Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 112:




Trước khi xuất phát đến Đông Hoa cung, Nhan Hoan Hoan và Tiểu Tố đạt được cùng chung nhận thức.
 
Người ngoài đều lui ra, tránh để bị nghe thấy chuyện không nên nghe, tiết lộ ra ngoài người khác tin hay không là một chuyện khác, chung quy cũng không tốt. Có Đàn Văn ở bên ngoài canh giữ giúp nàng, nàng rất yên tâm, chỉ là những lời này vốn không thể nói với nàng ấy được, cũng không cần thiết.
 
Nàng ôm Tiểu Tố đã tỉnh vào trong lòng, hắn như một cục thịt mềm mại, năng lực hành động cực mỏng manh, hơi vô ý cũng có thể bẻ gãy cánh tay của hắn. Sợ thính lực của hắn không phát triển hoàn toàn, nàng ghé gần vào tai hắn, nhẹ giọng gọi: “Tố Nhi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
A lên một tiếng.
 
“Tốt lắm, mẫu thân hỏi con, có phải con có năm năm ký ức của kiếp trước không? Nếu phải thì kêu lên ba tiếng.”
 
Nhan Hoan Hoan hít sâu, tiểu gia hỏa chần chờ hai giây, quả nhiên “a” lên ba tiếng, tiếp theo, cố gắng vung bàn tay nhỏ lên. Hiểu con không ai bằng mẹ, cho dù hắn khó mở miệng, nàng cũng có thể hiểu đại khái ý tứ của hắn: “Hiện tại ngay cả một con chó con cũng mạnh hơn con, chờ sau khi con có thể nói tiếng người hẵng giải thích đi,” nàng chậm rãi siết chặt vòng ôm, dán mặt vào hai má đầy thịt của hắn: “Mẫu thân chỉ có con, còn có thể hại con sao?”
 
Tiểu Tố an tĩnh lại, quay mặt đi, thơm nhẹ nàng một cái.
 
Trái tim nàng cũng mềm nhũn theo.
 
Khi không khóc không nháo, trên khuôn mặt như cục bột của hắn khảm một đôi mắt to tròn, sạch sẽ tốt đẹp như trời cao vạn dặm không mây, lại đã định sớm muộn gì cũng phải nhận biết hiện thực thế gian, mỗi lần tầm mắt của nàng đối diện với nhi tử, Nhan Hoan Hoan đều sẽ có một loại cảm giác tồn tại chân thật. Nàng phải chịu quá nhiều sự không thoải mái vì hắn, phản ứng trong thời gian mang thai thay đổi thất thường, đau đớn khi sinh con, dạy dỗ hắn từ một sinh vật cái gì cũng không hiểu thành biết nói tiếng người, một đứa bé đáng yêu có lễ nghĩa liêm sỉ, đều rất vất vả, phiền toái cùng với chất lượng cuộc sống trở nên thấp hơn, mà điều này, cũng chính là trọng lượng mà cuộc sống nên có.
 
Đổi lấy một người thân, mười tháng vẫn hời, năm năm không lỗ*.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*: Lấy từ câu三年血赚, 死刑不亏 nghĩa là ba năm vẫn hời, tử hình không lỗ: là câu đùa của dân mạng về hình phạt cho tội dâm ô với người vị thành niên, ý nói nếu được “hồi đáp” xứng đáng thì phạm tội cũng chẳng sao, tỏ thái độ coi nhẹ hình phạt và tội ác dâm ô.) 
 
“Nói đi nói lại, hình như con rất vừa ý vị Hoàng Thượng hiện tại này phải không?”
 
Tiểu Tố gật đầu.
 

“Cũng đúng, trước kia con và vị kia không thân cận, ta cũng sợ hắn đột nhiên cao hứng lên bắt con khai đao bắt nạt con.”
 
Nói tấm lòng bao la, Triệu Uyên không để ý chuyện nhiều thêm một nhi tử phải nuôi dưỡng, nói keo kiệt, hắn cũng có thể tức giận với nha hoàn nàng để ý nhất đến mức muốn giết nàng mới giải tỏa được cơn giận trong lòng, Nhan Hoan Hoan tất nhiên là không muốn để nhi tử lắc lư trước mặt hắn: “Cái này không sao, tính tình Hoàng Thượng tốt, cho dù không yêu con, cũng sẽ không hại con, con có thể cố gắng thử thân cận hắn, nhưng không cần kỳ vọng quá cao vào tình thương của cha đối với một vị hoàng đế, còn không bằng hy vọng đợi vóc dáng của con lớn hơn chút, ta sẽ cho con thêm một chén thạch.”
 
