Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 139: Rượu thần kỳ




Edit: OnlyU
Nhà họ Vạn.
“Chắc là rượu này.” Ông Vạn nhìn rượu trước mặt, hai mắt sáng lên: “Lạc Kỳ rất biết điều đó.”
“Cha, rượu này có gì đặc biệt sao?”
Ông liếc nhìn con trai, đắc ý nói: “Gần đây rượu này rất nổi tiếng trong giới hào môn, nghe nói rất tốt cho cơ thể.”
“Tốt vậy à?”
Ông gật đầu đáp: “Ừ. Diệp Đình Vân lấy được một vò, nhờ Diệp Hà đưa cho ông Diệp, kết quả ông ta không biết nhìn hàng, chia cho mấy ông bạn già, mấy người này uống xong, về nhà kiểm tra cơ thể thì phát hiện tình trạng cơ thể cải thiện không ít.”
Tin tức truyền ra, mấy người kia lập tức đến nhà ông Diệp, ông dứt khoát không thèm lộ mặt luôn.
Vạn Hạ Vân hoài nghi: “Tốt đến vậy sao?”
“Không phải là đồn bậy đâu.” Mấy người kia không phải là người hay nói bậy nói bạ.
Ông Vạn ôm vò rượu, lúc Lạc Kỳ đưa tới ông không biết đây là rượu gì nên không để ý lắm, sau khi tin tức truyền ra thì ông mới quý trọng vò rượu. Ông rót một chén rượu nhỏ: “Cầm đi xét nghiệm đi.”
Vạn Hạ Vân gật gật đầu: “Vâng, con đi ngay đây.”
Ông Vạn rất chú ý đến đồ ăn thức uống, nhiều món phải được kiểm nghiệm rồi mới dọn lên bàn, trong nhà có cả thiết bị xét nghiệm.
Vạn Hạ Vân nhanh chóng mang kết quả xét nghiệm đến, anh kích động nói: “Cha, rượu này không tầm thường. Trong rượu có thành phần rất kỳ lạ nhưng rất tốt với cơ thể.”
Ông Vạn gật đầu: “Cha cũng đoán như vậy.”
Ông ôm vò rượu, trong mắt có vài phần say mê: “Con đi lấy mấy cái chai đến đây để chiết nhỏ ra, đây là rượu quý, phải uống từ từ.”
Vạn Hạ Vân gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
“Giữ kín miệng một chút, không được để mấy ông lão mặt dày kia biết.” Nếu mấy ông lão kia mà biết thì ông sẽ đi theo vết xe đổ của ông Diệp mất.
“Ông Diệp cũng có uy quá nhỉ.”
Nghe nói rượu này do Giang Thiếu Bạch ủ, ông cụ Lạc bên kia chỉ có một vò, thế mà có người nhìn thấy Diệp Đình Vân mang đến ba vò về nhà. Ông Diệp bị người ta uống hết một vò, có lẽ còn có thể lấy thêm vò khác chứ ông thì không được như vậy đâu.

Lạc Kỳ không ngờ Giang Thiếu Bạch tùy tiện ủ vài vò rượu lại trở nên nổi tiếng trong giới thượng lưu ở thủ đô như vậy. Nếu biết sớm thì anh đã cẩn thận hơn. Mấy ngày nay anh nhận được không ít điện thoại, đều gọi đến muốn mua rượu.
Có tổng cộng 12 vò rượu, Giang Thiếu Bạch mang đi một nửa, anh biếu ông Vạn một vò, đưa cho ông nội một vò, anh và cha mỗi người một vò, giờ chỉ còn lại hai vò, tăng nhiều cháo ít.
Lạc Kỳ buông điện thoại, xoa trán một cái.
“Lạc tổng, xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Doanh lên tiếng hỏi.
Anh lắc đầu nói: “Không có gì đâu.”
Dạo gần đây toàn là những nhân vật máu mặt gọi điện đến, trong đó có hai người mà ngày thường Lạc Kỳ rất khó gặp được. Nhưng anh chỉ có hai vò đó rượu, đưa cho ai cũng không thích hợp! Đúng là phiền phức “ngọt ngào”, anh vốn nghĩ sáu vò rượu quá nhiều, thế mà bây giờ cầu nhiều hơn cung.
Lạc Kỳ suy nghĩ một chút, có nên chia nhỏ hai vò kia rồi mang biếu không nhỉ? Anh đã hỏi Giang Thiếu Bạch, hắn nói rượu này có hiệu quả cao đối với người lớn tuổi, người trẻ cũng có hiệu quả nhưng không cao được như vậy.

