Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 24:




Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Mấy đời nhà họ Trình làm nghề tàu bè đi biển, sau này ở trong tay ông ngoại Trình Hoài Sâm lại mở rộng đến khách sạn cao cấp và khu du lịch, việc làm ăn phong như gió nổi nước lên.
Trình Hoài Sâm kiêu ngạo, cộng thêm sự giáo ɖu͙ƈ và hoàn cảnh từ nhỏ nên ông làm người cố chấp, ham muốn khống chế rất mạnh, còn có sự kỳ thị giai cấp ăn sâu bén rễ, ngay cả việc giao tiếp kết bạn của con gái đều sẽ hạn chế, huống chi là hôn nhân.
Dụ Dao biết, người mẹ Trình Mộng đối với nhà họ Trình mà nói là một người khác loài, cho nên mới khiến ông ngoại đau lòng nhức óc và không dung tha như vậy, chỉ là có lẽ không ngoại không nghĩ tới, ngoài mặt cô giả vờ ngoan ngoãn mà thôi, có lẽ còn khó giải quyết hơn cả mẹ.
Dụ Dao quét mắt nhìn cánh cửa bị đóng lại ở sau lưng.
Trình Hoài Sâm là người cẩn thận lại vô cùng chú trọng sự riêng tư, việc đóng cửa lại nằm trong dự đoán của cô.
Trước kia Dụ Dao chưa từng tới khu biệt thự cảnh núi này, không hiểu rõ cấu tạo, cô vòng qua một tấm bình phong mới nhìn thấy ông ngoại và Lục Ngạn Thời ngồi trêи ghế sô pha.
Trong phòng khách lớn như vậy, thiết kế của vách tường xung quanh đều không giống nhau, nguyên một mặt tường bên trái cô là một lớp thủy tinh mờ đục, đối diện lớp thủy tinh thì còn có một cánh cửa lớn bị đóng lại khác, không biết là thông đi đâu.
Lục Ngạn Thời đứng lên, từ đầu đến chân đã được xử lý một cách tỉ mỉ, ông ngoại cũng mặc chính trang thẳng thớm, thậm chí còn cài một đóa hoa nhỏ tinh xảo ở ngực, so với chuẩn bị tiệc mừng thọ thì còn giống chủ nhà cổ hủ chuẩn bị tham gia hôn lễ của con cháu hơn.
Không nghĩ tới bình thường ông ngoại nghiêm túc nhưng tới sinh nhật lại rất trẻ con, còn biết ăn diện, Dụ Dao nở nụ cười, lấy ra hai món quà để lên trêи bàn trà.
Một món là là chiếc bút máy đắt đỏ cô mua bằng số tiền tích lũy khi còn đang nổi tiếng, một món quà là tượng gỗ nhỏ mà Nặc Nặc tốn hai ngày chuyên tâm làm ra, là một trái đào mừng thọ tròn vo, rất đáng yêu, vô cùng dễ thương, Dụ Dao cũng có chút không nỡ tặng.
Ánh mắt Trình Hoài Sâm dừng lại trêи bút máy một giây, đến lúc nhìn đào mừng thọ, ông khinh bỉ nhắm mắt lại, Dụ Dao không chú ý tới, chúc thọ xong liền hướng về phía Lục Ngạn Thời công kϊƈɦ: “Tiểu Lục tổng ăn mặc đủ trịnh trọng đấy, người không biết còn tưởng chút nữa cậu muốn đi kết hôn.”
Không đợi Lục Ngạn Thời trả lời, Trình Hoài Sâm liền trầm giọng nói: “Ngạn Thời ngược lại là muốn kết hôn đấy, đến phim trường cầu hôn cháu, cháu cũng không đồng ý.”
