Gamer Xưng Bá Dị Giới

Chương 62: Thỏa hiệp (2/4)




Mặc dù đã bước vào tuổi trung niên nhưng Đại Khỉ Ti trông vẫn kiều diễm không thua gì những thiếu nữ trẻ trung.
Đại Khỉ Ti thấy công lực của Phạm Thiên cao cường như vậy thì kinh hãi. Nhưng nàng lại cho rằng việc Phạm Thiên chỉ mới sử dụng 1 phần 10 kình lực là do hắn đang nói quá lên mà thôi.
Phạm Thiên mạnh hơn nàng là sự thật đã bày ra trước mắt nhưng Đại Khỉ Ti tuyệt đối không tin một thiếu niên có thể mạnh tới mức như hắn đã nói.
Nhân cơ hội Phạm Thiên buông lỏng sự chú ý bỗng nhiên Đại Khỉ Ti lại lao thẳng về phía Tiểu Chiêu.
Phạm Thiên nhận ra động tác của Đại Khỉ Ti thì cũng bất ngờ nhưng không tỏ ra lo lắng. Tiểu Chiêu là con gái của Đại Khỉ Ti, dù tình cảm mẹ con giữa hai người có nhạt nhòa thế nào thì nàng cũng sẽ không làm hại con mình.
Đại Khỉ Ti muốn mang theo Tiểu Chiêu rời đi. Tiểu Chiêu nói rằng mình đã lấy được Càn Khôn Đại Na Di rồi thì nàng có thể trở về giao nó cho Minh Giáo Ba Tư.
Đại Khỉ Ti hiểu rất rõ Minh Giáo Ba Tư hùng mạnh đến mức nào nên nàng không muốn và cũng không thể đặt niềm tin vào Phạm Thiên được.
Đại Khỉ Ti thấy Phạm Thiên không đuổi theo giống như bị bất ngờ thì đắc ý muốn đưa tay ra bắt lấy Tiểu Chiêu mang đi.
Nhưng đúng lúc này một bàn tay mềm mại hóa thành trảo xuất hiện muốn bắt lấy cổ tay của Đại Khỉ Ti.
Dương Tuyết Di bỗng nhiên xuất hiện khiến cho Đại Khỉ Ti không thể không dừng lại động tác của mình. Nàng xoay qua tung chưởng về phía Dương Tuyết Di.
- Ầm!!
Hai người đối chưởng thì Dương Tuyết Di chỉ lui lại một bước trong khi đó Đại Khỉ Ti lại bị đẩy lui ra tới 5 bước. Không chỉ tu vi cao hơn mà nhờ tu luyện Cửu Âm Chân Kinh mà công lực của Dương Tuyết cũng rất thâm hậu.
- Hả?
Đại Khỉ Ti vừa ổn định lại thân hình thì bỗng nhiên nhìn thấy Triệu Mẫn đang đứng ở cách mình không xa.
Phạm Thiên cũng lập tức phát hiện ra điều đó và nhanh chóng lao tới nhưng Đại Khỉ Ti đã nhanh tay hơn và bắt lấy Triệu Mẫn.
- Mau đứng lại!!
Đại Khỉ Ti quát lên một tiếng và đưa tay bóp cổ của Triệu Mẫn. Phạm Thiên lập tức ngừng lại và nhìn nàng.
Lúc đầu Phạm Thiên nghĩ ở bên cạnh Tiểu Chiêu đã có Dương Tuyết Di nên không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng hắn không ngờ rằng do sơ ý mà Dương Tuyết Di lại khiến Đại Khỉ Ti đổi mục tiêu sang Triệu Mẫn.
- Không được tiến tới nếu không ta sẽ giết nàng.
Triệu Mẫn bị Đại Khỉ Ti bắt giữ thì vội vàng lên tiếng:
- Ngươi bắt ta cũng không có tác dụng đâu, ta cũng chỉ là kẻ bị tên này bắt cóc thôi. Cho dù ngươi có giết ta thì hắn cũng không ngừng lại đâu!!
Đại Khỉ Ti thấy Triệu Mẫn hò hét vậy thì liền đắc ý cười:
- Thật vậy không? Vậy ngươi thử nhìn hắn xem.
Triệu Mẫn liền nhìn Phạm Thiên thì thấy hắn quả thật đã dừng lại và không dám tiến tới.
