Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 113:




Nhan Hoan Hoan không tiếp lời, cũng không thèm nhìn Từ Hoàng Hậu lấy một cái.
 
Nói lạnh mặt thì lạnh mặt, không trái với đại quy củ là được, ngươi còn dám phạt ta quỳ, tát vào mặt ta sao? Hành vi của nữ nhân nếu muốn có đức hạnh, luôn phải chịu chút nghẹn khuất.
 
Không ai tiếp lời, không khí trở nên rất ngại ngùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc này Từ Hoàng Hậu không để ý đến lúng túng nữa, không tiếp lời thì là Nhan thị đang khó chịu rồi, bị chọc trúng chỗ đau rồi chứ gì!
 
Người từ trước đến nay luôn đức hạnh, bỗng nhiên nếm được mùi vị ngọt ngào của việc trút giận, trong lòng vô cùng sảng khoái.
 
Người đánh tan sự lúng túng lại là Thái Hậu.
 
“Ai gia vốn không cảm thấy Tố Nhi giống Hoàng Thượng, khi còn nhỏ Hoàng Thượng rất thích khóc,” vừa dứt câu, đuôi lông mày khóe mắt của bà đều là ý cười vui vẻ, giống như nói đến một con chó Kinh Ba hợp với tâm ý của bà: “Từ nhỏ lá gan của An Thân Vương đã lớn, với ai cũng cười, không hề sợ người lạ, ai gia vừa thấy thì nghĩ, Tố Nhi thật giống hắn.”
 
……
 
Không khí càng xấu hổ hơn.
 
Nhan Hoan Hoan suýt nữa không giữ được gương mặt lạnh lùng mà bật cười, xem ra Thái Hậu cũng là một vị cao thủ chát ngượng*, có thể dùng dăm ba câu đã kéo bầu không khí vào lại trong sự xấu hổ, nàng quyết định không tiếp câu nói này, xem Từ Hoàng Hậu có tiếp hay không. Nàng chuyển ánh mắt, đúng lúc nhìn thấy khoảnh khắc ngây người toát ra từ trong mắt Từ Hoàng Hậu, sau đó khóe môi lại khẽ giương lên. Vào thời khắc này, hai nữ nhân vây trong trạng thái đối địch không hẹn mà cùng lựa chọn giả chết, từ chối đón nhận vấn đề tràn ngập nguy hiểm này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*:trò chuyện một cách ngượng ngùng khiến cho bầu không khí trở nên hết sức tẻ nhạt.)
 
Mà người ở vị trí trung tâm vốn không phát hiện ra không khí có xấu hổ hay không, bởi vì Thái Hậu vốn không để ý đến cảm nhận của người khác.
 
Tìm được bóng dáng của bạn trai cũ ( Triệu Uyên ) trên người mẹ chồng , Nhan Hoan Hoan thầm nghĩ thế giới này thật kỳ diệu.
 
Quả nhiên, Thái Hậu chuyển đề tài: “Nhan Quý Phi còn nhỏ tuổi, sợ là không biết nặng nhẹ, hoàng trưởng tử vẫn là để ai gia chăm sóc thì tốt hơn.”
 
Phạm trù vấn đề giữa mẹ chồng và nàng dâu, kỳ thật mấu chốt vốn không nằm ở trên người hai người.
 
“Cái này phải hỏi qua ý của Hoàng Thượng.”
 
Nhan Hoan Hoan quyết đoán đá quả bóng này sang cho cha đứa bé, cũng có tin tưởng đối với nhân phẩm của hắn. Đương nhiên, nếu hắn dám đồng ý, thì cũng đừng trách nàng nuôi hắn thành một đứa bạch nhãn lang*, dù sao Tiểu Tố đã có ký ức của năm tuổi, không phải là một đứa bé có thể tùy tiện thuần thục, dựa vào hiểu biết của nàng đối với nhi tử, chỉ sợ hắn đã sốt ruột đến mức sắp khóc ra tới nơi.
 
(*: Kẻ vong ân bội nghĩa.)
 
Thái Hậu không vui: “Ai gia đang hỏi ngươi.”
 

