Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 88: Mộng Cảnh Ban Đêm






Ban đêm, Hoàng Hạc Lâu càng thêm quạnh quẽ hơn so với Nguyên Tư Trăn thấy ban ngày, liền một người giữ cửa cũng không có, đèn lồng treo trên mái cong không có một chiếc nào được thắp sáng, tất cả đều đang phiêu động theo cơn gió trên mặt sông gió.
Cái cơn gió sông này dường như lớn hơn nhiều hơn so với ban ngày.
Nguyên Tư Trăn thu ánh mắt lại khỏi mặt sông chưa từng thái bình, tiếp tục đi theo phía sau hồn phách của Triệu Nương Tử.
Nhưng sắp đến trước Hoàng Hạc Lâu, không chờ Nguyên Tư Trăn cùng Hoa Lân kịp phản ứng, hồn phách Triệu Nương Tử bỗng nhiên liền tiêu tán không còn.
"Lại chạy rồi?" Nguyên Tư Trăn nhíu mày đi đến chỗ nàng ta biến mất địa, tụ khí ngưng thần, cũng rốt cuộc không cảm giác được Âm Sát khí, "Còn chạy xa nữa."
Quạt xếp của Hoa Lân đã cầm trong tay, nàng ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hoàng Hạc Lâu vẫn im lặng đứng vững trong một mảnh đen kịt, chỉ cảm thấy trong lòng trào lên một loại cảm giác áp bách nói không nên lời.
"Lăng Tiêu hẳn từng đi qua chỗ này." Nguyên Tư Trăn đưa tay nắm lấy nắm cửa tầng một, không ngờ nhẹ nhàng đẩy một cái, liền đẩy được cửa ra, "Trên lầu cao nhất có thể nhìn thấy toàn cảnh thành Võ Xương, hắn có lẽ theo thiên tượng quái dị mà đến, chắc chắn đã nhìn qua tinh tượng, phong thuỷ của nơi đây."
Hai người vừa đi vào trong lầu, chưa kịp đạp lên thang lầu, một cơn âm phong bỗng nhiên từ lòng bàn chân nổi lên, thổi về hướng mái nhà, sợi tóc bị thổi tốc lên của Nguyên Tư Trăn còn chưa kịp rơi xuống, âm phong đã biến mất ở trong lầu, phảng phất như chưa bao giờ thổi đến.
Nhìn thang lầu xoáy thành vòng tròn đi lên phía trên, Nguyên Tư Trăn chỉ cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Cái Hoàng Hạc Lâu này nàng đã đến ba lần, mà lần nào cũng giống như đi ba chỗ hoàn toàn khác biệt.
Nàng và Hoa Lân liếc nhau, liền cùng nhau đi lên trên, bậc thang gỗ phát ra tiếng "kẽo kẹt" trong đêm, vì vang lên trong lầu cao một mảnh đen kịt này, lại thêm mấy phần quỷ dị âm trầm.
Nguyên Tư Trăn dẫn theo Hoa Lân nhảy đến mái nhà, chỉ vào thành Võ Xương ở xa xa nói: "Ngươi không cảm thấy bố cục trong cái thành này cực kỳ quái dị sao? Ta đang nghĩ, phải chăng có liên quan đến trận pháp đoạt mệnh kia?."
Hoa Lân híp híp mắt, ngữ khí ngưng trọng nói: "Ý của sư tỷ là, người bày trận dùng cả một tòa thành để bày trận?."

"Ta đoán vậy, nếu không thì ta thật nghĩ không ra vì sao lại bố trí thành dạng này." Nguyên Tư Trăn ngồi xếp bằng, chống cằm suy tư nói: "Thế nhưng mà ta lại nhìn không ra, đây là cái trận pháp gì? Chả nhìn ra được quy tắc nên có của một trận pháp gì cả.
Cho dù là trận pháp đoạt mệnh đi nữa, cũng không nên không có quy tắc gì như thế chứ."
Hoa Lân nhìn chằm chằm nơi xa trong chốc lát, từ trong ngực móc ra giấy bút, chiếu theo bố cục nhìn thấy trước mắt mà vẽ lại, "Ta cũng nhìn không ra."
Nguyên Tư Trăn không khỏi thở dài, mấy ngày nay vừa là cương thi, vừa là trận đoạt mệnh, rồi vừa thêm Lăng Tiêu nữa, nhao nhao rối loạn, nhìn như đều có liên hệ, nhưng lại không tìm thấy cách nào phá cục, chỉ cảm thấy trong đầu là một cục bột nhão mà thôi.
