Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 119:




Chuyện đại ca Nhan Thanh được đề bạt này, Nhan Hoan Hoan rất nhanh sẽ biết.
 
Biết được từ trong thư mà mẫu thân gửi tới.
 
Tuy rằng gia tộc không hiển hách, cũng không có bản lĩnh thấu trời, Nhan Mộc không thích loại thủ đoạn đi cửa sau này, mẫu thân chỉ là một phu nhân, bàn tay không thể với đến trong cung, càng đừng nói là truyền đến tin tức gì đó. Nhưng Nhan Hoan Hoan thân ở địa vị cao, được sủng ái đến trình độ này, người muốn đến lấy lòng nàng rất nhiều, người khác rải bạc muốn đả thông đường, chỉ cần một cái gật đầu của nàng là có thể trở nên thuận lợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhan Hoan Hoan lợi dụng [hào quang thế lực hắc ám], để lại bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng mỗi hạ nhân hầu hạ ở Trường Nhạc Cung, giống như dùng đao cứng rắn thô bạo khắc vào tên mình, lại thêm chút ban ơn, bồi dưỡng hiệu ứng Stockholm*.
 
(*:Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.)
 
Trường Nhạc Cung vốn không vui vẻ, người vui vẻ chỉ có chủ tử.
 
Trừ việc điều khiển về mặt tâm lý ra, nàng ngược lại không quá khắt khe với bọn họ, cũng không có cơ hội. Trong mỗi cung điện, có thể gặp được chủ tử  đều là cung nữ thái giám có máu mặt, còn lại thì ngày thường không thể gặp được, trốn đi làm việc nặng, mỗi ngày chủ tử tỉnh lại đều có thể vệ sinh đến mức không nhiễm một hạt bụi, không thể thiếu sự truy cầu ích lợi, nàng đương nhiên sẽ không cố ý gọi bọn họ ra mua vui, nàng không có loại đam mê kỳ quái này.
 
Ở trong mắt hạ nhân, hầu hạ Quý Phi nương nương cực kỳ thần bí, một ánh mắt đã đủ để người nhát gan sợ đến vãi đái, nói tính tình hung ác, lại chưa từng làm chuyện trách phạt vô lý. Nghe nói Trương tài tử của Phi Vũ cung, phân vị tuy thấp, tính khí lại rất lớn, lúc tới báo danh đã gây ra không ít nhiễu loạn. Theo lý thuyết, Phi Vũ cung tuy rằng không có người đứng đầu, nhưng Lâm quý nhân có phân vị cao nhất có quyền quản giáo người khác, chỉ là nàng luôn bo bo giữ mình, lười để ý đến nàng ta, đóng cửa làm người bình thường, tạm thời cái gì cũng không có.
 
Sau này bị đám hạ nhân kết hợp hung hăng chỉnh đốn một phen, cơm dâng lên đều là cơm thừa canh cặn không thể ăn, lúc đầu tính khí lớn tình nguyện không ăn, nói muốn để cho Hoàng Thượng xem xem đám điêu nô này khi dễ chủ tử như thế nào.
 
Kết quả Hoàng Thượng vẫn luôn không đến Phi Vũ cung, lại không ai nguyện ý giúp nàng làm kẻ truyền lời, nha hoàn nàng mang đến đều không thể hoạt động, sau ba ngày bị đói cuối cùng cũng khuất phục.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì vậy đồ ăn thừa luôn không thể ăn, biến thành đồ ăn thừa có thể vào miệng hơn chút, có khóc thế nào cũng vô dụng.
 
Mà Nhan Hoan Hoan, trước giờ sẽ không có loại phiền não này, đồ ăn luôn được làm xong đưa đến Trường Nhạc Cung trước tiên, tuy nói khen thưởng đều có quy định, nhưng Ngự Thiện Phòng luôn là thay đổi biện pháp thăm dò sở thích của nương nương, giúp nàng thêm đồ ăn, dùng sở trường để nịnh nọt nàng. Lần trước sau khi hoàng đế khen ngợi Ngự Thiện Phòng rất có thành ý, tình huống này càng trở nên trầm trọng hơn.
 