“Hắn ta thật sự quan tâm tới tính mạng của mình sao? Hay là hắn ta chỉ lo rằng nếu mình chết thì cha mình sẽ phái quân đuổi giết? Nhưng với võ công của hắn thì đâu có sợ gì lính triều đình…”
Hàng loạt những suy nghĩ hiện lên trong đầu Triệu Mẫn có cả tiêu cực lẫn tích cực nhưng sau đó những ý nghĩ xấu về Phạm Thiên dần biến mất và sau đó trong mắt nàng liền hiện lên vẻ nhu tình.
- Từ xưa anh hùng khó qua nổi ải mỹ nhân. Hắn ta sao nỡ để một tiểu mỹ nhân như ngươi phải bỏ mình chứ.
Đại Khỉ Ti nói xong thì liền quay qua nhìn về phía Phạm Thiên.
- Nếu như ngươi không muốn nàng mất mạng thì hãy mau điểm huyệt nữ nhân kia đi.
Ngoại trừ Phạm Thiên thì Dương Tuyết Di cũng là một mối nguy hại nên Đại Khỉ Ti mới nói vậy.
Phạm Thiên không chút do dự ra tay điểm huyệt Dương Tuyết Di.
Dương Tuyết Di bị Phạm Thiên điểm huyệt thì không hề tỏ ra giận dữ mà trái lại nàng còn nhận ra hắn chỉ sử dụng thủ pháp điểm huyệt thông thường mà không sử dụng tới Nhất Dương Chỉ để điểm huyệt.
Cả Dương Tuyết Di và Phạm Thiên đều biết rõ nàng tu luyện Cửu Âm Chân Kinh nên có khả năng tự giải huyệt mà hắn lại làm vậy tức là muốn nàng âm thầm ra tay với Đại Khỉ Ti.
- Ta đã điểm huyệt nàng rồi, ngươi còn muốn gì mới thả Triệu Mẫn ra.
Nghe Phạm Thiên hỏi thì Đại Khỉ Ti liền đáp:
- Ngươi hãy đưa Tiểu Chiêu tới đây để trao đổi lấy nàng. Yên tâm ta là mẹ của Tiểu Chiêu sẽ không làm hại nàng đâu.
Đại Khỉ Ti nhắc tới mối quan hệ giữa mình và Tiểu Chiêu là để cho Phạm Thiên nghĩ rằng nàng quan tâm tới con gái và từ đó đây chỉ đơn giản là trao đổi con tin mà thôi.
Nhưng rõ ràng Đại Khỉ Ti biết Phạm Thiên sẽ không ra tay hại Tiểu Chiêu nên quân bài trao đổi trong tay nàng có trọng lượng hơn.
Tiểu Chiêu lên tiếng:
- Sao mẹ lại làm vậy? Thiên ca ca chỉ muốn giúp chúng ta thôi mà.
Đại Khỉ Ti liền quát:
- Tiểu Chiêu, con biết rõ hậu quả của việc chống lại tổng giáo là chuyện kia mà!!
Phạm Thiên lúc này bước lên và nói:
- Được rồi, ta sẽ làm theo lời ngươi nhưng ngươi không được làm hại Triệu Mẫn.
Nói xong Phạm Thiên quay sang nhìn Tiểu Chiêu thì nàng liền nhẹ gật đầu.
Phạm Thiên cùng với Tiểu Chiêu đi tới gần chỗ Đại Khỉ Ti và Triệu Mẫn.khi chỉ còn cách khoảng hai mét thì Đại Khỉ Ti bỗng nhiên tung chưởng đánh vào lưng Triệu Mẫn khiến nàng văng ra.
Phạm Thiên vội vàng đưa tay bắt lấy Triệu Mẫn cùng lúc này Đại Khỉ Ti đưa tay ra bắt lấy Tiểu Chiêu.
Đúng vào lúc này Đại Khỉ Ti bắn ra một cây kim châm gắn hoa vàng về phía Phạm Thiên.
Phạm Thiên đưa tay hất văng cây kim châm đi và Đại Khỉ Ti nhân cơ hội này mang theo Tiểu Chiêu quay người bỏ chạy.
Nhưng vừa quay lưng đi thì Dương Tuyết Di bỗng xuất hiện và tung ra Tồi Tâm Chưởng đánh thẳng vào hậu tâm Đại Khỉ Ti.
- A!!!!
