Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 128:




Loạn Quảng Thiên Môn
Tiếng tới người tới, đám người quay nhìn ra cửa, chỉ thấy Tống Úc Chi mặc bộ đồ tang vải đay thô trắng, bồng bềnh đi vào.
Tống Úc Chi thấy cách ăn mặc của hắn, giật mình giọng run run: “Ngươi ngươi, cha… cha…”
Tống Tú Chi cười nói: “Tam đệ yên tâm, theo tham báo các nơi báo lại, cha đã được Thái Cốc chủ đưa về Lạc Anh Cốc. Ninh phu nhân có mỹ danh là kỳ hoàng*, chắc sẽ chữa thương thỏa đáng cho cha thôi. Ta ăn mặc thế này… ầy, là vì Tam Thúc tổ. Tam thúc tổ bị thương nặng không khỏi, đã qua đời ngày hôm qua.”
(*) thuộc về trung thảo dược
Mộ Thanh Yến khẽ cười xùy.
Thái Chiêu trợn mắt trừng một cái, được ghê, lại bị hắn đoán trúng.
Cô nói: “Thì ra là Tổ bối thúc phụ, nhìn ông đốt giấy để tang, còn tưởng cha ruột chết chứ. Quả nhiên có chỗ tốt, cách hai đời có cái gì, sao mà hiếu thuận sao mà bái lạy.”
Tống Tú Chi biến sắc, ngay sau đó cười nói: “Xem như là cháu cùng nhà, mặc tang y cũng không ngại.”
Thái Chiêu đang muốn mỉa mai tiếp, chợt thấy một cơn gió mạnh lướt qua từ ngoài phòng, sau đó ba mặt cửa sổ căn phòng cạch cạch cạch mở rộng, gió rét xen lẫn hơi sương đêm tiến quân thần tốc, mười mấy bóng người đột nhiên nhảy vào phòng, dẫn đầu là Thích Vân Kha, Chu Trí Trăn, còn có Pháp Không Đại sư râu bạc trắng xóa, phía sau còn có chư lão Quảng Thiên Môn.
Bên ngoài một vòng còn có thủ hạ Quảng Thiên Môn, giương cung lắp tên nhắm thẳng ba người Mộ Thanh Yến.
Lý Văn Huấn Đinh Trác không có mặt.
Mí mắt Thái Chiêu nhảy loạn, trước tiên phóng tới bên cạnh Thích Vân Kha, cười ngọt ngào: “Sư phụ bác Chu cả Đại sư nữa mọi người đến cả rồi, đến thì tốt quá. Cái kia, con và Tam sư huynh Ngũ sư huynh chỉ là tình cờ gặp mấy vị Ma giáo kia ha ha…”
Thích Vân Kha vừa nhìn thấy gương mặt Mộ Thanh Yến đã nổi giận, sợ tiểu đồ đệ lại cấu kết với tên đại ma đầu. Ông trầm giọng: “Mấy đứa đã tới, sao không tìm chúng ta, mà khuya khoắt đến đây!”
Tống Úc Chi nói: “Là con muốn đến nghe Mộ Giáo chủ ép hỏi Dương Hạc Ảnh, không liên quan sư muội, sư phụ ngài mắng con thôi.”
Quảng Thiên Môn đại biến, trong một đêm Tống Úc Chi gần như cửa nát nhà tan, Thích Vân Kha cũng không tiện quở trách đồ đệ cưng lúc này, đành tiếp tục xụ mặt hừ lạnh.
Thái Chiêu vội nói: “Đúng đó đúng đó, không nghe không biết, nghe xong giật mình, thì ra sát hại cả nhà Hoàng Lão anh hùng ở núi Thất Mộc và luyện chế thi khôi nô không phải là Tống Mậu Chi, mà là Dương Hạc Ảnh! Vừa rồi lão ta thừa nhận cả, mọi người đều nghe thấy!”
“Cái rắm, cái thứ tiểu tiện nhân nhà ngươi cấu kết Ma giáo nói hươu nói vượn!” Dương Hạc Ảnh vội lật lọng, “Vừa rồi tên đại ma đầu kia dùng gia quyến uy hiếp ta, ta chỉ là hư dữ ủy xà*!”
(*) chỉ giở hư chiêu với người, hư tình giả ý, xã giao có lệ.
Thái Chiêu mắng lại: “Ông lật lọng tráo trở, ông mới cái rắm á!” Cô quay lại nói, “Là thật, sư phụ, không phải giở hư chiêu lấy lệ, là Dương Hạc Ảnh thấy trong phòng không có người ngoài mới thừa nhận!”
Tống Úc Chi cũng nói: “Sư muội nói không sai, những gì Dương Hạc Ảnh đã làm người thần đều phẫn nộ, con với Phàn sư đệ đều nghe thấy! Còn có Tống Tú Chi, âm mưu mưu hại huynh trưởng bức hại phụ thân này, hắn cũng có phần!”
Tống Tú Chi cau mày nói: “Trước đuổi bên ngoài, sau yên bên trong, chư vị trưởng bối, đừng để Ma giáo xem Bắc Thần chúng ta làm trò cười.”
Nhị Đường bá tổ Tống gia nói: “Tú Chi nói đúng, chả lẽ ngay trước mặt Ma giáo chúng ta trước tự giết lẫn nhau ư.”
Lời vừa ra, người hưởng ứng rất đông.
Thấy phía Bắc Thần người đông thế mạnh, Sa Tổ Quang rốt cục ‘tỉnh’ lại, lớn giọng nói: “Con nhóc tì họ Thái cấu kết với tên Đại ma đầu làm bậy thật không rõ ràng, nhất định là nó trong ứng ngoại hợp với Ma giáo dụ em rể ta nhận tội danh!”
Sa phu nhân cũng nói: “Đúng đó! Con tiểu tiện nhân này lúc trước vì cứu tên Đại ma đầu mà không màng đên cả cha mẹ sư phụ mình, còn tổn thương mấy vị thân trưởng, nói không chừng bọn chúng đã sớm thông đồng bất chính, tiểu tiện nhân không biết xấu hổ còn ở đây ra vẻ giả mù sa mưa đi!”
