Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 49: Dưỡng Thương




Eothur thật sự là hoàn toàn bỡ ngỡ, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này, mình đột nhiên gặp một cơn ác mộng rồi tỉnh dậy thì lại đang nằm trong một căn phòng khang trang, quý trọng.
Chưa kể đến, bên cạnh hắn là Ewen. Hắn chưa kịp hỏi nàng chuyện gì đã xảy ra sau khi mình bất tỉnh thì nàng đã chặn miệng hắn lại, chỉnh lại cách xưng hô của hắn với nàng.
Thậm chí,… là ngay bây giờ tại khoảng khắc lúc này, Ewen đột nhiên hôn hắn khiến tâm trí hắn trở nên rối tung lên trong một hai giây rồi trống rỗng và mơ mộng như mình đang nằm trên những đám mây trắng, xung quanh là những bài hát tình yêu, lãng mạn và các thiên thần nhỏ có cánh cầm trên tay là cung tên tình yêu, chính xác gọi là Cupid.
Vài giây sau Ewen tách môi mình ra, nàng lại một lần nữa được chứng kiến cái vẻ mặt đờ đẫn, ngu ngốc, đần thối của Eothur.
“ Hì,… “ Ewen phì cười lập tức, trong mắt nàng Eothur bây giờ thật là… đáng yêu.
Vẫn chưa thoát khỏi dư âm của nụ hôn, Eothur hơi chút ngây ngô quay sang nhìn Ewen hỏi một câu thật ngu ngốc.
“ Tôi đang mơ sao? hay tôi đã chết rồi, đây là thiên đường à. “
Quả thật đầu óc của Eothur khá mơ hồ, nếu như hắn nhớ không lầm thì lần cuối mình còn đang tỉnh thì hắn đang nằm ở trong một cánh rừng âm u, tràn ngập bóng tối, xung quanh hắn là mùi màu và mùi hôi thối lâu ngày không tắm rửa của tên người sói bốc lên.
Còn bây giờ thì sao, nơi đây hoàn toàn đối ngược lại những gì hắn còn nhớ, căn phòng thì sạch sẽ với những tảng đá màu trắng xám, bộ bàn ghế gỗ được điêu khắc với một màu trắng kỳ lạ mà không giảm đi cái vẻ đẹp nghệ thuật của nó.
Không những vậy, chiếc giường gỗ Eothur đang nằm có tấm nệm và chiếc gối mà hắn có thể đoán chắc bên trong nó là những chiếc lông ngỗng khiến chúng thật là mềm mại và dễ chịu.
Bên cạnh hắn là một bó hoa đầy đủ màu sắc, đỏ, trắng,… tỏa ra những mùi thơm nhẹ nhàng, dịu dàng,… chúng xông vào mũi khiến hắn cảm thấy nơi này thật là yên bình, và thoải mái.
Tổng kết lại mọi thứ, Eothur đúng là không thể tin được những gì mình đang cảm nhận, chắc có lẽ hắn đã chết và chỉ có thiên đường mới thật sự tuyệt vời như thế này.
Đáp lại câu hỏi ngốc nghếch của Eothur là khuôn mặt đỏ bừng có chút tức giận của Ewen.
Nàng lấy hai tay của mình, nhéo mạnh lấy hai bên má của Eothur cho đến khi hắn tỉnh ra thì mới thôi, cùng với đó là lời nhắc nhở lặp lại liên tục.
“ Còn sống, còn sống, còn sống,… nghe chưa hả tên đần? “
Cảm nhận được sự đau đớn từ hai bên má cùng lời nói của Ewen, Eothur mới tỉnh táo trở lại dần dần, hai tay hắn đưa lên chạm vào hai tay đang nhéo của nàng và nói:
“ Đau,… “
Ewen phì cười, đáp lại.
