Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 138: Rượu thuốc




Edit: OnlyU
Giang Thiếu Bạch bước vào phòng ký túc xá, mấy cậu bạn lập tức nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, hắn không hiểu ra sao: “Nhìn tôi như vậy làm gì?”
Bách Quang Vũ gãi đầu: “Lão tứ, tôi nghe nói cậu bị người ta hạ chú hả?”
“Cậu nghe từ đâu vậy? Bớt xem phim cung đấu đi.”
Bách Quang Vũ nghi ngờ: “Không phải hả?”
Giang Thiếu Bạch bày vẻ mặt khó chịu: “Cậu thấy tôi có giống người bị hạ chú không?”
Bách Quang Vũ quan sát hắn từ trên xuống dưới, xác nhận cậu bạn không giống người bị hạ chú. Những người bị hạ chú sẽ suy yếu, còn lão tứ thì mặt mày hồng hào, phỏng chừng một quyền đánh chết một con trâu cũng được luôn.
Hắn còn nghe nói người thi triển chú thuật đã phải vào bệnh viện, rất là thê thảm.
Giang Thiếu Bạch chống nạnh, lời lẽ chính nghĩa nói: “Cái gọi là chút thuật chỉ là lừa bịp người ta mà thôi. Mấy con rối trong ti vi đa số là thủ đoạn mấy phi tần dùng hãm hại nhau, không lên được mặt bàn…”
Bách Quang Vũ: “…”
Lý Vũ Hàm gật gật đầu: “Tớ cũng thấy chú thuật gì đó không đáng tin đâu.”
Bách Quang Vũ liếc Lý Vũ Hàm một cái, thầm nghĩ lão tam vừa ngốc vừa khờ, lão tứ gạt người như vậy mà cũng tin, đúng là chày gỗ.
“Mà sao cậu biết tôi bị hạ chú?” Giang Thiếu Bạch kéo Bách Quang Vũ qua một bên hỏi.
Cậu bạn cười gượng nói: “Mấy chuyện như thế này khó giấu lắm.”
Trong giới hào môn, bí mật loại này bị truyền đi rất nhanh, lần này Lạc Kỳ còn ngừng hợp tác với rất nhiều người nhà họ Lạc, đương nhiên người khác muốn điều tra xem nguyên nhân là gì, vừa tra một chút là lòi ra chuyện Vu cổ.
Chuyện Giang Thiếu Bạch bị hạ chú vừa lộ ra, mọi người lập tức xôn xao đoán xem ai trong nhà họ Lạc là thủ phạm.
Thật ra trong giới hào môn rất mâu thuẫn đối với việc hạ chú này, dù sao có không ít người gia nghiệp lớn, hận không thể sống đến 200 tuổi, vậy mà có những người lợi dụng chú thuật giết người, đối với những người này thì đây là uy hiếp không nhỏ.
Lâm Bằng ra tay với Giang Thiếu Bạch, ở phương diện nào đó thì cũng liên lụy đến thanh danh của Lâm Tri Nguyên.
“Lão tứ, có vẻ chuyện này liên quan đến Lạc gia, cậu biết là ai ra tay không?” Bách Quang Vũ hỏi.
Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Chưa biết được.”
Lạc Kỳ có nói với hắn gần đây Lạc Phi có phần yếu ớt, là người bị tình nghi lớn nhất. Nếu hắn thấy mặt người nọ là có thể nhận ra ngay, nhưng hắn lại không thể vô duyên vô cớ đi đến nhà người ta.
Lạc Phi từng làm việc ở tập đoàn Thiên Kỳ, Thiên Kỳ có trụ sở chính ở thu đô, không tránh khỏi có tiếp xúc với Lạc gia. Sau khi Lạc Phi vào tập đoàn thì làm việc không tồi, nhưng biểu hiện lại tốt đến thái quá.
Sau đó nữa thì lại có chuyện lùm xùm con thừa tự, Lạc Văn Phong lập tức đuổi hết tất cả người nhà họ Lạc đang làm việc trong Thiên Kỳ. Có lẽ ông cảm thấy có lỗi với đứa cháu này nên đã cho hắn 20 triệu tệ như bồi thường. Có điều Lạc Văn Võ lại cảm thấy Lạc Văn Phong đang bố thí cho ăn mày.
Giang Thiếu Bạch không muốn cuốn vào thị phi trong Lạc gia nên hắn vất chuyện này ra khỏi đầu.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt mà đã hai tuần trôi qua. Chuyện hạ chú ồn ào một trận cũng dần dần yên ắng.
Giang Thiếu Bạch nhận được điện thoại của Lạc Kỳ bèn đi đến biệt thự ở ngoại ô của Lạc Văn Phong.
“Rượu ủ xong hết rồi.”
Sau khi hắn chuẩn bị đầy đủ dược liệu đã đưa phương thuốc cho anh trai, rượu này là Lạc Kỳ tìm người ủ riêng, đều rất tốt.
Vì rượu này có giá trị tương đối cao nên Lạc Kỳ đã dời địa điểm ủ rượu đến biệt thự của Lạc Văn Phong, vừa vặn ông có một hầm rượu ở đây.
