Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 25:




Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Dụ Dao cảm thấy lạnh, nằm trêи giường nhịn không được mà run lên, làn da lộ ra bên ngoài kêu gào khát vọng nhiệt độ, mà người ở trước mặt cô nóng đến mức có thể nhen lửa cho cô.
Cô không tỉnh táo, giống như ngã vào trong biển sâu vắng vẻ, cô độc không nơi nương tựa, chỉ biết là mình cực kỳ lưu luyến xúc cảm vừa rồi được Nặc Nặc cõng và ôm, cô không muốn tách ra, khát vọng nhiệt độ cơ thể của anh nhiều hơn.
Không có cách nào rụt rè, cũng không duy trì được sự lạnh lùng cao ngạo, lớp vỏ bên ngoài của cô vỡ vụn đến nát bét, trở thành một con mèo run lẩy bẩy, chỉ muốn anh ôm.
Trước khi nghe Dụ Dao nói “Ôm tôi một chút”, Nặc Nặc đã hoàn toàn không nỡ buông cô xuống, tối nay là sự thân mật mà Dao Dao chưa từng có đối với anh.
Nếu như không phải bên ngoài là trời đông giá rét, sợ cô bị bệnh thì anh muốn cứ đi bộ như vậy về nhà, chân bị rách cũng không sao, đến nửa đêm đến rạng sáng đến khi chết cũng không sao, anh chỉ muốn làm cho thời gian cùng Dụ Dao dính vào nhau sít sao trở nên dài nhất.
Nhưng bây giờ…
Không khí trong phòng ngủ nóng bỏng sền sệt, phần gáy của Nặc Nặc bị cô giữ lấy, anh gấp đến mức hận không thể nhào tới ôm cô, anh kiềm chế một cách chật vật, ngón tay bắt lấy drap giường, khó khăn nói: “Quần áo của tôi bẩn rồi.”
Chẳng những bẩn mà chắc chắn còn có mảnh thủy tinh lưu lại, anh sợ làm cô bị thương.
Giường của cô, sao anh có thể không sạch sẽ mà đi lên được.
Hốc mắt Nặc Nặc đỏ đến mức muốn chảy máu, giọng nói khàn khàn: “Tôi thay quần áo rồi quay lại ôm, Dao Dao đừng đổi ý.”
Anh lùi về sau, tay của Dụ Dao vẫn không buông lỏng, cô bị kéo cho hơi ngồi dậy.
Ánh trăng chiếu đầy vào cửa sổ lướt trêи mặt Nặc Nặc, ngũ quan vốn chói mắt lại giống như hồn xiêu phách lạc, cô lắc đầu, gương mặt cực kỳ đỏ, cô khó hiểu nói: “Thay cái gì? Lột đi không phải là tốt rồi sao, lại không phải, chưa từng thấy.”
“Chủ nhân… giúp anh.”
Thần trí của Dụ Dao đã hoàn toàn bị cồn và sự kϊƈɦ thích đã chịu thiêu đốt, một lòng muốn sự ấm áp, mà thế giới này vừa trống rỗng vừa xa cách, cô lẻ loi lạnh giá, chỉ có được một Nặc Nặc.
Cô cố chấp cởi cổ áo sơ mi của Nặc Nặc, Nặc Nặc run lên một cái, tay run rẩy mà giúp cô, mấy giây liền kéo cúc áo ra, để lộ vân da sạch sẽ trắng nhạt.
Quần dài cũng bị bẩn, trêи thắt lưng vẫn còn mảnh thủy tinh, đều bị Dụ Dao kéo một cách thô lỗ, trong mắt tích trữ nước mắt, cô nhẹ nhàng cười lên, nghiêng đầu nhìn qua Nặc Nặc: “Không còn cớ nữa, nhanh ôm, không ôm sẽ khóc đấy.”
Trong ánh trăng yếu ớt như vải sa mỏng, tóc dài của cô lộn xộn, mép váy tản ra, khuôn mặt xinh đẹp đến mức giống như yêu tinh, Nặc Nặc gần như là ngã qua, gắt gao ôm chặt cô, vùi đầu vào trong cái cổ lạnh lẽo của cô, nơi sâu trong yết hầu nghẹn ra tiếng nức nở khàn khàn.
Cô ở trong căn nhà này có ý tốt mà giữ anh lại, anh ở trong căn phòng ngủ này liều lĩnh ôm cô.
Không có Xoài tranh giành tình cảm, không có tiếng còi cảnh sát vang lên muốn dẫn anh đi, không có ông ngoại và những vết đâm đó, chỉ có anh và cô.