“Tần thiếp có tài có đức gì mà có thể quyết định hướng đi của hoàng tử.”
 
“Ai gia đang hỏi ý của ngươi, không cần qua loa lấy lệ với ai gia!”
 
Nhan Hoan Hoan am hiểu rõ làm sao dùng lời nói để lẩn tránh vấn đề tựa như trước kia khi ở phim trường đối mặt với lời mời giao dịch không đạo đức, nàng cũng có thể tỏ ra thành khẩn nói chuyện hơn nửa giờ, mà nội dung câu trả lời và vấn đề vĩnh viễn là một đường thẳng song song, nhìn như có trả lời, thực ra lại là đáp như không đáp.
 
Thái Hậu nhíu mày, rất tức giận.
 
Từ Hoàng Hậu ở bên cạnh âm thầm giật mình, ngay cả Thái Hậu mà Nhan thị cũng dám ngang ngược? Lá gan cũng lớn quá rồi đấy! Nếu Hoàng Thượng biết thì sẽ nghĩ như thế nào? Nàng chung sống hòa thuận với mẹ chồng, chỉ từ trong miệng Thái Hậu nghe qua lịch sử trưởng thành của Hoàng Thượng, hoàn toàn không biết chút gì đối với mâu thuẫn giữa hai người, chỉ biết khi tiên hoàng còn sống, Hoàng Thượng không quá được sủng ái.
 
Đối mặt với mệnh lệnh “không được qua loa lấy lệ” của Thái Hậu, Nhan Hoan Hoan nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ kiều diễm làm ra biểu tình vô tội: “Tần thiếp ngu dốt, không hiểu ý của Thái Hậu.”
 
Thái Hậu nhất thời nghẹn lời.
 
Triệu Tố trong lòng bà nghe thấy cực kỳ bội phục, kỹ năng giả ngu của mẫu thân thật sự là không ai địch nổi! Nhưng có khi nào Thái Hậu sẽ ghét bỏ mẫu thân không? Hắn vốn không biết quan hệ giữa hoàng đế và Thái Hậu nên cực kỳ lo lắng tự trách, cho rằng biểu hiện của bản thân quá tốt mới có thể khiến mẫu thân gặp phải phiền toái….
 
Có phải giống như mẫu thân đã nói, mọi chuyện đều sẽ được mẫu thân bảo hộ?
 
Hắn không thể làm được bất cứ chuyện gì sao?
 
Triệu Tố có thể là đứa bé có yêu cầu cao nhất đối với bản thân, có tư tưởng giác ngộ nhất trong lịch sử.
 
“Lại còn giả ngu với ai gia!”
 
Đối mặt với việc liên tiếp đấm vào mặt bông, Thái Hậu bực bội: “Nếu Nhan Quý Phi ngu dốt, vậy ai gia cũng rất lo lắng ngươi có thể gánh được trọng trách nuôi dưỡng một vị hoàng tử hay không! Ai gia mệt rồi, các ngươi trở về đi, Tố Nhi ở lại, đợi lát nữa ai gia sẽ thông báo với Hoàng Thượng!”
 
Nói xong, Thái Hậu nhất thời cảm giác sảng khoái muốn chết.
 
Đây chính là sựu thoải mái khi làm một vị phi tử không được sủng, không cách nào tưởng tượng được, bảo một Quý Phi và Hoàng Hậu cút, mà các nàng nhất định phải cút! Bà giương ánh mắt lãnh đạm về phía hai người, một nữ nhân gần bốn mươi tuổi, tóc vẫn đen nhánh không một sợi tóc bạc, có thể là mỗi sáng cung nữ hầu hạ bà trang điểm đã nhổ đi, cũng có thể là đời này bà đều không cần phí tâm tư suy nghĩ chuyện gì, bà vẫn còn trẻ trung, khi tiểu nhân đắc chí, thậm chí còn có vài phần nét đẹp tung bay.
 
Lòng bàn tay Từ Hoàng Hậu nhanh chóng đổ mồ hôi, dư quang vẫn luôn chú ý đến Nhan Hoan Hoan, mơ hồ chờ mong nàng sẽ thất thố cực lực từ chối trước mặt Thái Hậu, lại muốn nàng cứ như vậy nhận thua để Thái Hậu ôm nhi tử đi, cho dù tiến triển tới mức nào cũng có thể làm tâm tình nàng ta vui sướng mấy ngày.
 
