chủ, cô là có bệnh hình thức, xưa nay, nhân loại đều tin vào sức mạnh ngôn từ, thuật pháp thi triển thông qua thần chú, ngôn linh có thể sửa mệnh trái ý trời, thao túng lòng người, làm gia tăng trọng lượng lời nói, cái gọi là [hào quang ra vẻ], còn gọi là tác dụng của ngôn linh, vậy nghe hơi quen thuộc một chút chưa, chẳng qua bề ngoài khác nhau thôi.]
 

……
 
Nhan Hoan Hoan rửa mặt, để Đàn Văn hầu hạ mình thay quần áo trang điểm: ‘Trong mấy trí tuệ nhân tạo, cậu chắc là loại thích tâng bốc hả. ’
 
[Ký chủ quá khen.]
 
Sau khi Đoan Thân Vương rời đi, cả người nàng cảm thấy tự nhiên hơn nhiều, giống như nhân viên có sếp đi công tác, núi vắng cọp thì khỉ xưng vua. Vừa lúc hiệu quả hào quang chưa biến mất, khó kích hoạt một lần không muốn lãng phí. Còn chưa tới lúc đi chính viện thỉnh an Từ Vương Phi, nàng gọi hết hạ nhân trong viện đến, phối hợp [hào quang ác ma bóng tối] xài một lần.
 
Thế là nha hoàn quỳ đầy một viện, nghe Trắc phi nương nương chậm rãi nói, trong lời còn mang theo ý cười nhẹ hoà ái.
 
“Từ khi vào phủ đến giờ, đã xảy ra nhiều chuyện, ta chưa có dịp nói chuyện với các ngươi,” Nhan Hoan Hoan hơi bối rối nghiêng đầu, nàng thật sự không quen nói vòng vèo hoa mỹ theo người xưa, chỉ muốn nói huỵch toẹt cho rồi, may là hạ nhân xuất thân thấp hèn, trình độ không cao, so với nói mấy lời văn vẻ, càng dễ hiểu hơn: “Ta có thể là một người rất dễ sống chung, nhưng các ngươi lại không cảm thấy có chuyện xảy ra quá dễ dàng vậy sao.”
 
Thiên Viện xuất hiện nội gian Châu Vân, bị Đoan Thân Vương sai người kéo ra ngoài đánh 30 roi, mạng còn lớn, còn chưa đánh chết. Theo luật pháp Đại Tấn, cho dù là nô lệ gia phó cũng không thể tùy tiện đánh chết, tuy nói triều đình không bởi chuyện nhỏ này mà xử khó một Thân Vương, nhưng đang lúc tranh ngôi vị, Triệu Trạm đương nhiên là vô cùng bảo vệ thanh danh, dạy xong thì sai đi làm việc nặng.
 
“Ta không nói là ai, không lấy lòng hai phía chủ, không nghe lời gây chuyện cho ta, lúc trước đã có kẻ làm gương rồi đó, xảy ra chuyện không ai giữ được các ngươi, người tốn tâm tư nhiều ít thế nào, muốn kiếm thêm chút tiền, cũng phải biết mạng mỏng như cánh hoa đó.”
 
Tương phản với nụ cười mỉm của nàng là một nỗi lạnh lẽo không thể kháng cự xâm nhập vào cơ thể, buộc đầu gối đám thị nữ nhũn ra, muốn dùng lực đứng lên đều không còn sức.
 
Nhan Hoan Hoan trên cao nhìn xuống, bên cạnh còn có Đàn Văn quạt gió, ngoài khí thế bởi địa vị khác biệt, ma lực của lời nói càng khiến người rùng mình.
 
Chinh phục là một loại khoái cảm.
 
Không thì tại sao ai nấy đều liều mạng trèo cao? Vì cuộc sống tốt hơn, cho dù không muốn thương tổn ai, cũng sẽ trong vô thức trở thành cái gai trong mắt người khác, cái gai trong thịt, muốn diệt đi cho sảng khoái, mặt nàng hờ hững, trong lòng lại dâng lên một cảm xúc không thể miêu tả, đê tiện mừng thầm.
 
Thật là buồn cực kỳ.
 
Có năng lực thế này, thật sự muốn làm hôn quân.
 
Đón sương sớm, xe ngựa của Đoan Thân Vương không nhanh không chậm xuyên qua đường cái, bịch bịch đi về phía hoàng cung, bận rộn chạy theo danh vọng, hướng tới nơi đỉnh cao quyền lực.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.