Suy tư một chút phản ứng có thể xảy ra của nhi tử, đầu ngón tay của Nhan Hoan Hoan nâng cằm hắn lên, chọc chọc: “Có phải tức giận rồi không.”
 
Đúng là rất tức giận!
 
….Triệu Tố tức đến mức sắp khóc đến nơi, muốn cắn nàng một cái, nhưng răng vẫn chưa mọc.
 
“Sau này chúng ta chính là châu chấu trên một thuyền, đợi lát nữa đưa con tới Đông Hoa cung gặp Thái Hậu, cho ta chút mặt mũi, gắng mà tranh sủng, con và mẫu thân đều có thể sống yên bình tốt đẹp .”
 
Thái độ nuôi con của Nhan Hoan Hoan từ trước đến nay đều rất thẳng thắn.
 
Ai cũng không thể ức hiếp nhi tử của nàng, dâng lên tài nguyên tốt nhất mà nàng dùng hết sức mới có được, nhưng sẽ không bảo hộ đến mức khiến hắn chỉ nhìn thấy một mặt sạch sẽ tốt đẹp, sẽ không có cảm giác tội lỗi gì đối với việc lợi dụng nhi tử ruột. Chuyện đôi bên cùng có lợi này, cùng nhau nói rõ là tốt nhất.
 
Đứa trẻ trong gia đình đơn thân trưởng thành sớm, Triệu Tố không thể tránh khỏi, cũng coi như là một loại tự mình bảo hộ. Đứa trẻ của hoàng gia ngốc bạch ngọt, vận khí tốt giống An Thân Vương Triệu Triệt, từ nhỏ đã ôm đùi Thái Tử ca ca mà lớn lên, hiện tại tạo phản thành công lại là ca ca cùng mẹ mà hắn không thích so đo, có thánh mẫu Hoàng Thái Hậu che chở, ngày tháng sẽ trải qua êm đềm.
 
Hồi tưởng lại, trước khi trọng sinh là Thái Tử thượng vị, An Thân Vương cũng trải qua cuộc sống rất tốt đẹp. Đầu thai quả thật là một kỹ thuật sống.
 
“Mẫu thân tranh sủng của Hoàng Thượng, con hỗ trợ tranh sủng bên Thái Hậu, nam nữ song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch,” nàng nói chuyện không có căn cơ* thì không có chữ dừng, kéo theo ý cười nhợt nhạt: “Tiện cho con rồi, mẫu thân phải tranh sủng với hậu cung ba ngàn, con chỉ cần tranh với mấy đứa trẻ khác là được, còn lớn hơn tiểu công chúa năm năm, mẫu thân đã có thể tưởng tượng được dáng vẻ thiên tài ngang trời xuất thế kinh tài tuyệt diễm của con rồi.”
 
*Nguyên văn là 跑火车: dùng để hình dung một người thích nói gì thì nói cái đó, không có suy nghĩ trước.
 
Triệu Tố có rất nhiều lời nói muốn nói, nhưng chỉ có thể chớp chớp mắt, gật gật đầu, ý bảo bản thân nghe hiểu rồi.
 
Không cần mẫu thân nói, hắn đã sớm muốn giúp mẫu thân tranh sủng rồi.

 
Tuy rằng rất nghi ngờ, thậm chí hoài nghi mẫu thân có phải yêu quái hóa thành hay không, hay là thần tiên bị giáng xuống, nhưng mẫu thân là gì thì có gì quan trọng? Từ nhỏ chỉ có mẫu thân đối tốt với hắn, Hoàng Thượng coi hắn như vật tàng hình, hắn chưa từng hoài nghi tình yêu của nàng đối với hắn.
 
Một đứa trẻ trưởng thành sớm năm tuổi, chung quy cũng chỉ có năm tuổi.
 