Nhắc tới chuyện nam nữ, đệ tử Tứ Kỳ Môn Quảng Thiên Môn chung quanh nhao nhao cười rộ, quét ánh nhìn không đứng đắn qua người Thái Chiêu, từ ngữ không sạch sẽ cho lắm.
Thái Chiêu đỏ mặt, tức gần chết, nói cho cùng tuổi cô vẫn còn nhỏ, không làm được chuyện hoàn toàn thản nhiên đối mặt với lời đàm tiếu.
Mộ Thanh Yến lúc đầu cười thảnh thơi đứng một bên nhìn đám người Bắc Thần ầm ĩ, đến lúc này sắc mắt u tối, phất tay áo dài xông thẳng đến anh em Sa thị. Trong chớp lóe, Dương Hạc Ảnh cách gần nhất, ây da một tiếng nhà tới, bị Mộ Thanh Yến hư không một chưởng vỗ cái bốp ngay ngực, khó chịu phun một ngụm máu.
Sa phu nhân bị gió tay áo xách lên, lúc bay lên không như bị đao kiếm cắt trên người, đập mạnh vào tường rơi xuống đất, cả người đứt từng khúc, miệng còn phun một cục máu, ả mở bàn tay nhìn, là ba bốn cái răng. Ả đang định khóc lớn, chợt thấy mặt đau đớn mãnh liệt, duỗi tay mò mẫm, lập tức thê lương hét rầm — “Mặt của ta mặt của ta a a a…”
Gò má ả đã bị xé sống một mảng da, trên mặt chỉ còn máu thịt be bét.
Sa phu nhân kêu thảm chưa xong, Sa Tổ Quang cũng rống như trâu điên.
Mặt gã cắm xuống đất, bị Mộ Thanh Yến giẫm một cước giữa lưng, không thể động đậy. Lúc này đám Thích Vân Kha đang bị thu tầm mắt vào Sa phu nhân đang bị quẳng lên tường, Mộ Thanh Yến trôi chảy chụp cánh tay phải Sa Tổ Quang, dùng sức kéo ra một cái, cả da lẫn xương kéo rớt luôn cánh tay phải!
“A a a a a a…” Sa Tổ Quang điên cuồng kêu to trong đau đớn.
Đám Thích Vân Kha đang định nhào tới, Du Quan Nguyệt đã giơ Dương Thiên Tứ lên thật cao, Thượng Quan Hạo Nam cao giọng: “Có gan các người cứ lên, xem ông đây có quăng chết cái ngữ lộn kiếp con này không!”
Thủ đoạn hung tàn bá đạo thế, ai mà dám không tin, đám người đành dừng bước.
Mộ Thanh Yến tùy ý ném cánh tay Sa Tổ Quang đi, vạch một vệt máu tanh trên bức tường trắng, “Lời hai anh em này vừa nói, ta không muốn nghe thấy. Chẳng những bây giờ không muốn nghe thấy, sau này cũng không muốn nghe thấy. Tên nào không tin, cứ việc thử một lần.”
Giọng điệu sắc mặt hắn đều hờ hững, cộng thêm tướng mạo tuấn tú như ngọc đẹp không tì vết, vốn khiến người vừa gặp lập tức có cảm tình, nhưng giờ đây máu me đầy đất, tiếng kêu thảm còn ở bên tai, đám người nhìn Mộ Thanh Yến chẳng khá hơn yêu ma quỷ quái ăn tim gan người là bao, ai dám liều mạng can đảm đi ‘thử một lần’ chứ, chỉ thoáng chốc trong phòng yên ắng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Sắc mặt Thích Vân Kha Chu Trí Trăn hết sức khó coi, họ cũng không muốn Thái Chiêu bị người ta đem ra xì xào chòng ghẹo, nhưng ngay lập tức ra tay ngăn lại những lời lẽ ô uế cho Thái Chiêu lại là tên Đại ma đầu này
Tiếng kêu thảm của anh em họ Sa yếu ớt dần, hẳn là chấn kinh quá độ cộng thêm mất máu quá nhiều, dẫn đến dần mất sức, nhưng cái tên Đại ma đầu đang ưỡn thân đứng đó, chẳng ai dám lên cứu hai anh em nọ.
Lúc này Pháp Không Đại sư thở dài một tiếng, bước lên trước nói: “A Di Đà Phật, Phật gia cũng có nói đến miệng lưỡi tạo nghiệp, hai vị thí chủ Sa thị ăn nói không thích đáng, Mộ Giáo chủ đã trừng phạt xong, xin phép để chúng ta trị thương cầm máu cho hai người họ.”
Mộ Thanh Yến ngẫm nghĩ, lắc đầu ra sau, Thượng Quan Hạo Nam hiểu ý, đá một cước đưa anh em Sa thị bay cao, Dương Hạc Ảnh lập tức xông lên bắt được ái thiếp, một đệ tử Tứ Kỳ Môn khác đón lấy Sa Tổ Quang.
Pháp Không Đại sư lại tụng một tiếng Phật hiệu: “Nếu Mộ Giáo chủ đã đạt được như ý nguyện, hay là rời đi trước, để Bắc Thần Lục phái tự xử lý chuyện nội bộ, ngài thấy thế nào?”
Mộ Thanh Yến đưa mắt nhìn vị sư già bằng ánh nhìn lạnh lùng sâu thẳm.
Pháp Không Đại sư ngó sang Thái Chiêu, thở dài: “Quý giáo và Bắc Thần Lục phái tranh chấp hai trăm năm, ân oán gút mắc đã khó tính toán. Cho dù hôm nay Mộ Giáo chủ nói gì, làm gì, cũng là vô nghĩa. Mộ Giáo chủ, nên đi thì đi đi thôi.”
