Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 45:




“Nương nương, nô tỳ vào rồi ……”
 
“Đừng! Hôm nay không cần bóp vai cho ta, ở sau bình phong chờ ta là được.”
 
Thường ngày Nhan Hoan Hoan đều rất thản nhiên nhận sự hầu hạ của nha hoàn, bóp tay bóp chân, đó gọi là sự thoải mái mà một giai cấp đặc quyền nên có, nhưng một thùng nước đen vầy, nàng thật sự không dám để nha hoàn vào. Bị đổ mực vào chăng? Màu sắc không đúng lắm……
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thêm nữa, ngày thường nàng cũng không luyện chữ, lại càng không vẽ tranh, nghiên mực Thiên Viện chỉ có một khối, giờ mà mài cũng sợ mài đến nước lạnh ngắt thôi.
 
Nhan Hoan Hoan nghiến răng nghiến lợi: ‘Mẹ nó tôi không quan tâm cậu dùng Meitu hay là hàng ngày photoshop!  Thùng nước thế này cậu bảo tôi ăn nói sao đây? Tôi bẩn như thế à? Không phải bị xem thành yêu quái mà bắt lại đấy chứ.’
 
Hệ thống nước thải của Đại Tấn còn thô sơ, trong Vương phủ tương đối đỡ hơn một chút, bình thường nước nàng tắm rửa xong đều để nha hoàn đi đổ, nàng chỉ biết nên đổ ở đâu chứ chưa từng phải tự động tay bao giờ. Nàng phẫn nộ cọ cơ thể, lau sạch từng lớp dơ bẩn trên da đi giống như vừa đi ra từ hầm than vậy, nhưng lau như vậy lại ra một mảng trắng ngần, chạm vào trơn bóng vô cùng mịn màng, hơi lau mạnh một chút mà da đã đỏ lên một mảng, sờ vào trong lòng vui sướng.
 
Nhưng dù trong lòng vui sướng thì vấn đề này cũng cần giải thích.
 
[ Ký chủ yên tâm, trừ cô thì các sinh vật khác sẽ tự động gạt bỏ sắc tố đen trong nước, sẽ không nghi ngờ đâu.]
 
‘…… Sao cậu tự nhiên lại biến thành năng lực thế này vậy? Có thể giải thích nguyên lý tôi nghe thử không?’
 
Hệ thống chưa từng giải thích cặn kẽ ngọn nguồn cho nàng, chỉ tóm gọn nói là nó muốn số mệnh của hoàng gia, hơn nửa cũng có mục tiêu bồi dưỡng nhất định đối với ký chủ. Nhan Hoan Hoan từng suy đoán có thể vì ký chủ biết càng nhiều thì kế hoạch của nó chỉ có lợi chứ không có hại, không loại trừ tình huống trí tuệ nhân tạo không đấu lại trí tuệ loài người, theo kinh nghiệm của nàng, chỉ cần chủ động dò hỏi, hệ thống sẽ cung cấp càng nhiều thông tin trong phạm vi nhất định.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống chơi game, người có thể chọn miệt mài qua màn, hoặc cũng có thể nghiên cứu cơ chế của trò chơi từ đó sẽ có bước tấn công tốt hơn.
 
Trùng hợp Nhan Hoan Hoan chính là kiểu đằng sau.
 
Hệ thống trầm mặc một lát: [Ký chủ, tôi biết cô muốn biết cái gì.]
 
‘Vậy cậu nói ngắn gọn lại đi.’
 

Nàng vừa nói vừa lau người, sau khi nghe nó bảo đảm rằng người khác không thấy thì nàng gọi Đàn Văn vào: “Đàn Văn đổi thùng nước khác cho ta đi, không đủ nóng.”
 
Đối mặt với một thùng đen sì chỉ có mình nhìn thấy, Nhan Hoan Hoan tim không loạn thở không gấp, ung dung bình tĩnh, dùng nước mới đổi lau khắp người, càng lau càng vui mừng, đúng là làn da trắng nõn giống như bóc vỏ như trứng gà, che cả sương mù, đến cả phái nữ như Đàn Văn cũng không dời mắt ra được, líu lưỡi: “Nô tỳ phát hiện ra, nương nương hình như ngày càng xinh đẹp, cái này kêu cái gì…… cái mà …… Xuất thủy phù dung*?”
 