Hắn chỉ muốn dùng hết khả năng mình có để đối tốt với mẫu thân, ngăn cản cơn buồn ngủ, lúc một đoàn người mặc đồ màu vàng đi vào, biểu hiện ra dáng vẻ rất hoạt bát không khóc không nháo thân cận người.
 
Nhan Hoan Hoan nhéo nhéo gương mặt hắn: “Mẫu thân nói giỡn thôi, sao có thể trông cậy vào đứa trẻ nhỏ như con chứ, có ta ở đây, sẽ không để con phải chịu ức hiếp đâu.”
 
Triệu Tố không phục nhưng răng lại chưa mọc, ký ức trí tuệ có vượt mức quy định cũng vô dụng, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ê a.
 
Rất muốn mẫu thân dựa vào mình nhiều hơn một chút.
 
Cỗ tức giận nghẹn ở trong lòng, khi Nhan Hoan Hoan và cung nữ ôm hắn đến Đông Hoa cung, nghe được chút động tĩnh thì Triệu Tố tỉnh lại. Từ Hoàng Hậu và Nhan Hoan Hoan một trước một sau đi vào, tiểu công chúa do cung nữ hầu hạ nàng ta ôm, cũng không phải không xinh đẹp. Gen của hoàng tộc vốn mạnh, đều là mỹ nhân nhi, lại sống trong nhung lụa, không phải chịu dầm mưa dãi nắng, không lo ăn uống, mũm mĩm đáng yêu, trong mắt Thái Hậu chính là có phúc khí.
 
“Hoàng Hậu cũng là người biết nuôi hài tử,” Thái Hậu cười híp mắt, chút thất vọng đối tiểu công chúa kia cũng đã biến mất, dù gì bà không cần thiết phải tranh sủng, tôn bối đều là để bà vui đùa, tôn tử đương nhiên là tốt nhất, tôn nữ cũng được, chỉ là không tốt như vậy: “Ôm lại đây để ai gia nhìn nào.”
 
Từ Hoàng Hậu thở phào nhẹ nhõm, Ánh Tụ bên cạnh vội vàng bế công chúa qua.
 
Phi tần trong hậu cung có địa vị cao, sinh hài tử cũng giống như nộp bài tập, bản thân có thích hay không là một chuyện khác, viết ra, sinh ra, đều phải cho trưởng bối xem. Sợ Hoàng Thượng, sợ Thái Hậu không thích, thì chính là lỗi của bản thân, là cái bụng không biết cố gắng, người khác còn chưa nghi ngờ địa vị của nàng ta, nàng ta đã tự mình suy tính lại, mấy ngàn năm qua, vận hành thỏa đáng, không cần người khác áp bách, nhưng hình thái ý thức đã tự ép bản thân thành một con chó mà nuôi dưỡng trước rồi.
 
Đám quý chủ tử đều không thể thoát khỏi, người thường cũng không có gì tốt để oán giận phản kháng.
 
Vì vậy tiểu công chúa có thể có được sự yêu thích của Thái Hậu, tảng đá lớn trong lòng Từ Hoàng Hậu cũng buông xuống.
 
“Uyển Ngọc ngoan.…”
 
Chữ ngoan còn chưa rơi xuống, Triệu Uyển Ngọc bị chuyền qua tay khác đã khụt khịt một chút, không chút do dự khóc òa lên, tiếng khóc với năng lực khuếch đại âm thanh không tầm thường quanh quẩn trong Đông Hoa cung, lâu dài hữu lực, có thể thấy được ngày thường ăn uống rất tốt, dậy thì cũng đồng đều, theo lý nên là chuyện tốt. 
 
Sợ nhất là không khí đột nhiên an tĩnh.
 
Càng sợ hơn là phần yên tĩnh này, còn kèm theo tiếng khóc rung trời của khuê nữ.
 
Khi không khí trong Đông Hoa cung rất khó xử, thái giám ngoài cửa xướng lên: “Nhan Quý Phi cầu kiến—”
 
“Khụ, chắc là Quý Phi mang theo điện hạ tới, truyền,” Thái Hậu nhíu mày, thử dỗ một chút, tiểu công chúa lại càng khóc dữ dội hơn, chỉ có thể trả nàng trở về trong lòng Hoàng Hậu, hoà giải: “Hài tử đều sợ người lạ, khi còn nhỏ Hoàng Thượng cũng rất sợ hoàng nãi nãi của hắn, vừa bế lên thì khóc, Hoàng Hậu không cần để ý.”
 