Dương Hạc Ảnh nhìn mặt ái thiếp máu thịt be bét, cả giận nói: “Hôm nay Chưởng môn ba phái Bắc Thần đều ở đây, lại để tên ma đầu kia tuỳ tiện rời đi, ắt không phải khiến người trong thiên hạ chế nhạo ư?!”
Du Quan Nguyệt lập tức nâng Dương Thiên Tứ cao hơn, “Dương Chưởng môn, trước khi nói chuyện hãy xem trong tay ta là thứ gì.”
“Mau thả con trai ta!” Dương Hạc Ảnh giận dữ hét.
“Ôi ta sợ thật đấy.”
Tống Tú Chi cao giọng: “Người đâu, dẫn cung cài tên, cùng bắt tên ma đầu kia lại!”
Mộ Thanh Yến tiến lên một bước, thản nhiên nói: “Được, ai tới trước.”
Ánh mắt hắn lạnh như băng quét qua đối phương, đám người như thấy lạnh thấu xương, trố mắt nhìn nhau, chần chừ không dám lên trước, tay Giáo chủ Ma giáo đẹp trai trẻ tuổi này uy thế ngút trời, thủ đoạn hung hãn bạo tàn, không ai dám đáp lời.
Thích Vân Kha Chu Trí Trăn liếc nhau, Chu Trí Trăn nhỏ giọng: “Trước mắt xử lý chuyện Quảng Thiên Môn đã, để ma đầu kia đi.” Hai người họ đều biết, nếu thật sự muốn dùng cứng đối cứng bắt Mộ Thanh Yến, tất nhiên sẽ bị thương đến đông đảo người vô tội.
Thích Vân Kha gật đầu, lập tức lên tiếng: “Pháp Không Đại sư nói đúng lắm, Bắc Thần có chuyện nội bộ phải xử lý, mong Mộ Giáo chủ tạo điều kiện thuận lợi.”
Mộ Thanh Yến cụp mi dài, trên đất kéo ra một chiếc bóng mảnh khảnh xinh đẹp thật dài. Cô gái cúi đầu, im lặng. Giữa hai người chỉ cách có mấy chục bước, lại như cách vạn sông nghìn núi.
“Vậy, núi cao sông dài, xin từ biệt.” Mộ Thanh Yến ngẩng đầu, không nhìn lại bất kỳ kẻ nào, một cơn gió mạnh thổi lên, dưới chân hắn như đạp mây cỡi gió lao vụt rời đi.
Du Quan Nguyệt ném đứa nhỏ vào chỗ trống, cùng Thượng Quan Hạo Nam cười dài một tràng vọt lên bay vút đi.
Ba vệt bóng người nhanh chóng biến mất trong gió tuyết chậm rãi giữa màn đêm.
Thích Vân Kha hít một hơi dài, trầm giọng nói: “Dương Hạc Ảnh, bây giờ không có kẻ ngoài, cái chết của cả nhà Hoàng Lão anh hùng ông nói thế nào?”
“Nói cái gì mà nói, vừa rồi ta đã nói chỉ là hư hư thực thực nói dối gạt tên ma đầu kia!” Dương Hạc Ảnh khí thế hùng hổ.
Trác phu nhân rưng rưng nước mắt bên cạnh giải thích: “Thích Chưởng môn ngài phải tin lão gia nhà ta, dáng vẻ hung ác bá đạo tên ma đầu kia mọi người đều thấy đấy, lão gia vì gia quyến không thể qua loa mấy câu. Lan nhi con nói đi, có phải vậy không?”
Dương Tiểu Lan mất hết hồn vía, đứng trơ như khúc gỗ ngây ngẩn không thốt ra lời.
Chu Trí Trăn ngập ngừng: “Có lẽ thật sự Dương chưởng môn bị uy hiếp mới bất đắc dĩ thôi.”
Tống Úc Chi không thể nhịn được nữa, lớn tiếng: “Dương Chưởng môn đây là vu hết tội danh lên huynh trưởng ta sao?!”
Dương Hạc Ảnh hừ lạnh: “Cái này nên đi hỏi Tống Tú Chi, cậu ta đã nói rõ, luyện chế thi khôi nô và giết người diệt khẩu đều chính là Tống Mậu Chi!”
Tống Tú Chi nói: “Nhưng ta chưa từng nói đó là việc làm của Mậu Chi.”
Dương Hạc Ảnh giật mình: “Ngươi, ngươi rõ ràng đã nói…”
Tống Tú Chi cười khẩy: “Hai tên tặc tử Ma giáo Mậu Chi bắt được kia đúng là đã tự xưng là bộ hạ của Nhiếp Cát, còn nói muốn giúp Mậu Chi luyện chế thi khôi nô. Còn hai người đó là thật hay giả, hay là người bên ngoài phái tới, ta không biết.”
“Mậu Chi nói cậu ấy đã tìm được một chỗ núi rừng kín đáo cây cối xanh tốt, đồng thời lần đó lãnh rất nhiều thuế ruộng, nói muốn vun trồng thân tín của mình ở bên ngoài. Còn chỗ núi rừng đó rốt cuộc có phải núi Thất Mộc không, ta không biết.”
“Đêm ấy, Mậu Chi cả người đầy vết máu quay về, nói người mình vất vả lôi kéo giúp đỡ đều bị một đám hắc y nhân không rõ lai lịch gi ết chết — nhỡ lời cậu ấy nói là sự thật thì sao.”
Đám người nghe trợn mắt hốc mồm.
Trên khuôn mặt thanh tú của Tống Tú Chi nở một nụ cười mỉm kỳ lạ, “Ta chỉ nói ta nhìn thấy nghe thấy, chứ không dám suy đoán lung tung chuyện khác — từ đó mà đoán Mậu Chi chính là hung thủ, là chú Dương đây, không liên quan gì đến ta.”
Dương Hạc Ảnh nhảy cao ba trượng, cả giận nói: “Hay cho Tống Tú Chi, ngươi phủi sạch sẽ lắm, nếu không phải ngươi muốn làm Chưởng môn, ta cần gì hao tổn tâm huyết thế?!”
