Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 236: Vũ khí “Bí đỏ”




Edit: OnlyU
Tiếng gõ cửa vang lên một tràng, Giang Thiếu Bạch liếc mắt: “Thương Sơn lại đến nữa.”
Giang Thiếu Bạch không cần hao tâm tổn trí dùng linh lực nhìn, hắn chỉ cần nghe tiếng bước chân là đã nhận ra được người đến là ai.
Diệp Đình Vân không kiềm được bật cười một tiếng: “Hắn thật siêng đến đây.”
Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, trong lòng thầm mắng Thương Sơn ngốc nghếch.
Y xem như là khách quen của hắn, cách hai ba ngày là lại đến sửa chữa vũ khí. Mà hắn thấy vũ khí của đối phương vốn không có vấn đề gì lớn, Thương Sơn chỉ đơn thuần là ăn no rửng mỡ.
Thương Thạch từng nói với Giang Thiếu Bạch rằng Thương Sơn rất quý trọng vũ khí của y, bình thường dùng rất cẩn thận, nhưng dạo này lại ra tay không kiêng dè gì nữa, hỏng thì lại đến sửa, mẻ một chút cũng sửa, hơi cùn một tý cứ đến mà sửa lại. Giang Thiếu Bạch nghĩ Thương Sơn bị nghiện sửa vũ khí rồi.
“Hắn đồng ý trả thù lao thì ngươi cứ sửa cho hắn.” Diệp Đình Vân nói.
“Ừm.” Chỉ cần Thương Sơn đồng ý trả thù lao, vậy thì cứ mặc kệ cái tật thích sửa chữa của y, thực tế thì bộ lạc có nhiều người mắc tật như vậy mới tốt.
Giang Thiếu Bạch đi ra xem, Thương Sơn lập tức giơ hai tay lên cao đưa vũ khí qua, thái độ hơi cung kính. Hắn chợt nhận ra địa vị của hắn trong bộ tộc càng ngày càng cao, tựa hồ có xu thế bồi dưỡng Tư Tế, nhưng hắn không có hứng thú làm Tư Tế.
Giang Thiếu Bạch nhìn Trảm Long Đao, thật sự không nhìn ra vấn đề, lông mày hắn giật một cái, thầm nghĩ Thương Sơn mắc chứng cưỡng chế rồi, càng ngày càng nghiêm trọng. Tuy không nhìn ra vũ khí có vấn đề gì nhưng hắn vẫn giơ tay phất qua Trảm Long Đao một cái.
Thương Sơn thấy Giang Thiếu Bạch đã sửa chữa xong, hành lễ với hắn một cái, để lại một con đa thỏ rồi hài lòng ra về.
Giang Thiếu Bạch nhìn theo bóng dáng Thương Sơn, hắn sờ sờ mũi, ẩn ẩn cảm thấy xấu hổ nhưng lại nhanh chóng nghĩ thông. Hắn nhìn con thỏ xui xẻo dưới đất, thầm nghĩ năng lượng trong con thỏ không cao, đưa cho hai đứa nhỏ phụ việc tốt hơn.
Sau khi Thương Sơn ra về, lại có một người nữa đến, người này khiêng một quả cầu sắt hình bí đỏ đến.
Giang Thiếu Bạch nhìn Tháp hỏi: “Ngươi muốn sửa cái này?”
Tháp gật gật đầu: “Đúng vậy, đây là tổ gia gia của ta để lại, ta nghĩ nó vốn là một cái chùy.”
Sau khi Tháp suy đoán tổ gia gia có khả năng để lại vũ khí, hắn bèn về nhà tìm. Hắn nhớ rõ trước khi gia gia qua đời có nói đó là một vũ khí rất lợi hại nhưng không rõ cụ thể lợi hại thế nào.
Tháp lục tung tầng hầm tìm kiếm một lúc lâu, rốt cuộc xác định quả cầu sắt to lớn này vốn là một cái chùy, có điều cái cán đã gãy lìa.
Chùy không có cán thì nhấc lên cũng không được! Giang Thiếu Bạch hơi khó xử: “Vũ khí bị gãy lìa thì ta có thể nối lại, nhưng cái này lại không có cán.”
