Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 237: Bột gia vị




Edit: OnlyU
“Ầm!”
Chùy sắt to lớn nện trúng người một con nai hoang, con nai bị cái chùy đánh mạnh lập tức té xuống đất. Tháp nhảy ra khỏi rừng cây, thu hồi chùy sắt.
Vài thành viên trong đội săn bắn vô cùng hâm mộ nhìn chùy sắt trong tay hắn, nhận thấy ánh mắt của đồng đội, hắn vô cùng đắc ý trong lòng.
Ngày đó Tháp nói tổ gia gia của hắn để lại một cái chùy sắt, các đồng đội của hắn vốn không tin, còn giễu cợt hắn một trận. Lúc đó bản thân hắn cũng không nắm chắc nên không tranh luận, kết quả hiện tại hắn đã có được một vũ khí bằng sắt.
Chùy sắt vung lên rất là “phê”, Tháp cảm thấy như cả người tràn đầy sức lực.
“Tháp, không ngờ tổ gia gia của ngươi thật sự lưu lại vũ khí lợi hại như vậy!”
Tháp hơi đắc ý nói: “Năm đó tổ gia gia của ta cũng là hạng nhất hạng nhì trong tộc đó!”
Hắn thầm nghĩ tổ gia gia chỉ lưu lại một quả cầu to đùng, nếu không có Giang tiên sinh tu sửa cho hắn, căn bản không gắn lại được. Năng lực thần kỳ như vậy, thảo nào người có kim võ hồn sẽ có địa vị cao.
“Đợi ta quay về cũng sẽ vào nhà kho tìm kiếm xem sao, không chừng tổ gia gia của ta cũng để lại thứ gì tốt.” Tân Mục hâm mộ nói. Sau khi biết vũ khí của Tháp chỉ là một quả cầu sắt to lớn trước khi được sửa chữa, Tân Mục nghĩ y cũng nên về nhà, vào nhà kho tìm kiếm xem sao, không chừng sẽ thấy thứ gì tốt bỏ sót trong kho.
Tháp liếc nhìn Tân Mục một cái, hơi hất hàm nói: “Ngươi đừng ôm hy vọng quá nhiều, không phải nhà nào cũng có đồ bằng sắt đâu.”
Tân Mục nhịn không được trừng mắt nhìn Tháp, khẽ quát một tiếng: “Không phải chỉ là một cái chùy to thôi sao? Xem ngươi đắc ý kìa.”
Tá La nhìn mấy đội viên, cười nói: “Được rồi, mọi người đừng lơ là, tiếp tục săn thú, nếu săn được nhiều còn phải đưa cho Giang tiên sinh.”
Mấy đội viên đồng thanh: “Vâng!”
Bởi vì cái chùy sắt của Tháp, trong Hổ Nha Trại bắt đầu có phong trào tìm kiếm đồ sắt đã hỏng, Giang Thiếu Bạch lục tục nhận được không ít binh khí hư hỏng. Nhưng vài món vốn không phải là dụng cụ bằng kim loại, mà người trong tộc như phát điên rồi, dù tìm được món đồ gì đều đưa đến cho hắn, khiến Giang Thiếu Bạch cạn lời luôn.
Diệp Đình Vân đang kiểm tra đống đồ mà họ đưa đến: “Cái này là xương thú, này là vảy, còn cái này là móng vuốt, này là thú…”
Giang Thiếu Bạch nằm trên giường liếc mắt: “Nhà chúng ta biến thành vựa ve chai thu mua đồ phế thải luôn rồi.”
Diệp Đình Vân cười cười: “Vẫn có món hữu dụng, không chừng là thứ tốt.”
Hắn nghe thế thầm nghĩ làm gì có nhiều thứ tốt như vậy.
Tuy đa số đồ vật mọi người đưa đến đều không thể sửa chữa, nhưng vẫn có vài món có ích. Giang Thiếu Bạch lại dùng đồ vật mọi người góp được, hợp lại thành một thanh đao lớn. Vì đại đao dùng các mảnh binh khí hợp lại, thế nên hắn không biết nên giao thanh đao cho ai, cuối cùng đưa cho tộc trưởng quyết định.
