Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 46:




Giống như không nói gì.
 
So với lớn tiếng la mắng, trong cuộc đàm phán có chất lượng, yên lặng trái lại càng có cảm giác áp bách, so với cao giọng dạy dỗ, giọng nói bình tĩnh vừa thong thả vừa chắc chắn càng có sức thuyết phục. Sự yên lặng khiến bầu không khí ngưng đọng lại, Từ Vương phi chỉ nghe tiếng trái tim mình đang đập thình thịch, mỗi nhịp tim đều bị bàn tay lớn vô hình áp chế trở về. Nàng ta thấp thỏm nhìn Triệu Trạm, người này đang dương dương tự đắc tự mình pha một ấm trà, đẩy chén trà tới trước mặt nàng ta.
 
“Nói nhiều như vậy, nàng có lẽ khát rồi nhỉ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…… Tạ ơn ân điển của vương gia.”
 
Từ Vương Phi nhận lấy chén trà, lá trà Bích Loa Xuân thượng hạng, lá trà chậm rãi tách ra trong nước, như xuân nhuộm đáy biển, hương thơm mới mẻ như có như không, nhưng nàng ta không còn tâm trạng nào để thưởng thức, máy móc nhấp một ngụm, môi lưỡi ấm áp nhưng không ấm áp vào trong lòng.
 
“Vương gia,”
“Ừm?”
“Việc này…… Thần thiếp biết sai rồi.”
 
Nàng ta lấy hết dũng khí, trong lòng lo sợ không yên nhưng ngoài mặt vẫn giữ phong thái con gái nhà thế gia, khuôn mặt lịch sự tao nhã, dáng vẻ nhún nhường như một phong cảnh hòa nhã: “Sau này thần thiếp sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện trong phủ, không để Vương gia vì chuyện vụn vặt mà phiền lòng.”
 
Đáng tiếc, người ngắm cảnh lại không hiểu phong tình.
 
Cũng không phải Triệu Trạm tình sâu nghĩa nặng với trắc phi, ngoài Nhan Hoan ra thì với ai cũng không kiên cường được, chỉ là Từ Noãn Trúc đại diện cho toàn bộ Quốc Công phủ, là Vương phi của hắn, là đan xen quyền lực trăm công nghìn việc. Thân phận nàng ta cao quý, hắn cũng cho nàng ta một phần tôn trọng nên có. Cùng lợi ích, mối quan hệ liên hôn giữa hai nhà không liên quan đến tình cảm nam nữ.
 
“Vương phi có thể hiểu ra thì lòng ta cũng yên lòng,”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khóe môi Triệu Trạm nhẹ cong giống như được an ủi khi thấy nàng ta hiểu chuyện, trái tim của Từ Vương Phi còn trên cao vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, hắn cúi đầu liếc qua người đang quỳ trên đất: “Tùy Tỉnh, dẫn kẻ này đi đi, ngươi hôm nay chậm hiểu quá vậy.”
 
Quấy nhiễu thánh giá phải kéo xuống đánh chết, dám thất lễ trước mặt Vương gia mặc dù không bị mất cái mạng nhỏ, nhưng tránh không khỏi một trận đòn đau nơi da thịt.
 
Mạng người còn coi rẻ, huống chi tôn nghiêm.

 
Tùy Tỉnh vừa nghe, mồ hôi lạnh tuôn ra, sợ vạ lây, vừa bịt miệng dẫn Ánh Tụ không dám phản kháng đi, vừa tạ tội: “Nô tài ngu dốt, sẽ dẫn ả xuống ngay.”
 
Triệu Trạm không nói nữa, Từ Vương Phi lúc này cũng không thể cầu xin tha thứ cho nàng ta được nữa.
 
Cùng lúc đó, Ánh Tụ bị lôi ra ngoài, ra khỏi chính viện, Tùy Tỉnh mới buông lỏng tay bịt miệng nàng ta, nàng thở hổn hển: “Tùy đại nhân, ta nào dám phản kháng, ngươi sắp bịt ta tới không thở nổi rồi.”
 