Tống Tú Chi thản nhiên nói: “Ta là con cháu chi chính của nhà họ Tống, chỉ cần có thể hiếu thuận chư vị trưởng bối, phát dương quang đại bổn môn, vốn đã có tư cách trở thành Chưởng môn, cần gì chú Dương ‘hao tổn tâm huyết’?”
Lần này đến Dương Hạc Ảnh cũng phản bác không nổi, ‘Ngươi ngươi’ nửa ngày trời, tức giận trương tím cả mặt.
Đám người có mặt đều nghĩ, còn không phải Dương Hạc Ảnh ông muốn con rể mình kế vị, mới trên nhảy dưới tránh vậy, chứ nếu không ông nào có lòng tốt đó.
Chu Trí Trăn trầm tư nói: “Nói vậy, hung thủ sát hại cả nhà Hoàng Lão anh hùng rốt cuộc có phải Mậu Chi không, cũng không thể kết luận.”
“Nhưng huynh trưởng con đã chết, cha cũng bị trọng thương!” Tống Úc Chi đầy bi phẫn.
Tống Tú Chi than nhẹ: “Ta cũng không ngờ Sa công tử sẽ cùng Mậu Chi đồng quy về tận, hầy, có lẽ hắn nghĩ cả nhà Hoàng lão anh hùng ông ngoại hắn chết thảm, mẹ tưởng nhớ quá độ qua đời, mới xúc động phẫn nộ muốn lấy mạng đền mạng đây.”
Dương Tiểu Lan trừng mắt, lẩm bẩm: “Sa công tử gì chứ, Hoàng thị phu nhân dì của ta vốn không có con trai, hơn nữa mười năm trước dì của ta đã qua đời, dùng mạng đền mạng gì chứ, xúc động phẫn nộ gì chứ…”
Thái Chiêu kinh ngạc kêu lên, thảo nào đêm qua Mộ Thanh Yến nói Hoàng phu nhân đã bệnh chết nhiều năm trước cô cứ mơ hồ cảm thấy không đúng, lại chẳng nghĩ ra ngọn ngành. Cô lớn tiếng nói: “Đúng đúng đúng, đêm hôm ấy, tên Sa Điền ấy luôn mồm mẹ hắn vì người nhà chết thảm, vừa mới bệnh chết — vậy toàn bộ đều là giả?!”
Đệ tử Quảng Thiên Môn bốn phía lập tức xôn xao, người nghe thấy Sa Điền bi phẫn lên án đêm hôm ấy không phải ít, giờ nhao nhao nghi ngờ nhìn sang đệ tử Tứ Kỳ Môn bên cạnh.
Phàn Hưng Gia nghi ngờ nói: “Vậy Sa Điền đó rốt cuộc là ai?”
“Sa Điền là tử sĩ được người ta nuôi dưỡng.” Tống Úc Chi nhắm mắt, tình hình đêm hôm trước hiện ra trước mắt — trong tích tắc sinh tử, Tống Mậu Chi vận toàn bộ công lực, song chưởng như đao, cắm sâu vào trong bụng Sa Điền như muốn móc nát tỳ phổi tim gan hắn, nhưng tên thiếu niên tráng kiện đã nén đau đớn mãnh liệt dính cứng lấy Tống Mậu Chi.
“Ta phải nghĩ ra sớm hơn chứ!” Tống Úc Chi oán hận thở dài, “Người đó võ nghệ không cao, bộ pháp vụng về, song lực tay lại vô cùng lớn, còn có thể chịu đựng đau đớn vô cùng — nếu không phải trải qua huấn luyện đặc thù thì sao có thể, ta phải nghĩ ra sớm hơn chứ!”
Y trợn trừng đôi mắt đẹp, oán hận nhìn Dương Hạc Ảnh: “Ông đã phái tử sĩ tới giết anh trai ta!”
Dương Hạc Ảnh giờ đâm lao phải theo lao, đành nhắm mắt nói: “Tống Mậu Chi sát hại cả nhà Hoàng Lão anh hùng, ta muốn báo thù cho nhà họ Hoàng thì sao hả?!”
Thích Vân Kha không vui nói: “Tống Mậu Chi có phải hung thủ không còn chưa kết luận, sao ông có thể tùy ý sát hại đệ tử các phái huynh đệ chứ?!”
Tống Úc Chi đau buồn trong lòng, “Lão ta muốn che giấu mình mới là tên đầu sỏ, mới đổ hết lên đầu huynh trưởng con!”
Giờ phút này y vô cùng hận Dương Hạc Ảnh, không hề nghi ngờ lời Mộ Thanh Yến đêm qua, lớn tiếng, “Sau khi Hoàng Lão anh hùng thoái ẩn đã không còn lui tới với người trong giang hồ, vốn không ai biết tăm tích ông ấy, sao anh trai ta biết được chứ?! Chỉ có ông, Dương lão thất phu, chỉ có ông có thể biết, bởi vì…”
“Bởi vì ông ngoại nhớ thương mẹ con ta, lo bọn ta sống không tốt, thường xuyên gửi đồ đến…” Dương Tiểu Lan hồn bay phách lạc, nước mắt giàn giụa, “Nên cha mới biết núi Thất Mộc!”
“Nghiệt súc ngươi còn dám nói bậy!”
Dương Hạc Ảnh rút kiếm định chém con gái, Dương Tiểu Lan nhanh nhẹn lách mình né.
Trác phu nhân nhào lên trước ôm lấy cánh tay cầm kiếm của Dương Hạc Ảnh, luôn miệng xin chồng đừng nổi giận, Dương Hạc Ảnh giận dữ dùng sức hất ra, Trác phu nhân đụng đầu vào tường, đầu đầy máu tươi.
“Mẹ!” Dương Tiểu Lan kêu thảm chạy lên ôm lấy mẹ.