Trong nhà ăn ở học viện.
Diệp Đình Vân ngồi đối diện Giang Thiếu Bạch, như có điều suy nghĩ.
Hắn thấy cậu như vậy, khó hiểu hỏi: “Cậu nhìn tôi như vậy là sao? Muốn ăn thịt hả? Đây, cho cậu nè.”
Diệp Đình Vân lắc đầu: “Không cần, cậu ăn đi.”
Thức ăn trong nhà ăn ở Yên Đại không tồi, rất nhiều sinh viên đều ăn ở đây.
Mà phần ăn ở đây không ít, đa số mọi người gọi cơm là một mặn một chay, ai dư dả thì hai mặn một chay hay hai chay một mặn. Gần đây Giang Thiếu Bạch tiền bạc rủng rỉnh, hắn gọi đến bốn món mặn, cái đĩa đầy ụ không đựng hết.
“Cậu ủ rượu không tồi!” Diệp Đình Vân bỗng nói.
“Quá khen.” Dạo này nhiều người tìm hắn mua rượu, Giang Thiếu Bạch bất đắc dĩ đành phải tắt điện thoại.
“Tửu lượng của cậu rất tệ nhưng kỹ thuật ủ rượu lại không tồi.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Là do lão thần côn, trước kia ông cho hắn xem cách ông chưng cất rượu nhưng không cho uống, ông muốn một mình, cái gì mà vị thành niên không thể uống rượu chứ.
“Vị thành niên không thể uống rượu, Đình Vân, cậu cũng bớt uống đi.”
Diệp Đình Vân: “…” Tên này to gan!
“Cậu uống ba ly đã ngã ngửa, còn có mặt mũi nói câu này hả?”
Giang Thiếu Bạch: “…” Diệp Đình Vân lại xem thường hắn, là do hắn chưa từng uống thôi, qua một thời gian nữa hắn sẽ rèn luyện cho coi.

Bách Quang Vũ ngồi trong nhà ăn, Mạnh Đình Nguyệt và Lý Vi Vi ngồi đối diện.
Sau khi câu lạc bộ Linh Dị giải tán, Bách Quang Vũ rất ít khi liên hệ với hai mỹ nữ này. Gần đây hai người lại thường tìm đến hắn, Bách Quang Vũ thụ sủng nhược kinh, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện hai người này vốn không có hứng thú với hắn mà là hứng thú với mấy tin đồn của lão tứ.
“Bách Quang Vũ, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân phát triển tới đâu rồi?” Mạnh Đình Nguyệt kích động hỏi.
Hắn chớp mắt đáp: “Tôi không rõ, nhưng hẳn là không tồi.”
Lão tứ là người thấy sắc vong nghĩa, cả ngày dính lấy Diệp Đình Vân, dứt khoát vứt bỏ anh em cùng phòng. Vừa khai giảng còn nói xấu sau lưng Diệp Đình Vân là “tiểu bạch kiểm”, bây giờ quên luôn rồi.
Bách Quang Vũ nhìn về phía Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đang ngồi, cảm thấy bầu không khí bên đó như đang bắn tim hồng tứ tung, đúng là cẩu nam nam, ngang nhiên rải bánh chó ngay trong nhà ăn ở học viện.
Lý Vi Vi nhỏ giọng hỏi: “Bách Quang Vũ, bọn họ hôn chưa?”
Hắn nghe vậy sửng sốt, hơi lúng túng nói: “Chắc là chưa.” Thoạt nhìn lão tứ rất ngây thơ, chắc là không phát triển nhanh như vậy.
“Chắc là chưa?” Lý Vi Vi cau mày: “Cậu chưa hỏi Giang Thiếu Bạch hả?”
Bách Quang Vũ: “…” Chuyện riêng tư cá nhân không tiện hỏi đâu. Mà hắn cũng không muốn ngủ với nữ quỷ.
“Trực giác nói cho tôi biết, rất có thể là hôn rồi.” Lý Vi Vi nói tiếp.
Bách Quang Vũ cười gượng, không biết phải đáp thế nào. Trực giác của phụ nữ rất đáng sợ, có lẽ đúng là hôn rồi.
Hắn lại nhìn về phía cậu bạn, thầm lắc đầu trong lòng, lão tứ ăn cơm với Diệp Đình Vân mà gọi nhiều như vậy, sợ Diệp Đình Vân không biết lão tứ là cái thùng cơm sao, đúng là không để ý hình tượng chút nào.
“Không ngờ Giang Thiếu Bạch là em trai của Lạc Kỳ, tôi đã thấy bầu không khí giữa họ không đơn giản mà.” Mạnh Đình Nguyệt lên tiếng.
Lý Vi Vi nghe cô bạn nói thế liếc mắt một cái, vạch trần nói: “Không phải cậu luôn nghi ngờ hai người đó có quan hệ mờ ám sao?”
Mạnh Đình Nguyệt ngượng ngùng: “Đàn chị, đừng có vạch trần người ta như vậy chứ.” Không phải một mình cô nghĩ như vậy đâu, trước kia tin đồn như vậy rất nhiều, tạp chí cũng đưa tin. Trong trường học, mười người thì chín người nghĩ Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ có một chân, người còn lại thì nghĩ hai người có hai chân.
“Nghĩ kỹ lại, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rất môn đăng hộ đối!” Lý Vi Vi nói.
Giang Thiếu Bạch quay đầu nhìn xung quanh một vòng.
Diệp Đình Vân khó hiểu: “Cậu làm sao vậy?”
Hắn lắc lắc đầu: “Không có gì. Tôi cảm thấy có người đang nhìn tôi.”
Cậu nhún vai: “Cậu đẹp trai mà, bị nhìn là chuyện bình thường thôi.”
Doãn Hạ Y nhìn về phía Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đang ngồi, cô cắn răng, cúi đầu xuống. Gần đây cô rất hối hận, lần trước cô tìm Giang Thiếu Bạch gây sự, sự tình đã qua một thời gian, cô không bị ảnh hưởng gì nhưng đối phương lại trở thành huấn luyện viên đội Phi Long, anh cô lại thành cấp dưới của hắn.