Nhưng phản ứng của Nhan thị lại nằm ngoài dự liệu của nàng ta.
 
“Tần thiếp cáo lui, hy vọng Thái Hậu có thể ở chung với Tố Nhi thật vui vẻ.”
 
Nàng đứng lên hành lễ, cáo biệt Thái Hậu, thái độ dửng dưng, mặt mày mỹ lệ không chút run rẩy, động tác như nước chảy mây trôi, cuối cùng còn không quên bảo cung nữ mang nôi đi, không lộ ra bất cứ sắc thái không cam lòng nào. Ứng đối trôi chảy như vậy, tựa như thứ nàng để lại không phải nhi tử ruột, mà là một chiếc bánh bao xá xíu, Từ Hoàng Hậu vừa cáo lui với Thái Hậu vừa thầm nghĩ, nếu là giả vờ thì lòng dạ quá sâu, nếu là thật sự không để ý, vậy thật sự là lãnh khốc không giống nữ nhân!
 
Hai loại người đó Nhan Hoan Hoan đều không phải.

 
Nàng tin tưởng nhi tử có thể đòi lại được, đây là phỏng đoán hợp lý, nếu không đòi được thì cài người để ý tình hình bên phía Thái Hậu, đây tất nhiên là một con bạch nhãn lang không thể thuần thục, hoặc Tiểu Tố không nhịn được, ngày ngày khóc lớn nháo loạn bên người bà, cũng rất có khả năng. Tiếp theo, ở trước mặt Thái Hậu la lối khóc lóc không có ý nghĩa, mỗi ngày nàng đều mạnh mẽ muốn cướp Tiểu Tố về thì không hợp về mặt quy củ, khiến Từ Hoàng Hậu phí công xem một trò cười, tuy rằng nàng có lý do “nóng lòng muốn bảo vệ con”, trên mặt quy củ và hiếu thuận cũng không chiếm được chút lý nào.
 
Lúc suy xét mọi chuyện, bước chân không tự chủ mà chậm lại, ngược lại khiến Từ Hoàng Hậu đi cực kỳ nhanh đuổi kịp, cung nữ bế tiểu công chúa ở phía xa khổ cực đuổi theo, không dám đi quá nhanh, sợ tiểu chủ tử giật mình khóc lên.
 
“Nhan Quý Phi.”
 
“Tần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.”
 
“Đứng lên đi, không cần đa lễ.”
 
Từ Hoàng Hậu vui vẻ cười duyên, cuối cùng nàng ta cũng hiểu vì sao sẽ có nữ tử ghen tuông đến hãm hại nhau, cũng đã hiểu vì sao mẫu thân không sợ bị tiểu thiếp ảnh hưởng đến địa vị, sẽ vui vẻ chỉnh đốn tiểu thiếp. Nhìn dáng vẻ các nàng khuất phục khổ sở, giống như vào ngày nóng bức uống hết một chén ô mai, quá đã!
 
“Bổn cung chúc mừng Nhan Quý Phi, xem ra Thái Hậu thật sự rất thích tiểu hoàng tử đó, có Thái Hậu chăm sóc nhất định có thể nhanh chóng lớn lên.”
 
Đây là nói như thể đã nắm chắc mọi chuyện sẽ như vậy.
 
Nhan Hoan Hoan liếc mắt nhìn nàng ta một cái, người tới không có ý tốt, tuy rằng cả trái tim nàng đều đặt trên người Tiểu Tố, cũng không cản trở nàng theo bản năng nói lại: “Tạ Hoàng Hậu nương nương quan tâm, dù gì cũng là nhi tử có thể truyền hương khói, Thái Hậu nhất thời luyến tiếc cũng là chuyện hợp tình hợp lý, có thể được Thái Hậu coi trọng, tần thiếp cực kỳ vinh hạnh.”
 
Từ Hoàng hậu dừng lại: “Nói đi nói lại, tiểu hoàng tử cũng phải kêu bổn cung một tiếng mẫu hậu.”
 