Dương Hạc Ảnh còn muốn chém tiếp, người bên ngoài nhìn không nổi, Chu Trí Trăn ‘gượm đã’, Thích Vân Kha từ từ đẩy ra song chưởng, gió lộng trong tay áo,khí kình hùng hậu hòa hợp đánh rơi bảo kiếm trong tay Dương Hạc Ảnh.
“Các ông muốn làm gì!” Dương Hạc Ảnh giận dữ, “Xem như ta biết nhà họ Hoàng ẩn cư ở núi Thất Mộc đi, thì tại sao ta cứ phải luyện chế thi khôi nô ở núi Thất Mộc cơ chứ?”
Thích Vân Kha cả giận: “Dương Hạc Ảnh ngươi còn giả hành giả tỏi gì nữa! Tình cảnh luyện chế thi khôi nô năm ấy chúng ta đều đã thấy, chẳng những gây động tĩnh lớn mà còn cần nguồn nước, củi, và người sống liên tu bất tuyệt. Nếu không thì ngươi nghĩ năm ấy mấy người Vũ Nguyên Anh làm thế nà phát hiện trên núi Đỉnh Lô có luyện thi khôi nô?” — cho nên Vũ Nguyên Anh mới dẫn quần hùng lên núi trừ hại, chỉ là không ngờ ấy lại là Dao Quang Trưởng lão.
Chu Trí Trăn cũng nói: “Huống hồ người dùng để luyện chế thi khôi nô có tu vi là tốt nhất, luyện từ dân lành không có căn cơ thì uy lực cũng không lớn. Núi Thất Mộc là một nơi tuyệt hảo — không ai biết tới, có nước có rừng, còn có một đám người trong võ lâm thoái ẩn. Dù tay chân họ có tàn phế song tu vi vẫn còn, dưới núi lại có dân làng có thể cung ứng, một khi bị tiết lộ phong thanh, chỉ cần giết sạch cả làng liền được!”
Dương Hạc Ảnh cười lạnh: “Được được được, đêm nay các ngươi đã quyết ý đổ vấy tội lớn này lên ta, giờ Thích Đại Tông chủ muốn giết già trẻ cả nhà ta chăng?! Dù gì cũng không có chứng cứ, chỉ là nói suông, ta nhất quyết định không thể nhận tội!”
Thích Vân Kha mặt đầy sương lạnh: “Gia có gia pháp, môn có môn quy, nếu Bắc Thần Lục phái có kẻ phạm vào đại tội điên cuồng bực này, ta nhất quyết không tha thứ! Dương Hạc Ảnh đêm nay ngươi có thể đi, ta sẽ đích thân lên núi Thất Mộc điều tra Lưới trời tuy thưa, chiến trận lớn như luyện chế thi khôi nô lớn ta nghĩ ngươi cũng chẳng dọn dẹp hết mọi vết tích đâu. Đến chừng đó, ta triệu tập quần hùng thiên hạ lại tranh luận cùng ngươi!”
Dương Hạc Ảnh hắc hắc cười lạnh, “Được, chúng ta đi!” Lão ôm đứa con trai độc nhất Dương Thiên Tứ đang gào khóc, lệnh đệ tử dưới môn đưa anh em Sa thị bị thương, một đám người nói đi là đi.
Dương Tiểu Lan nhìn theo bóng lưng Dương Hạc Ảnh rời đi, lẻ loi ôm Trác phu nhân hôn mê.
Tống Tú Chi nhẹ than, lấy một đôi vòng như ý phỉ thúy xanh bóng từ trong ngực ra, nâng bằng hai tay: “Dương cô nương thứ lỗi, lệnh tôn mưu hại sát hại Nhị đệ Mậu Chi nhà ta, đại thù trước mặt, e rằng hai ta không thể kết duyên. Phần văn lễ đã định này…”
Dương Tiểu Lan quay lại, ánh mắt vô hồn như không nhìn thấy Tống Tú Chi.
Tống Tú Chi còn muốn nói tiếp, chợt thấy một trận kình phong đánh tới, đôi vòng phỉ thuý trên tay đã không còn thấy, thêm vào đó là một viên ngọc bạch đeo hông, chính là tín vật đính hôn lúc trước Tống Thời Tuấn gửi cho Dương Hạc Ảnh.
Dương Tiểu Lan im lặng, cúi đầu cõng Trác phu nhân đi một hướng khác với hướng Dương Hạc Ảnh rời đi, trước khi đi hình như khẽ giậm chân. Người đi bóng ảnh mịt mờ, gió đêm phớt qua, thổi bay một lớp xanh lục ánh dưới đất. Đám người khó hiểu nhìn lại, mới phát hiện thì ra Dương Tiểu Lan vừa giẫm chiếc vòng phỉ thúy thành bột mịn. Thái Chiêu thầm kêu một tiếng sảng khoái, cực kỳ cảm thấy Dương Tiểu Lan rất đáng.
“Hầy, hành vi Dương chưởng môn không nghiêm cẩn, trái lại Dương cô nương thật là một cô gái cứng cỏi.” Tống Tú Chi khẽ thở dài.
Nhìn dáng vẻ dối trá đầy tiếc hận mà Thái Chiêu sùng máu, Tống Úc Chi bước lên một bước, cả giận: “Dương Hạc Ảnh không tốt, vậy còn ngươi? Là ngươi làm chứng xác nhận Nhị ca* trước mặt mọi người, mới để Dương Hạc Ảnh có cơ hội hại chết anh ấy!”
(*) nguyên văn còn nhầm là đại ca: Tú Chi là đại ca con của hầu gái còn MC UC thì con vợ cả, mà TC hãm hại MC nên từ đoạn sau mình ko để gọi anh/huynh. Mà vì Mậu Chi bản tính ngang tàng mình cũng ko để hắn ta xưng hô kính trọng với TC.
Tống Tú Chi đầy bi thương: “Lúc ấy ta bị trọng thương, tưởng rằng Mậu Chi phái người ra tay, trong lòng vừa đau đớn vừa tức giận, mới nói ra sự thực cho mọi người. Sớm biết thế này, ta thà rằng giấu hết thảy, không lộ một chữ.”