Lạc Văn Trí đặt điện thoại xuống, vẻ mặt rất khó coi.
“Cha, chú hai nói thế nào?”
Ông bực mình đáp: “Nói không có.”
Tuy rằng đã dự đoán được, nhưng nghe đối phương dứt khoát từ chối như vậy làm Lạc Văn Trí bị bẽ mặt.
Giang Thiếu Bạch ủ rượu dưỡng sinh rất nổi tiếng trong giới quyền cao chức trọng. Những người này càng lớn tuổi càng cảm thấy quyền lợi và tài phú đều trở nên vô nghĩa, chỉ có sức khỏe mới là quan trọng nhất. Mà rượu này được loan truyền là rất thần kỳ, nghe nói sau khi uống xong thì tất cả bệnh tật đều khỏi hết, vô cùng lợi hại.
Lạc Kỳ nhận điện thoại liên tục, ai cũng muốn mua loại rượu này, nhưng nó như thuốc tiên vậy, chưa ai mua được.
Lạc Dương buồn bực: “Chú hai quá hẹp hòi. Có điều chắc chắn chỗ ông nội có một vò rượu.”
Lạc Văn Trí trừng mắt nhìn Lạc Dương: “Con nghĩ cái gì vậy? Không được đụng đến rượu của ông nội.”
Ông cụ đã lớn tuổi, dạo này ông cũng rất tiếc mạng. Mà ông vốn không biết đó là rượu quý, sau khi biết được suýt nữa cúng vái luôn. Ông cụ xem nó như bảo bối, mỗi ngày uống một chút, sau đó gọi bác sĩ đến kiểm tra huyết áp, ngóng trông rượu này có thể giúp ông sống thêm mấy chục năm nữa.
Tuy ông cụ đã rút lui nhưng vẫn còn các mối quan hệ, nếu Lạc Văn Trí muốn lăn lộn trong giới chính trị thì không thể thiếu sự giúp đỡ của ông cụ. Huống chi dù ông cụ đưa rượu, nếu để người khác biết Lạc Văn Trí lấy đồ của cha để lấy lòng thủ trưởng thì sẽ bị đâm cột sống.
Lạc Dương không nhịn được nói: “Chú hai đúng là tốt số.” Tùy tiện ủ rượu mà được nhiều đại nhân vật ước mơ, đúng là may mắn, có thể lợi dụng chuyện này tạo mối quan hệ.
“Cha, hay là cha xin ông nội một chút, chúng ta xét nghiệm xem thành phần trong đó, đến lúc đó chúng ta tự ủ.” Lạc Dương nói tiếp.
Lạc Văn Trí lắc lắc đầu: “Cha đã nghĩ ra cách này lâu rồi. Thành phần chủ yếu là một ít thuốc bắc, nhưng có một loại đặc biệt, có lẽ đây chính là mấu chốt, chính thứ này có thể giúp cơ thể khỏe lên.”
“Lạc Văn Phong nói đây là loại không thể trồng được, có lẽ không phải nói dối.”
Lạc Dương nghi ngờ nói: “Thật sự là do Giang Thiếu Bạch làm ra?”
Lạc Văn Trí híp mắt: “Thằng nhóc này không đơn giản. Dự án trên núi Nguyệt Minh cũng là công lao của nó. Nghe nói gần đây cơ thể Lạc Kỳ đang tiến triển tốt, cứ tiếp tục như vậy sẽ khôi phục bình thường. Chuyện này cũng có liên quan đến Giang Thiếu Bạch.”
Lạc Dương sửng sốt, hắn có biết chuyện này nhưng cứ tưởng là bác sĩ bên nhà họ Diệp điều trị cho Lạc Kỳ, không ngờ chính là Giang Thiếu Bạch.
Lạc Hải mỉa mai: “Không phải Giang Thiếu Bạch là một thằng nhà quê sao? Nó làm gì tài giỏi như vậy được?”
“Nếu đúng là Giang Thiếu Bạch điều trị cho Lạc Kỳ thì khó trách anh em chúng nó thân thiết như vậy.”
“Cũng có lý.”
Hết chương 139

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.