Eothur Phiêu Lưu Ký

Chương 48: Sự Sống Và Cái Chết (3)




Bị dồn sát vào chỗ hẹp, Eothur trở nên mất đi lợi thế khá nhiều, tay phải cầm Bloodblade đang kiềm chặt bàn tay trái của người sói nay đã bị đẩy ra, móng vuốt của nó đâm thẳng vào phía phần bụng bên phải của hắn.
“ xì,… “ Mặc dù đã uống thuốc, nhưng Eothur vẫn có thể cảm nhận vết thương của mình, móng vuốt của nó phải đâm sâu vào bên trong, thậm chí là đến nội tạng của hắn.
Cắn chặt răng chịu đựng, theo bản năng của mình trong tích tắc Eothur dựa lưng vào thân cây, co đầu gối cao lên rồi đạp thẳng vào cơ thể người sói, lấy lực đẩy từ cú đạp hắn phóng mình thoát khỏi góc chật đó về phía bên trái nơi mà cánh tay của người sói đã bị cụt.
Lăn lộn vài vòng dưới mặt đất, rồi Eothur dừng lại bằng tư thế một chân quỳ gối xuống đất, một tay vẫn cầm vũ khí, còn một tay hắn đã giữ chặt lại vết thương gần hông của mình.
Cảm nhận máu đang không ngừng rỉ ra, Eothur có chút nhíu mày, hắn phải kết thúc trận chiến này một cách nhanh chóng. Nếu không càng kéo dài, bọn họ sẽ phải trở thành đống thịt tươi cho tên người sói man rợn phía trước.
“ Grào,… “ Người sói tiếp tục lao mạnh lên, nhìn đối diện vào cái ánh mắt đỏ rực của nó Eothur có thể nhận ra nó đã mất hết lý trí trong đầu, và giờ chỉ còn những bản năng thú tính, khát máu, cơn thịnh nộ của loài sói ngự trị.
Eothur ném chiếc áo choàng đen bọc người của mình vào phía trước để che tầm mắt của nó, hắn thì thụt lùi lại vài bước.
Bằng một cái vung tay nhẹ, người sói liền đã xé rách chiếc áo rồi ném nó qua một bên, tốc độ của nó vẫn không giảm một chút nào.
“ Khỉ thật, thế thì không kịp mất. “ Eothur nghĩ thầm trong đầu.
“ Vụt vụt “ Cũng ngay lúc đó hắn liên tục nghe được hai âm thanh xuất hiện, liền hơi chút nghiêng đầu liếc qua.
Là Ewen, nàng ấy đã đứng dậy dựa người vào thân cây, tay nàng cầm lấy cung tên uốn lượn của mình giơ cao lên nhắm về phía người sói, nàng đã thả liên tục hai mũi tên bay thẳng vào nó.
“ Phập, phập “ hai phát trúng đích, một mũi ngay vai còn một mũi ngay bắp đùi.
Dính đòn người sói đang trong tư thế vồ mồi đã bị ngã xuống mặt đất ngay trước người Eothur, thế là hắn đâm mạnh thanh kiếm của mình xuống chỉ tiếc là một đòn hụt, nó lấy móng vuốt của mình đẩy lưỡi kiếm sang một bên xượt ngang qua con mắt trái của nó tạo thành một vết thương trên khuôn mặt rồi lăn người xoay tròn vài vòng né luôn cả vài mũi tên cắm xuống đất của Ewen.
Cách Eothur một khoảng cách an toàn, người sói đứng dậy thét lớn. “ Các ngươi,… hãy chờ đó! “
Đón lại lời chào hỏi nhiệt tình của người sói là một thứ kỳ dị đang ngậm trong miệng Eothur, một ống tiêu kỳ lạ và phát ra âm thanh.
“ Phụt “
Ngay lập tức người sói cảm thấy trước ngực mình dính phải một thứ gì đó, nó chắc chắn rằng đó là đòn tấn công từ cái ống trong miệng của người đối diện, không hề gây đau đớn gì lắm, như là một con kiến, một con muỗi… cắn vào, chích vào da thịt vậy.