“Dao… bọn họ nói, em không cần tôi nữa,” Nặc nặc không khống chế được sức lực, bàn tay đè lấy vòng eo và lưng của Dụ Dao, muốn cất cô vào trong lồng ngực mình: “Em kết hôn, gả cho người khác, tôi không xứng, không xứng ở bên cạnh em.”
Trong khoảnh khắc ôm lấy cô, sự đau đớn như xé rách tim gan khi đó lại như nước lũ dâng cao mà nuốt lấy Nặc Nặc.
Anh không tự chủ được mà cắn bên cổ cô, làn da nhẵn nhụi ở trong miệng anh trở nên ướt át mềm mại, anh mê muội trong sự tiếp xúc này, không nỡ dùng sức, sau khi cắn xong, anh lại lưu luyến mà cọ xát, ép cô về phía chiếc gối phía sau.
Anh quá nóng, Dụ Dao dần dần ấm áp trở lại, thở hổn hển mà nắm lấy mái tóc ngắn của anh, hơi ép buộc mà nâng đầu anh lên.
Ánh nước sóng sánh trong mắt Nặc Nặc im hơi lặng tiếng mà rơi xuống gương mặt cô.
Dụ Dao lau đi cho anh, giọng nói khàn đến mức nghe không rõ: “Cún con ngoan, tôi không kết hôn, tôi cần anh.”
Nặc Nặc không hiểu sự điên cuồng hỗn loạn trong ngực rốt cuộc là tâm tình gì, anh chỉ biết nghe theo bản năng, cúi người hôn mắt của Dụ Dao, hôn một cái rồi nhìn cô, không gặp phải sự kháng cự, anh liền tiếp tục hôn chóp mũi cô.
Nhưng mà không đủ, không chỉ có như vậy, anh còn muốn có được nhiều hơn, sự khát vọng hăng hái bên trong xương cốt xé rách anh, muốn làm chuyện quá giới hạn hơn với Dụ Dao.
Dụ Dao bị anh đè lấy, vải vóc của váy mỏng manh, dây dưa hiện lên nếp nhăn.
Trêи mặt cô là xúc cảm mát lạnh liên tục rơi xuống giống như thuốc độc khiến người ta sa vào, lý trí của cô hoàn toàn sụp đổ, cô không khỏi đưa tay bóp cằm Nặc Nặc, mê loạn hỏi anh: “Rốt cuộc là anh muốn hôn sao? Có phải là học theo trò xấu rồi không? Học theo ở đâu, TV, điện thoại, hay là cặp đôi lần trước thuê tới phòng bệnh…”
Nặc Nặc chống hai tay bên gối cô, ngón tay nắm chặt vỏ gối bằng lụa thô đến mức sắp rách, Dụ Dao không có chút cảm giác nào đối với trạng thái của bản thân, cô tập trung ý nghĩ hỏi anh: “Anh là muốn… thế này sao?”
Cô bóp lấy hàm dưới gầy gò của Nặc Nặc, ôm lấy khuôn mặt anh đưa về phía trước mặt mình, mượn ánh trăng mà bình tĩnh nhìn anh hai giây, sau đó dán lên, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi anh.
Cảm giác lạnh buốt trơn mềm, trong nháy mắt kϊƈɦ thích đến mức giác quan của người ta nổ tung, Dụ Dao sững sờ, nhỏ giọng lên án: “Sao anh có thể học người khác, con trai tôi, mặc kệ là cái gì cũng phải để tôi dạy ---”
Còn có rất nhiều lời không thể nói ra được, người bị đóng băng ở trêи người cô liền đột nhiên ập xuống, như khóc như thở, ngây ngô lỗ mãng mà hôn cô.
Dụ Dao “Ừm” một tiếng, anh quá hung dữ, hơi đau, cô run rẩy khống chế anh lại, nhìn chằm chằm vào đôi môi hình dáng xinh đẹp của anh: “Nặc Nặc, nặng quá đi, sẽ đau.”
Nặc Nặc run rẩy nâng đầu cô lên, khàn giọng cầu xin: “Dao, em dạy tôi, dạy tôi làm thế nào.”
Dụ Dao đỏ mặt choáng váng: “Tôi cũng không biết, chẳng qua có lẽ là…”
Cô lại thử hôn anh, dịu dàng.
Nặc Nặc ở bên tai cô phát ra tiếng thở nặng nề giống như sói con, cô hỗn loạn, không tự chủ được lại hôn sâu thêm một chút, muốn chứng minh năng lực của mình, không sợ chết mà giữ mặt anh: “Ngoan, mở môi ra.”