Nàng đưa mắt nhìn giọt máu đầu tâm của Lăng Tiêu trên mặt đèn, nhưng cũng không nhìn ra chút đầu mối nào, không khỏi có chút lo lắng.
"Ngươi cứ vẽ đu, ta đi xuống xem một chút." Nguyên Tư Trăn đợi có chút khó chịu, liền một mình từ mái nhà lộn xuống, bốn phía đều trống rỗng, nàng thực ra lại ước gì lúc này có quỷ quái yêu vật nào đó xuất hiện, chứ đừng yên tĩnh giống bây giờ, không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Vì để cho mình dễ chịu chút, Nguyên Tư Trăn nhóm lửa đèn hoa sen, bắt đầu nhìn tranh chữ treo trên tường, đơn giản đều là chút từ ngữ biểu đạt suy nghĩ trong lòng văn nhân khi lên lầu ngắm cảnh.
Nhưng nàng không nghĩ tới, trong đó có mấy đoạn tuyệt cú kí tên là Sầm Ngọc.
Nguyên Tư Trăn nhớ tới mấy người ban ngày ở đây làm thơ uống rượu, Sầm Ngọc vừa có văn thải nổi bật, lại là thái thú Võ Xương, treo mấy tấm tranh chữ ở chỗ này, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Dù nàng không hiểu ngâm thơ đối câu, nhưng cẩn thậnnghiền ngẫm mấy câu thơ trên tường, cũng thấy văn thải của Sầm Ngọc xác thực xuất chúng, ngắn ngủi vài câu đã làm cho cảnh xuân tươi đẹp sôi nổi hiện ra trên giấy.
Chỉ là khi đọc mấy câu này xong, nàng lại sinh lòng nghi hoặc.
Người ta đều nói thơ chính là biểu hiện rõ ràng nhất tính cách và tâm cảnh của thi nhân, nhưng đọc mấy bài thơ này mà nghĩ, thật có chút khác biệt với con người Sầm Ngọc hiện tại.
Nàng đưa mắt nhìn năm tháng ký ở bên trên, đây đều là thơ của mấy năm trước, chắc hẳn trong mấy năm nay, tâm cảnh của hắn thay đổi rất nhiều.

"Có phát hiện gì không." Hoa Lân vẽ xong, cũng nhảy vào trong lầu.
Nguyên Tư Trăn lắc đầu, hai người đành phải thuận đường cũ đi về thành, trên đường đi ai cũng đều đăm chiêu, lúc tới gần cửa thành, Hoa Lân đột nhiên hỏi một câu: "Sư tỷ ban đêm luôn luôn chạy ra ngoài, Vương Gia có ý kiến gì không?"
"Ý kiến? Không có." Nguyên Tư Trăn không chút suy nghĩ liền nói.
Hoa Lân mỉm cười, "Nếu như không có, sao lại muốn Mạnh Du đi theo dõi ta?"
"Hắn chẳng qua là..." Nguyên Tư Trăn vừa định nói Lý Hoài chẳng qua là cảm thấy Hoa Lân khả nghi, nhưng lại bỗng nhiên ý thức được, Hoa Lân hiện nay là một thái giám, Lý Hoài lại bảo Mạnh Du nhìn chằm chằm đến như vậy, đừng nói là hắn sinh lòng nghi ngờ hai nàng có loại quan hệ đó nha?
Nguyên Tư Trăn bỗng nhiên tỉnh ngộ, nghĩ đến gần đây Lý Hoài động một chút lại tức giận, nhất là sau lần đi Hoàng Hạc Lâu dự tiệc kia, chắc là nhìn thấy nàng cùng đi với Hoa Lân, nên mới sinh ra ngột ngạt lâu như vậy.
"Xong rồi." Trong lòng Nguyên Tư Trăn chợt lạnh lẽo, nhưng còn có chút không thể tin được, lại hỏi Hoa Lân nói: "Nhưng ngươi là thái giám cơ mà!"
Hoa Lân thu hồi nụ cười yếu ớt trên mặt, nghĩ một lúc mới nói: "Thái giám chỉ là không thể làm nam nhân thôi, còn về mặt tình cảm thì không có vấn đề gì, nếu như nam tử biết thê tử của mình cùng thái giám lén lút yêu đương, chỉ sợ đả kích sẽ càng lớn, sẽ cảm thấy bị nhục nhã vô cùng."