Quý Phi có thể có phòng bếp nhỏ của chính mình, Nhan Hoan Hoan chỉ dùng để làm điểm tâm nhỏ và thức ăn cho Triệu Tố, làm cho nhi tử đặc biệt cẩn thận, sẽ đích thân nếm thử trước, xác định không có nhắc nhở “trong phân có độc” bắn ra mới đưa cho nhi tử ăn. Tuy nói có sự thăng cấp vững chắc của hệ thống, nhưng lỡ như có người trộn lẫn thuốc độc vào, dù chỉ có ảnh hưởng rất nhỏ nàng đều không muốn có.
 
Sự quản thúc của nàng đều nằm bên trong nội bộ, quản chặt Trường Nhạc Cung, đặc biệt là người hầu hạ bên người Tiểu Tố như một vòng tròn khép kín.
 
Đương nhiên, Hoàng Thượng ở trong đó cũng xuất ra không ít thế lực, có ý tứ của hắn, Từ Hoàng Hậu không dám ra tay quá phận. Vì vậy nàng lười đến mức không làm chuyện lén lút thăm dò tin tức. Nàng đóng cửa phòng nói nhỏ vài lời còn được, thời đại này không có máy ghi âm, nhưng thư từ tin tức qua lại, phải trải qua trạm kiểm soát chặt chẽ, ở dưới mí mắt Hoàng Thượng, nếu hắn có lòng tra xét, không có khả năng tra không được, hà tất gì phải khiến hắn sinh lòng ngờ vực?
 
Vì vậy, Nhan Hoan Hoan nói thẳng với Hoàng Thượng.
 
Như nàng suy nghĩ, Hoàng Thượng đối với loại chuyện nhỏ không ảnh hưởng đến đại cục này vốn không để ý, tặng cho nàng một tiểu thái giám chuyên để gửi thư tín đến Nhan phủ. Với hắn mà nói, thật sự chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, truyền đến trong tai Từ Hoàng Hậu, thần sắc cũng chỉ nhàn nhạt. So với các đặc thù đãi ngộ khác của Nhan Quý Phi, đây đúng thật chỉ là việc nhỏ, cố ý gây khó dễ, truyền ra ngoài cũng không hợp tình hợp lý.
 
Ba vị trong Phi Vũ cung không nắm rõ tin tức, đối với việc này hoàn toàn không biết gì.

 
Vì vậy việc truyền thư này thật sự chỉ là chuyện nhỏ tám nhảm hằng ngày, hai bên đều vì đối phương suy nghĩ, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Lý thị vốn tưởng rằng nhi tử được thăng chức là do nữ nhi thủ thỉ bên gối ở sau lưng, ở trong thư vô cùng cẩn thận hỏi, cuối cùng còn uyển chuyển tỏ vẻ, mọi người trong nhà đều mạnh khỏe, nương nương vừa ở cữ xong, chuyên tâm chăm sóc hoàng tử điện hạ là được, nhất định đừng nhọc lòng chuyện của bọn họ.
 
Cho dù Nhan Hoan Hoan có danh có lợi, mẫu thân cũng vẫn “không phóng khoáng “mà lo lắng nàng ở trong cung sẽ chịu khổ chịu khi dễ, không muốn nàng giúp người trong nhà cầu lợi ích với Hoàng Thượng, lưu loát rõ ràng nói nguyên một trang, dạy nàng nam nhân vốn không thích nữ nhân can thiệp vào chính sự, cái dễ đề cập nhất cũng đừng nhắc.
 
Nàng bị dạy dỗ đến không biết nên khóc hay nên cười, lúc hồi âm, chỉ nói “Vâng vâng vâng, mẫu thân nói đều đúng, mẫu thân con yêu người.”, giải thích một chút đó là ý của Hoàng Thượng, nàng tin tưởng năng lực của đại ca, chưa từng cầu Hoàng Thượng dìu dắt, mẫu thân có thể yên tâm vân vân.
 
