Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 120:




Chỉ có tú nữ thông qua cửa ải chồng chất mới có tư cách gặp được hoàng đế.
 
Triệu Trạm có khả năng là phu quân tương lai của các nàng ta, gặp mặt thánh nhân, đương nhiên sẽ tràn ngập tò mò, tưởng tượng hắn sẽ có dáng vẻ gì - từng nghe bậc cha chú nói dáng vẻ Hoàng Thượng rất tuấn tú, là tài tuấn hiếm có, hơn nữa còn cực kỳ trẻ tuổi. Rốt cuộc là tròn hay là dẹp, trong lòng mỗi người đều có tưởng tượng không giống nhau, mà trừ Hoàng Thượng ra, người các nàng muốn nhìn chân dung, không phải Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, cũng không phải là Thái Hậu – nữ nhân tôn quý nhất Đại Tấn.
 
Mà là vị Nhan Quý Phi vừa sinh hạ hoàng trưởng tử, vừa được phong là Quý Phi và từng có công cứu giá, độc sủng hậu cung kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phụ nhân hậu cung, trừ lễ đầy tháng của hoàng tử, ngoại thần có thể đứng từ xa nhìn lại ra, thời gian còn lại cũng không có cơ hội nhìn thấy, vì để ý quy củ, ngay cả lén lút cũng sẽ không đàm luận. Dáng vẻ của nàng, so với hoàng đế còn thần bí hơn, quý phu nhân may mắn ngồi gần nàng ở tiệc đầy tháng đều thừa nhận nàng là một mỹ nhân khiến người kinh ngạc.
 
Đẹp, đẹp đến nhường nào?
 
Bản thân có thể đẹp hơn nàng sao? Sẽ thay thế được nàng, trở thành sủng phi thế hệ mới của hậu cung sao? Hơi có dã tâm tiến cung, tú nữ muốn trổ tài thanh vân chí, đều mơ mộng đến mỹ mạo của Nhan Hoan Hoan.
 
Càng quan trọng là, dáng vẻ của Nhan Quý Phi, chính là loại hình mà Hoàng đế yêu thích.
 
Bắt chước nàng, vượt qua nàng, có được sủng ái của Hoàng Thượng, nữ tử thành niên cũng có dã tâm của chính mình. Có người muốn làm gia tộc vẻ vang, cũng có người xuất thân kín đáo trong sạch bình thường hoặc nữ nhi của tiểu quan, sau khi nhìn thấy hoàng cung xa hoa, thấp thỏm bất an mà tưởng tượng có thể dùng mỹ mạo thi triển quyền cước ở hậu cung.

 
Mặc cùng một kiểu y phục, từ xa nhìn lại, tựa như một loạt cung nữ nõn nà đang đợi hoàng đế lựa chọn.
 
Đại điện.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Hoàng Hậu và Thái Hậu đến rất sớm, ngồi ở chỗ cao bắt đầu nói chuyện. Theo lý thuyết, hậu cung cũng không có bao nhiêu người, ngay cả đề tài bát quái cũng thiếu thốn, vài quý nữ danh môn này lại am hiểu làm sao để tìm chuyện để nói, có thể từ lời nói không có ý nghĩa thực tế, từ mẫu đơn nở rộ, đến tư vị trà xuân, xứng với nụ cười ưu nhã ngoan ngoãn, liên miên không dứt mà đàm luận. Chợt nhìn lên, hai người thật giống cặp mẹ con cảm tình cực tốt.
 
“Sao Nhan Quý Phi còn chưa tới?”
 
Thái Hậu e dè ít hơn so với Hoàng Hậu, tuy rằng còn chưa đến giờ, tú nữ cũng chưa được an bài tiến vào, nhưng bà đã đến, ở một khắc kia cảm thấy đã đến giờ, phảng phất cả thiên hạ đều xoay chuyển xung quanh bà, bà nhíu mày bất mãn: “Còn kiêu căng hơn cả Hoàng Hậu.”
 
“Có lẽ là có chuyện trì hoãn đi.”
 
Từ Hoàng Hậu bưng trà mỉm cười, từ chối công kích.

 
Tính tình của nàng ta gần như đã bị Nhan Hoan Hoan mài mòn, cũng sẽ vì nàng ta mà tức giận, ngẫu nhiên không khống chế được tính khí, muốn thử chỉnh đốn nàng, mỗi lần thất bại trở về, thập phần tức giận. Tựa như trò chơi gacha*, biết rõ dựa vào vận khí của mình sẽ không thể đánh thắng được, ngẫu nhiên trở nên kích động, vẫn sẽ đánh liên tiếp mười trận, càng đánh không được, càng tức, rất không cam lòng.
 
(*: Trò chơi gacha là trò chơi điện tử thực hiện công cụ gacha. Điều này hơi giống với các hộp loot, khiến người chơi tiêu tiền trong trò chơi để nhận một vật phẩm ảo ngẫu nhiên. Hầu hết các trò chơi này là trò chơi di động miễn phí để chơi, trong đó gacha đóng vai trò như một động lực để tiêu tiền trong thế giới thực.)
 
Nhưng đại bộ phận thời điểm, nàng ta đều giữ vững lý trí.
 
“Một phi tử thì có thể có chuyện gì quan trọng.”
 