“ Grừ,… “ Người sói tưởng đó là lời khiêu khích của kẻ thù, nó mặc kệ rồi quay người đi tính bỏ chạy.
“ Ngăn nó lại!!! “ Ewen đứng từ xa nhìn thấy con quái vật tính bỏ chạy, nàng thét lên nhưng nhìn thấy cái giơ tay ý bảo đừng làm gì hết của Eothur nên tay cầm cung của nàng cũng giãn lại.
Vừa đi được vài bước, bỗng nhiên người sói nhìn thấy mặt đất đang lung lay, lắc lư rung động mạnh, đầu óc nó thì choáng váng, mệt mỏi,… buộc nó phải quỳ gối xuống mà lấy tay ôm đầu.
“ Cái gì,.. thế này,…? “
“ Không đi được rồi sao “ giọng nói của Eothur vang lên từ sau lưng của nó, rồi dừng lại một chút mới nói tiếp.
“ Cảm thấy thế nào, thuốc độc đó tốt chứ, đủ để ngươi ngủ say một ngày trời đấy. “ Cái âm thanh ấy tiến vào lỗ tai người sói tạo nên một tiếng vọng lớn trong tâm trí ác độc của nó.
“ Thế nào,… thế nào,…!!! “ Chúng liên tục đảo qua đảo lại trong đầu óc khiến nó điên tiếc lên.
Cảm nhận bước chân di chuyển đang to lớn dần từ đằng sau, người sói “ Grừ… “ nhẹ trong miệng mình, bàn tay lộ ra những móng vuốt sắc bén đang bám trên mặt đất.
Không thoát được, chỉ có chết thì nó cũng phải kéo theo kẻ thù của mình chết cùng,…” Ngươi muốn giết ta, không đơn giản đâu “,… hàng ngàn ý định tà ác, đen tối,… hiện lên trong đầu óc của nó.
Và khi một bước chân vừa vang âm thanh lên bên cạnh, người sói lập tức xoay người với một tốc độ khủng khiếp, như tốc độ ngọn gió tạo thành một cơn lốc, tay trái nó vồ mạnh về phía kẻ thù của mình.
Nhưng ngay khi kế hoạch nó thành công, cái hình bóng đó cũng hiện lên trong mắt nó và thay vì khuôn mặt ấy phải hốt hoảng, sợ hãi nay lại là nhếch môi mỉm cười.
Một nụ cười bình dị nhẹ nhàng và ấm áp, như chào tạm biệt nó vậy.
“ Phặc ”
Eothur sớm biết tên người sói này là một sinh vật rất âm độc, hiểm hóc,… và hắn cũng sớm dự đoán được nó không chịu bỏ cuộc dễ dàng, rất có khả năng cao là nó sẽ kéo hắn chết theo.
Và giờ hiện tại đã chứng minh điều Eothur nghĩ đến, trong chớp nhoáng nó liền xoay người tấn công.
Người sói nghĩ hắn đã không chuẩn bị trước, sai lầm nặng nề, Bloodblade khát máu đang muốn trả thù cho chủ nhân của mình, nó sớm đã được sẵn sàng và khi kẻ thù vừa hành động cũng là lúc nó hóa thân trở thành một ngôi sao đỏ óng ánh, máu dính vào lưỡi kiếm đã tô vẽ lên cái vẻ đẹp của nó dưới các vì sao, một cơn thịnh nộ im ắng không nói thành tiếng của nó và Eothur.
Trong một khoảng khắc ngắn, ánh mắt của người sói vốn đang âm hiểm nay đã bị biến đổi, nó tràn đầy cái gọi là sự sợ hãi, run rẩy,… không thể tin được đúng không?.
Vốn là một sinh vật bóng tối mà giờ, người sói lại sợ hãi trước cái nụ cười nhẹ nhàng của Eothur, có lẽ đôi lúc thứ đáng sợ nhất không phải là nó,… mà chính kẻ giết nó mới là người đáng sợ nhất.
Ánh sao đỏ lướt ngang qua cánh tay người sói một cách dễ dàng như đang chém vào không khí, không có chút gì gọi là sự cản trở.