Tộc trưởng nhận đại đao cũng khó mà ra quyết định được, cuối cùng nói sẽ giao cho người có cống hiến lớn nhất cho bộ lạc, kết quả ai ai cũng dồn hết sức lực biểu hiện bản thân.
***
Thương Vân ăn một miếng bánh bông lan, có cảm giác lạ miệng: “Món này mềm xốp ngon miệng, chắc hợp khẩu vị bọn trẻ con.”
Thương Thạch gật đầu: “Mấy đứa nhỏ trong tộc thích lắm.”
“Nghe A Thu thẩm nói món này dùng quả bột mì làm ra.” Thương Vân nói tiếp.
Thương Thạch nghe thế bất ngờ: “Cái loại quả khó ăn đó hả?”
Quả bột mì là một loại quả kết trái trên cây, trong vỏ có bột màu trắng, dùng nước ngâm cho nở là có thể ăn, chứa năng lượng bình thường nhưng ăn chắc bụng. Mấy thợ săn nghèo khó sẽ dự trữ một ít cho mùa đông, dùng lúc khẩn cấp.
Thương Vân gật đầu nói tiếp: “Đúng là quả đó, nhưng có bỏ thêm mấy thứ khác nữa.”
Thương Thạch nghe thế “à” một tiếng.
Thương Vân nhìn tam đệ hỏi tiếp: “Đệ có biết món này làm cách nào không?”
Thương Thạch lắc đầu: “Đệ không biết.”
Câu trả lời của Thương Thạch không nằm ngoài dự đoán của Thương Vân, quả nhiên Thương Thạch chỉ biết ăn, còn lại không biết gì hết. Thương Vân nhìn bánh bông lan trong tay, thầm nghĩ quả bột mì không có mùi vị gì cả nên nhiều người không thích, hiện tại nếu biết cách xử lý thì vào mùa đông sẽ có thêm một món ăn, lương thực ăn được sẽ không rơi vào trạng thái căng thẳng như vậy.
“Hình như tay nghề của Diệp Đình Vân rất khá, hắn làm thịt nướng ăn ngon lắm.” Thương Thạch liếm liếm môi nói.
Đối với Thương Thạch thì điểm tâm ngọt chỉ là món ngon lạ miệng, cậu ta thích ăn thịt nướng hơn. Không biết Diệp Đình Vân rắc loại hạt gì lên trên thịt nướng mà khiến thịt nướng có hương vị thông thường trở nên vô cùng mỹ vị. Lần đầu tiên Thương Thạch được ăn mùi vị như vậy. Đáng tiếc Giang Thiếu Bạch rất hẹp hòi, không muốn chia loại bột phấn kỳ quái kia cho cậu ta.
Nét mặt Thương Vân khá kỳ quái nói: “Hình như Diệp Đình Vân rất thích nấu ăn.”
Mấy chiến sĩ trong Hổ Nha Trại cũng sẽ tiện tay nấu ăn. Nghe A Thu thẩm nói Diệp Đình Vân rất có hứng thú đối với trái cây và rau dại trong bộ lạc, thích thử nghiệm làm các loại món ăn. Một người thức tỉnh võ hồn mà cả ngày chỉ lo nấu ăn. Thương Vân rất hoài nghi, chẳng lẽ thiên phú của Diệp Đình Vân quá phế, lại cả ngày không làm việc đàng hoàng nên mới bị bộ tộc cũ đuổi đi.
Dù thế nào đi nữa, nếu đối phương không có ác ý thì bộ lạc cần phải dùng hết sức giữ một người thức tỉnh võ hồn đặc biệt ở lại Hổ Nha Trại.
***
Giang Thiếu Bạch ở trong nhà nghiên cứu mảnh kim loại, định hợp các mảnh nhỏ lại thành binh khí. Có điều các mảnh vỡ quá vụn, mà tính chất kim loại lại không giống nhau. Lần trước hắn kết hợp lại thành thanh đại đao đã không dễ dàng gì, lần này muốn hợp lại thành món binh khí thứ hai, quả thật hơi khó khăn.