Nói rất hay, luôn miệng nói hắn không nên nói thật ra, thật ra vẫn ám chỉ Tống Mậu Chi làm việc không đúng.
Không ít đệ tử Quảng Thiên Môn xung quanh la ầm rằng Tống Tú Chi chỉ là nói sự thật, trừ nhanh mồm một chút thì có sai chỗ nào, Tống Úc Chi trong phút chốc không phản bác được.
Thái Chiêu đứng cạnh Tống Úc Chi, cao giọng: “Trong một ngày dòng chính của Tống gia tử thương vô số — Chưởng môn đương nhiệm, Chưởng môn kế nhiệm chết thảm, thủ toạ Thánh Đường Bàng Lục thúc đã chết, Chưởng môn vốn tiếp quản kế vị chưởng môn Tam Thúc tổ cũng bị thương nặng không trị khỏi, nhà họ Dương Tứ Kỳ Môn đã giẫm một chân vào vũng bùn, Tú Chi công tử chả lẽ muốn nói mình sạch sẽ, hoàn toàn vô tội ư?”
Tống Tú Chi nhíu mày, “Ta chỉ nói những gì mình nhìn thấy nghe thấy, không thêm bớt một chuyện, cũng không nghĩ đã làm người hiểu lầm Nhị đệ Mậu Chi, nhưng ta tuyệt đối không có ý hãm hại Nhị đệ.”
Thái Chiêu cười lạnh: “Ông nói không có là không có à, đã vậy, ngày mai ta đi tìm một hai trăm người viết tiểu thuyết, đem chuyện xảy ra ở Quảng Thiên Môn mấy hôm nay kể khắp trời nam biển bắc, để anh hùng thiên hạ và tiểu dân phố chợ đều biết đến Tống Tú Chi công tử trong sạch không nhiễm trần thế của chúng ta!”
Tống Tú Chi cuối cùng cũng đổi sắc mặt, quay nhìn Thích Vân Kha: “Thích Tông chủ, rõ ràng là Dương chưởng môn có ý đồ xấu mưu hại Nhị đệ, bây giờ Thái cô nương hùng hổ dọa người thế này, lẽ nào muốn chụp ta tội danh âm mưu hãm hại giết đệ bức cha lên đầu cháu? Phải chăng Thích Tông chủ định lấy danh nghĩa đứng đầu sáu tông đến trị tội cháu!”
Thái Chiêu ngăn trước mặt hắn, “Ông không cần kể lể uất ức lấy lui làm tiến kiểu đấy! Dương Hạc Ảnh vô duyên vô cớ hãm hại Tống Mậu Chi làm gì, lão ta họ Dương có thể làm Chưởng môn Quảng Thiên Môn sao? Còn không phải là vì chàng rể quý này sao! Thôi, cũng không nói sang chuyện khác…”
Cô chợt lên giọng, “Tóm lại Tống Tú Chi muốn làm Chưởng môn Quảng Thiên Môn, ta tuyệt đối không đồng ý!”
Tống Tú Chi ở sau lưng nổi đoá, bước lên mắng: “Ngươi lớn bao nhiêu mà đến phiên ngươi đồng ý!”
Thái Chiêu chống nạnh mắng lại: “Ta cũng không tính là lớn mấy, nhưng ta vẫn không đồng ý!”
— nếu không phải đang giương cung bạt kiếm trước mắt, Phàn Hưng Gia núp đằng sau suýt bật cười.
“Chiêu Chiêu, không được ăn nói bừa bãi.” Chu Trí Trăn nín cười khẽ quát, “Mọi chuyện luận việc không luận tâm, có câu tình ngay lý gian, chư vị trưởng bối Quảng Thiên Môn không phải không biết.”
Cho dù Tống Tú Chi biện bạch thế nào, đến cùng thì cũng vì hắn làm chứng mới dẫn đến Tống Mậu Chi bỏ mình và Tống Thời Tuấn trọng thương, nếu để hắn kế nhiệm chưởng môn, khó nói.
Câu nói có kim trong bông, quả nhiên đánh ngay giữa chỗ yếu, đám người vây quanh Tống Tú Chi đều nổi giận.
Ngũ phòng Tằng bá tổ phụ bước lên một bước, “Thích Tông chủ minh giám, tuy Lục phái đồng khí liên chi nhưng hai trăm năm qua đều tự giải quyết riêng phần mình. Trừ phi là hành vi phát cuồng thiên lý bất dung, bằng không thị phi ân oán của bổn phái tự có bổn phái xử lý, các phái anh em không nên tự dưng nhúng tay, tránh ủ thành Lục phái bất hòa, để Ma giáo có thể thừa cơ hội — chuyện xưa rõ ràng, ngài đều biết đến.”
Lời vừa dứt, sắc mặt Thích Vân Kha vẫn như thường, “… Ta tất nhiên biết.”
Hai năm gần đây Bắc Thần Lục phái luôn gặp xui rủi, đầu tiên là liên tiếp hai vị chưởng môn Thái Sơ Quán bị vạch trần là tiểu nhân bỉ ổi hơn nữa đã chết thảm, sắp sửa lại xảy ra một cuộc phân tranh lớn xét xử Tứ Kỳ Môn, bây giờ Quảng Thiên Môn tuyệt đối không thể chia rẽ.
Pháp Không Đại sư nhìn thấy toàn bộ hỗn loạn, không kìm được bước lên nói: “Lão nạp đi quá giới hạn, thay các vị thí chủ bàn tính một phen, bây giờ có hai chuyện cần phải làm rõ — chuyện thứ nhất, theo Lạc Anh Cốc dùng bồ câu đưa tin, Tống chưởng môn trọng thương hôn mê, đến nay chưa tỉnh…”
“Không sai.” Người con trưởng Tam Thúc tổ đã mất lớn tiếng nói, “Tình hình này, dù tính mạng chưởng môn không lo song chỉ e không thể tiếp tục thống lĩnh Quảng Thiên Môn.”