“ Au a a a,…!!! “ Người sói thét lên trong sự đau đớn, nếu như ban đầu nó còn cơn thịnh nộ để kiềm chế thì nay đã biến mất, cộng thêm cái gọi là nỗi sợ,… chúng buộc nó phải cảm nhận sự đau đớn, khốn khổ đến tận cùng của xương tủy nhiều hơn gấp mấy lần bình thường.
Khóe môi thì mỉm cười nhưng ánh mắt của Eothur thì băng giá đến tột cùng. Hắn không quan tâm đến tiếng la hét của con quái vật, một sinh vật nay đã bại liệt, yếu ớt.
Nhìn thấy người sói đang lăn lộn dưới mặt đất với hai cánh tay bị đứt, trong lòng Eothur cảm thấy thật bình tĩnh, không có chút gì gọi là vui vẻ, thoải mái khi chứng kiến nó như vậy cả, dù sao hắn cũng không đến nỗi là một kẻ tâm thần, vui vẻ khi chứng kiến nỗi đau của người khác do mình gây ra.
Hơn 30 giây sau, do máu đã chảy ra quá nhiều cho dù người sói có thể lực, khả năng hồi phục tốt đến đâu thì nó cũng không thể chịu đựng được nhiều vết thương thế này, nó đang nằm hấp hối dưới mặt đất.
Mặc dù thế Eothur cũng phải công nhận nó trâu bò thật, người bình thường chỉ cần ăn phải một đến hai mũi tên là ngỏm từ lâu rồi, mà nó vẫn còn sống được đến giờ với hai cánh tay cụt.
Không còn gì để xem nữa, Eothur đứng trước đầu nó tạm biệt.
“ Good night “ Nói bằng ngôn ngữ ở kiếp trước.
Eothur đâm mạnh thanh kiếm xuống mặt đất chặt đứt đầu tên người sói, kết thúc vĩnh viễn kẻ thù nguy hiểm nhất của cuộc đời của mình.

“ Eothur… “ Đừng từ đằng sau Ewen choàng tay ôm lấy hắn.
Ban đầu khi mở mắt ra nhìn thấy Eothur chém đứt cánh tay con quái vật nàng cũng khá lo sợ vì tưởng đây là mơ và khi thấy hắn đang trong tình trạng nguy hiểm, nàng lập tức cảnh tỉnh bản thân lại, cố gắng đứng dậy bằng hết sức lực, lần này nàng sẽ không vô dụng như trước, nàng sẽ giúp hắn.
Và nàng đã làm được, bắn hạ những mũi tên gây rối khiến nó phải gục ngã xuống mặt đất.
Ewen từ từ ôm lấy Eothur ở đằng sau, nàng dựa đầu vào lưng hắn mặc kệ những mồ hôi, cát bụi bẩn thỉu,… thứ nàng cảm nhận bây giờ thật là yên bình, và ấm áp,… chúng tràn ngập trong tâm trí của nàng.
Thả Bloodblade xuống đất, Eothur nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Ewen, rồi xoay người lại cũng ôm nàng trong lòng ngực mình, cả hai người họ bây giờ lại cùng một cảm xúc, cùng một nhịp đập của trái tim.
Sờ lấy khuôn mặt xinh đẹp đó bằng bàn tay dính đầy máu, Eothur cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, vì ác mộng của hắn đã qua rồi, cái nỗi sợ, cơn ác mộng khi mất nàng nó ghê gớm lắm, hắn nghĩ nếu chậm một lúc thôi cả cuộc đời của hắn nhất định sẽ sống trong đau khổ dày vò.
“ Ewen, nàng,… “ Chưa kịp nói hết lời, Eothur đã gục người xuống rên một tiếng.
“ Hừ,… “ Tác dụng của thuốc đã hết, Eothur bây giờ có thể cảm nhận nỗi đau của cơ thể mình, một cảm giác bất ngờ và nặng nhọc tấn công lên tâm trí của hắn,… hắn thấy mình thật là mệt mỏi cùng một giấc ngủ đang tới, đây là tác dụng phụ của thuốc sao, người sử dụng nó phải bất tỉnh vài tiếng đồng hồ sau khi hết liều lượng.
“ Khỉ,… thật,… “ Chửi thầm lấy hai chữ, sau đó mắt của Eothur cũng tối rầm lại, đầu óc không thể suy nghĩ gì được nữa.