Dụ Dao cảm thấy không thú vị, cũng không muốn chọc cho ông ngoại tức giận, thế là cô hỏi sang chuyện khác: “Ông ngoại, trái đào mừng thọ kia là do trợ lý nhỏ của cháu tự tay khắc, anh ấy ở ngay bên ngoài, khi nào thì ông nhìn một chút? Còn mấy phút nữa là tiệc mừng thọ bắt đầu rồi.”
Trình Hoài Sâm quét mắt nhìn Dụ Dao một cái, nếp nhăn khắc sâu trêи mặt nhìn không ra vui buồn.
Ông bưng ly lên, nhẹ nhàng nói: “Không vội, ông cháu chúng ta đã có khoảng thời gian không gặp, mặc dù ông ngoại không hài lòng với công việc của cháu nhưng cũng nhớ tới những nguy hiểm mà cháu gặp phải ở bên ngoài, nhân cơ hội hôm nay nói đại khái cho ông nghe xem là chuyện gì.”
Ông ra hiệu: “Biết cháu không thích uống trà, ông cho người đặc biệt chuẩn bị nước trái cây cho cháu, nếm thử xem.”
Lúc này Dụ Dao mới chú ý tới, trong ly của Lục Ngạn Thời là rượu đỏ, thứ đưa cho cô lại là nước trái cây hỗn hợp đậm màu, vừa nhín chính là xuất phát từ nhà bếp trong nhà, khi còn bé cô vô cùng thích uống.
Một ly nước như thế đã sớm được chuẩn bị cho cô, một sợi dây cung yếu ớt trong lòng Dụ Dao, gọi là tình thân, lơ đãng bị khuấy động một cái.
Trình Hoài Sâm ra hiệu cụng ly, Dụ Dao thuận theo mà bưng ly lên, Lục Ngạn Thời cũng nghiêng người về phía trước, ba chiếc ly không cùng chất lượng chạm vào nhau, Dụ Dao uống một ngụm, ngọt thì ngọt nhưng luôn cảm thấy hương vị không giống với trong trí nhớ cho lắm.
Dụ Dao nắm bắt thời gian, nói sơ lược mấy lần từng trải của cô cho ông ngoại, nói rất rõ ràng chuyện Nặc Nặc nhiều lần bảo vệ cô, lúc nói xong, trong ly của mỗi người chỉ còn lại gần một nửa đồ uống, mà vẻ mặt của Trình Hoài Sâm cũng u ám đến mức sắp khó mà che giấu được.
Lục Ngạn Thời từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Dụ Dao, thấy gương mặt cô hiện lên màu đỏ, anh ta lập tức nhắc nhở Trình Hoài Sâm: “Ông ngoại, thời gian gần đến rồi, cháu bên này vừa nhận được tin tức, bên ngoài đều được chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
Bàn tay Trình Hoài Sâm dùng sức nắm cái ly dần dần buông ra, ông gật đầu: “Dao Dao, cháu đi với Ngạn Thời trước, ông đến sau.”
Nói xong, ông liếc nhìn trêи dưới Dụ Dao, đánh giá một câu: “Hôm nay mặc cái váy này không tệ, màu đỏ, rất thích hợp.”
Dụ Dao nhíu mày, từ ban nãy cô đã không quá dễ chịu.
Nước trái cây rất lạnh nhưng cô càng uống càng thấy nóng, trêи đầu đã mơ hồ đổ mồ hôi, lúc đứng lên thì cổ chân mềm nhũn, Lục Ngạn Thời nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
Trong đầu cô là sự hỗn độn không có cách nào điều khiển được, phản ứng cũng đang trở nên chậm chạp, Lục Ngạn Thời giữ cô một hồi, cô mới nhớ tới chuyện hất ra.
Thời gian giống như bị điều chỉnh tốc độ, Dụ Dao lung lay, đáy mắt cố hết sức mà ngưng tụ sự sắc bén.