"Thật sao?" Nguyên Tư Trăn rùng mình một cái, lấy tính tình của Lý Hoài, bị nhục nhã như vậy, sao có thể bỏ qua?
Hoa Lân gật đầu, không còn cho nàng bất kỳ đường lui nào, "Thật."
"Vậy..." Nguyên Tư Trăn lúng ta lúng túng, nhớ tới mấy ngày nay sau khi Lý Hoài tức giận vẫn hay ngẫu nhiên lộ ra nụ cười nhạt, chỉ cảm thấy mười phần làm người ta sợ hãi, mà nàng còn hoàn toàn không biết, còn cùng hắn cùng giường chung gối, Nguyên Tư Trăn lập tức cảm giác mình chết chắc rồi.
Nàng nhìn quan dịch càng ngày càng gần, chỉ cảm thấy bước chân nặng như rót chì, càng ngày càng nặng nặng.
"Nhưng mà, nói không chừng Vương Gia không phải nam nhân bình thường." Hoa Lân trong mắt lóe lên một tia trêu tức, lầm rầm nói.
Nguyên Tư Trăn cắn răng, nghĩ thầm hắn xác thực không phải nam nhân bình thường, hắn còn ngoan độc hơn nam nhân bình thường nhiều.

Nàng nhìn biểu cảm việc không liên quan đến mình trên mặt Hoa Lân, tức giận nói: "Ngươi đừng có hí hửng, không cẩn thận hắn tìm người xử lý ngươi."
"Ồ? Ta biết rồi, vậy phải trốn xa một chút." Ngữ khí Hoa Lân không hề bị lay động, thân thể bước qua bên cạnh hai bước, kéo giãn khoảng cách cùng Nguyên Tư Trăn.
Nguyên Tư Trăn có chút không biết nói gì, lại bỗng nhiên nghĩ đến tối nay nàng đi ra ngoài quá vội vàng, quên dán phù chú lên thân Lý Hoài, hắn vạn lần đừng tỉnh lại phát hiện nàng biến mất đi nha!
"Ta đi trước đây." Nguyên Tư Trăn nhấc vạt áo lên, chạy nhanh về hướng hậu viện quan dịch, ước gì lập tức rũ sạch quan hệ cùng Hoa Lân.
"Sư tỷ đi thong thả." Hoa Lân ở sau lưng nàng phất phất tay, đợi người chạy xa rồi, mới khẽ nói một câu: "Cũng thú vị."
Nguyên Tư Trăn vừa nóng vội lại có chút kháng cự, lặng lẽ trèo vào trong phòng như tặc, thấy bên trong một mảnh đen kịt, trên giường cũng không có động tĩnh gì, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng đợi nàng cẩn thận từng li từng tí cởi giày lên giường, đang muốn nhấc người nhảy qua người Lý Hoài, chợt nghe giọng nói âm trầm khiến người sợ hãi của Lý Hoài.
"Đi đâu vậy."
Nguyên Tư Trăn lần đầu cảm thấy mình sợ hãi như thế, sợ đến có chút run chân, vẫn giữ nguyên trạng thái nhỏm người vượt qua Lý Hoài không dám động.
"Ta...!đi nhà xí." Trái tim chạy lên cổ họng, nàng vội vàng tìm cái cớ, ngay cả khi đối mặt với đám yêu ma quỷ quái ngoài kia nàng cũng chưa từng khẩn trương như giờ phút này.
Ai ngờ Lý Hoài còn chống giường ngồi dậy, vừa vặn đối diện với đôi mắt nàng, trong mắt giống như là lóe ra ánh sáng lành lạnh, hắn đưa tay kéo lại áo trong xốc xếch của nàng, thấp giọng nói: "Quần áo tuột rồi."
Nguyên Tư Trăn túm lại vạt áo từ trong tay hắn, cực nhanh buộc dây lưng lại, nghĩ thầm, xong rồi, nàng dám mặc quần áo trong đi ra ngoài, chỉ sợ hiểu lầm càng lớn!
"Lần sau khoác thêm y phục hẵng ra ngoài." Lý Hoài không biết vì sao nàng lại bối rối như thế, chỉ nhẹ giọng nói.
"À...!được." Lời này nghe vào tai Nguyên Tư Trăn, lại giống như trong lời nói có hàm ý, luôn cảm thấy Lý Hoài đang cảnh cáo gõ nàng cái gì.
Nhưng Lý Hoài nói xong lời này lại nằm trở về, nhìn nàng hồi lâu, mới trầm trầm nói: "Nàng cứ một mực muốn nằm trên người ta sao?"