“ Giờ tỉnh ra chưa? “
Eothur gật đầu một cách chậm rãi, rồi hắn tính xuống giường tuy nhiên khi vừa cử động thân thể, liền có một cảm giác nhói nhói đau đau xuất phát từ phía bụng phải của hắn.
“ Ây,… đừng cử động mạnh,… “ Ewen liền ngăn cản đè hắn xuống giường trở lại.
Lật cái chăn mềm ra, Eothur mới chợt nhớ là mình còn đang bị thương, hắn cũng phát hiện vết thương cũng đã được băng bó một cách kỹ lưỡng.
“ Vết thương của anh e rằng cần phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể di chuyển lại được. “
“ Cảm ơn,.. em, Ewen “ Eothur ngước đầu lên nhìn nàng cảm tạ.
“ Không không,… anh không cần phải cảm ơn em, chính xác là bọn em phải mới cảm ơn anh mới đúng. “
“ Bọn em? “
“ Phải, chị Xenia vẫn còn sống. Còn lại thì đều không qua khỏi. “
Eothur không nói gì cả, hắn cũng đã sớm biết được điều này.
“ Vậy đã,… có chuyện gì xảy ra sau khi,… tôi bất tỉnh? “
Ewen kể lại mọi chuyện cho Eothur nghe.
“ Sau khi anh bất tỉnh, em phát hiện ra vết thương trên bụng anh rồi cố dùng một số thảo dược cầm máu lại, khi đang làm cũng là lúc chị Xenia tỉnh lại, chị ấy leo xuống từ trên cây cao.
Chị ấy cũng bị gãy một cánh tay, rồi bọn em vận dụng những gì mình có băng bó lại những vết thương tạm thời, chuyển anh ra khỏi khu vực đó.
May mắn thay, không chỉ có một đội truy tìm mà còn vài đội khác nhau nữa, bọn em đã tìm thấy họ cuối cùng là đưa anh trở về đây. “
Nghe Ewen tóm tắt lại mọi chuyện, Eothur thầm lặng gật đầu nhẹ nhàng. Hắn nhìn lấy mái tóc vàng óng của nàng rồi trầm tư, tuy câu chuyện nghe có vẻ đơn giản nhưng hắn có thể cảm nhận được mọi chuyện không hề dễ dàng thế đâu, hãy tưởng tượng nàng lo lắng đến mức nào xem,… dược thảo nàng đâu ra,… đủ chuyện khó khăn có thể xảy ra với nàng.
Nghĩ về điều đó, chợt Eothur nói ra một câu.
“ Ewen, trong… em gầy hơn nhiều thì phải. “
“ Ewen! em nên ăn uống một chút đi, ba ngày em chưa nghỉ ngơi rồi đó. “ Eothur vừa nói hết lời cũng là lúc có một âm thanh của người phụ nữ vang ra từ phía ngoài phòng.
Vừa mở chiếc cửa gỗ, Xenia nhìn thấy được Eothur đã tỉnh lại ở trên giường, cậu ta đang nói chuyện với Ewen.
Cô hơi chút bất ngờ, rồi cũng hạ cảm xúc trở lại và chào hỏi.
“ Cậu thế nào rồi, Eothur? “
Eothur cũng nhìn cô với ánh mắt đó, chỉ là hắn bình tĩnh nhanh hơn liền mỉm cười đáp lại. “ Không vấn đề gì cả, còn cô “
Nhìn thấy Xenia đang băng bó lại một tay, nên Eothur cũng hỏi han lại.
Xenia lắc đầu đáp lại. “ Tôi còn nhẹ hơn tình trạng của cậu nữa. “
Nói xong cô nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, chần chừ vài giây cô mới nói tiếp.
“ Cảm ơn cậu đã cứu con bé, Eothur. “
Eothur chưa đáp lại ngay mà quay đầu nhìn sang Ewen đang có chút ngại ngùng rồi mới trả lời.