Ngang ngược, ngươi cũng chỉ là mẫu phi mà thôi!
 
Nhan Hoan Hoan không chút tức giận, cười càng vui vẻ, che miệng cười duyên, mê hoặc chúng sinh: “Hóa ra Hoàng Hậu nương nương thích nhi tử như vậy à, thật là đáng tiếc.”
 
……
 
Sao có thể có người nói chuyện thẳng thắn, cười đến đê tiện như vậy?
 
Từ Hoàng Hậu liếc nàng: “Đích thứ có khác, đạo lý này, Nhan Quý Phi sẽ không không hiểu nhỉ!”
 
“Hoàng Hậu nương nương, tần thiếp chẳng qua chỉ là một nữ tử, đạo lý lớn như vậy, chỉ có thể nói là biết nó như vậy nhưng không hiểu rõ vì sao lại như vậy,” Nhan Hoan Hoan chớp chớp mắt, chỉ thiếu hu hu hu nữa thôi: “Nếu không, nương nương đi thỉnh giáo Hoàng Thượng một chút?”
 
Đương kim hoàng thượng, chẳng những là con vợ lẽ, mà vị đích tử kia , còn đang ngây ngốc ở trong đại lao đó.
 
Nhan Hoan Hoan vừa nói, Từ Hoàng Hậu cũng phát giác ra bản thân đã lỡ miệng, truyền tới trong tai Hoàng Thượng, không chừng còn bị nghĩ thành cái loại gì! Sắc mặt nhất thời trắng bệch, lạnh lùng liếc xéo nàng: “Bổn cung làm việc cũng cần ngươi dạy!”
 
“Hoàng Hậu khách khí rồi, tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư* mà, sau này có chuyện gì, cứ việc thỉnh giáo tần thiếp, chỉ cần tần thiếp biết, tần thiếp sẽ biết gì nói nấy, không dấu diếm nửa lời!” Nàng bắt đầu lạm dụng thành ngữ, cố tình xuyên tạc ý của đối phương.
 
(*:Trong ba người cùng đi, chắc có người là thầy của ta.)
 
Muốn cùng nàng chơi mỉa mai tranh cãi, nàng sẽ thuận theo cái cột này mà bò lên, còn có thể mượn cột người khác mà khoe khoang một phen. Đều nói người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch, cũng nói đừng biến thành loại người không có tố chất này, nhưng phải thừa nhận, con người sống trên thế gian này, muốn tồn tại phải tìm lý do sống qua ngày, đương nhiên sẽ không thể tránh khỏi phải giao tiếp với tiện nhân.
 
Nhan Hoan Hoan tự nhận thấy mình là một mặt gương, ai đối tốt với ta, ta nhất định sẽ đối tốt lại, ai nếu muốn hạ dược tranh sủng hại ta vạn kiếp bất phục, vậy ta cũng chỉ có thể dùng một cái tát đưa vị bằng hữu này trở về phần mộ tổ tiên mà thôi.
 
“……”
 
Từ Hoàng hậu không nghĩ ra từ gì để nói tiếp nên ương ngạnh nhắc lại: “Bổn cung không nhọc ngươi lo lắng, nếu Nhan Quý Phi có cái danh tự biết như vậy, biết bản thân ngu dốt, vậy giao tiểu điện hạ cho Thái Hậu nương nương chăm sóc, quả thật là một chuyện may mắn!”
 
Lần nữa chọc đến chuyện này, Nhan Hoan Hoan cũng bị chọc đến phiền.
 
Ý cười của nàng vẫn không thay đổi.
 
“Hệ thống, kích hoạt [Hào quang thế lực hắc ám] trong vòng ba giây.”
 
[Vâng, ký chủ.]
 
Vừa dứt lời, Từ Hoàng Hậu ban đầu còn phát tiết không vui với nàng, cả người liền trở nên lạnh lẽo.
 