Chỉ sợ là sau khi nàng xuyên đến đây, trừ việc nói yêu với Tiểu Tố ra, đây là câu nói thật lòng nhất.
 
Về thư từ ở trong nhà, Nhan Hoan Hoan đều sẽ chia sẻ với Đàn Văn, để giải tỏa nỗi nhớ nhà nên nói chuyện lần này đại ca được thăng làm người trông coi sổ sách ở Hàn Lâm Viện cho nàng nghe, nàng cực kỳ cao hứng: “Thật đúng là chuyện tốt,” dừng một chút: “Nương nương, trông coi sổ sách ở Hàn Lâm Viện là quan viên phẩm nào?”
 
…..Thật ngại, Nhan Hoan Hoan cũng không biết.
 
“Khụ, mặc kệ mấy phẩm, đều là chuyện tốt,” nàng pha trò đánh trống lảng: “Mẫu thân tưởng ta cầu Hoàng Thượng chuyện này, sợ ta ở trong cung tủi thân.”
 
Theo lý thuyết thì không nên sợ, hành vi của nàng đều chỉ là diễn, cả tiền triều tôn thất đều đã nghe nói nàng là tiểu gia hỏa Hoàng Thượng nuông chiều nhất, chỉ có nàng mới khiến người khác chịu ủy khuất. Có thể thấy được cho dù là tiểu bá vương, ở trong lòng cha mẹ, vĩnh viễn là đứa nhỏ ngây thơ trong trắng mãi không lớn.
 
“Phu nhân thật sự lo lắng cho nương nương.”
 
“Còn không phải sao, nói bao nhiêu lần, lo lắng cũng vô dụng…” Nhan Hoan Hoan ngừng nói, câu này có chút không thỏa đáng, mẫu thân vốn dĩ rất để ý chuyện nàng tiến cung gả vào nơi quyền quý, dạy dỗ nàng xong, khó tránh khỏi thương tâm tự trách. Làm mẫu thân, sẽ luôn vì con cái mà sống không tốt và áy náy, dại dột đến độ đáng kính lại đáng yêu. Nàng nói giỡn chuyển chủ đề: “Nên lo lắng là đúng, lần tuyển tú này, từng xe mỹ nữ trẻ hơn ta lần lượt tiến cung, Hoàng Thượng có lẽ sẽ ít đến Trường Nhạc Cung của ta hơn.”
 
Nàng thuận miệng nói cho vui, Đàn Văn lại tin là thật, vội vàng an ủi chủ tử: “Nương nương đừng nghĩ lung tung, có hoàng tử trong cung chính là phần độc nhất của nương nương, hơn nữa người là Quý Phi nương nương, ai có thể vượt qua được người?”
 
“Chẳng qua chỉ là một câu nói sủng ái của Hoàng Thượng mà thôi.”
 
Nhan Hoan Hoan ung dung cười: “Được rồi, đừng căng thẳng, ta chỉ nói vậy thôi, không hoảng loạn chút nào đâu, nhưng ngược lại việc tuyển tú kia..…”
 
Giá trị may mắn chỉ còn bốn ngày, có thể đuổi kịp đến ngày tuyển tú.
 
Nàng đã hỏi hệ thống, giá trị may mắn vốn không cần bản nhân nàng trình diện, tất cả mọi thứ xảy ra trong thiên hạ, và chuyện có quan hệ với nàng đều sẽ vì vậy mà trở nên tốt đẹp: [Lấy một ví dụ đơn giản, năm nay vật phẩm vạn dặm bên ngoài muốn thượng cống cho hoàng thất, sau đó là cống phẩm lá trà cho Quý Phi, vòng tuần hoàn này sẽ quang hợp cực kỳ nhanh, trở nên đặc biệt tốt đẹp, nếu ký chủ là hoàng đế, tất cả sự thăng cấp có thể nói là vận mệnh quốc gia.]
 
