Gamer Xưng Bá Dị Giới

Chương 63: Nhiệm vụ hoàn thành (3/4)




“Ký chủ cứu vớt Tiểu Chiêu thành công, tiến độ nhiệm vụ tăng lên: 6”
Cứu Đại Khỉ Ti cũng đồng nghĩa với việc cứu Tiểu Chiêu. Ngược lại Triệu Mẫn là người duy nhất có được một cái kết an bình trong nguyên tác nên không được liệt kê vào danh sách cần được Phạm Thiên cứu vớt.
Phạm Thiên hỏi:
- “Ta có thể trả nhiệm vụ được chưa?”
Hệ thống đáp lại:
“Ký chủ có thể lựa chọn trả nhiệm vụ bất cứ lúc nào và hệ thống sẽ trao phần thưởng cho ký chủ dựa theo tiến độ hoàn thành của ngươi”
Phạm Thiên gật đầu và tiến hành trả nhiệm vụ.
“Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ [Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân], phần thưởng đã được phát tới hành trang của ký chủ”
Điểm tích lũy - 6 vạn
Tu vi tăng lên - Lục tinh Đại Võ Sư
Bản thiết kế vũ khí dài - Cấp 2
Bản thiết kế hộ giáp - Cấp 2
Hổ Lực Đan Phương - Cấp 2
Ngoại trừ việc cảnh giới của Phạm Thiên tăng lên hai tiểu cảnh đại tới lục tinh Đại Võ Sư và nhận được 6 vạn điểm tích lũy và ngoài ra còn nhận được 3 công thức chế tạo cấp hai của nghè Rèn, May Mặc và Chế Dược.
Cả ba nghề nghiệp này của Phạm Thiên đều chỉ đang ở cấp 1 nên những sách công thức này hắn còn chưa sử dụng được.
Có điều đạt được 6 vạn điểm tích lũy thì Phạm Thiên liền có được cảm giác trở thành thổ hào muốn được tiêu tiền ngay.
"Chúc mừng ký chủ học được Rèn - Cấp 2”
"Chúc mừng ký chủ học được May Mặc - Cấp 2”
"Chúc mừng ký chủ học được Xảo Tượng - Cấp 2”
"Chúc mừng ký chủ học được Chế Dược - Cấp 2”
Bỏ 4000 điểm tích lũy ra để nâng cấp những nghề nghiệp còn lại lên tới cấp 2 thì Phạm Thiên vẫn còn lại tới 5 vạn 6000 điểm tích lũy nhưng hắn không có ý định tiếp tục nâng cấp.
Nâng cấp nghề nghiệp lên tới cấp 3 thì cần tới 1 vạn điểm tích lũy hoặc kim nguyên bảo. Hơn nữa nâng cấp nghề nghiệp mà không có sách công thức cấp 3 thì cũng là vô dụng mà thôi. Cùng lắm cũng chỉ giúp cho hiệu ứng của đan dược, đồ ăn hay binh khí cấp 2 được tăng thêm một chút.
Phạm Thiên sử dụng những quyển sách công thức thì tại giao diện chế tạo trong hệ thống nghề nghiệp liền xuất hiện những lựa chọn chế tạo mới.
Ô Rèn có thêm thương, kích, côn… và những loại binh khí dài cấp 2; ô May Mặc thì xuất hiện trọng giáp, khinh giáp, hộ bào, nội giáp cấp 2; và cuối cùng ô Chế Dược có thêm Hổ Lực Đan là một loại đan dược cấp 2 có khả năng gia tăng lực lượng trong thời gian ngắn.
Tất cả những vật phẩm cấp 2 này đều có hiệu quả đạt tới Hoàng Cấp trung phẩm.
Lúc này Phạm Thiên mới bắt đầu suy nghĩ một chút. Nếu như hắn nâng cấp Rèn lên cấp 3 thì sẽ có thể chế tạo ra binh khí Hoàng Cấp thượng phẩm.
Linh Nhi Côn chỉ đạt tới Hoàng Cấp trung phẩm mà thôi, tại thế giới Ỷ Thiên Đồ Long Ký này còn có thể coi là thần binh lợi khí nhưng nếu trở về Thiên Thế đại lục thì nó không còn thích hợp cho một Đại Võ Sư như Phạm Thiên sử dụng nữa.