Pháp Không Đại sư nói tiếp: “Như vậy, cần phải tạm thời chọn ra một người thay mặt chưởng môn, đây cũng là chuyện thứ hai. Hiện giờ Tống chưởng môn còn lại hai người con trai, Tú Chi thí chủ và Úc Chi thí chủ…”
Người con thứ Tam Thúc tổ đã mất chen lời: “Bàn về lớn nhỏ hay về hiên, cũng nên để Tú Chi làm Chưởng môn đời này. Còn Úc Chi, mười mấy năm qua đều ở Thanh Khuyết Tông, hoàn toàn không rành chuyện lớn chuyện nhỏ của Quảng Thiên Môn, không thích hợp, không thích hợp!”
Thái Chiêu không thể nhịn nữa: “Cháu thấy Tống Tú Chi cũng không thích hợp, thích hợp nhất vẫn là hai ngài. Có câu đại nạn không chết chắc chắn có phúc sau này, lúc trước hai ngài không bị Ngũ Độc chưởng của Trần Thự phế đi, có thể thấy sẽ có phúc phận đằng sau.”
Hai người con Tam thúc tổ đỏ mặt, dù có không trúng Ngũ Độc chưởng thì tư chất tu vi của bọn hắn cũng không tính là đặc biệt xuất chúng.
Chu Trí Trăn mỉm cười, lắc đầu kéo Thái Tiểu Chiêu sang một bên. Ông đưa mắt sang bên cạnh, thản nhiên nói, “Úc Chi, chính cậu nên quyết định.”
Tống Úc Chi chỉnh lại quần áo, đứng trước mặt mọi người cao giọng nói: “Chuyện đã đến nước này, cứ chiếu theo quy củ cũ Quảng Thiên Môn mà làm. Ta nguyện phân tài cao thấp với Đại ca, quyết đứng ra xin được chọn làm kế nhiệm chưởng môn.”
Thái Chiêu ở phía sau nhỏ giọng gọi hàng: “Này, Tam sư huynh, nội thương ngoại thương anh còn chưa tốt đấy.”
Phàn Hưng Gia tiến tới, “Không sao không sao, tu vi Tống Tú Chi cũng không cao.”
Tống Úc Chi không quay lại, sắc mặt bướng bỉnh: “Tránh cho nhà họ Tống cốt nhục tương tàn và Quảng Thiên Môn phân loạn, hãy để ta và Đại ca đánh một trận, kết thúc hết thảy đi.”
Thích Vân Kha thở dài: “Úc Chi, con thật sự nghĩ xong rồi?”
Tống Úc Chi gật đầu.
Tống Tú Chi cũng đồng ý, còn gọi người dâng lên một đôi bảo kiếm, “Úc Chi, đây là cặp Thanh Hồng Bạch Hồng của đệ, đêm đó thất lạc trước cửa Thánh Đường.”
Tống Úc Chi nhận song kiếm, “Đa tạ.” Theo thường lệ cất Thanh Hồng trên lưng, chỉ dùng Bạch Hồng nghênh chiến.
“Mời.” Tống Tú Chi mở trường kiếm, chỉ mũi kiếm lên trời.
Hai anh em bắt đầu trận đấu, trong phút chốc ánh kiếm tung hoành.
Chu Trí Trăn lùi ra sau hai bước, lẳng lặng quan sát —
Tống Úc Chi không hổ là thiên chi kiêu tử ai nấy đều tán thưởng, cho dù rơi vào tình huống bất lợi đều chiêu thức tinh xảo, thân pháp tuấn dật, nhìn thế nào cũng đều hơn xa Chu Ngọc kỳ.
Trước kia thường có người xầm xì rằng Chu Trí Trăn định ra hôn sự cho con trai, là hy vọng Thái Chiêu phò tá con kế vị chưởng môn, đến mẹ lẫn vợ ông cũng cho là như vậy. Chỉ có Chu Trí Trăn rõ, mình thật không có ý đó.
Chiêu Chiêu ngây thơ tản mạn, Ngọc Kỳ không ôm chí lớn, ngay cả hai đứa có thành thân Chu Trí Trăn cũng không có ý định để họ thống lĩnh Bội Quỳnh Sơn trang, chỉ là nghĩ từ bé con mình ôn hoà hiền hậu quan tâm, biết đau lòng người, nhất định có thể hiền lành thương yêu che chở Chiêu Chiêu cả đời.
Đáng tiếc lòng con trai đã có chỗ thuộc về, Chu Trí Trăn cũng không phải là người cha khăng khăng cố ghép uyên, hôn sự Chu Thái đành xem như thôi.
Tống Úc Chi nghiêng trường kiếm, xé rách vạt áo Tống Tú Chi, suýt nữa có thể đâm trúng, đáng tiếc bị Tống Tú Chi kịp thời tránh thoát.
Thái Chiêu a một tiếng, trợn tròn mắt to, Thích Vân Kha ở bên cười kéo cô bé, miệng cứ mãi lải nhải ‘Chiêu Chiêu đứng xa một chút, đừng để kiếm khí quét đến’.
Chu Trí Trăn thu tầm mắt.
— ông và Thích Vân Kha đều muốn điều tốt nhất cho Chiêu Chiêu, nhưng họ lại bất đồng ý kiến.
Bản thân Chiêu Chiêu không hề có chí hướng cao xa, Thích Vân Kha lại muốn để con bé lấy một thiếu hiệp xuất chúng nhất thiên hạ, hưởng nhân gian phú quý, được vạn chúng kính ngưỡng. Nhưng Chu Trí Trăn thì không cảm thấy võ lâm chí tôn có gì tốt, chỉ cần hai vợ chồng ý hợp tâm đầu, cuộc đời này năm tháng dài đăng đẳng, nương tựa nhau trong lúc hoạn nạn chưa chắc là chuyện không may mắn.