Không bột đố gột nên hồ, không có cán hắn không thể biến ra cái cán được. Thật ra không phải là hoàn toàn bó tay hết cách, hắn có thể rút lấy kim loại từ “bí đỏ”, khiến bí đỏ thu nhỏ lại một chút, từ đó tạo cái cán mới. Nhưng làm vậy tiêu hao dị năng kim loại rất nhiều, e là còn cần dị năng nhiều hơn khi sửa Trảm Long Đao.
Giang Thiếu Bạch đã ở Hổ Nha Trại được một thời gian, hắn biết rõ để sửa những kim loại khác nhau thì cần tiêu hao nguyên khí khác nhau. Sửa chữa Trảm Long Đao của Thương Sơn rất mất sức, nhưng cung tên của Dực Phi thì đơn giản hơn rất nhiều. Mà “bí đỏ” của Tháp dùng kim loại không phải hạng xoàng.
Tháp hơi buồn bã nói: “Không sửa được sao?”
Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Cũng không phải, có thể dùng những nguyên liệu khác chế ra cái cán nối lại, nhưng làm vậy vẫn sẽ dễ bị gãy, hơn nữa trong tay ta không có nguyên liệu thích hợp.”
Tháp đảo mắt, thầm nghĩ thì ra cần nguyên liệu, trong Hổ Nha Trại có rất nhiều mảnh binh khí hỏng, có lẽ hắn sẽ tìm được cái cán ở đâu đó.
“Vậy ta để lại đây trước, chờ ngươi tìm được nguyên liệu thích hợp rồi tính sau.”
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Được.”
Sau khi Tháp rời đi, Giang Thiếu Bạch thử đi đến khiêng “bí đỏ”, hắn lập tức lắp bắp kinh hãi.
“Rất nặng hả?” Diệp Đình Vân hỏi.
Giang Thiếu Bạch gật gật đầu: “Khá nặng.”
Diệp Đình Vân đi đến khiêng thử, lập tức bị trọng lượng của “bí đỏ” làm kinh hãi. Cậu thầm nghĩ Hổ Nha Trại quả nhiên tàng long ngọa hổ! Một chiến sĩ bình thường mà đã mạnh đến vậy.
Nhưng có một chuyện mà Diệp Đình Vân không biết, tuy vóc người của Tháp bình thường, nhưng sức lực lại đứng hạng nhất hạng nhì trong Hổ Nha Trại, hắn thức tỉnh võ hồn gấu. Chẳng qua Tháp uổng phí sức mạnh, không biết sử dụng sức mạnh hữu ích, công trạng khi đi săn không dễ dàng thấy được trong số các chiến binh bộ lạc.
Diệp Đình Vân buôn bán dưa hấu rất đắt hàng, sau khi biết cậu có mộc võ hồn, bộ lạc chia cho cậu một khoảnh đất nhỏ. Diệp Đình Vân thu thập vài hạt giống thảo dược, có vài loại là Tư Tế đưa cho, có vài loại là trao đổi với người bộ lạc. Cậu bắt đầu thử trồng vài loại cây trong khoảnh đất được phân, có cả hạt giống ở thế giới trước và thế giới này.
Diệp Đình Vân phát hiện người trong Hổ Nha Trại rất tò mò về khoảnh đất trồng trọt của cậu, họ thường giả vờ đi ngang qua khoảnh đất cậu rào, nhịn không được nhìn xuống đất. Nhìn thấy các loại cây kỳ lạ còn vô cùng kinh ngạc.
So với người lớn thì trẻ em phản ứng trực tiếp hơn nhiều, có hai lần Diệp Đình Vân đi ra ruộng, nhìn thấy ngoài vòng tre bu đầy mấy đứa nhỏ.
Đám nhóc rất tò mò đối với các loại cây trong ruộng, liên tục hỏi cậu có thể ăn được hay không. Tuy người trong tộc rất tò mò về mấy loại cây, nhưng không có sự đồng ý của cậu thì không ai dám đụng vào, trẻ con cũng vậy.