Nghĩ tới đây Phạm Thiên liền ra lệnh:
- “Hệ thống, tăng cấp Rèn lên cấp 3”
"Chúc mừng ký chủ học được Rèn - Cấp 3”
Phạm Thiên mở ra thương thành hệ thống và mua bản thiết kế vũ khí dài cấp 3 và ngay lập tức hắn chỉ còn lại 3 vạn 6000 điểm tích lũy.
Nhưng Phạm Thiên không để tâm lắm, tạm thời hắn còn chưa cần tới Hồn Thạch nên có giữ lại số điểm tích lũy đó cũng không có nhiều tác dụng cho lắm.
Phạm Thiên thăng cấp Rèn lên cấp 3 là có mục đích cả. Tại thế giới này không hẳn là không có nguyên liệu đủ tốt để luyện chế binh khí Hoàng Cấp thượng phẩm.
Ví dụ như nguyên liệu chế tạo nên Ỷ Thiên Kiếm phải đủ tốt thì nó mới có thể đạt tới Hoàng Cấp thượng phẩm, có điều do kỹ thuật luyện khí quá kém nên nó chỉ đạt được phẩm chất ưu tú mà thôi.
Mặc dù Phạm Thiên đã đem Ỷ Thiên Kiếm đi bồi dưỡng trứng yêu thú nhưng vẫn còn có Đồ Long Đao.
Đồ Long Đao được rèn lại từ thanh Huyền Thiết Trọng Kiếm của Độc Cô Cầu Bại. So với Ỷ Thiên Kiếm mỏng manh thì Đồ Long Đao thô to lại có nhiều nguyên liệu có thể tái chế được từ đó có khả năng luyện thành binh khí mới được. So với Đồ Long Đao thì Ỷ Thiên Kiếm lại không đủ sắt để luyện thành một cây thiết côn được.
Để lấy được Đồ Long Đao thì Phạm Thiên cần phải tìm tới Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn ở Băng Hỏa Đảo.
Cũng may là hòn đảo đó cũng không phải là quá khó tìm, trong nguyên tác Đại Khỉ Ti chỉ dựa vào cái tên Băng Hỏa Đảo mà có thể tìm ra được tung tích của Tạ Tốn rồi.
Bây giờ có Tố Tố biết được vị trí cụ thể của Băng Hỏa Đảo thì Phạm Thiên có thể nhanh chóng tìm được Tạ Tốn.
Phạm Thiên lập tức cùng với những người khác lên đường trở về Hải Tân trấn. Hắn để mấy người Thù Nhi, Tiểu Chiêu và Triệu Mẫn ở lại đây còn bản thân mình thì kiếm một con ngựa để quay về sơn cốc tại núi Côn Lôn.
Có hai đại cao thủ là Dương Tuyết Di và Đại Khỉ Ti ở đó thì mấy người Thù Nhi sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đáng kể cả.
……
Mất khoảng hơn 1 tuần để Phạm Thiên di chuyển từ Hải Tân Trấn trở về dãy núi Côn Lôn đón toàn bộ mấy người Tố Tố, Cửu Chân, Thanh Anh, Kỷ Hiểu Phù và Dương Bất Hối quay trở lại Hải Tân trấn.
Lần này tới Băng Hỏa Đảo lấy được Đồ Long Đao xong thì Phạm Thiên cũng sẽ rời khỏi thế giới này nên mới mang theo tất cả mọi người đi theo.
Có Tố Tố chỉ đường và chiếc thuyền lớn mà bọn họ thuê cùng hơn 10 ngư dân lái thuyền thì mất chưa tới 4 ngày Phạm Thiên đã nhìn thấy Băng Hỏa Đảo rồi.
Phạm Thiên kêu những ngư dân mang thuyền quay trở về đất liền xong thì liền cùng mấy người Tố Tố đi lên đảo. Phạm Thiên đi ở đằng trước và ngay sau đó là Tố Tố.
Những người khác bao gồm cả Triệu Mẫn, Thù Nhi, Tiểu Chiêu, Dương Tuyết Di và Đại Khỉ Ti đều đi ở phía sau Tố Tố. Tất cả nữ nhân của Phạm Thiên đều coi Tố Tố là mẹ chồng và vì thế nàng là lớn nhất chỉ sau hắn mà thôi.