Dụ Dao không có chút nào ý thức được mình đang làm chuyện kinh dị hủy thiên diệt địa gì, cô ham muốn sự hưởng thụ cực hạn trong khoảnh khắc này, ʍút̼ cánh môi Nặc Nặc, sau đó đưa đầu lưỡi ra, ướt át mà lướt qua anh.
Tiếng hít thở bên tai kia bỗng nhiên nặng hơn, sau vài giây đồng hồ, Dụ Dao đã không thể thở được nữa, tóc dài của cô tán loạn, hai tay cử động bị giữ chặt, cả người ép lên gối bị đè đến góc giường, bị môi lưỡi của một người xâm nhập, thành kính quý trọng, như châu như bảo lại hoàn toàn không biết chừng mực.
Dụ Dao có chút ngạt thở, sau đó từ trong cái ôm hôn mà cô tự rước lấy, cô tạm thời quên đi sự đau khổ, dứt khoát nhắm mắt lại, không nghĩ gì cả mà ngủ thϊế͙p͙ đi.
Trời vừa rạng sáng, bóng đêm vắng lặng, người trong phòng ngủ dùng chăn mền bao bọc đến chắc chắn kín kẽ, đang ngủ say, ở bên ngoài, cửa phòng tắm khép hờ, lộ ra ánh đèn màu vàng ấm.
Nặc Nặc ôm đầu gối ngồi bên tường, toàn thân trêи dưới đều nhỏ nước, không có chút hơi nóng nào, lạnh đến mức sắc mặt anh trắng bệch, anh dùng chiếc khăn tắm lớn phủ lên đầu, bao trùm chính mình, càng cuộn tròn càng chặt, môi dưới vốn đã bị Dụ Dao cắn nát, hiện tại lại bị anh làm ra thêm hai vết máu.
Anh hơi động một chút, cảm nhận được khối nào đó, nơi mà Dao Dao không chịu nhìn vẫn nóng bỏng đến đau đớn, tắm nước lạnh hai lần cũng không thể làm dịu đi được.
Nặc Nặc cúi đầu xuống, chôn mặt vào đầu gối, cánh tay còn có mấy dấu răng thật sâu, lỗ tai và cổ đỏ đến mức ứa máu.
Anh bệnh rồi.
Không thể nói cho Dao Dao biết được, cún con bệnh nặng sẽ bị vứt bỏ.
Anh ra sức mà khao khát nhận được một chút yêu thích từ cô, muốn trở thành quan trọng nhất, xua đuổi bất cứ một người nào vọng tưởng dính lấy cô, muốn chiếm đoạt vị trí không thể thay thế bên cạnh cô, cũng không muốn trơ mắt nhìn cô ở cùng với người khác nữa.
Chỉ có thể ôm anh, chỉ có thể hôn anh.
Anh quả thật đã trở nên xấu xa rồi, có tâm tư đố kỵ, có mong muốn phá hoại giống như yêu ma tinh quái hại người, nhưng dù thế nào thì anh cũng không thể chia sẻ Dao Dao được, một chút cũng không thể.
Nặc Nặc lại đứng dậy tắm nước lạnh lần thứ ba, trêи lông mi dài là màn mưa như dệt cửi, giống như nước mắt.
Anh dùng khăn tắm bọc mình thành một cái trứng khủng long thô sơ, cuộn mình ở góc tường, dùng điện thoại cố sức đánh chữ vào trong khung tìm kiếm.
“Một con yêu tinh, làm sao để có thể giữ được người yêu dấu.”
Câu trả lời có lượt like cao nhất là hai chữ: “Quyến rũ.”
Anh sờ đôi môi hơi sưng, lại nhập vào: “Một con thú cưng, làm thế nào có thể chiếm được sự yêu thích của chủ nhân.”
Câu trả lời có lượt like cao nhất vô cùng kiên trì, vẫn là hai chữ đó: “Quyến rũ.”
Anh lại hỏi: “Dùng cái gì để quyến rũ.”
Rất nhanh đã có người nói đùa mà trả lời anh: “Mặc kệ bạn là mèo hay chó, đương nhiên là thân thể nhỏ đáng yêu của bạn rùi.”
Nặc Nặc nhịn đến khi sắc trời hơi sáng, thân thể cuối cùng cũng lạnh đi, bệnh của anh đã tốt lên rồi.
Anh thay đồ lót sạch sẽ, không kịp chờ đợi mà chạy về trong phòng ngủ, cẩn thận bò lên giường, ôm lấy Dụ Dao cùng với cả chăn mền, trái tim đập đến nổ vang, gần như không nghe thấy tiếng hít thở của cô.