“ Đó là việc tôi nên làm thôi. “
Xenia gật đầu, và nói. “ Không có vấn đề gì thì,… cậu nên nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa, còn em Ewen, cậu ấy đã tỉnh rồi em cũng nên ăn uống một chút gì đi. “
“ Nhưng,… “ Ewen tính không đồng ý, chỉ là tay nàng đã được hai bàn tay cứng rắn nào đó chạm vào.
“ Cô ấy nói đúng đấy Ewen, em nên nghỉ ngơi một chút đi. “ giờ phút này Eothur cũng đã xưng hô nàng là em và có thể nói trau chuốt, chứng tỏ hắn cũng đã bớt đi vài phần sự ngại ngùng trong mối quan hệ hai người họ.
Trên hình thức thì hai người chưa thành cặp vợ chồng nhưng trong thâm tâm ai cũng đã chấp nhận người đối diện là người theo mình cả đời.
Cuối cùng Ewen cũng đồng ý, nàng và Xenia rời khỏi phòng trước khi đi nàng còn nhắc nhở hắn.
“ Nếu có chuyện gì xảy ra anh cứ việc gọi lớn, sẽ có người tới giúp anh. “
“ Được rồi, anh nhớ. “
Nhìn lấy chiếc cửa gỗ cuối cùng cũng khép lại, Eothur ngáp dài một hơi rồi nằm xuống chiếc gối lông ngỗng mềm mại ngủ một giấc, hắn vẫn cảm thấy cơ thể mình có chút uể oải và mệt mỏi có thể là do việc mất quá nhiều máu nên chưa hồi phục kịp.
Vừa nhắm mắt xuống là Eothur liền chìm vào những giấc mộng của mình. Vài phút sau, trong phòng liền xuất hiện tiếng khò khè vang lên và ngắt xuống từng khoảng do những nhịp đập của hơi thở.

Một buổi sáng nào đó, Eothur chợt thấy thứ gì đó làm nhột nhột ở mũi mình, hắn liền mở mắt ra và phát hiện trước mặt là một chiếc lông ngỗng màu trắng, đây chính là thủ phạm đánh thức giấc mơ đang ngon lành, đẹp đẽ của hắn.
Chưa kể đến chủ nhân của tên thủ phạm đó nữa, tên đấy còn nhe ra hàm răng trắng của mình cười hì hì bên cạnh giường, thật là bực mình quá.
Bực thì bực mình nhưng Eothur hoàn toàn bó tay với tên này.
“ Sáng rồi, anh nên tỉnh dậy đi Eothur! “ Tay dám phá đám giấc ngủ của Eothur không chính là ai khác, đó là Ewen, chỉ có nàng mới dám chọc phá giấc ngủ của hắn.
“ Ewen,… em lại tự tiện vào phòng nữa rồi!!! “ Eothur mặt nghiêm túc nói với nàng.
“ Đây là nhà của gia đình em, em có quyền đi bất kỳ đâu. “ Ewen tỉnh bơ đáp lại.
Lập tức Eothur cứng họng lại, không thể nói thêm từ nào nổi.
“ Khỉ thật,… đúng là con gái của lãnh chúa có khác,… “
Lắc đầu không nói gì nữa, Eothur đẩy chiếc chăn mềm sang một bên và đặt hai chân xuống đất để đứng dậy.
“ Này, coi chừng đó Eothur… “ Vừa nói nàng vừa chạy tới đỡ lấy hắn.
Từ trong âm thanh líu lo như tiếng hót của chim sơn ca đó, Eothur hoàn toàn có thể cảm nhận được sự lo lắng và âu yếm của Ewen dành cho hắn.
“ Anh có thể đứng dậy được, Ewen “ Mỉm cười, Eothur đáp lại với giọng điệu chắc chắn như đang nói “ hãy tin tưởng vào anh “.
Để chứng minh cho lời nói của mình, Eothur từ từ đứng dậy ngay lập tức và hắn đã thành công cho đến khi lưng mình đã thẳng, ngực hơi ưỡn ra phía trước.