Sau khi Dực Phi đến nhà sửa cung tên xong, cậu bé thường xuyên ghé qua, Diệp Đình Vân lại rất xem trọng đứa nhóc tinh quái này. Mỗi lần đám nhóc Dực Phi đến, cậu thường cho bọn nhóc một ít hoa quả ăn. Mà bọn nhỏ cũng rất thích mấy loại trái cây ngọt như dưa hấu, táo, cam v.v…
Diệp Đình Vân rảnh đến phát chán còn thử thúc giục sinh trưởng sầu riêng, Dực Phi và mấy tiểu đệ của nhóc không chịu nổi mùi, còn nghĩ là có độc. Kết quả Dực Phi to gan ăn thử một miếng rồi thích luôn, còn ăn rất nhiều, lúc về còn năn nỉ mang một trái về cho cha ăn.
Cha của Dực Phi là Dực Bằng, đảm nhận nhiệm vụ cảnh báo trong Hổ Nha Trại, lúc nào nhìn y cũng là dáng vẻ thận trọng tỉ mỉ. Diệp Đình Vân rất khó tưởng tượng cảnh Dực Bằng ăn sầu riêng, nhưng Dực Phi đã nài nỉ như vậy, cậu bèn hào phóng tặng một quả.
Dực Phi ôm một cây con đi đến trước mặt Diệp Đình Vân.
“Đây là cho ta?” Diệp Đình Vân hỏi.
Dực Phi gật đầu: “Vâng.”
Đa Đa đột nhiên chạy ra, nhảy tót lên người Diệp Đình Vân cọ cọ. Cậu thầm giật mình, chợt hiểu Đa Đa thích cây con này. Lúc xuyên qua đường hầm thời không, chuột ngố bị thương nặng, nó luôn uể oải không phấn chấn tinh thần, lúc này nó lại hoạt bát như vậy, có vẻ thật sự rất thích cây con này.
Diệp Đình Vân nhìn cái cây, nhận ra nó thiếu sức sống, dưới tình trạng này bình thường sẽ không sống được, còn lại cậu không nhìn ra bất thường gì. Cậu cười cười nói: “Cám ơn ngươi, đây là cây gì vậy?”
Dực Phi gãi đầu một cái: “Cây ăn quả.”
Diệp Đình Vân thấy nét mặt cậu bé không được tự nhiên, có điều cậu không để ý lắm.
“Muốn ăn bánh bông lan không?”
Đám nhóc đi theo Dực Phi tới đây như chỉ chờ câu này của Diệp Đình Vân, cả đám vừa nghe lập tức sáng mắt, hình như còn chảy cả nước miếng.
Nhờ phúc của Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân không thiếu thịt ăn, thường ngày cậu lại rảnh rỗi. Nhàn đến phát chán nên cậu dành chút thời gian nghiên cứu mấy công thức nấu ăn trong điện thoại di động.
Đa Đa có mang theo mấy cái di động đến đây, trong điện thoại lưu rất nhiều công thức nấu ăn. Mấy ngày nay cậu dùng nguyên liệu bản xứ, làm được một ít bánh bông lan.
Mới đầu rất ngán vì ngọt quá mức, Giang Thiếu Bạch kén ăn nên không thích ăn. Diệp Đình Vân lại tiếc của, Thương Thạch đi qua thấy, nghe cậu bảo khó ăn bèn mang hết “vật thí nghiệm” đi. Diệp Đình Vân không thích đồ ngọt nhưng trẻ con trong tộc lại rất thích. Thương Thạch để lại một ít, còn lại mang chia cho mấy đứa nhỏ trong Hổ Nha Trại, kết quả bánh bông lan bị giành nhau không còn.
Gần đây Diệp Đình Vân đã điều chỉnh công thức, bánh bông lan càng lúc càng ngon.
Đám nhóc Dực Phi cầm bánh, hưng phấn ra về.
Mấy đứa nhỏ vừa ra khỏi căn nhà đá của Giang Thiếu Bạch là lập tức giành nhau ăn không còn một miếng.
“Phi ca, rốt cuộc Diệp tiên sinh có thể khiến cây sống được không?”