Tựa như khi xem phim kinh dị và chơi nhà ma, biết rõ là giả, người sẽ sợ cho dù nói với mình bao nhiêu lần “đây là diễn, vai chính chết thảm này hôm qua ta mới thấy nàng và hồng kiều nhất tỷ* chụp ảnh chung”, cũng không cách nào áp chế cảm giác sợ hãi mãnh liệt trào ra. Từ Hoàng Hậu biết rõ trước mắt chỉ là một phi tử không thể làm dao động quyền uy của mình, cũng là một phụ nhân trói gà không chặt mà thôi.
 
(*: Tra Baidu thì đây là một người chuyên chụp ảnh với ngôi sao ở sân bay.)
 
Mà thôi, mà thôi……
 
Đối mặt với hơi thở lạnh lẽo hung ác ngay cả Thái Tử cũng nhũn chân quỳ xuống, lý trí của Từ Hoàng Hậu chẳng qua chỉ duy trì được một giây đã lập tức sụp đổ.
 
Thừa lại chỉ còn có sự sợ hãi.
 
Nhan Hoan Hoan sợ xảy ra chuyện, chỉ để hào quang dừng lại ba giây, lần trước nàng dùng để kinh sợ hạ nhân, có lẽ là phối hợp với địa vị chủ tử của nàng, trực tiếp khiến một tiểu cung nữ sợ tới mức mất khống chế. Chỉ trong quang cảnh ba giây ngắn ngủn này, lưng và lòng bàn tay của Từ Hoàng Hậu đều ướt đẫm, nếu không phải vì phô trương, đi đường đều có cung nữ dìu, không thì cơ thể nàng ta đều đã nhũn ra.
 
Cung nữ ở bên cạnh nàng cũng may không chạy đi, cố gắng đứng thẳng chống đỡ, có điều toàn bộ đều là dựa vào quán tính thân thể. Các nàng làm nô tỳ, gác đêm cực kỳ buồn ngủ, còn phải đứng vững, kỹ năng cơ bản không luyện được, ngay cả tiểu cung nữ bên người Hoàng Hậu cũng không làm được, càng đừng nói là đại cung nữ có thể gần người.
 
Cũng may, xem như đó đều là thể diện của Từ Hoàng Hậu.
 
“Hoàng Hậu nương nương nói rất có lý, tần thiếp xin cáo lui trước.”
 
Chiếm được chỗ lợi, Nhan Hoan Hoan không bức bách xa hơn, cáo biệt Hoàng Hậu, chỉ để lại một bóng lưng thần bí, thâm tàng công dữ danh*.
 
(*: Không để lộ tài hoa và công danh ý tứ của bản thân.)
 
Trên đường chỉ còn lại Từ Hoàng Hậu cùng với một đám cung nữ tiểu thái giám phía sau.
 

Giây lát sau, nàng ta phục hồi tinh thần, khô cằn ra lệnh: “….Hồi cung.”
 
Trong một khắc kia, loại chuyện sợ Nhan thị này, nàng đường đường là Hoàng Hậu, há có thể nói ra? Nàng không nói, đám nô tỳ đương nhiên sẽ không tìm xúi quẩy cho nàng ta. Trên đường, Ánh Tụ phát hiện, tiểu công chúa nàng đang bế mở to hai mắt, sau khi cứng đờ một hồi lâu thì vặn vẹo cả người. Nàng ta vừa sờ, quả nhiên là chủ tử đái dầm rồi.
 
Nhan Quý Phi tức giận, hóa ra đáng sợ như vậy sao?
 
Bên đây đầy bụng nghi hoặc, bên kia, Nhan Hoan Hoan trở lại Trường Nhạc Cung cũng không mấy dễ chịu.
 
Nàng không phải là thánh nhân, cũng có nhân tính và nhược điểm, mà Tiểu Tố chính là điểm yếu của nàng.
 
Nếu như nàng chỉ có một mình, cho dù thân trong ngục tối cũng có thể tự đắc vui vẻ, nhưng đã có Tiểu Tố, phần bừa bãi tùy tiện này đã bị đè ép lại, khiến nàng có chỗ băn khoăn. Trước kia, nàng chưa bao giờ sẽ vì nguy hiểm nắm chắc được mà lo lắng khổ sở, thậm chí có thể đạt được cảm giác kích thích của sự đánh cuộc từ trong đó.
 