Thương Thạch ngồi trước mặt Giang Thiếu Bạch, mong ngóng nhìn hắn.
“Đội trưởng, ngươi có chuyện gì không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
Thương Thạch cau mày nói: “Ngươi làm cho Tháp một vũ khí quá lợi hại, có thể làm cho ta một binh khí như vậy được không?”
“Cây giáo kia không tốt sao?” Giang Thiếu Bạch không hiểu hỏi lại.
“Cũng được, nhưng không đủ khí phách.”
“Vũ khí kia đã không tệ. Vả lại thay vì đội trưởng tìm vũ khí lợi hại, còn không bằng nâng cao thực lực bản thân.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ “quả bí đỏ” của Tháp nhìn thì khí phách đó, nhưng nếu giao cho Thương Thạch thì không chắc sẽ có được khí phách như vậy.
Thương Thạch bị đạp trúng chỗ đau, đứng bật dậy nói: “Ta còn có việc, đi trước.”
Giang Thiếu Bạch hơi chột dạ, nhìn bóng dáng xù lông của Thương Thạch nói: “Gần đây Đình Vân nghiên cứu món thịt nướng mới, ngươi muốn ăn không?”
Cậu ra không chút suy nghĩ gật đầu: “Muốn.”
Hắn mới nhận được một tổ mật ong nhỏ, gần Hổ Nha Trại có một bầy ong, nghe nói trong bầy ong này, con nhỏ thì to cỡ quả mận, con lớn có thể to bằng nắm tay, lực công kích khiến người ta sợ hãi. Bị ong chích một phát là sẽ sưng thành cục bướu to.
*Quả mận
Mật ong lần này là lấy từ tổ ong mật đó, hương vị ngon tuyệt. Hồi còn ở Trung Quốc, sau khi Giang Thiếu Bạch có tiền rồi từng mua mật ong thuần tự nhiên về nếm thử, quả nhiên hương vị rất ngon, nhưng so với mật ong ở thế giới này vẫn kém rất nhiều, Thương Thạch trẻ trâu được lợi rồi.
Thương Thạch ăn thịt nướng tẩm mật ong ngon lành, cuối cùng thỏa mãn ra về.
***
Mặt trời ló dạng, mặt trăng lui xuống, mỗi ngày trôi qua rất nhanh.
Giang Thiếu Bạch đứng trước cửa nhà, nhìn cây ăn quả trước cửa, híp mắt nói: “Thì ra đây là cây sữa!”
Được Diệp Đình Vân bồi bổ linh lực, cây sữa lớn nhanh như thổi.
Ngày đó A Thu thẩm vừa nhìn thấy cái cây lập tức nói: “Đây không phải là cây sữa sao?”
Giang Thiếu Bạch biết cây sữa rất quý giá, còn rất khó sống, cả Hổ Nha Trại chỉ có hai cây sữa trưởng thành và hai cây con chưa trưởng thành. Trong cùng một khu vực chỉ có thể có một cây sữa. Nói cách khác, chúng sẽ tranh dinh dưỡng với nhau, cả hai đều thiệt.
Người trong bộ lạc bị bất đắc dĩ, đành phải nhổ một cây con trồng sang chỗ khác, cây con bị nhổ luôn yếu ớt, thấy nó gần chết nên đám nhóc Dực Phi lén đào lên rồi đưa cho Diệp Đình Vân. Cây sữa rất yếu ớt, một năm mới kết được chừng mười quả, có lúc một năm chỉ kết được hai ba quả.
Mấy ngày qua Giang Thiếu Bạch đã thấy được hai cây sữa trong Hổ Nha Trại, cây sữa khá giống cây dừa, linh khí dồi dào, trên cây còn có quả sữa sắp chín. Đa số quả sữa sẽ được đưa cho trẻ em vừa chào đời trong Hổ Nha Trại, nghe nói quả sữa giúp tăng cường thể chất, hiệu quả không tồi, đồng thời đó cũng là một loại quả có thể tăng xác suất thức tỉnh võ hồn.
Nếu người trong bộ lạc bị trúng độc thì cũng có thể dùng quả sữa để giải độc.