Đại Khỉ Ti ngã xuống đất và Dương Tuyết Di định tiếp tục ra tay.
- Tuyết Di dừng lại!
Phạm Thiên mang theo Triệu Mẫn tới gần, tay vẫn để sau lưng nàng sử dụng nội lực chữa thương cho nàng. Hắn đi tới gần thì liền dùng Nhất Dương Chỉ điểm lên người Đại Khỉ Ti.
Vừa là để điểm huyệt Đại Khỉ Ti vừa là dùng nội lực bảo vệ tâm mạch cùa nàng khỏi chưởng lực của Tồi Tâm Chưởng.
Tiểu Chiêu chứng kiến cảnh này thì không biết phải làm sao nữa. Một bên là mẹ của nàng nhưng bên còn lại thì lại là đại ca ca luôn đối xử tốt với mình.
Thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt của Tiểu Chiêu thì Phạm Thiên liền tới gần và nói:
- Tiểu Chiêu, ta có cách để giải quyết chuyện này nhưng muội phải tin tưởng ta.
Tiểu Chiêu không biết nói gì chỉ đành gật đầu nhìn hắn.
Phạm Thiên đi tới gần và bỗng nhiên giơ tay lên dùng Tồi Tâm Chưởng một lần nữa đánh vào lưng của Đại Khỉ Ti.
- Hự!!!
Đại Khỉ Ti vốn đã bị thương năng bởi chưởng lực của Dương Tuyết Di nay dính phải một chưởng của Phạm Thiên thì liền phun ra một ngụm máu tươi.
Khí tức của Đại Khỉ Ti ngày càng thêm yếu ớt, trong khi Tiểu Chiêu còn đang ngỡ ngàng không biết nói gì thì Phạm Thiên đã lấy ra một tấm Tỏa Linh Lệnh và sử dụng.
“Tỏa Linh thất bại”
Tiếp tục!
“Tỏa Linh thành công”
Chỉ cần tới tấm Tỏa Linh Lệnh thứ hai Phạm Thiên đã thành công biến Đại Khỉ Ti thành thuộc hạ của mình. Thực chất trong lòng Đại Khỉ Ti không phải quá nhiều sự bài xích Phạm Thiên mà chỉ là do nàng qua sợ hãi Minh Giáo Ba Tư nên lựa chọn không tin tưởng hắn mà thôi.
Sau khi tỏa linh thành công thì vết thương của Đại Khỉ Ti bắt đầu lành lại và chủ cần một lát nữa nàng sẽ lại khỏe mạnh như thường.
- Xong rồi, mẹ muội không sao đâu.
Phạm Thiên nói xong thì tạm thời bỏ qua Đại Khỉ Ti mà tiếp tục quay qua chữa thương cho Triệu Mẫn. Hắn cho Triệu Mẫn dùng Kim Sang Dược và sử dụng nội công chữa thương cho nàng thì chẳng mấy chốc mà thương thế sẽ khỏi thôi.
Triệu Mẫn vừa mới bình phục lại đôi chút thì nàng liền mở mắt ra và nhìn hắn chằm chằm. Phạm Thiên vừa thu công thấy thế thì ngẩng đầu lên và đối mặt với ánh mắt tràn đầy nhu tình của nàng.
- Thiên ca ca, huynh có thích ta không?
Thấy Triệu Mẫn trực tiếp như vậy thì Phạm Thiên cũng ngạc nhiên.
- Một mỹ nhân như tiểu quận chúa thì ai mà không yêu thích cơ chứ.
Triệu Mẫn lập tức hờn dỗi:
- Hừ… ta muốn huynh gọi ta bằng tên giống như khi nãy kìa.
Phạm Thiên bỗng ghé vào tai nàng và nói nhỏ:
- Vậy ta gọi nàng là Mẫn Mẫn tiểu bảo bối có được không.
Khuôn mặt Triệu Mẫn trong nháy mắt trở nên hồng hào nhưng lại không hề phản đối mà chỉ nhẹ gật đầu. Trong mắt nàng hiện rõ sự vui vẻ.
Thấy thái độ của Triệu Mẫn chuyển biến nhanh như vậy thì Phạm Thiên thầm cảm ơn Đại Khỉ Ti. Hắn biết rõ lý do Triệu Mẫn nảy sinh cảm tình với mình hoàn toàn là bởi vì những hành động của hắn vừa rồi.
- ------☆☆☆☆-------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.