Ánh Tụ là đại nha hoàn được yêu thích nhất bên cạnh Từ Vương phi, Tùy Tỉnh tuy không thân với nàng ta nhưng dù gì cũng từng nói mấy câu qua lại, hắn ta làm việc từng nhận không ít lễ vật không thể khước từ, ngày đầu Vương phi gả vào đã ban thưởng cho hắn ta, đương nhiên là biết nàng ta là ai, lúc này nói: "Vương gia nói thế nào, ta thân làm nô tài thì đâu còn cách nào, lỡ như chọc giận tới Vương gia, tới lúc đó ta cũng liên lụy theo."
 
Hắn ta ngưng một lúc, giọng điệu nhẹ nhàng xuống: “Ngươi cũng đừng sợ, chịu tội lúc này, đổi lại người khác làm không tốt còn tệ hại hơn, Vương phi coi trọng ngươi, dùng thuốc tốt một chút, qua mấy ngày có thể đi lại bình thường rồi.”
 
“Ta không có sợ, nha hoàn như bọn ta, đã sớm chuẩn bị phải nhận phạt, Vương gia thưởng, không tính là phạt.”
 
Ánh Tụ thở chậm lại, mặt mũi dửng dưng, thật sự không sợ.
 
Suy nghĩ cẩn thận rồi, người hầu sớm muộn gì cũng có ngày này, trước kia chưa từng bị phạt thì đó là may mắn, ông trời phù hộ. Nàng ta chỉ hơi xấu hổ vì các nha hoàn của nương nương đều do nàng ta quản, đốc thúc các nàng ấy học lễ nghi đúng sai, giờ lại bị phạt về tội ‘vô lễ’, thật là một cái tát thật lớn.
 
“Không sợ thì tốt rồi.”
 
Tùy Tỉnh càng vô tình an ủi nàng ta, khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa mơ hồ của nàng ta cũng chỉ còn lại sự thản nhiên.
 
Roi mây đánh đau hơn nhiều so với gậy, hơn nữa có đau cũng không có tư cách kêu thảm thiết, tránh động đến các chủ tử nghỉ ngơi, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, Ánh Tụ khá thể diện, được đưa cho tấm khăn lông để cắn, không đến nổi cắn tới mức lợi chảy máu. Trăng sáng sao thưa, chiếu vào thị nữ với mồ hôi đầy trán, trong sân nhà yên tĩnh chỉ có từng tiếng roi mây đan kết lại một sự tra tấn ngắn ngủi mà lâu dài.
 
Hành hình này phải có tiết tấu, rất chú trọng, không phải khua bừa một cái là xong, bảo đảm xong mười roi vung xuống mông sẽ nở hoa.
 
Một roi đánh xuống, tai Ánh Tụ giống như ầm một tiếng nở hoa, đau đến mức đầu óc tê rần. Nàng ta rất muốn dời lực chú ý chỗ khác, đau quá, nàng ta cố nhớ đến nương nương, nương nương đã xin cho nàng ta, có thể gặp được chủ tử như thế, đời này đúng là sống không uổng phí, nàng ta có chịu tội thế này cũng là xứng đáng, nương nương yêu quý nàng ta vậy mà nàng ta chưa làm tốt chuyện người dặn dò, hại nương nương bị Vương gia dạy dỗ, mất mặt trước con hồ ly dụ người kia.
 
Đau đớn khiến người ta mất đi lý trí, lúc mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng, Ánh Tụ chỉ muốn tìm người trút hận.

 
Thường ngày mấy thứ này được che giấu rất tốt, ngay cả bản thân cũng chưa phát hiện những cảm xúc mặt trái như thế, như sau măng mọc sau cơn mưa, nàng ta giận Vương phi không nói thêm bảo vệ mình, cũng giận Vương gia vô tình, nhưng giận tới giận lui cũng không phải người nàng ta có thể giận, người nàng ta có thể giận cũng chỉ có Nhan Trắc phi thôi.
 