Giang Thiếu Bạch rất muốn nếm thử một quả, nhưng cân nhắc đây là thức ăn dành cho trẻ em trong bộ lạc, hắn nghĩ không nên giành thức ăn với trẻ em mới đúng. Chờ cái cây trong sân trưởng thành là hắn có thể hái hai quả nếm thử.
Diệp Đình Vân đi ra, hướng cái cây xòe tay ra, từng đốm sáng màu xanh lục từ trên người cậu bay ra, cây nhỏ rung rung cành lá, tựa hồ rất hưng phấn.
Giang Thiếu Bạch nhìn cái cây lớn vượt trội, hào hứng nói: “Hình như sắp kết quả rồi.”
Cậu gật đầu: “Ừ, sắp rồi.”
Thời gian trôi qua cực nhanh, mới chớp mắt mà Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đã ở lại Hổ Nha Trại hơn một tháng. Trong khoảng thời gian này, hai người dần dần quen thuộc với mọi người trong bộ lạc.
Diệp Đình Vân thúc sinh ra cây ớt, trần bì, hồi hương v.v… Chế ra bột tiêu đen, bột ớt cay, bột ngũ vị hương, muối tiêu, bột thì là… Mọi người trong bộ lạc được ăn thịt nướng ướp muối, xa xỉ hơn thì là thịt nướng tẩm mật ong.
Đồ gia vị vừa đưa ra, mọi người trong Hổ Nha Trại đều chấn kinh.
Diệp Đình Vân đựng đồ gia vị trong ống trúc nhỏ, một ống đồ gia vị đổi một miếng thịt nhỏ, ai cũng vui lòng đổi. Tuy một ống trúc đồ gia vị chỉ đổi được một miếng thịt nhỏ, nhưng mấy chục ống cộng lại thì cũng đổi được kha khá. Nhiều người không biết mùi vị của đồ gia vị, trong tay có dư dả thịt là mang ra đổi lấy gia vị mang về nhà, sau đó dựa theo khẩu vị của họ mà tự điều chỉnh.
Tuy Tư Tế cho rằng Diệp Đình Vân dùng kinh nghiệm tích góp để thúc giục vài loại cây không có linh khí là lãng phí tài năng, nhưng ông ta vẫn bảo người phụ việc đến đổi rất nhiều gia vị về.
Giang Thiếu Bạch cảm thấy Tư Tế là người hay chê bai, rất không thành thật.
Trong căn nhà đá, Tháp rắc bột ớt lên thịt nướng, nước mắt lưng tròng mà hùng hổ ăn.
Tân Mục ghét bỏ nhìn Tháp nói: “Không thể ăn cay thì ăn muối tiêu hay thì là đi.” Y thật sự không nhìn nổi dáng vẻ nước mắt lưng tròng của Tháp.
Hắn liếc nhìn Tân Mục đáp: “Mấy thứ ngươi nói không đủ vị.”
Tân Mục nhớ lại lần đầu tiên Tháp ăn bột ớt còn tưởng là độc dược, bị cay nhảy lên nhảy xuống, kết quả bây giờ mê mệt bột ớt luôn.
Tân Mục cũng biết gia vị rất thần kỳ, mỗi loại gia vị đều có vị không giống nhau, vài loại thịt nướng vốn không ngon lành gì nhưng khi rắc thêm gia vị sẽ trở nên ngon miệng hơn rất nhiều. Tuy không có năng lượng, nhưng dùng để cải thiện khẩu vị rất tốt.
“Mấy loại gia vị này đúng là thần kỳ.” Hiện tại đội săn đi ra ngoài sẽ mang theo một ống gia vị, chỉ cần rắc lên một chút thôi là thức ăn sẽ mỹ vị hơn rất nhiều.
Tháp gật đầu nói: “Đúng vậy, không hổ là người thức tỉnh mộc võ hồn, cũng thần kỳ tương tự kim võ hồn.”
Tân Mục thầm nghĩ người thức tỉnh mộc võ hồn đúng là lợi hại, có điều người có mộc võ hồn trong bộ lạc lớn sẽ không đồng ý ở lại bộ lạc của họ.
Hết chương 237

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.