*Hoa sen trên nước
 
Nhan Hoan Hoan ngẩng đầu lên, cười liếc nàng ấy một cái: “Dạy cho em thêm mấy câu khen lợi ta nhé, trầm ngư lạc nhạn*, bế nguyệt tu hoa*.”
 
*Chim sa cá lặn, mặt trăng phải khép mặt, hoa phải hổ thẹn. 
 
Hoa xấu hổ hay không, ai mà biết, nhưng nàng chắc chắn là không xấu hổ rồi.
 
Đàn Văn nghiêm túc gật đầu: “Nô tỳ nhớ rồi ạ.” Lời đáp lại ngoan ngoãn này chỉ làm chủ tử không khỏi bật cười, nàng ấy khó hiểu nhẹ nhàng xoa bóp vai cho nang, không biết sao chủ tử lại bật cười, trong lòng chỉ nghĩ, nương nương cười lên thật là đẹp, sau này cười nhiều hơn thì tốt rồi.
 
Nàng ấy lại nghĩ, mình nghĩ nhiều quá rồi, nương nương trước nay đều thích cười, chỉ có lúc nhớ Vương gia mới rơi lệ thôi.
 
[ ký chủ, hệ thống có thể tiến hành sửa chửa không nhiều đối với thế giới này, quy tắc phức tạp, ky chủ không cần nghĩ nhiều, mục tiêu lợi hại của chúng tôi là đồng đều, hệ thống cũng sẽ cố gắng hết sức để trợ giúp.]
 
Nói cho qua chuyện.
 
Cũng được, mục tiêu lợi hại là đồng nhất thì tốt rồi, nó có chỗ cần dùng cho chính nó đường nhiên phải giúp nàng thôi.
 
Từ sau khi xuyên qua, Nhan Hoan Hoan ngày càng dễ sinh nghi đối với mọi việc bên cạnh.
 
Nước ấm tràn ngang ngực, lúc này thật sự gột sạch mọi dơ bẩn trên người, nang mãn nguyện nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu nghĩ đến một chuyện khác. Làn da được nâng cấp đã rõ ràng như vậy, còn chỗ khác thì thế nào? Càng thêm tò mò, giống như mới được đổi cái túi Hermes thì liền muốn phối với một đôi cao gót Prada, vĩnh viễn không thỏa mãn được.
 
Nhan Hoan Hoan lên ý tưởng cho một thành tựu khác.
 
[ Đoạt lấy Đoan Thân vương từ chỗ của một phi thiếp khác ], mức phần thưởng cũng là nâng cấp vẻ ngoài, cũng là một trong những thành tựu cho lính mới.

 
Nhưng mà Đoan Thân Vương không phải đến chỗ nàng thì là ở chỗ Từ Vương Phi, Lâm Tuyển Thị hắn còn chẳng thèm nhìn một cái, nàng muốn cướp người có lẽ chỉ có thể là bắt đầu từ Vương phi thôi. Nàng trầm ngâm một lúc, đứng dậy khỏi thùng nước, ra hiệu cho Đàn Văn lau người cho nàng, trong lúc suy nghĩ đã đưa ra quyết định.
 
Thích động tay động chân vào thức ăn của nàng thì cũng đừng trách nàng tuyệt tình*.
 
*Nguyên văn là tiệt hồ: là một thuật ngữ trong đánh mạt chượt, có thể hiểu là đoạt vận may của người khác.
 
Thật ra trách nàng thì nàng cũng chẳng để ý, cảm giác bị người khác ghen tị cực kỳ sảng khoái.
 
Nghĩ như vậy, khóe môi lại không ngừng cong lên, Đàn Văn đang lau người mặc xiêm y giúp nàng, tò mò hỏi: “Hôm nay nhìn có vẻ tâm trạng nương nương rất tốt.”
 
“Là do Đàn Văn bóp vai ta thoải mái đó.”
 
Nhan Hoan Hoan dừng một chút, ý vị thâm trường: “Giờ thì thoải mái, lát nữa thì chưa chắc.”
 