Nhan Hoan ủ rũ không nói, bắt đầu suy tư. Nàng tự biết mình không có năng lực thống trị một nước, vẫn chưa đặt lời nói khích lệ của hệ thống ở trong lòng, đối với ý kiến để thu thập hoàng khí của hệ thống mà nói, nếu nàng thật sự có thể bước lên đế vị như Võ Tắc Thiên, tất nhiên là tốt nhất.
 
Nàng đang suy nghĩ một chuyện khác.
 
Trước đêm tuyển tú, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, số lần Hoàng Thượng đến Trường Nhạc Cung nhiều hơn mọi ngày rất nhiều.
 

Gần như mỗi ngày đều ở Trường Nhạc Cung, cũng khó trách người khác cảm thấy Quý Phi đặc biệt có cách, mỗi ngày có thể thủ thỉ bên gối.
 
Nhan Hoan Hoan không làm nũng để hắn tuyển nữ nhân xấu tiến cung, căn bản không nói đến chuyện tuyển tú, nguyên nhân rất đơn giản. Nàng tin tưởng khả năng Hoàng Thượng hơn phân nửa sẽ đáp ứng yêu cầu vô lý của nàng, chung quy giai đoạn tình cảm nồng nhiệt luôn tốt đẹp, nhưng sau này mỗi lần hắn nhìn thấy cung phi dung mạo bình thường sẽ nghĩ như thế nào? Cảm thấy đây là chứng minh cho tình yêu của Quý Phi?
 
Mới nhìn còn thấy xinh đẹp , dần dần nhìn đến sinh phiền, cảm thấy sao nàng lại cầu tiến cung người này so với người kia còn xấu hơn, chê nàng có lòng ghen tị.
 
Ghen tuông kỵ nhất là ghen đến mức để lại dấu vết trong một thời gian dài, có ngọt ngào hơn nữa cũng trở nên khó coi.
 
Cuối cùng Triệu Trạm ngược lại không nhịn được trước: “Thời điểm tuyển tú, nàng nghĩ như thế nào?”
 
Vừa mở miệng liền hỏi không đầu không đuôi, một giây trước còn đang nói bữa tối có muốn thêm trân châu bồ câu nàng thích ăn hay không. Nhan Hoan Hoan cứng nhắc liếc mắt nhìn hắn: “Thiếp….không có gì suy nghĩ gì a?”
 
Triệu Trạm liền rất giận.
 
“Nàng…..đối với việc tuyển nữ tử như thế nào tiến cung, không có suy nghĩ gì sao?”
 
“Hoàng Thượng, mọi người thích là được rồi, thiếp chỉ đi tham gia náo nhiệt thôi,” Nhan Hoan Hoan nghĩ nghĩ, thẳng thắn bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, đến lúc đó nếu nhìn thấy người đặc biệt không hợp mắt, Hoàng Thượng giúp thiếp đánh rớt là được rồi.”
 
Nghe được câu cuối cùng, sắc mặt Triệu Trạm mới hơi bớt giận, tuy rằng nhìn từ góc độ của người khác cũng không khác biệt là mấy.
 
“Nàng không thích người như thế nào?”
 
Nếu Hoàng Thượng đã hỏi, Nhan Hoan Hoan liền không làm bộ làm tịch nữa, kiêu ngạo mà hừ hừ: “Loại Hoàng Thượng thích thiếp đều không thích.” Vừa dứt lời, theo thói quen quan sát phản ứng của hắn, lại suy xét có nên đổi thành lời nói đùa hay không.
 
Ngoài dự kiến của nàng, khóe môi của Hoàng Thượng vậy mà hơi giơ lên, có chút vui vẻ không nói thành lời.
 
…..Ngươi vui cái gì vậy đại huynh đệ?
 
Giọng nói của Triệu Trạm thấm đẫm ý cười: “Vậy sao.”
 
“Ừa.”
 
“Trẫm thích nàng.”
 
Thật không yên tĩnh.
 