Không đúng, đây là phản ứng mà khi cô uống rượu mới có…
Bởi vì biết nhược điểm này của mình, đụng vào cồn thì cả người không nghe theo sự sai khiến, dễ dàng bị người ta thao túng, cho nên mấy năm nay cô vào trong ngành, ở bên ngoài chưa bao giờ chạm vào rượu, ngay cả đồ uống vị ngọt cũng không dám, trời mới biết hiện tại có bao nhiêu rượu có thể trộn vào trong đồ uống mà không có dấu vết.
Nhưng cô đến trước mặt ông ngoại nhà mình, thứ được bưng cho cô là nước trái cây trong hồi ức tuổi thơ, cô làm sao có thể nghĩ đến được!
Lục Ngạn Thời một lần nữa dìu tay cô, tay càng dùng sức hơn trước đó, anh ta dứt khoát vòng lên vai cô, đưa cô đi về phía cánh cửa đối diện bức tường thủy tinh kia, giọng điệu còn giống như bình thường mà hỏi: “Em có chuyện gì vậy, uống chút nước trái cây mà cũng có thể như vậy.”
Sự ảnh hưởng của cồn đối với Dụ Dao mang tính áp đảo, cảm giác chưa lên đầu vẫn còn cạn, một khi ý thức được mình đã uống rượu thì ý thức của cơ thể đều mất khống chế.
Trước kia cô uống say, mẹ nói cô vô cùng ngoan ngoãn, bảo làm gì thì làm cái đó, cũng không biết phản kháng, còn vô cùng dịu dàng dính người, ông ngoại chính là rõ ràng cho nên mới có thể làm như vậy!
“Ông ngoại…” Dụ Dao bấm móng tay vào thật sâu trong lòng bàn tay: “Ông làm gì vậy?”
Cô lấy điện thoại ra, ấn vào nút gọi khẩn cấp, muốn gọi cho Nặc Nặc ở bên ngoài cánh cửa, nhưng cuộc gọi thất bại, cô mới dùng ánh mắt mơ hồ để nhìn, vạch tín hiệu trống không.
Trình Hoài Sâm không nhanh không chậm mà đứng dậy, mở ra một cái hộp ở bên tay, trong đó là một cái vương miện kim cương, ông đến gần Dụ Dao đội lên đầu cho cô: “Đi thôi, lễ đính hôn của cháu ngoại ông, phải có món trang sức ra dáng mới không mất thể diện.”
Đang lúc nói chuyện, cánh cửa vẫn luôn đóng ở đối diện tường thủy tinh được mở ra, ánh sáng sáng như tuyết chiếu vào khiến Dụ Dao nheo mắt lại, tiếng người huyên náo, tiếng âm nhạc, tiếng dụng cụ xê dịch tràn vào, gần như đánh nứt màng nhĩ của cô, có người đang khéo léo khống chế hiện trường, nói là: “Lục tổng và Dụ tiểu thư lập tức đến ngay, xin các vị an tâm chớ vội.”
“Dụ… cháu ngoại nhà họ Trình mang họ Dụ?!”
“Tiểu Lục tổng gần đây còn có chuyện xấu với Dụ Dao, sao lại trùng hợp như vậy, cùng họ à?!
“... Cũng không thể là cùng một người chứ?!
“Thôi đừng chém gió nữa, không có khả năng đâu, Dụ Dao có thân phận gì chứ, có thể dính líu quan hệ với nhà họ Trình?”
Âm thanh vỡ vụn tạp nha giống như con dao mà đâm vào tai Dụ Dao, cô chỉ còn cách cánh cửa kia bốn năm mét, hướng về phía trước một chút nữa là có thể nhìn thấy rõ bên ngoài, cũng sẽ bị người bên ngoài phát hiện ra.
Quá quen thuộc rồi…
Giọng điệu, cảnh tượng, hình thức như thế này, khoogn cần nói cô cũng biết trong đại sảnh lạ lẫm phía sau cánh cửa kia là phóng viên đầy phòng, thứ mà những người này trông đợi cũng không phải là lễ mừng thọ của ông cụ Trình gì đó mà là lễ đính hôn của Tiểu Lục cổng của Bất động sản Bạc Lương và cháu gái ngoại của nhà họ Trình!