Thay một bộ áo sam đỏ nhạt sắc khói, nàng ngồi trước gương trang điểm, động tác chậm chạp lại vững vàng, nhàn nhã giống như nữ tử vẽ tranh, hoá trang là việc rất tinh tế, cần sự kiên nhẫn. Đồ trang điểm Đại Tấn không tốt như thời hiện đại, nhưng lại hơn hẳn ở xuất xứ thiên nhiên, rất nhiều lúc đều cần nàng phát huy sức tưởng tượng, son dùng ở trên môi, trên gò má, cũng có thể dùng trên mí mắt làm phấn mắt.
 
Đại Tấn vẫn chưa thịnh hành trình độ trên dưới mắt, trang điểm đơn giản như vậy cũng để tăng thêm sức hấp dẫn khó mà tả được, quanh mắt quyến rũ xinh đẹp.
 
Nói trắng ra là thuốc nhuộm chế từ hoa, tính bề không đáng nói, khi rửa mặt nước hay đổ mồ hôi đều đỏ lên, nếu nói tới ưu điểm thì ăn vào cũng không sao, Triệu Trạm cũng rất thích ăn, hôn lên sự ngọt ngào trên môi.
 
Nhan Hoan Hoan ở trong gương, lờ mờ có thể thấy trắng đến mức trong suốt, lấy một chút nước phấn mặt, xoa trên khuôn mặt, khuôn mặt đúng là giống như hoa đào.
 
Mọi thứ như cũ, đợi tới lúc sắp đến bữa tối cũng không đợi được Đoan Thân vương, nàng biết hắn tối nay chắc sẽ không tới.
 
Không phải ở chính viện thì là một mình ở thư phòng, nàng đánh cược là chỗ thứ nhất, nói Đàn Văn tìm hạ nhân của Vương gia truyền một tiếng. Cơ thể nàng đangkhó chịu.
 
Cơ thể khó chịu thì tìm đại phu, tìm Vương gia có ích gì?
 
Nhìn rõ nhưng không nói thẳng ra, vẫn phải giữ thể diện, đương nhiên tìm Vương gia là vô dụng, nhưng mà là ngầm mời sủng người ấy mà thôi.
 
Triệu Trạm đúng là trong viện của Từ Vương Phi.
 
Từ Vương Phi tự biết không hợp đạo, sợ lòng hắn còn khúc mắc với mình, từ khi hắn đến chính viện đều dùng gương mặt tươi cười chào đón, thái độ so với trước kính cẩn nghe lời hơn nhiều, chỉ là nàng ta càng hùa thì khoảng cách giữa hai người càng kéo càng xa.
 
Nàng ta rót một ly trà, hốc mắt ướt át: “Vương gia giận thần thiếp sao?”
 
“…… Sao ta lại giận nàng?”
 
Mặt mày Triệu Trạm lạnh lùng, lúc không cười rất là dọa người, chỉ có Nhan Hoan Hoan dám tiến tới tỏ vẻ đáng yêu.
 
“Thần thiếp quản lý không nghiêm, gặp chuyện lớn vậy, may là Trắc phi không có việc gì, nhưng thần thiếp vẫn rất áy náy.”
 
Nghe vậy Triệu Trạm không nói, chỉ nhìn nàng ta.
 
Càng nhìn, trong lòng Từ Vương Phi càng không ổn, Ánh Tụ thấy không tốt, nhanh chóng tới hòa giải thay chủ tử, nghĩ rằng dù gì mình cũng là nha đầu hồi môn cạnh Vương phi, Vương gia sẽ không trách tội…… Thêm nữa, nếu thật sự phải chịu phạt, miễn là khiến chủ tử tốt hơn chút, nàng ta cũng cam nguyện.
 
Rốt cuộc, chuyện này cũng vì nàng ta không làm tốt.
 
“Vương gia, nô tỳ xin nói không đúng lúc, đêm qua nương nương khóc cả một đêm, đã áy náy không thôi, mong Vương gia khoan hồng độ lượng thông cảm cho chỗ khó của nương nương.”
 
Dứt lời thì thấy chết không sờn mà quỳ xuống: “Nô tỳ vô lễ, mong Vương gia trách phạt.”
 