Đôi lúc ông không khỏi suy tư, nếu Mộ Thanh Yến không phải Giáo chủ Ma giáo thì tốt rồi, lúc Chiêu Chiêu nhìn thằng bé, ánh mắt sóng sánh chói sáng, hứng thú đến động lòng… Tựa như, ánh mắt Thái Bình Thù ở tuổi mười ba nhìn lấy mình ở ven hồ Bội Quỳnh Sơn trang vậy.
Hai thanh trường kiếm tấn công trên không trung phát ra âm vang mãnh liệt, Tống Úc Chi chưa lành vết thương cũ, sức lực hơi thở không tốt, Tống Tú Chi rốt cuộc đã chờ đến cơ hội phản công, thoáng chốc thế kiếm sắc bén tàn nhẫn, ánh kiếm như lưới.
Chu Trí Trăn nhíu mày.
Ông biết Thích Vân Kha vẫn muốn tác hợp Chiêu Chiêu với Tống Úc Chi, nhưng theo ông thấy, trước đây Tống Úc Chi quá thuận buồm xuôi gió, tâm cao khí ngạo, trước mắt không một hạt bụi, còn không biết đối mặt nghịch cảnh và suy sụp tinh thần bằng con mình. Ít ra Chu Ngọc Kỳ còn tự mình hiểu ra, đã không làm được Chưởng môn, thì sớm nghĩ tới chuyện mai này đọc sách thưởng họa, chăm chút chuyện mua bán và ruộng đất, đóng cửa lại sống qua ngày.
Nếu Tống Úc Chi tỉnh táo thông minh, thì phải biết đêm nay tuyệt đối không thích hợp quyết đấu với Tống Tú Chi.
Tam Thúc tổ nhà họ Tống và Tống Thời Tuấn lưỡng bại câu thương, một bị thương nặng không trị nổi, một thì hôn mê bất tỉnh, hiềm khích giữa hai nhánh đã sâu.
Còn Tống Mậu Chi, tuy nói là tử sĩ nhà họ Sa ra tay, nhưng căn nguyên lại là do miệng lưỡi mọi người Tống gia nhất trí chỉ trích chèn ép, mới tạo cơ hội cho người thừa dịp. Nếu Tống Thời Tuấn phục hồi như cũ, hoặc là Tống Úc Chi kế vị, tất nhiên đám bô lão Tống gia nhúng tay vào cái chết của Tống Mậu Chi và đám đệ tử cùng xem sẽ tương lai bị thanh toán, xem như đêm nay Tống Úc Chi thắng cũng sẽ bị kịch liệt phản đối.
Thượng sách chính là tạm thời nhượng bộ, sau đó từ từ mưu toan.
Huống hồ, với diễn xuất thận trọng từng bước giọt nước không lọt của Tống Tú Chi, đêm nay dám ngang nhiên ứng chiến chắc chắn đã có chuẩn bị toàn diện.
“Quao…!” Trên sân tiếng kêu như sấm, khí thế bừng bừng.
Tống Tú Chi chĩa mũi kiếm chỉ vào Tống Úc Chi ngã nhào trên đất đồng thời máu chảy ồ ạt nơi vai.
Thái Chiêu đập mạnh Phàn Hưng Gia một phát: “Không phải anh nói tu vi Tống Tú Chi cũng thường sao? Rõ ràng là ngang ngửa Đinh sư huynh!”
Phàn Hưng Gia ôm bả vai: “Ta chỉ là phỏng đoán, phỏng đoán thôi à!”
“Thầy bói coi quẻ không được cũng sẽ bị đạp đổ quầy đó!”
Hai người vừa lườm nhau vừa chạy vội vào trong hiện trường, một trái một phải đỡ Tống Úc Chi.
Phàn Hưng Gia vẫn không hiểu: “Nếu công phu hắn tốt vậy thì cần gì bắn ám tiêu cạn thế!”
“A, tôi hiểu ra rồi.” Thái Chiêu bừng tỉnh, “Hắn không hề không muốn mạng Tam sư huynh, hắn chỉ muốn ở trước mắt bao người đánh bại Tam sư huynh!”
— cho dù là đêm đó Tống Úc Chi bị trúng ám tiêu, hay là hôm nay tự mình tới cửa khiêu chiến, ngoại thương, nội thương, gia biến, cộng thêm mấy ngày mỏi mệt, lại thêm Tống Tú Chi cố ý yếu thế, đều tránh không được kết quả cuối cùng này.
Thái Chiêu bội phục vị Tú Chi công tử chưa từng hiển sơn lộ thủy này, trong số những người cô biết trong cuộc đời, chỉ có Mộ Thanh Yến mới có thể tranh cao thấp với hắn ta ở phương diện tâm cơ sâu nặng.
“Tam đệ, đa tạ.” Tống Tú Chi tỏ khí độ thanh tao lịch sự thu kiếm vào vỏ.
Tống Úc Chi đầy ảm đạm: “Là ta tài nghệ không bằng người.” Hắn quay lại, “Sư phụ, chúng ta đi thôi.”
“Đừng nản chí ủ rũ.” Thích Vân Kha vỗ vỗ vai y, “Hôm nay thua trận, sẽ trở thành bậc thềm cho ngày mai con tinh tiến.”
Trấn an đệ tử yêu xong, ông chắp tay bảo đám người Quảng Thiên Môn, “Hôm nay từ biệt, mai này chủ trì võ lâm chính đạo, mong chư quân tự giải quyết cho tốt.”
Tống Tú Chi dĩ nhiên dạ dạ xưng phải, còn xin bọn Thích Vân Kha chờ trời sáng hãy xuống núi, sau khi bị từ chối nhã nhặn không dài dòng nữa.
Trên đường xuống núi, Tống Úc Chi chợt nói: “Chiêu Chiêu, ta muốn mau mau phục hồi như cũ, trừ khử hết U Minh hàn khí.” Vừa nói, ánh mắt y như lấp lòe tóe lửa, như tia lửa vàng rèn bảo kiếm.
Thái Chiêu, “… Chúng ta đi thẳng về Lạc Anh Cốc, tìm Tử Ngọc Kim Quỳ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.