Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 87: Đường Lên Lầu Cao






"Vậy vì sao liền không cho ta đi?" Nguyên Tư Trăn ủy khuất vô cùng trừng mắt liếc hắn một cái, một bộ Chàng chính là chột dạ.
"Ta..." Lý Hoài tuy bị nàng làm cho trở tay không kịp, nhưng vẫn không muốn nói ra lý do chân thực, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra nên giải thích thế nào, hơn nửa ngày mới phun ra một câu, "Nàng đi không ổn."
Nguyên Tư Trăn nghe xong càng hăng hái, vai diễn trong đầu lại càng bùng nổ, "Không ổn? Ta một là thị vệ thiếp thân của Vương Gia, hai là thê tử của Vương Gia, làm gì có chỗ nào có ta không ổn? Chỉ sợ là có hoạt động gì đó không thể để cho ta nhìn thấy, không phải ôn nhu hương thì còn là cái gì?" Nói xong, nàng còn làm bộ nhỏ ra hai giọt mắt.
Trong lòng Lý Hoài càng sốt ruột, liền vội vàng kéo tay nàng, lau nước mắt trên khoé mắt nàng, thở dài nói: "Ta há là người như vậy? Không dẫn nàng đi, tất nhiên là có sắp xếp của ta, nàng chớ có thương tâm."
Lời này của hắn nói cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ chân tay luống cuống mới rồi, Nguyên Tư Trăn có vẻ như nghe lời này vào tai, nàng nhìn ánh mắt ôn nhu lại có chút bướng bỉnh của Lý Hoài, liền thu lại tâm tư trêu đùa hắn.
Nguyên Tư Trăn trầm mặc một hồi, mới nhìn Lý Hoài hỏi: "Vậy là có nguy hiểm?"
Lý Hoài nghiêng người, mỉm cười: "Sau khi đến Võ Xương, có chỗ nào không có nguy hiểm?"
Trong lòng Nguyên Tư Trăn sáng tỏ, chắc hẳn cái nguy hiểm này chính là Lý Du, mới có thể làm Lý Hoài cảnh giác như vậy, chỉ là nàng không thể nghĩ tới, Lý Du dám lớn mật như thế, không biết hắn đến tột cùng tính toán cái gì.
"Nhưng nếu là như vậy, ta càng phải cùng Vương Gia đi, bây giờ trong thành khắp nơi đều có chỗ quỷ dị, lại ít nhiều có quan hệ với tên Sầm Ngọc kia.
Nếu hắn dùng pháp thuật yêu dị gì đó hại Vương Gia, ta không đi lấy ai bảo hộ Vương Gia?" Nguyên Tư Trăn ngữ khí nhu hòa, nhưng lại có một niềm kiên định nói không nên lời.
Lý Hoài tất nhiên hiểu rõ chuyện này, nếu như Nguyên Tư Trăn chỉ là một ảnh vệ giống như Mạnh Du, hắn nhất định sẽ không để người ở nhà.
Nhưng nàng không phải, nàng là người cực kỳ trọng yếu, có lẽ là do tư tâm, Lý Hoài chính là không muốn nàng bị mình liên luỵ rơi vào hiểm cảnh, cho dù mới chỉ là một hiểm cảnh còn chưa chắc chắn.
"Nếu như vậy, chàng không để ta đi ta cũng sẽ đi!" Nguyên Tư Trăn có hơi ngẩng đầu lên, bướng bỉnh lại kiên định liếc Lý Hoài, "Chàng đừng có già mồm bảo là nổi lên tâm tư muốn bảo vệ ta đi?"
Lý Hoài bỗng chốc bị nàng nhìn trúng suy nghĩ trong lòng, môi mỏng khẽ nhếch, còn muốn nói điều gì, nhưng thấy được nàng đã kiên quyết không thể đả động như thế, chẳng biết tại sao, trong lòng hắn ảnh chợt như chảy qua một dòng nước ấm, còn kèm theo từng tia từng tia ngọt ngào.
"Chàng đúng là nghĩ như vậy hả?" Nguyên Tư Trăn trừng lớn mắt, khó mà tin nhìn hắn, nghĩ thầm cái tên Lý Hoài trước kia lợi dụng nàng không phải như vầy nha a!