Nhan Hoan Hoan vùi đầu vào lòng hắn, khe khẽ thở dài, một khi đã mềm lòng liền dễ dàng thổ lộ tâm tư, kèm theo với tiếng thở dài này, ngữ điệu của nàng hiếm khi mang theo u oán: “Sau này có nữ nhân mình yêu tha thiết, Hoàng Thượng cũng phải đối tốt với thiếp như vậy.”
 
“Sẽ không.”
 
“……”
 
Ngươi……
 
“Sẽ không có nữ nhân ta yêu tha thiết,” Triệu Trạm trầm ngâm, bỗng chốc cực sát phong cảnh mà nhớ tới bạn tốt gần đây đang trầm mê tiểu quan: “Nam nhân cũng sẽ không.”
 
Câu tiếp theo khiến tất cả ôn nhu biến mất, Nhan Hoan Hoan chưa kịp cảm động đã bật cười.
 
Coi như là thật đi, nghe vào đều cao hứng, chuyện có thể làm bản thân cao hứng, nhiều một chuyện thì vui một chuyện, không gò bó mà lập tức bật cười vui vẻ.
 
Triệu Trạm yêu chiều nhìn nàng bật cười, cười đến cực kỳ vô tư, theo lý thì đây là nụ cười rất không ưu nhã, xuất hiện trên khuôn mặt nàng, lại có loại yểu điệu cố tình làm bậy. Thủy chung là nữ nhân nhưng chưa bao giờ biết đến thống khổ nhân gian, vượt qua hiện thực, ở bên cạnh nàng, sẽ hoàn toàn quên đi khó khăn cuộc sống hay quốc gia đại sự, chỉ muốn chết chìm trong sự dịu dàng của nàng.
 
Loại mỹ lệ này đương nhiên phải tiêu tốn rất nhiều tiền tài và quyền thế để duy trì, tỉ mỉ về đồ ăn thì không nói, chất liệu xiêm y đều phải là tơ lụa cao cấp nhất, hơi thô ráp chút cũng sợ làm rách làn da trắng nõn vô cùng mịn màng của nàng. Hơn nữa khí thế không coi ai ra gì này, sau lưng tất có người quyền thế ngập trời sủng nịnh dung túng, thiếu đi một phân, đều không phải là nàng của hiện tại. Hắn từng nghe lời đồn nàng vốn không ôn thuần ngoan ngoãn, ngược lại càng thích nàng chỉ ôn nhu với mình.
 
Sang quý vốn không dễ dưỡng thành, hơn nữa còn là vật nhỏ hay phô bày tính khí với người ngoài.
 
Khiến hắn muốn nâng niu trong lòng bàn tay, dùng hết sức lực duy trì sự kiều diễm khí phái của nàng.
 
Chuyện tuyển tú, hắn đã có quyết định.
 
Chỉ là nàng không hỏi, hắn cũng đỡ phải làm nàng phiền lòng, hắn thừa nhận, hắn cất giấu chút tâm tư muốn nàng chủ động tới hỏi, nhưng vốn không nhiều, chỉ là một chút chút, là suy nghĩ chợt lóe qua trên đường đến Trường Nhạc Cung.
 
“Hoàng Thượng, thật ra chàng không cần cân nhắc đến thiếp, tuyển tú kia đều là hậu phi của chàng.”
 
Lời này Triệu Trạm không thích nghe, xụ mặt xuống không lên tiếng….đương nhiên cũng không khác lúc bình thường là mấy.
 
Nhan Hoan Hoan chậm rãi nói: “Thiếp tin tưởng Hoàng Thượng sẽ không vì các nàng mà khi dễ ta.”
 
Câu này còn giống tiếng người.
 
Triệu Trạm ừ một tiếng: “Nàng là Quý Phi, ai dám khi dễ nàng? Về mặt quy củ đã không chấp nhận được.”
 
“Thiếp khi dễ các nàng, lỡ như các nàng đánh trả, còn không phải là khi dễ thiếp sao?”
 
Nói có sách mách có chứng, thật khiến người khác bái phục.
 