Quả nhiên, trở lại trong lòng mẫu thân, tiếng khóc của tiểu công chúa dần dần ngừng lại.
 
Khi Nhan Hoan Hoan tiến vào nội điện, vừa vặn nghe thấy nàng ấy đang nấc nhẹ, khi nàng quỳ xuống thỉnh an, sau khi Thái Hậu ban ngồi, vừa tới gần thì thấy chóp mũi của tiểu công chúa còn vương chút nước mũi, tủi thân có chút đáng yêu. Nàng nhàn rỗi chú ý đến tiểu công chúa, Triệu Tố bên trong nôi lại nỗ lực chấn chỉnh tinh thần, từ trong đám người mơ hồ kia phân biệt ra ai mới là hoàng nãi nãi của mình.
 
Có vết xe đổ của tiểu công chúa, Thái Hậu tuy rằng thích tôn tử, vẫn là khắc chế chút xúc động của bản thân: “Quý Phi cũng đã đến, Tố Nhi tỉnh rồi sao?”
 
Cung nữ nâng Triệu Tố lên, Thái Hậu vừa nhìn, tiểu gia hỏa không chỉ đã tỉnh, còn đang cười với bà!
 
Thị lực còn chưa phát triển hoàn toàn, Triệu Tố đã suy xét rất nhiều, dùng sức lộ ra nụ cười đáng yêu với tất cả sinh vật ở trước mắt. Không sai, hắn nhận không ra tất cả mọi người, cũng nhìn không rõ ràng lắm, đều là dựa vào đoán mò thôi! Người đã lớn tuổi phần lớn càng thương tiếc trẻ mới sinh, Thái Hậu không được sủng ái ở thâm cung tịch mịch, lại không có khả năng sinh được hài tử, nụ cười này của Triệu Tố khiến trái tim Thái Hậu trở nên mềm nhũn .
 
“Tỉnh rồi, Thái Hậu muốn bế một chút không?”
 
Nhan Hoan Hoan không chút do dự bán đứng nhãi con nhà mình.
 
Thái Hậu do dự: “Tố Nhi có sợ người lạ không?” Lại thở dài: “Vừa rồi ai gia dọa đến tiểu công chúa rồi.…”
 
Nhan Hoan Hoan hiểu rõ, chuyện này cũng không kỳ lạ, thiên tính của trẻ con không giống nhau, có đứa khỏe mạnh thích vui đùa, có đứa nhát gan cũng là chuyện thường thấy. Nàng liếc mắt nhìn nhi tử nỗ lực bán manh, cười nói: “Thái Hậu nói đùa rồi, sao hắn có thể sợ nãi nãi ruột của mình chứ?”
 
Từ Hoàng Hậu nghe được thì tái mặt, nội tâm cầu Phật để tiểu hoàng tử ở trong lòng Thái Hậu khóc lớn, không, tốt nhất là đái dầm ra quần. Nhan Hoan Hoan bế Triệu Tố lên, đưa vào trong lòng Thái Hậu, người sau ôm cực kỳ cẩn thận, sợ chỗ nào không đúng, tôn nhi vốn còn cười khanh khách lại khóc thành mặt mèo.
 

Kỳ lạ là tiểu điện hạ chẳng những không chút sợ người, lại còn rất tự mình làm quen, tứ chi không dùng được lực lớn thì ngẩng mặt cười với Thái Hậu.
 
“Quả nhiên là bé trai, lá gan rất lớn!” Thái Hậu mặt mày hớn hở, tháo bỏ móng tay bén nhọn sang một bên, muốn chạm vào gương mặt mũm mĩm của tôn nhi, còn chưa chạm vào, đã bị bàn tay nhỏ bé của hắn nhẹ nhàng nắm lấy, cười càng vui vẻ hơn: “Tố Nhi thích ai gia như vậy sao? Hoàng nãi nãi cũng rất thích con, ai ya, Nhan Quý Phi, hắn nắm lấy tay ta không chịu buông rồi.”
 
….Có thể hắn sợ buông lỏng tay thì không nhận ra ai mới là ngươi đó.
 