“Nương nương.…”
 
“Đàn Văn, không cần an ủi ta.”
 
Ngồi ở trên giường, Nhan Hoan Hoan giương mắt, khuôn mặt trang điểm tinh xảo lạnh lẽo như một tầng băng mỏng, Đàn Văn bị nhìn đến trong lòng nhảy dựng, trong lúc hoảng hốt cảm thấy như đang bị Hoàng Thượng nhìn chăm chú, biến nàng ấy thành một con kiến không nắm quyền sinh sát trong tay, giống như ảo giác, bởi vì ngay sau đó, chủ tử lại khôi phục lại thái độ bình thường, nàng quay đầu đi: “Ta không sao, không cần lo lắng….được rồi, tuy rằng ta biết dù nói như vậy, em vẫn sẽ lo lắng cho ta.”
 
Ánh mắt Nhan Hoan Hoan trở nên nhu hòa, nàng ấy cầm lấy tay Đàn Văn, dán lên mặt: “Sẽ có cách thôi, không có chuyện khiến nô tỳ phải lao tâm khổ trí.”
 
“Nô tỳ đã biết.”
 
Trang điểm hôm nay là để cho Hoàng Thượng nhìn.
 
Trang điểm kiểu thảm hại cho nam nhân nhìn rất vi diệu, muốn thảm, càng phải có mỹ cảm, biến kiểu trang điểm này thành một hình ảnh tả thực, nước mắt và nước mũi giàn giụa sẽ càng phù hợp với quy luật con người, chỉ một ít nước mắt lưng tròng chảy xuống mặt sẽ rất không khoa học. Nhưng nữ nhân trong mắt nam nhân, vĩnh viễn chính là không hiện thực, lại rất không khoa học.
 
Chung quy nữ nhân biết thu thập bản thân đều không muốn để lộ một mặt chật vật khó coi cho người khác phái nhìn.
 
Nam nhân càng đẹp trai, cô nương xinh đẹp nhìn thấy càng nhiều.
 
Bởi vì đại đa số con người, có thể tiếp nhận chuyện mang dép lê kèm cái đầu bết ba ngày không gội đi cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu và gảy chân đại thúc* năm mươi mấy tuổi mua một quyển tạp chí, lại không thể chấp nhận chuyện để mặt mộc đi sân bay đón thần tượng, không cách nào chấp nhận việc không xinh đẹp mỹ lệ xuất hiện trước mặt soái ca, mà càng có thể tưởng tượng hơn nữa, Triệu Trạm có tiền có nhan sắc có quyền thế, đời này hẳn là chưa từng gặp qua nữ nhân vừa xấu lại vừa lôi thôi.
 
(*: đây là từ lóng của dân mạng TQ, có nghĩa là “người đàn ông giả bộ là một cô gái trẻ xinh đẹp trên mạng để troll người khác”.)
 
Nhan Hoan Hoan tẩy đi lớp trang điểm tinh xảo mỹ lệ khi đi thỉnh an ở Dực Khôn cung, lòng bàn tay chấm một chút phấn mặt, tản ra một ít nơi khóe mắt, nhiều quá thì khôi hài, vừa đủ mới tốt, hiệu quả giống như khóc sưng cả lên. Tiếp theo dùng sức nghĩ đến chuyện xấu, nặn ra vài giọt nước mắt, dựa theo cảm xúc, mu bàn tay che lấy hai mắt mà khóc, cho đến khi tròng trắng mắt thoáng đỏ lên mới thôi.
 
Vì vậy khi Triệu Trạm đi vào Trường Nhạc Cung, người đi ra nghênh đón mình chính là Nhan Hoan Hoan với hai mắt đỏ bừng, rõ ràng là cực kỳ tủi thân, còn miễn cưỡng dùng gương mặt tươi cười ra gặp hắn.
 
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
 
Thật giống một con thỏ con.
 
Sau khi ôm nàng vào trong lòng, Triệu Trạm nhíu mày: “Lần sau xảy ra chuyện, trực tiếp sai người tới tìm trẫm, đừng làm chậm trễ chuyện của nàng.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.