Nặc Nặc cố hết sức nhẫn nại, trừng mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngủ yên của cô, chống đỡ được mấy phút, thực sự không nhịn được, anh tiến tới gần hôn gò má cô, cẩn thận khẽ ɭϊếʍ khóe miệng cô.
Dụ Dao mơ giấc mơ kỳ lạ cả một đêm, cô nhìn thấy Dụ Thanh Đàn đứng một mình bên vách núi, gió thổi bay vạt áo thật mỏng của ông, Trình Mộng đứng sau lưng ôm lấy ông, khóc lớn nói: “Thanh Đàn chưa từng làm sai bất cứ chuyện gì, chỉ là bệnh mà thôi.”
Những hình ảnh kia nhanh chóng lui lại, cô bị đẩy vào vực sâu, lúc sự tối tăm sắp bao phủ, Nặc Nặc nhảy xuống ôm lấy cô, quần áo của anh bị cắt rách, những giọt máu bắn tung tóe, trêи khuôn mặt như tô như vẽ đều là vết thương, nửa trần trụi, ôm lấy cô ɭϊếʍ hôn.
Cô đáp lại theo bản năng, còn không khách khí mà đưa tay sờ hai cái, càng sờ càng nhận ra xúc cảm quá chân thật, thật đến mức ngay cả sự ướt át bên miệng đều toát ra ý lạnh.
Dụ Dao mờ mịt mở mắt ra, đầu tiên là nhìn thấy nóc phòng ngủ trong nhà mình, ngay sau đó cảm nhận được trọng lượng đè ép bên cạnh, sự ẩm ướt mềm mại kia phát hiện ra cô tỉnh rồi thì được đằng chân lân đằng đầu mà tới gần, muốn chạm vào môi của cô.
… Làm gì vậy?!
Dụ Dao kinh hãi đến mức không có thời gian nhìn cho rõ ràng, trực tiếp né tránh, nắm lấy gối đập tới, lúc sắp đánh trúng, cô mới hơi híp mắt lại, nhìn thấy rõ đôi mắt ngập nước của Nặc Nặc, cô nhanh chóng thu lại.
Anh chỉ mặc một chiếc quần đùi rộng rãi, để nửa thân trần nằm trêи giường cô, tóc hơi loạn, gương mặt lộ ra màu đỏ mê người, đôi môi vốn duyên dáng hơi sưng lên, bị răng cắn rách ra mấy vết nhỏ.
Nhịp tim và huyết áp của Dụ Dao nhanh chóng tăng vọt, vọt đến mức cô hoa mắt chóng mặt, sao có thể như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Cô chỉ nhớ rõ tối hôm qua được Nặc Nặc cõng ra ngoài từ biệt thự trêи núi, dường như đã về nhà, sau khi nằm dài trêи giường thì cô hoàn toàn không còn ký ức, vốn tưởng rằng mình uống say thì sẽ ngủ yên vô sự, bây giờ xem ra… đã xảy ra vấn đề lớn rồi?!
“Dao Dao…”
“Trước tiên đừng kêu tôi!” Thần kinh của Dụ Dao đập mạnh, cô cuống quýt vén chăn lên nhìn bản thân, váy bị cởi sạch, mặc quần áo ở nhà, cô nín thở nhìn vào trong cổ áo, áօ ɭót vẫn còn y nguyên, không có một chút dấu vết khả nghi và khó chịu nào.
Chỉ có miệng, chỗ đầu lưỡi, lúc cô nuốt nước bọt hay nói chuyện thì sẽ đau châm chích rất nhỏ.
Hàm ý đại biểu, không cần nói cũng biết.
Trong đầu Dụ Dao trống rỗng, quá trình, hình ảnh, mảnh vỡ, xúc cảm, nhiệt độ, ngọt hay không ngọt, con mẹ nó cô vẫn không nhớ rõ, một chút ấn tượng còn sót lại cũng không tìm được.
Nụ hôn đầu tiên mất rồi?!
Cô va chạm xuống giường, muốn kéo dài khoảng cách, con chó tinh tuyệt sắc da trắng xinh đẹp kia liền đuổi theo.
Dụ Dao vừa mới đứng vững bên cạnh giường, ngay cả dép lê cũng chưa kịp mang thì một đôi cánh tay đã quấn đến ngang hông cô.
Nặc Nặc ngồi quỳ trong chăn đệm tán loạn, ngẩng mặt lên ngóng nhìn cô, đuôi mắt hơi đỏ, đôi môi bị tùy ý chà đẹp cực kỳ mê người, anh ôm cô nói: “Chủ nhân, em lại hôn tôi một chút được không, tôi còn muốn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.