Dực Phi lắc đầu: “Không biết. Mà cái cây kia èo uột lắm bệnh, chắc không sống được đâu.”
“Chúng ta dùng một cái cây bệnh đổi bánh, có phải không tốt lắm không?” Một nhóc béo tròn mút ngón tay hỏi.
Dực Phi trừng mắt nhìn đứa bé kia, hừ khẽ một tiếng: “Ngươi còn nói, chính ngươi ăn nhiều nhất đó!”
Cổ Lôi có chút ngượng ngùng: “Là do bánh ngon quá.”
“Ta nghe Thạch Đầu ca nói, hai người ngoại lai đều không thích ăn bánh bông lan, chê không ăn.” Dực Phi nhăn mũi nói.
Cổ Lôi gãi đầu một cái, không hiểu ra sao: “Bánh bông lan mà chê thì thứ gì mới ngon?”
Dực Phi lắc đầu: “Ai mà biết. Hay là hai người đó từng sống trong bộ lạc lớn, được ăn ngon nhiều rồi?”
“Người từ bộ lạc lớn, vậy tại sao phải đến bộ lạc chúng ta?” Cổ Lôi lại hỏi tiếp.
Dực Phi gãi đầu, tin tức về hai người ngoại lai quá ít, cậu bé chỉ nghe Thương Thạch nhắc một chút nhưng không biết gì nhiều.
“Kệ đi, chỉ cần họ đồng ý ở lại sửa chữa binh khí là tốt rồi.” Dực Phi hăng hái quơ quơ vũ khí trong tay.
Sau khi cung tên được sửa, Dực Phi dùng cung tên bắn được mấy con chim, nhận được rất nhiều lời khen.
“Không biết làm bánh bông lan thế nào.” Mạch Thiên liếm liếm nói.
Mấy đứa nhỏ nhìn nhau, suy nghĩ về mấy món đồ của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân. Muốn có phải mang đồ đến đổi, vậy nếu học được cách làm thì có thể tự làm rồi.
“A Thu thẩm có biết làm không?” Cổ Lôi mở to mắt hỏi.
Giang Thiếu Bạch có thuê hai đứa trẻ trợ giúp xử lý con mồi, còn Diệp Đình Vân cũng tìm một phụ nữ lớn tuổi trong bộ lạc giúp việc, người này là A Thu Thẩm, chủ yếu phụ trách nấu cơm và giúp việc cho cậu.
Gần đây cậu có hứng thú nghiên cứu nguyên liệu nấu ăn ở dị giới, nhưng lại không thích thanh lý nguyên liệu nấu ăn, cũng không thích rửa sạch nguyên liệu trước.
Dực Phi đảo mắt nói tiếp: “Đi về hỏi thẩm sẽ biết.”
Diệp Đình Vân trồng cây con Dực Phi đưa đến trước cửa nhà của cậu, dùng linh lực thúc nó sinh trưởng, cây con vốn đang yếu ớt nhanh chóng phát triển, chỉ chốc lát đã cao hơn không ít.
Giang Thiếu Bạch xách một bao vũ khí bỏ đi về nhà, lập tức trông thấy cây con trước nhà. Đa Đa đang ngồi xổm trước nhà nhìn cái cây, ánh mắt đầy vẻ mong đợi. Hắn nhìn thấy ánh mắt của chuột ngố mà nổi cả da gà.
Giang Thiếu Bạch lên tiếng hỏi: “Ai tặng cây giống vậy?”
“Dực Phi đưa tới đó.”
Hắn nhìn Diệp Đình Vân, không hiểu lắm hỏi: “Đây là cây gì? Ta thấy Đa Đa nhìn cái cây mà chảy cả nước miếng.”
Cậu lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết. Thằng bé Dực Phi đưa tới, Đa Đa rất thích. Mà nó thích thì hẳn là thứ tốt nhỉ?”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ Đa Đa thích chưa hẳn là thứ tốt đâu, trước đây nó còn chôm cái trăm cài đầu hai tệ mà coi như bảo vật.
“Nhóc Dực Phi nhiều mưu kế thật.” Giang Thiếu Bạch buồn bực nói.