Nàng cong khóe miệng khẽ cười một tiếng, từ trong đèn hoa sen dẫn ra một luồng Chân Hỏa, bên trong Chân Hỏa đang nhảy nhót những hình ảnh quỷ quái yêu dị không rõ, "Vương Gia thật sự xem nhẹ ta, Nguyên Tư Trăn ta há có phải nữ tử yếu đuối cần người bảo hộ, nếu chàng không dẫn ta theo, nói không chừng ta còn phải mất sức gấp đôi đi tìm cứu chàng."
"Ta..." Lý Hoài nhìn vào đôi mắt thần thái sáng láng của nàng, giống như là bị trúng cổ, bỗng nhiên chỉ một lát liền quỷ thần xui khiến mà gật đầu.
Nụ cười trên mặt Nguyên Tư Trăn càng thêm xán lạn, nàng vỗ vỗ vai Lý Hoài nói: "Vương Gia yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ chàng bình an."
Lý Hoài chấn động trong lòng, gương mặt lại nổi lên một mặt đỏ ửng, hắn lại cảm thấy mình mới thật giống như một nương tử yêu kiều được Nguyên Tư Trăn che chở, đang muốn biện giải cho bản thân mình vài câu, nhưng khi đối diện với ánh mắt của nàng, lại lập tức nghiêng đầu đi.
"Trời cũng không còn sớm nữa, tắm rửa đi ngủ đi." Nguyên Tư Trăn lấp đầy bụng, lại khuyên Lý Hoài, liền cảm giác một cảm giác bối rối đánh tới, nàng vội vàng thu thập một phen, nằm lên trên giường, suy tư chuyện xảy ra lúc ban ngày.
Vốn đêm nay Lý Hoài nay còn có sự vụ muốn thảo luận, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ không quá trọng yếu, ngày mai bàn cũng không muộn, tâm tình có chút phức tạp mà trèo lên giường nằm kế bên Nguyên Tư Trăn.
Mạt đỏ ửng trên mặt hắn còn chưa rút đi, trong lòng còn có chút xoắn xuýt, rõ ràng hắn mới là nam tử, làm sao ngược lại lại để nữ tử bảo hộ? Mà chuyện chân chính để hắn ngượng ngùng chính là, được Nguyên Tư Trăn bảo hộ hắn lại thật sự có chút an tâm.
Lý Hoài quay đầu liếc người bên cạnh một cái, ôm cái tâm tư thỏa mãn lại khó chịu này, xê dịch về hướng bên người nàng.
Nguyên Tư Trăn hoàn toàn không hề lưu ý đến cử động của hắn, trong đầu đều là chuyện thành Võ Xương, cũng không biết qua bao lâu, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên cảm giác được một cơn lạnh lẽo.
Nàng lập tức mở mắt ra, cảnh giác ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa.
Luồng gió mát đó từ khe cửa chui vào, chui thẳng vào sau cổ người, Nguyên Tư Trăn không khỏi nổi da gà cả người lên.
Cái cảm giác âm lãnh đó nàng không thể quen thuộc hơn được, không nghĩ tới tối nay tiểu quỷ còn dám tiến vào dịch trạm.
Nàng trầm mặt chờ trong chốc lát, quả nhiên nhìn thấy ngoài cửa thoảng qua một cái bóng người mơ mơ hồ hồ, chẳng qua chỉ một chớp mắt, bóng người kia liền xuất hiện trong phòng, mang theo một thân khí tức âm sát u oán, nhìn về phương hướng Nguyên Tư Trăn không nhúc nhích.

Lý Hoài lúc này còn chưa tỉnh lại, trong lúc ngủ mơ hắn cau mày xoay người, dường như lại nằm thấy ác mộng.
.
Truyện Đoản Văn
Nguyên Tư Trăn không khỏi nhíu mày, cái con quỷ này đúng là xông đến vì nàng, lá gan cũng đủ lớn.
Nhưng nàng vừa định đốt lửa đèn hoa sen lên, liền trông thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Triệu Nương Tử.
Lệ khí của quỷ hồn Triệu Nương Tử đã nặng nề hơn lúc ban đầu rất nhiều, trong tròng mắt gần như không nhìn thấy con ngươi đang không ngừng chảy máu tươi, táp táp táp rơi xuống sàn phòng, lại không lưu lại dấu vết gì trên mặt đất.