Tố Tố thấy đám “con dâu” ngoan ngoãn như vậy thì đắc ý đi ngay bên cạnh Phạm Thiên.
Phạm Thiên đi tới nơi mà khi xưa Trương Thúy Sơn, Tố Tố, Tạ Tốn và Trương Vô Kỵ cùng ở thì liền thấy được một nam nhân tóc vàng đang ngồi bên ngoài cửa hang ôm một thanh đao lớn.
- Ai đó!!!
Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn dù đã lớn tuổi nhưng khí thế vẫn cực kỳ kinh người.
Sống trên Băng Hỏa Đảo này hơn 20 năm thì Tạ Tốn nắm rõ từng cành cây ngọn cỏ ở đây nên cho dù bị mù hắn cũng có thể nhận ra được có kẻ đang tiếp cận.
- Đại ca, ngũ muội cùng với Vô Kỵ hài nhi tới thăm huynh đây.
Tạ Tốn nghe thấy giọng của Tố Tố thì mừng rỡ đứng lên. Mặc dù đã hơn 7 năm trôi qua (trong truyện là 9 năm) nhưng hắn vẫn chưa quên giọng nói của người đã ở cùng mình trên Băng Hỏa Đảo này 10 năm trời.
- Ngũ muội đó sao? Vô Kỵ đâu rồi, nó có tới không!?
Phạm Thiên thấy vậy thì nhìn Tố Tố một lát sau đó liền bước lên trước và nói:
- Nghĩa phụ! Vô Kỵ tới để thăm người đây.
Dù sao Phạm Thiên cũng đang nhắm tới Đồ Long Đao của Tạ Tốn nên gọi người ta một tiếng nghĩa phụ hắn cũng không mất gì cả.
- Tốt!! Tốt lắm!!!
Tạ Tốn lần theo giọng nói của Phạm Thiên mà lướt tới như bay không có vẻ gì là bị mù cả.
- Vô Kỵ, con đã lớn rồi!! Còn cha của con, ngũ đệ đâu rồi?
Tố Tố nghe vậy thì liền kể cho Tạ Tốn chuyện đã xảy ra với Trương Thúy Sơn.
- Lũ ngụy quân tử khốn kiếp!!!
Tạ Tốn tức giận quát một tiếng khiến cho những người công lực kém như Tiểu Chiêu, Bất Hối… xây xẩm mặt mày.
Nhưng sau đó Tạ Tốn lại thở dài nói:
- Ngũ đệ vì bảo vệ ta mà tự sát, quả là ta đã không nhận lầm người huynh đệ này. Ngũ muội quyết định mang Vô Kỵ đi ẩn cư là đúng, nếu muội cũng chết thì đám võ lâm chính đạo kia chắc chắn sẽ nhằm vào nó.
Tạ Tốn đang nói thì bỗng nhiên nhìn về phía mấy người Chỉ Nhược. Mặc dù Tạ Tốn đã bị mù nhưng mấy người họ lại cảm thấy không thể né tránh ánh mắt của hắn.
- Mấy người này là ai vậy?
Tố Tố lúc này mới mỉm cười đáp:
- Đây đều là con dâu của đại ca đấy.
Mấy người Chỉ Nhược ngay lập tức bước tới vấn an Tạ Tốn:
- Chỉ Nhược ra mắt nghĩa phụ.
- Mẫn Mẫn ra mắt nghĩa phụ.

- Bất Hối ra mắt nghĩa phụ.
Bất Hối vấn an xong thì Kỷ Hiểu Phù liền đỏ bừng mặt đi lên nói:
- Hiểu Phù… ra mắt nghĩa phụ.
Bất Hối thấy mẹ mình đi lên thì ngỡ ngàng. Bị con gái nhìn chằm chằm và thấy ánh mắt trêu chọc của Tố Tố thì Kỷ Hiểu Phủ liền cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
Năm năm trời ở chung thì Phạm Thiên sao có thể bỏ qua một vị mỹ nhân như Kỷ Hiểu Phù cơ chứ. Từ mấy năm trước hắn đã thành công ăn được trái đào chín mọng này rồi.
Bây giờ Bất Hối cũng đã biết chuyện này thì có lẽ Phạm Thiên sẽ sớm được cùng song túc song phi với cặp mẫu nữ hoa này.
- ------☆☆☆☆-------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.