Thái Hậu vốn không phải cố tình châm ngòi giữa hai người, bà chỉ là không cao hứng, muốn nói ra, nhẫn nhịn sẽ càng khó chịu, nhân lúc Hoàng Thượng không có ở đây nên nói nhiều hơn hai câu.
 
Hơn nữa bà là đang nói thật, đều là quy củ, nhi tử có thể làm gì bà!
 
“Cái này, thần thiếp cũng không biết.”
 
Từ Hoàng Hậu lộ vẻ xin lỗi, làm tròn dáng vẻ khiêm tốn mà tức phụ nên có, cực kỳ thỏa mãn tâm lý chinh phục muốn người khác cúi đầu của Thái Hậu, liền không ép nàng một hai phải nói ra hết: “Ôi, ai gia cũng biết ngươi khó xử, chuyện này không thể trách ngươi, đều do….”
 
“Tần thiếp tham kiến Thái Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương.”
 
Nhan Hoan Hoan vừa tiến vào liền hành lễ với hai người, thân ảnh nổi bật đi theo phía sau, để hắn nhìn rõ lễ nghĩa của bản thân chu toàn cỡ nào.
 
Triệu Trạm gật đầu với hai người: “Trẫm đến rồi.”
 
Từ Hoàng Hậu vội vàng hành lễ thỉnh an với hắn, Thái Hậu phục hồi tinh thần lại, liếc mắt nhìn Nhan Hoan Hoan một cái mới gọi: “Nhan Quý Phi cuối cùng đã tới, vừa nãy ai gia muốn tìm ngươi nói chuyện một chút mà không tìm thấy, có chút tịch mịch.”
 
….Sao cơ, tiểu thẩm thẩm ngươi thật sự coi trọng ta sao?
 
Nhan Hoan Hoan lặng lẽ xem thường, trên mặt bày ra nụ cười duyên: “Tần thiếp tạ tội với Thái Hậu.…” Mấy lời khiến người tức giận phía sau còn chưa nói xong, Triệu Trạm đã chặn đứng lại: “Trẫm đến Trường Nhạc Cung tìm nàng, Tố Nhi khóc nháo, chậm trễ chút thời gian, có điều tính toán lại vẫn chưa tới giờ, Thái Hậu rộng lượng, không cần tạ tội, đều ngồi xuống đi.”
 
‘Chăm sóc’ Hoàng Thượng, còn không phải là chuyện quan trọng nhất của một cung phi sao?
 

Vốn không có tội tình gì.
 
Những lời này, từ trong miệng hoàng đế nói ra, so với Nhan Hoan Hoan tự mình nói còn khiến người khác tức giận hơn cả trăm lần. Từ Hoàng Hậu lúc này đã có chút phong phạm của Lâm quý nhân, không nói đến nàng ta thì nàng ta giả bộ đang ngắm phong cảnh nơi xa, à, điêu văn trên trần nhà của đại điện thật là cực kỳ tinh xảo.…
 
Thái Hậu tránh cũng không thể tránh, trầm mặc một lát, mới nuốt phần tức giận nghẹn trong cổ họng kia xuống. Đúng là nhẫn nhịn cái gì cũng tốt hơn so với việc nhẫn nhịn tiểu tiện nhân này! Khóe môi bà giương lên, kéo theo ý cười lãnh đạm, đã dùng hết toàn lực: “Nếu là ‘chăm sóc’ Hoàng Thượng, lại liên quan đến tiểu hoàng tử, ai gia đương nhiên sẽ không trách nàng.”
 
Bà đã cho đủ mặt mũi, Triệu Trạm lại coi là chuyện đương nhiên, vốn không  nói nhiều hơn giúp mẫu hậu có bậc thang bước xuống, nắm tay Nhan Hoan Hoan ngồi xuống, thái độ còn lãnh đạm hơn so với Thái Hậu. Từ Hoàng Hậu liếc mắt nhìn qua bàn tay đang nắm chặt của hai người, trong lòng một nửa đang nói không thèm để ý, một nửa kia lại đang kịch liệt lôi kéo sự ghen tị, chua xót đến mức cả người nàng ta đều tỉnh táo.
 
Cách thức rõ ràng như vậy, hoàng đế không một chút ái muội, có thể ngay lập tức khiến người khác tỉnh táo lại, tránh khỏi rất nhiều hy vọng xa vời không cần thiết.
 
“Nếu Hoàng Thượng đã đến, điện tuyển cũng nên bắt đầu rồi.”
 
Thân là chủ của hậu cung, Từ Hoàng Hậu có trách nhiệm chủ trì đại cục, Hoàng Thượng lại nhẹ nhàng ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý. Chuyện tuyển nữ nhân cho chính mình hưng phấn như vậy, ngay cả Dung Diệu Chân không quan tâm đến hắn còn có thể vô cùng hứng thú nói chuyện với hắn cả một buổi trưa, mà bản thân hắn lại không có hứng thú nào, tựa như hắn chỉ đang tuyển cung nữ tiến cung phục dịch, mà không phải cung phi ngủ cùng hắn.
 
Một nam nhân lãnh đạm đến mức khiến người bên cạnh không hề có chút ảo tưởng nào.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.