"Ngươi....." Nguyên Tư Trăn đoán Triệu Nương Tử lại tới tìm nàng, nhất định là có nguyên do, nhưng lời còn chưa hỏi ra miệng, Triệu Nương Tử đã lại bay ra ngoài cửa sổ.
Nguyên Tư Trăn không để ý mình chỉ đang mặc quần áo trong, lập tức từ trên giường vọt lên, nhảy ra ngoài cửa sổ đi theo sau lưng Triệu Nương Tử.
Nàng một đường đuổi theo chạy ra khỏi quan dịch, lúc này trên đường sớm đã không còn một ai, chỉ có xa xa nghe được tiếng mõ canh.
Cứ tưởng rằng Triệu Nương Tử đang tìm cái gì, nhưng sau khi đưa mắt nhìn loanh quanh vài lòng dọc đường đi, Nguyên Tư Trăn vẫn không nhìn ra nàng ta đến tột cùng muốn đi đâu.
Ngay khi nàng sắp mất kiên nhẫn, Triệu Nương Tử rốt cục chuyển hướng, chuyển qua góc đường, thẳng tắp lướt về một hướng khác.

Nguyên Tư Trăn nhìn về phía phương hướng kia, lúc này mới ý thức được, đúng là nàng đã đến khu vực gần Sầm Phủ, mà Triệu Nương Tử muốn đi, chắc hẳn chính là Sầm Phủ.
"Ngươi muốn trả thù sao?" Nàng ở phía sau lạnh giọng hỏi.
Quỷ hồn của Triệu Nương Tử dừng một chút, khàn khàn cất giọng thê lương lại réo rắt: "Trả mạng cho ta."
Cho dù Triệu Nương Tử thật sự bị người trong Sầm Phủ hại chết, Nguyên Tư Trăn cũng không có thể đứng nhìn lệ quỷ hại người, "Ta khuyên ngươi buông chấp niệm xuống, sớm ngày đầu thai, nguyên nhân cái chết của ngươi, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời."
"Trả mạng cho ta, trả mạng cho ta." Hồn phách Triệu Nương Tử dần dần ngưng ra thực thể, dưới cạp váy đang bay bay phiêu đãng của nàng ta cũng xuất hiện một đôi chân nhỏ, từng bước từng bước đi về hướng Sầm Phủ.
Nguyên Tư Trăn thấy lệ quỷ này đã hóa hình, nghĩ thầm không ổn, chỉ sợ nàng ta không kéo theo người chôn cùng là không bỏ qua, nhưng đầu ngón tay nàng vừa bóp pháp quyết, Triệu Nương Tử lại giống như là bị cái gì ngăn cản bước chân, cực kỳ cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thoáng qua cửa lớn Sầm Phủ, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ngọc Lang."
Vừa dứt lời, nàng ta liền hóa lại thành quỷ ảnh, chợt tiêu tán trong không trung.
Nguyên Tư Trăn dừng động tác trong tay lại, nghi hoặc nhìn về chỗ nàng ta biến mất, giống như có một vách tường vô hình nào đó cứng rắn ngăn cản Triệu Nương Tử lại, không cho bước vào Sầm Phủ.
Xem ra người trong Sầm Phủ bên chột dạ, biết Triệu Nương Tử sẽ tìm đến, sớm đã phòng bị.
"Thật là khéo." Ngay trong lúc Nguyên Tư Trăn đang suy tư, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc.
Nàng nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt không có biểu tình gì của Hoa Lân, "Ngươi đừng có lúc nào cũng không tiếng động như vậy, hù chết người nga!"
Hoa Lân nghiêng đầu nhìn một chút, không đáp lại nàng mà nhìn nhìn vị trí Triệu Nương Tử biến mất, thấp giọng nói: "Nàng ta còn chưa đi."
"Ngươi theo ta đến đây?" Nguyên Tư Trăn nhíu mày hỏi.
"Cũng không phải, có lệ quỷ vào quan dịch, ta tất nhiên cũng có thể phát giác được." Hoa Lân quan sát bốn phía một phen, tìm kiếm bóng dáng Triệu Nương Tử, "Chỉ là muộn một bước so với sư tỷ, nên đi theo phía sau."
Nguyên Tư Trăn cảnh giác nhìn thoáng qua sau lưng nàng ta, "Mạnh Du không có theo ngươi chứ?"