Nàng lại cười đến nheo mắt, mặt mày lưu chuyển đẹp như một tầng ánh sáng lóa mắt. Cho dù chỉ là một đôi mắt, cũng lưu giữ linh hồn hắn yêu nhất, muốn bắt lấy tia sáng kia, giữ lại bên người. Nếu không, sự cô độc của hắn liền biến mất trong bóng tối sâu không thấy đáy.

 
Triệu Trạm không nhịn được mà bật cười: “Được, trẫm không cho phép các nàng khi dễ nàng.”
 
Đã nói rồi đấy.
 
Nhan Hoan Hoan không thích nhắc với hắn chuyện tuyển tú, Thái Hậu lại cực thích nhắc đi nhắc lại, mà Từ Hoàng Hậu, là thuộc về chức trách, không thể không nhắc, ở vị trí này thì nên làm những chuyện nên làm, muốn tiêu sái cũng không được.
 
Triệu Trạm bị hai người làm phiền đến mức phình đầu, trừ Trường Nhạc Cung ra thì chỉ trầm mê ở thư phòng.
 
Thái Hậu nói đi nói lại cũng là mấy lời cũ rích: “Hậu cung trống rỗng, tuyển nhiều người mới vào chút, ai gia thích trong cung náo nhiệt,” hiện tại người bà có thể quản rất ít, quản giáo tiểu cung nữ thì không thú vị: “Hoàng Thượng cũng phải vì hoàng tự mà suy nghĩ, nên đối xử bình đẳng chút.”
 
Người thích?
 
Vậy khi nào đến phiên hắn thích.
 
Hắn càng nghe càng không thú vị, đối với Từ Hoàng Hậu ngược lại kiên nhẫn hơn nhiều, Hoàng Hậu nghiêm túc cai quản việc này, thái độ việc công xử theo phép công, rất được lòng hắn. Nữ tử trong sạch và nữ nhi quan gia thông qua sơ tuyển, kiểm tra thân thể, có thể để người kiểm tra nhìn thấy, cũng có trăm người trở lên, năm người một lần, từ trong đó sơ ý chọn ra cũng đều cực kỳ tinh tế, phải từ trong đám tú nữ trang điểm giống nhau trổ hết tài năng, không thể thiếu người mỹ mạo hoặc tài nghệ hơn người.
 
Càng thực tế, chính là đua cha*.
 
(*:Xem cha ai quan cao hơn/ đọ sức bằng chức vị của ông cha.)
 
Xuất thân ưu việt, không cần phí tâm tư phô trương bản thân, đã sớm định rõ hướng đi, giống Lưu thị nhà Đại Lý Tự Khanh, chính là một trong những vị nhất định sẽ tiến cung.
 
Đối với những người này, Từ Hoàng Hậu muốn thương lượng rõ với Hoàng Thượng về phân vị.
 
“Cha của người này là quan chính tam phẩm, lần sắc phong đầu tiên không quá cao, phong làm mỹ nhân.”
 
Từ Hoàng hậu ngoài ý muốn: “Nghe nói Lưu gia cô nương rất xinh đẹp.…”
 
Còn chưa dứt lời liền đối mặt với thần sắc bình tĩnh đến có chút ngoài ý muốn của hoàng đế, như thể khó hiểu vì sao nàng lại nói ra một câu ngu xuẩn như vậy, nhưng cũng không tức giận. Vì vậy nàng ta thu hồi lời nói: “Phân vị rất hợp lý, có cần định phong hào không?”
 
“Không cần.”
 
Thấy hắn lãnh đạm, Từ Hoàng Hậu lại bắt đầu hoài niệm: “Khi Hoàng Thượng vừa mới thành hôn với thần thiếp, cũng là không gần nữ sắc như vậy.”
 
“Ừm.”
 
Luận về kết thúc đề tài, Triệu Trạm có thể nói là nhân tài kiệt xuất của Đại Tấn. Từ Hoàng Hậu không nói tiếp được nữa, chỉ có thể dời đề tài về chính sự.
 
Ngàn chờ vạn chờ, cuối cùng cũng chờ đến ngày tuyển tú.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.