Nhan Hoan Hoan duy trì nụ cười, nàng rất rõ ràng, người Thái Hậu thích là tôn tử chứ không phải nàng, cho dù hiếu thuận như thế nào, bà cũng chỉ có thể là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi, cho nên nàng đưa nhi tử tới, nhiều hơn là tăng thêm thế cân bằng cho hắn cùng với việc xây dựng cơ sở, sau này Thái Hậu muốn phạt nàng cũng sẽ suy xét đến chuyện có thể làm Tiểu Tố khóc hay không.
 
Dựa vào việc bà cưng chiều An Thân Vương, đây hiển nhiên không phải một người có thể lấy đại cục làm trọng, với tính cách nàng thậm chí có chút hoài nghi Triệu Uyên mới là con ruột của Thái Hậu. Sự thiên vị của hai người, quả thực là giống nhau như đúc, chỉ là một người có thể giết chết người khác, người kia chỉ có thể khiến nhi tử vĩnh viễn rơi vào bóng ma thời thơ ấu.
 
Nàng cũng không sợ Thái Hậu sẽ quá thích Tiểu Tố, thích đến mức muốn giữ lại trong Đông Hoa cung, dù Thái Hậu muốn, Hoàng Thượng cũng sẽ không đồng ý. Nàng rất hiểu rõ tử huyệt của Triệu Trạm, hắn cực kỳ phản cảm người khác đoạt đi đồ vật của hắn, đặc biệt là cha mẹ ruột, Thái Hậu cướp đi quá nhiều thứ vốn có của hắn, cưỡng bách hắn nhường cho An Thân Vương.
 
Nghĩ đến đây, Nhan Hoan Hoan không khỏi kính nể sự độ lượng của Triệu Trạm, nếu từ nhỏ nàng đã bị thiên vị thành cái kiểu này, sau khi lớn lên có quyền có thế, tuy không đến nỗi xuống thủ, nhưng ít nhất sẽ không nhịn được mà khắc nghiệt với cha mẹ, vì giải oan cho bản thân khi còn nhỏ mà tranh cãi một phen, nhưng hắn còn có thể giữ vững đạo đức, tôn kính Thái Hậu.
 
Đứa trẻ thiếu tình thương mà lớn lên, không phải tâm niệm muốn trút giận, chính là dưỡng thành bản năng trả giá hết thảy để tranh thủ tình thương của cha mẹ, biến thành ngu hiếu*.
 
(*: Hiếu thảo một cách ngu muội, cha mẹ nói gì cũng nghe, không dám làm phật ý.)
 
Nhưng trong hai loại này, Triệu Trạm đều không phải, hắn chỉ là đã hoàn toàn thất vọng mà thôi.
 
“Hài tử ngủ nhiều, vừa nhìn thấy Thái Hậu, cả người có tinh thần hẳn.”
 
“Đứa nhỏ này có duyên với ai gia!”
 
Một cái chạm nhẹ này, Thái Hậu đã cực kỳ yêu thích, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, tức khắc sinh ra ý niệm giữ Triệu Tố lại, dù sao cũng là do phi tử sinh, nuôi ở bên người bà còn cho hắn chút thể diện đó! Nghĩ như vậy thì không thể vãn hồi, trong lòng đã quyết định sẽ thương lượng với Hoàng Thượng: “Tố Nhi đã thích Hoàng nãi nãi như vậy, có muốn ở lại với ai gia không?”
 
Triệu Tố vốn còn dùng sức bán manh liền ngây ngẩn cả người, dù gì hắn cũng chỉ mới năm tuổi, nghĩ tới tranh sủng, lại không nghĩ đến chuyện ở lại.
 
Từ Hoàng Hậu nhất thời vui vẻ, xem náo nhiệt không chê lớn nhỏ, nuôi ở bên người Thái Hậu càng tốt! Không thể gây trở ngại đến vị trí đích tử sau này của nàng, lại có thể làm mẫu tử chia lìa, đỡ khiến tiện nhân Nhan thị này đắc ý! Lập tức phụ họa: “Thần thiếp cũng cho rằng nuôi ở bên cạnh Thái Hậu, nhất định có thể nuôi dưỡng tiểu hoàng tử trở nên anh minh thần võ như Hoàng Thượng!”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.