"Ta ta không có!" Nguyên Tư Trăn lúc này mới thu lại sải tay đang choàng qua người Lý Hoài, nhanh chóng nằm vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu, tròng mắt không ngừng đi liếc hắn.
Qua một hồi lâu, Lý Hoài cũng không tiếp tục lên tiếng, nhưng Nguyên Tư Trăn nghe tiếng hít thở của hắn không giống như là ngủ, trong lòng nàng xoắn xuýt chốc lát, mới thử dò xét nói: "Vương Gia vừa tỉnh lại sao?"

Lý Hoài gật đầu nhẹ, cũng không đáp lời.
Nguyên Tư Trăn nhẹ nhàng thở ra, vừa tỉnh thì tốt, vừa tỉnh hẳn sẽ không nghi ngờ cái cớ của nàng, "Là do động tác của ta quá lớn, làm phiền đến Vương Gia?"
"Không có." Giọng nói Lý Hoài trong trẻo lạnh lùng vang lên trong đêm lại làm cho Nguyên Tư Trăn nghe ra chút phiền muộn, nàng lo lắng hỏi: "Lại nằm mơ à?"
Nàng thấy Lý Hoài không đáp lời, liền biết mình đoán đúng, lúc này mới ló đầu từ trong chăn ra, một tay nâng cằm lên hỏi: "Nhất định là Vương Gia mấy ngày nay quá mức ưu sầu, ban ngày suy nghĩ nhiều nên đêm nằm mộng, không cần để trong lòng.
"Có lẽ vậy." Lý Hoài vuốt vuốt mi tâm, nói khẽ: "Trên đời này có giấc mộng nào có thể đoán được tương lai không?"
"Đoán được tương lai?" Nguyên Tư Trăn hơi sững sờ, nghĩ nghĩ nói: "Thật sự là có người diễn toán, có thể diễn giải ra từ giấc mộng, chẳng qua những gì trong mộng cũng chỉ là ý tưởng, còn phải tuỳ thuộc vào người đọc ra được nó, cho nên cũng không thể xem như đoán được tương lai."
Nàng cảm thấy vấn đề này của Lý Hoài có chút cổ quái, liền hỏi tiếp: " Vương Gia nằm mộng liên quan tới tương lai sao?"
Giấc mộng đêm nay của Lý Hoài cũng giống như mấy ngày trước, chỉ là lần này Lý Du tính toán giăng bẫy hắn như thế nào, chi tiết ra sao, đều bị hắn thấy rõ rõ ràng ràng.
Ngày mai, Lý Du trên yến tiệc sẽ chuẩn bị rất nhiều rượu ngon, thức ăn ngon, mượn các loại cớ để chuốc say hắn, còn những hậu vệ tuỳ tuỳ hắn mang theo cũng đều bị mê hương làm cho thần chí không rõ.
Trên đường hắn về quan dịch, Lý Du thu xếp mai phục ám sát hắn, còn cố ý làm như là dư nghiệt tiền triều quấy phá.
Giấc mộng này lặp đi lặp lại mấy lần, Lý Hoài luôn là một người tỉnh táo, cũng nghĩ như Nguyên Tư Trăn nói, ở đâu ra lại có loại báo hiệu tỉ mỉ như vậy chứ.
Huống hồ dùng cái biện pháp này ám sát hắn thực sự quá mức ngu xuẩn, Lý Du vốn tâm cơ như vậy, sao có thể dùng biện pháp trăm ngàn chỗ hở này.
Nhưng dù có là như thế, cảnh giác trong lòng hắn cũng không hề buông xuống, yến tiệc ngày mai hắn cũng phải chuẩn bị kỹ càng, bày đủ nhân thủ, đến lúc đó liền xem đến cùng có phải một trận Hồng Môn Yến hay không.
Nghĩ đến đây, Lý Hoài lại liếc mắt nhìn Nguyên Tư Trăn bên cạnh, nghĩ đến những lời nàng hôm qua nói, không khỏi cảm thấy có chút an tâm.
Nguyên Tư Trăn gặp thấy thật lâu không đáp lời, hiện tại chăm chú nhìn mình kỳ quái đến không giải thích được, bởi vì bản thân nàng vốn có chuyện chột dạ, chỉ cảm thấy cái nhìn này của Lý Hoài là có ý riêng, chẳng lẽ hắn mơ thấy tương lai, là nàng cùng thái giám yêu đương vụng trộm sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.