"Có lẽ vậy." Hoa Lân lơ đễnh đáp, trong nội tâm nàng ta cũng có một ác ý thú vị, thậm chí có chút muốn Mạnh Du đi theo.
"Cái gì gọi là có lẽ chứ..." Nguyên Tư Trăn lầm bầm vài câu, cảm thấy thái độ Hoa Lân có chút kỳ quái.
Hoa Lân hiếm khi lộ ra nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng nói: "Sư tỷ cực kỳ tinh thông âm sát, chắc cảm giác được lệ quỷ lướt tới chỗ nào?"

Nguyên Tư Trăn lúc này mới thu lại nghi ngờ trong lòng, tay kết pháp quyết, nín thở ngưng thần đi cảm thụ âm khí bốn phía, bất quá mới trong chớp mắt, nàng liền mở mắt nhìn về hướng đi ra ngoài phường.
Hai người chuyển ra khỏi cổng phường, lại dọc theo đường cái trong chốc lát, lại nhìn thấy hồn phách Triệu Nương Tử ở trước mắt.
Quỷ khí quanh thân Triệu Nương Tử âm trầm, nhưng không giống như muốn hóa hình làm ác giống mới rồi, chậm rãi bay về phía trước như không có mục đích.
"Nàng ta muốn đi đâu vậy?" Tình cảnh này, Nguyên Tư Trăn có chút không nghĩ ra, bất đắc dĩ ca thán một câu.
Hoa Lân thấp giọng nói: "Lệ quỷ còn có thể đi chỗ nào nữa, đi trả thù thôi."
"Không đúng, nếu nàng ta muốn đi trả thù, tại sao trước khi đi còn tìm ta?" Nguyên Tư Trăn nghĩ nghĩ lại nói: "Nàng ta biết rõ ta là đạo sĩ, cho dù chết rồi sẽ không mấy linh trí, nhưng cũng sẽ theo bản năng trốn tránh ta, sao còn cố ý đến trước mặt ta lắc lư một vòng, lại đi tìm kẻ thù?"
"Vậy nàng ta đặc biệt muốn dẫn đường cho sư tỷ?" Hoa Lân nhìn lệ quỷ trước mắt đang chậm rãi lướt dọc theo đường cái hướng về phía cửa thành, thấp giọng nói.
Trong lòng Nguyên Tư Trăn cũng suy đoán như vậy, nàng nhìn Hoa Lân gật đầu, tiếp tục giữ im lặng đi theo sau lưng Triệu Nương Tử.
Mà làm cho nàng kinh ngạc chính là, Triệu Nương Tử ra khỏi thành xong lại bay về phương hướng cực kỳ quen thuộc, lúc ban ngày nàng mới từ phương hướng đó trở về.
Nguyên Tư Trăn chỉ chỉ cái bóng đen dài của Hoàng Hạc Lâu ẩn hiện dưới ánh trăng, trầm giọng nhìn Hoa Lân nói ra: "Nàng ta muốn đi, chính là chỗ kia."
Lúc này, ở ngoại ô thành Trường An cách đó ngàn dặm, trong mảnh rừng núi đen kịt bỗng nhiên treo lên một trận gió tạp nhạp quái dị, chỉ nghe một thanh âm khàn khàn, nổi giận đùng đùng la hét: "Độc phụ! Độc phụ thất tín!"
Trên một cành cây bỗng có một sợi khói xanh quấn lên, nó dần dần hóa ra một cái đầu rồng đáng sợ, ánh mắt u ám lóe ra lửa giận.
Hoá ra là vẫn còn cái Sơn thần đầu rồng thân người đang chờ đợi Nguyên Tư Trăn.
Hắn dựa vào ước định, đổi tất cả mọi người lại nguyên trạng, kết quả thời hạn một tháng đã đến, hắn lại hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng Nguyên Tư Trăn đâu.
"Thất tín! Tiểu nhân! Độc phụ!" Sơn thần đầu rồng thân người không ngừng mắng mỏ, thân thể có lúc hóa thành khói xanh, có lúc hóa ra hình người.
Hắn tụ hết thần lực không còn lại bao nhiêu trong thân thể, cảm thụ phương hướng của cái đuôi, thật lâu sau, hắn nhìn chằm chằm quan đạo xuôi về nam, mắng thầm: "Độc phụ ngươi chờ đó! Long Vương Gia gia ta nhất định tới lấy mạng ngươi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.