Thật ra sau khi bị hạ chú, Giang Thiếu Bạch và Lạc Văn Phong có ăn cơm cùng nhau hai lần, thường xuyên qua lại nên dần thân thiết.
Lạc Văn Phong uống một hớp rượu: “Không tồi.”
Giang Thiếu Bạch cười nói: “Cha thích là tốt rồi, có thể là do trình độ của người ủ rượu cao.”
“Có lẽ không liên quan nhiều đến người ủ rượu đâu, chủ yếu là phương pháp.” Mà hạt châu kia cũng không phải vật tầm thường.
“Sư phụ con thật lợi hại. Nhưng ông ấy là thần côn sao? Có lẽ không phải là người vô danh đâu.” Lạc Văn Phong nói.
“Sư phụ con chỉ là thuật sư bình thường thôi, con cũng không biết sư phụ gọi là gì nữa.”
Lạc Văn Phong uống thêm một ngụm: “Có lẽ là cao nhân ẩn sĩ.”
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Cao nhân ẩn sĩ gì chứ, cha phóng đại rồi, ẩn sĩ chỉ thấy trong tiểu thuyết mà thôi.”
Lạc Kỳ cười cười nhìn em trai mà không vạch trần.
Lạc Văn Phong liếc nhìn Giang Thiếu Bạch một cái, nghiêm túc căn dặn: “Con đó, phải tôn trọng sư phụ một chút, ông ấy hẳn là rất lợi hại. Chẳng qua không biết vì sao một người tài giỏi như vậy lại ẩn cư ở vùng quê mà không xuất đầu lộ diện.”
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu nói: “Đại khái là sư phụ thiếu nợ nhiều, không dám thò đầu ra…”
Lạc Văn Phong ngạc nhiên: “Thiếu nợ rất nhiều sao? Bao nhiêu?”
Hắn nhìn vẻ mặt của ông, chẳng lẽ ông muốn trả nợ thay cho sư phụ sao? Thật sự quá khách sáo, nhưng lão thần côn là nợ tình mà.
“Con không rõ lắm, có lẽ là *nợ tam giác, nợ tứ giác, ngũ giác, bát giác… Chúng ta đừng xen vào, sư phụ tự biết giải quyết.”
*Kiểu mượn đầu này trả đầu kia, cứ thế xoay vòng.
Lạc Kỳ: “…”
Hạt châu ủ được 12 vò rượu, Giang Thiếu Bạch mang đi một nửa, còn lại để cho Lạc Văn Phong. Hắn lấy 6 vò, chia cho Diệp Đình Vân 3 vò.
Diệp Đình Vân rất hiếu kỳ về rượu này, sau khi nhận lấy, cậu cẩn thận chở về nhà.

Mấy người bạn thân của ông Diệp đang ngồi trong sân chơi cờ với ông. Dù hiện tại có nhiều hoạt động giải trí nhưng mấy ông cụ cảm thấy quá ồn ào, bình thường hay cùng nhau chơi cờ.
Lúc này ông Diệp đang chơi cờ với ông Trần, những người còn lại ngồi xung quanh xem, ván cờ đang bế tắc, mấy ông lão đang suy nghĩ xem nên đi thế nào.
Diệp Hà ôm vò rượu đi qua.
“A Hà, tan làm rồi à? Cháu đang cầm gì đó?” Ông Lý hỏi.
Ông Trần do dự rất lâu chưa đi tiếp, ông Lý cảm thấy nhàm chán nên nhìn xung quanh, vừa lúc thấy Diệp Hà cầm rượu đi qua.
Anh hơi ngượng ngùng nói: “Là rượu thuốc em cháu đưa cho ông nội.”
Ông Lý mặt mày hớn hở: “Rượu thuốc? Rượu ủ thuốc bắc hả?”
Diệp Hà gật đầu: “Vâng ạ.”
“Ông Diệp à, cháu nội ông thật có hiếu, còn đưa rượu cho ông. Cháu của tôi thì khỏi nói, suốt ngày quản tôi không được ăn cái này, không được ăn cái kia, nói là không tốt cho cơ thể, cái gì cũng không cho ăn, sống còn gì vui nữa?”
“Ông Lý, cháu ông có hiếu đó, ông đúng là có phúc mà không biết hưởng.” Ông Trần lên tiếng.
“Ông Diệp, khui rượu ra đi, để tôi xem cháu ông đưa rượu gì.” Ông Lý ồn ào nói.
Ông Lý vừa nói thế, mấy ông lão còn lại cũng ồn ào cả lên.
“Đúng rồi, mau khui ra, để chúng tôi thấy lòng hiếu thảo của cháu ông.”
Diệp Hà nhìn ông Lý, hơi khó xử nói: “Không phải ông không được uống rượu sao ạ?”
Ông Lý liếc mắt, nhịn không được nói: “Toàn bọn lăng băm nói bậy, thỉnh thoảng uống một ly có sao đâu.” Ông còn có thể uống gấp trăm lần, không uống rượu là cả người không thoải mái.