“Thằng bé còn nhỏ mà, có nhiều mưu kế đến đâu thì cũng chỉ dùng để kiếm thêm vài món ăn ngon mà thôi. Thúc cây con kia sinh trưởng hơi tốn sức, ta nghĩ đó là thứ tốt.” Với thực lực của Diệp Đình Vân, một ngày cậu có thể thúc giục mấy chục quả dưa hấu sinh trưởng mà không tốn quá nhiều sức lực, nhưng cái cây kia khiến linh khí trong người cậu bị rút đi như tháo nước, thế mà nó chỉ lớn hơn một chút mà thôi.
Có điều Diệp Đình Vân không vội, mỗi lần thể chất bùng nổ là thực lực của cậu sẽ tăng vọt, cậu không cần lo lắng thực lực tăng chậm, dù sao cậu cần dùng năng lực liên tục, khiến kinh mạch mở rộng để cơ thể có thể chứa được càng nhiều linh lực.
Diệp Đình Vân hỏi: “Ngươi mang gì về vậy?”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Một ít vũ khí, đều đã hỏng rồi.”
Hắn giúp bộ lạc sửa vũ khí, giúp sức chiến đấu của các đội săn tăng lên rất nhiều. Trưởng lão bộ lạc theo dõi hắn vài ngày, cuối cùng cũng chịu giao “phế phẩm” của Hổ Nha Trại cho hắn, có điều cái bao này chỉ là một phần trong đó. Giang Thiếu Bạch đoán chừng bộ lạc nhanh chóng đưa bao vũ khí hỏng cho hắn là vì Tháp, có lẽ hắn đã kể cho trưởng lão bộ lạc biết chuyện tu sửa quả “bí đỏ”.
Diệp Đình Vân nhìn bao vũ khí, trong bao có kiếm gãy, dao gãy, còn có vài mảnh nhỏ không nhìn ra hình dáng.
“Bộ lạc hy vọng ngươi sửa đống này thành binh khí sao?” Diệp Đình Vân hỏi.
Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ có lẽ vậy. Có điều đống này hỏng nghiêm trọng, chắp vá cũng không dễ. Nhưng có thể dùng những mảnh kim loại này chế tác một cái ám khí Bạo Vũ Lê Hoa.”
Gần đây binh khí hắn sửa chữa đã tốt hơn một chút, hắn tiếp xúc nhiều với binh khí, phát hiện những kim loại hắn từng gặp rất mềm, không nỡ so sánh. Mấy món binh khí hắn mang về tuy hỏng thê thảm rồi, nhưng có vài món dùng làm nguyên liệu không tồi.
Mà dị năng kim loại của hắn càng lúc càng linh hoạt, lốc xoáy linh lực thuộc kim loại trong người cũng lớn hơn một chút, đó là nhờ công hắn chăm chỉ luyện tập.
Giang Thiếu Bạch cầm một mảnh kiếm lên, như đang nghĩ đến chuyện gì đó. Một nguồn năng lượng từ bên trong mảnh kiếm truyền vào người hắn, sau khi năng lượng truyền sang người Giang Thiếu Bạch, hắn có thể thấy được rõ ràng mảnh kiếm mất đi độ sáng bóng.
“Làm sao vậy?” Diệp Đình Vân hỏi.
Giang Thiếu Bạch lắc đầu nói: “Không sao, là chuyện tốt, ta cảm nhận được một nguồn năng lượng trong mảnh kiếm này.”
Diệp Đình Vân nghĩ nghĩ rồi nói: “Có phải là năng lượng thú hạch? Ta đã gặp Tư Tế vài lần, thỉnh thoảng ông ta có nói vũ khí thuần kim loại ở bên ngoài không được tính là vũ khí đặc biệt lợi hại. Có vài luyện khí sư có thể dùng phương pháp đặc thù dung hợp kim loại và thú hạch làm một, khi đối địch, vũ khí có thể phóng ra uy lực lớn hơn.”
Giang Thiếu Bạch: “Có lẽ là vậy.” Hắn vẫn còn quá xa lạ về thế giới này.
Hết chương 236

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.