Trước khi thật sự bất tỉnh, Eothur nghe thấy Ewen liên tục gọi tên mình.
“ Eothur,… Eothur, anh làm sao,… vậy? “

Một khoảng thời gian sau, tại một thành phố nhỏ ở gần biển, trong đó có một ngôi nhà hai tầng được xây dựng ngoài ngoài rìa khu dân cư, nó được làm bằng những tảng đá màu xám và có phần gỗ màu trắng từ loại cây gì đó.
Sự kết hợp của hai loại màu sắc làm nên ngôi nhà trông có vẻ sang trọng, tinh khiết và cao quý một cách nào đó nhưng lại mang vài phần của lịch sử, cái gọi là lâu đời.
Ngoài hai vật liệu đó ra, là bàn tay của những người xây dựng, họ đã điêu khắc ra những đường nét trang trí tinh xảo tôn lên cái vẻ đẹp của màu trắng tinh khiết của loại gỗ thần bí và che bớt đi cái phần âm u màu xám của loại đá.
Thậm chí có thể nói, công lao của những người xây dựng là yếu tố quan trọng nhất để làm ngôi nhà trở nên thật cao quý, đẹp đẽ.
Không chỉ vẻ đẹp của nó, mà bao vây xung quanh ngôi nhà là một khu vườn rộng lớn, trong đó có một cái đình trời để nghỉ dưỡng, một cây cổ thụ ít nhất phải 500 trăm tuổi bên cạnh và một mảnh đất trải dài đầy màu sắc khác nhau với đủ các loài hoa, thậm chí có những loại cực kỳ quý hiếm ở miền đất Trung Địa gần như đã tuyệt chủng.
Không bàn về ngôi nhà nữa, hãy trở lại chủ đề chính.
Có một căn phòng ngủ nằm ở tầng thứ hai ngôi nhà, được trang trí với những tấm thảm trải đất, chiếc bàn, ghế làm bằng gỗ, ngoài ra là một cái giường ngủ khá rộng nằm ở giữa, sát với bờ tường trên đầu.
Trên nó là một chàng trai loài người có mái tóc đen, và khuôn mặt khá bảnh trai, chứa nhiều nét của sự kiên cường, dũng cảm và hiền lành,… cậu ta đang nhắm mắt lại, thở những hơi đều đặn như đang chìm vào giấc ngủ say.
Dưới những tia nắng chiếu vào từ chiếc cửa sổ nằm bên trái căn phòng, là một cô gái người Elves, cô đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, hai tay thì khoanh lại làm thành một cái gối để dựa chiếc cằm của mình lên, hai đôi mắt của cô cũng nhắm lại và đang chìm vào giấc ngủ.
Khoảng vài phút sau, chàng trai như đang mơ thấy gì đó, cậu ta có chút quần quại và rồi bật tỉnh một cách bất ngờ, hai con mắt của cậu mở ra hé lộ màu xanh dương của biển cả, tay sờ thì lên huyệt thái dương như đang xoa bóp đầu mình.
“ Đây là đâu? “ Cậu nhìn xung quanh mình rồi tự hỏi một câu.
Ngay lúc này, cô gái người Elves có mái tóc vàng cũng tỉnh lại, nhìn thấy chàng trai cô giật bắn mình lên khỏi chiếc ghế rồi vui vẻ nói với cậu ta.
“ Eothur, chàng đã tỉnh lại rồi. “
“ Ewen, đây là đâu, tại sao tôi lại ở đây, cô,… “ Chưa kịp nói hết, cô gái đã chặn môi chàng trai lại bằng một ngón tay, cô mở miệng nở một nụ cười dịu dàng và nói.
“ Eothur, hãy gọi là em. “
“ Ewen,… em,… em,… “ Chàng trai ngẩn ngơ nhìn cô gái nói lắp.
Đáp lại cậu ta là cô gái người Elves trườn người lên, cô dí sát khuôn mặt xinh đẹp có làn da trắng trẻo vào cậu, rồi dùng chiếc môi đỏ hồng có vị dâu tây của mình hôn lên chiếc môi khô khan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.