Chủ tử nói chuyện làm gì có chuyện hạ nhân xen vào, nhưng đúng là để phá bỏ cục diện bế tắc, Từ Vương Phi bên cạnh cũng phải bày một vẻ mặt đáng thương, vành mắt đỏ ửng, gắng gượng không để nước mắt rới xuống, rất đúng điệu bộ con gái thế gia.
 
Triệu Trạm không liếc người đang quỳ kia lấy một cái.
 
Hắn mở miệng: “Vương phi, quyền lớn ở vương phủ của ta, nhiều người phức tạp không dễ quản, sao đến hạ nhân bên cạnh cũng quản không tốt vậy? Hôm nay ta tới Quốc Công phủ một chuyến, đã đồng cảm với Từ Quốc công là nàng dù đã xuất giá làm phu nhân nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, làm việc khó tránh khỏi lòng dạ đàn bà, khiến hạ nhân xem thường, ta và nàng là phu thê, ta đương nhiên phải nhắc nhở một chút."
 
Lời Triệu Trạm không thể nói không nặng, sắc mặt Từ Vương Phi trắng bệch, bờ môi run rẩy.
 
Trái lại hắn nở nụ cười, khuôn mặt dịu dàng như đóa hoa mới nở: “Đừng sợ, sau này Vương phủ mong Vương phi quản lý có ngăn có nắp, ta bận quá nhiều việc, sau này sợ rằng không có cách nào quản thúc ngay lập tức, bây giờ nàng không chịu nổi thì ta làm thay nàng."

 
Triệu Trạm nhớ tới trên đất còn có người quỳ: “Thưởng ngươi mười roi, lát nữa nhận đi.”
 
“Tạ ân điển của Vương gia.”
 
Mười roi mây.
 
Bên tai Ánh Tụ ầm một tiếng, không có lòng dạ xin tha. Vốn vẫn phải lĩnh tội, dập đầu tạ ơn, trái tim vẫn đập thình thịch, nô tỳ cũng sợ đau, huống chi là nha hoàn từ nhỏ hầu hạ cạnh Vương phi không thể so với mấy nha đầu thông thường khác, chưa từng mắc tội lớn càng chưa từng nhận nỗi khổ roi mây nơi da thịt.
 
“Vương gia, Ánh Tụ hầu hạ cạnh thần thiếp nhiều năm……”
 
Nghe vậy Ánh Tụ đang dập đầu xuống đất trong lòng căng thẳng, hận không thể che miệng chủ tử lại, vừa cảm kích vừa sốt ruột.
 
“Nàng xem,”
 
Triệu Trạm lắc đầu, ánh mắt thương hại: “Vương phi, nàng lương thiện như vậy làm sao quản được hạ nhân, không nghe lời thì dễ mắc sai lầm, tự chuốc họa vào thân, ta làm sao có thể trách nàng?”
 
Từ Vương Phi mím chặt môi, cuối cùng không nói nữa.
 
Đây cũng là thói quen của Triệu Trạm, biết Vương phi đuối lý biết lễ không dám làm gì nên từng bước ép tới, khiến nàng ta không cúi đầu không được, không phục sẽ dạy cho đến khi phục, không thể thương tổn nàng ta thì trừng phạt người nàng ta coi trọng bên cạnh.
 
Đối với chuyện cư xử với thê thiếp, nói trắng ra là chính là thao túng tình cảm, chèn ép tự tôn, làm họ bất an, ý niệm phản bác đều không nên có.
 
“Tạ ơn vương gia……dạy bảo.”
 
Giọng của nàng ta gian nan, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, biết Ánh Tụ chịu thay cho nàng ta.
 
Cho dù thế nào đi nữa, Đoan Thân Vương không thể dùng cách xử phạt thể xác với nàng ta, hắn thậm chí không đoạt quyền lực của nàng ta, chỉ đánh từ xa, để nàng ta hiểu rõ vị trí của mình.
 
Vương phủ cho nàng ta quản, có thể nhưng phải an phận.
 
Nàng ta không hiểu như thế nào là a phận, hắn sẽ dạy nàng ta.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.