“ Thế nào. Anh có bao giờ nói sai không. “
Ewen không phản bác lại mà nàng chỉ hé ra những chiếc răng cửa trắng của mình, khẽ cười không thành tiếng. Một nụ cười không phải trêu chọc hay vui đùa gì,… mà là một nụ cười của sự hạnh phúc.
Có một điều Eothur phải thật sự khâm phục người Elves, đó là khả năng chữa bệnh của bọn họ, đến chính hắn cũng phải muốn thét thật lớn “ đây là kỳ tích “. Dù hắn đã được chứng kiến nền y học con người phát triển đến mức thế nào ở kiếp trước.
Vết thương của hắn nặng đến đâu, chính hắn cũng rất rõ ràng. Thế mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nó đã hồi phục được gần một nửa, phải biết rằng cho dù hắn ở bệnh viện của kiếp trước đi chăng thì hắn cũng phải mất một khoảng thời gian gấp đôi bây giờ mới có thể di chuyển lại được.
Quan trọng nhất, nơi đây lại không có dụng cụ, thuốc men, máy móc như kiếp trước đấy.
Một lần nữa Eothur tự nhủ với mình, quả thật không thể dùng đầu óc bình thường như kiếp trước để xem xét mọi thứ được, đây là một thế giới có các vị thần, có phép thuật,… phát triển hoàn toàn khác với khoa học ở Trái Đất.
Tất nhiên không phải lúc nào đang nằm trên giường bệnh một khoảng thời gian dài là có thể thực hiện ngay được, chính Eothur cũng đã phải mất vài ngày trời tập luyện mới có thể làm được dễ dàng như bây giờ.
Ban đầu chính hắn cũng vừa bước chân xuống đất thì có thể cảm nhận được hai bàn chân của mình bủn rủn, yểu xìu. Thậm chí là đến mức, hắn vừa gồng mình đứng dậy liền ngã “ bịch “, hai quả mông của hắn tiếp tục trở về chiếc giường thân yêu.
Và rồi như người ta đã nói: “ Có công mài sắt có ngày nên kim. “
Sự kiên trì, tập luyện từ từ cuối cùng sẽ có thành quả, và ngày hôm nay Eothur đã đón nhận phần thưởng cho sự kiên trì của mình, đó là nụ hôn của Ewen.
Nụ hôn của Ewen, không sai.
Ngay trong lúc nghĩ ngợi, khâm phục tài năng chữa bệnh của người Elves. Ewen đột nhiên nhún chân mình lên, nàng tung ra một nụ hôn hồng hào, ngọt ngào và mềm mại…, cuối cùng đòn tấn công bất ngờ đó đã chạm vào chiếc môi của hắn trong nháy mắt.
Ôi, không thể diễn tả cảm xúc của mình ngay bây giờ. Thật là,… hết sảy.
Cảm giác hết sảy này không chỉ có một mình Eothur hưởng thụ mà ngay cả người thực hiện nụ hôn này cũng đang tận hưởng nó.
Ewen từ từ tiến sát cơ thể mình vào lòng ngực Eothur, hai cánh tay nàng ôm choàng qua cổ hắn, còn cặp tay hắn thì ôm lấy sau lưng của nàng.

Không cuộc chơi nào có thể kéo dài vĩnh viễn, năm phút đồng hồ sau, ngay tại Eothur và Ewen vẫn đang ôm yếm nhau thì ở phía ngoài cửa liền có tiếng gõ nhẹ.
“ Cốc, cốc, cốc. “ Phát ra ba tiếng chứng tỏ người kia gõ ba lần, mỗi lần được cách nhau khoảng một nhịp nghỉ.
Nghe được tiếng gõ cửa, Eothur và Ewen lập tức tách nhau ra.
Thấy mọi dấu vết đã được phi tang, Eothur mới lên tiếng. “ Mời vào. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.