Diệp Hà nhíu mày, anh hơi khó xử, tuổi tác mấy ông cụ ở đây đã cao, nếu xảy ra chuyện gì thì phiền phức to.
Mấy ông cụ cũng không hiền lành, thấy Diệp Hà do dự bèn thẳng tay cướp luôn. Anh nhớ Diệp Đình Vân nói rượu thuốc này thuần tự nhiên, có lẽ mấy ông cụ uống cũng không sao, không cần quá lo lắng.
Ông Lý uống một ly, hơi bất ngờ nói: “Ông Diệp, rượu không tồi. Đúng là con cháu có hiếu.”
“Rượu này mua ở đâu, hương vị rất thuần! Tôi phải bảo thằng cháu ở nhà đi mua mới được.” Ông Tăng nói.
Diệp Hà hơi khó xử: “Đây là bạn của Đình Vân tự ủ, không có bán đâu ạ.”
Mấy ông cụ nghe anh nói thế hơi thất vọng nhưng không để tâm nhiều. Ông Diệp tập trung tinh thần nhìn ván cờ, đến lúc nhìn lên thì vò rượu đã vơi phân nửa. Ông tức giận nói: “Mấy lão nghiện rượu này, muốn uống rượu thì đi mà bảo cháu mấy ông mua.”
Ông Lý cười híp mắt: “Ông đừng nhỏ mọn như vậy chứ.”
Ông Diệp trừng mắt: “Tôi thấy ông là người uống nhiều nhất, lát nữa tôi sẽ nói cháu gái ông giám sát ông chặt chẽ một chút.”
Ông Lý cười gượng: “Chỉ vài ly rượu thôi mà, làm lớn chuyện làm gì, không cần nói với con bé đâu.”
Ông Diệp thấy đối phương như vậy bèn lắc đầu nói: “Ông đúng là không có tiền đồ, thế mà lại sợ cháu gái ở nhà.”
Ông Lý tức giận: “Ai mà sợ con bé hả, chỉ là nó phiền quá thôi.”
Một vò rượu không nhỏ, nhưng mấy ông cụ ở đây đều là người uống rượu nhiều năm, mỗi người uống một chút đã thấy đáy, thế mà mấy ông cụ còn đưa đã thèm.

Diệp Đình Vân đưa một vò cho ông nội, còn lại hai vò cậu cất đi, định sau này sẽ uống. Cậu không ngờ mới đưa rượu cho ông một ngày mà đã có chuyện.
Diệp Đình Vân đi vào nhà thì bị Diệp Hà kéo qua một bên.
“Đình Vân, rượu đó ở đâu ra vậy?”
Cậu không hiểu ra sao: “Sao vậy anh?”
“Rượu kia không tồi.”
Hôm qua anh đưa rượu cho ông nội thì bị mấy ông cụ giành mất, anh cũng không để tâm lắm. Theo lời ông nội thì rượu không tồi, nhưng chỉ vậy mà thôi. Kết quả tối đó, nhà ông Lý gọi điện cho anh. Diệp Hà tưởng ông Lý uống nhiều rượu nên không khỏe, người nhà ông gọi điện đến trách mắng, không ngờ bên kia gọi điện đến vì muốn hỏi rượu này mua ở đâu.
Nghe nói bác sĩ gia đình biết ông Lý uống rượu, lo lắng nên kiểm tra tổng quát, kết quả cho thấy huyết áp và mỡ trong máu của ông đều hạ xuống, cơ thể ngoài dự đoán khỏe hơn. Nhà họ Lý ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy vấn đề chính là vò rượu kia. Nhận ra điểm này, họ lập tức gọi điện qua hỏi mua rượu ở đâu, nhưng Diệp Hà cũng không biết, Diệp Đình Vân chỉ nói là bạn mà không nói rõ là ai.
Mà chuyện nhà họ Lý không cẩn thận truyền ra, mấy ông cụ khác lập tức kiểm tra cơ thể, tất cả đều cải thiện tình trạng cơ thể với những mức độ khác nhau. Ai uống nhiều thì càng khỏe.
Sau khi ông Diệp biết chuyện thì giật mình, lúc ấy mỗi người một ly qua lại, ông là chủ nhà mà không uống được bao nhiêu.
Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Trong rượu có vị thuốc bắc đặc biệt, không mua được đâu.”
Diệp Hà kỳ quái nói: “Rượu quý như vậy sao em không nói sớm hả?”
Ông nội rất hối hận, đồ tốt bị mấy ông bạn già giành hết.
Diệp Đình Vân nhìn trai, hơi tức giận nói: “Anh, em đã nói là rượu quý, thế mà anh chẳng thèm để ý.”
Diệp Hà: “…” Diệp Đình Vân chỉ nói là rượu quý mà không nói rõ quý cỡ nào.
“Đình Vân, em còn không?”
“Còn một vò.” Thực tế là hai vò nhưng cậu không nói thật.
Diệp Hà khó xử nói: “Còn một thôi à, ông nội muốn.”
Cậu gật đầu: “Nếu vậy để em đưa cho ông.”
Hết chương 138

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.