Đúng vậy, nếu không phải Nhan Trắc phi, chủ tử sẽ không khổ sở, nàng ta cũng không phải chịu khổ thế này?
 
Ánh Tụ càng nghĩ càng thấy đúng, rất rõ ràng, người có thể giận cá chém thớt, có thể oán trách giống như nỗi đau đớn như trở nên nhẹ hơn, mỗi một roi đều có ý nghĩa.
 
Tùy Tỉnh ở bên cạnh giám sát, gió đêm hiu hiu thoải mái vô cùng đan xen với tiếng roi quất vào cơ thể. 
 
Hắn ta từ bi mà không nghĩ nhiều, trong lòng chỉ nghĩ trời lạnh rồi, tối nay nếu được ăn chén canh thịt thì tốt biết bao, hắn ta có thể uống cạn sạch.
 
Lúc này, một nha hoàn lạ mặt bước nhanh tới, hắn ta đang muốn quát thì lại nhận ra người.
 
“Ngươi không phải…… nha hoàn cạnh Trắc phi nương nương sao? Sao không ở Thiên Viện hầu hạ lại qua đây?”
 
Nhận biết người là một trong những kỹ năng đầu tiên của nô bộc, đặc biệt là người bên cạnh Vương gia, thái độ đối với người khác như thế nào không thể sơ sẩy, tuy chỉ thấy mặt Đàn Văn mấy lần, đến tên cũng không biết, nhưng chỉ cần biết chủ tử nàng ấy là ai là đủ.
 
Dù sao, có đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân.
 
“Tùy đại nhân, lúc dùng bữa cơ thể Trắc phi nương nương khó chịu, nuốt cơm không trôi, sai nô tỳ tới báo cho Vương gia một tiếng, phiền đại nhân thông truyền giùm một chút.”
 
Đều là kẻ hầu hạ nhưng cũng có phân cấp bậc, như đại nha đầu bên cạnh Vương phi gọi hắn ta một câu Tùy đại nhân, nhưng vẫn giữ một chữ ta. Đàn Văn cẩn thận dè dặt, sợ đem lại phiền toái cho Nhan Hoan Hoan, đến đâu cũng xưng nô tỳ, ai ngờ thỏa mãn lòng hư vinh của Tùy Tỉnh.
 
Cơ thể khó chịu, nuốt cơm không trôi? Đơn giản là mời sủng thôi, Tùy Tỉnh đang muốn mở miệng chế nhạo vài câu, nghĩ lại lúc này chủ tử nhà mình tức giận Vương phi cũng là vì vị ở Thiên Viện kia. Hắn ta hầu hạ Đoan Thân Vương lâu như vậy, lần đầu tiên thấy hắn bảo vệ cho một cô nương. Lâm Tuyển Thị mà Lương phi ban cho giúp hắn hiểu việc đời cũng chưa từng nhận hậu đãi như vậy.
 
Tưởng tượng lỡ hắn ta gây khó nha hoàn này mà truyền tới tai Vương gia, trách hán ta làm việc chậm trễ, hắn ta chịu trách nhiệm không nổi.
 
Tùy Tỉnh liếc nàng ấy một cái.
 
“Ngươi tìm đúng người đó, nhưng sợ là không hợp lễ, thấy Trắc phi nương nương đã nhờ, ta thử vào nói một tiếng, còn Vương gia phản ứng thế nào thì không phải điều ta có thể đoán trước được.”
 
“Vậy phiền Tùy đại nhân.”
 
Đàn Văn ngây người cảm tạ Tùy Tỉnh, nàng ấy thật sự không nghĩ việc thuận lợi như vậy.
 
Nàng ấy từng hỏi đứa ở, Vương gia đúng là như chủ tử đoán đang ở trong viện của Từ Vương Phi, người của Vương phi sao có thể để nàng ấy tự nhiên đi vào? Từ bên ngoài nhìn thấy Tùy Tỉnh, đúng là vui mừng, mà sự đồng ý vui vẻ của hắn ta càng làm lòng nàng ấy nghi ngờ, còn thị nữ bị đánh kia, trong bóng tối thấy không rõ mặt, nàng ấy không nhận ra, chỉ tưởng rằng nha hoàn nào đó phạm lỗi đang chịu phạt.
 
Đàn Văn không nghĩ ra nhưng tóm lại cũng là chuyện tốt.
 
Mà trong chính viện, Từ Vương Phi với Triệu Trạm trò chuyện câu được câu không, hương trà quanh quẩn, bầu không khí tốt đẹp.
 
Mỗi lần như này, nàng ta luôn dâng lên tự tin. Xuất thân ước hẹn của cả hai, hắn học gì nàng ta đều đã từng nghe qua, có thể nói đôi ba câu. Hắn với nàng ta có chung đề tài, dù hắn có thích Trắc phi, Nhan thị có học thức như nàng ta sao? 
 
Lấy sắc hầu người vốn không dài lâu.
 
Nhớ tới dáng vẻ Nhan Hoan Hoan chật vật khóc không thành tiếng, Từ Vương Phi khinh thường tới mức không thể hiểu nổi Vương gia sao sủng ái nàng như vậy.
 
Trong vô thức, nàng ta so mình với Trắc phi, cho dù hành động này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
 
Mỗi lần Triệu Trạm đáp một câu, sự tự tin của nàng ta càng tăng thêm một phần.
 
Từ Vương Phi đưa mắt lặng lẽ quan sát khuôn mặt hắn, thanh quý mà tuấn mỹ, từ nhỏ ba hoàng tử trắng trẻo xinh đẹp như ngọc, rất khó nói nàng ta ngưỡng mộ người nào, chỉ biết mình sớm muộn cũng sẽ gả cho một trong bọn họ. Cha mẹ đều kỳ vọng nàng ta có thể lên làm Thái Tử Phi, đáng tiếc bị Tả tướng nhanh chân đến trước, Hoàng Thượng đính hôn nàng với Nhị điện hạ.
 
Nếu như hắn là Thái Tử vậy thì hoàn hảo rồi
 
Từ Vương Phi không thích tính cách của Thái Tử Triệu Uyên, nhưng nàng ta muốn làm Hoàng Hậu.
 
“Vương gia……” Nàng ta lấy hết can đảm.

 
“Hửm?”
 
Triệu Trạm nhướng mày nhìn nàng, chợt nhìn, mặt mày còn mơ hồ mỉm cười, không phải không ôn nhu.
 
“Giờ không còn sớm, người muốn ăn gì chưa?”
 
Cơm nước xong, no ấm thì sẽ nghĩ tới dục vọng.
 
Lúc này, đánh ra một gã Trình Giảo Kim*.
 
* Trình Giảo Kim: là một đại tướng công thần khai quốc nhà Đường.
 
Tùy Tỉnh cười tủm tỉm đi vào, cong người ở đằng sau Vương gia nói hai câu vào lỗ tai.
 
Lúc này, Triệu Trạm thật sự cười rồi.
 
Từ Vương Phi nhìn hắn, hắn nhíu mi lại, như nghe chuyện đứa nhỏ bướng bỉnh, bất đắc dĩ cưng chiều, khóe môi nhếch lên rồi lại giấu đi nhưng khoảnh khắc hắn cười tươi lên hào hoa phong nhã đã lướt qua nàng ta, tim đập thình thịch
 
Vương gia cười rộ lên thật đẹp.
 
“Vương phi,” Triệu Trạm quay đầu: “Ta còn có việc, hôm nay không thể ở lại dùng bữa tối.”
 
Từ Vương Phi sững sờ, trong khoảnh khắc đó, không liên tưởng đến Nhan Hoan Hoan mà chỉ tự nhận xui xẻo, gặp lúc Vương gia có việc gượng cười nói: “Nếu Vương gia có việc, thần thiếp tiễn người ra ngoài.”
 
“Không cần, nàng cứ gọi dọn bữa đi.”
 
Triệu Trạm đứng lên, đi dứt khoát nhanh nhẹn, để lại một mình Từ Vương Phi buồn bã mất mát.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.