Lục Ngạn Thời nửa ôm nửa kéo, mang theo Dụ Dao đi về phía trước, thấp giọng trấn an: “Chỉ là một quá trình đơn giản mà thôi, rất nhanh, một hai phút, em không cần lên tiếng, giao cho anh là được, chuyện khác chờ sau khi kết thúc rồi nói, Dụ Dao, anh sẽ khai báo với anh, em tin anh một lần.”
Giờ phút này Dụ Dao đưa lưng về phía bức tường thủy tinh mờ đục trong phòng kia.
Mà bên ngoài bức tường thủy tinh, trong hành lang, Nặc Nặc bị hai người đàn ông khôi ngô thô bạo kiềm chế bả vai và cánh tay, anh không hề động đậy, nhìn trừng trừng về phía trước.
Lớp thủy tinh này là nhìn một chiều.
Người đứng trong phòng không nhìn thấy gì cả, nhưng người đứng bên ngoài thì thấy rõ ràng, không chỉ có thể nhìn thấy cuộc trao đổi trước đó của ba người mà sau khi cánh cửa thông về phía lễ đính hôn hoàn toàn mở ra, anh còn có thể tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình đính hôn của Dụ Dao và Lục Ngạn Thời.
Nặc Nặc không chớp mắt lấy một cái, sự hồng hào trêи môi đã sớm biết mất, chỉ còn lại một màu trắng bệch khϊế͙p͙ người.
Dao Dao vừa mới đi vào là anh đã bị túm đến chỗ này.
Nhưng Dao Dao đã nói, phải ngoan, không thể lộn xộn.
Anh phải nghe lời cô.
Một người đàn ông trong số đó thấy thế thì cười lạnh nói: “Chủ tịch Trình hoàn toàn không có ý định gặp mày, cố ý chuẩn bị tấm thủy tinh này cho mày chính là hy vọng mày hiểu rõ, người mà tiểu tiểu thư của chúng ta phải kết đôi chính là người thừa kế thế gia môn đăng hộ đối, loại thấp hèn như mày thì đừng nằm mơ trèo lên cành cao.”
“Cố gắng nhìn cho rõ ràng, cô ấy lập tức sẽ đính hôn với Lục tổng, nghi thức được tiến hành xong thì cô ấy chính là vợ chưa cưới của nhà họ Lục, bên cạnh không thể nào lại có loại người như mày.”
“Nhìn thấy chưa? Lục tổng ôm cô ấy, cô ấy cũng đồng ý, tiểu thư nhà họ Trình chúng tao đương nhiên là phân biệt được chừng mực, so sánh với một mối hôn sự đứng đắn thì mày là cái thá gì?!”
Nặc Nặc khẽ mở miệng, trong cổ họng tràn ra tiếng vỡ vụn, màu lưu ly trong đôi mắt bị nước mắt điên cuồng tuôn ra bao phủ lấy, đầy màu đỏ tươi chói lọi.
Dao Dao… Dao Dao…
Dao Dao mua âu phục cho anh, kéo khuỷu tay anh đi vào, sao có thể, nói không cần là không cần anh nữa.
Cô đã nói với anh, kết hôn thì phải chọn một người cô yêu, anh còn chưa tìm hiểu được rốt cuộc cái gì mới là tình yêu mà cô muốn, tại sao cô có thể lựa chọn người khác mà vứt bỏ anh.
Một đám người trông coi thấy phản ứng của Nặc Nặc thì đều nhận định rằng anh bị đánh đổ rồi, bọn họ khinh bỉ mà nói lời khó nghe hơn, cũng chuẩn bị lễ đính hôn vừa kết thúc liền xử lý anh theo lời dặn dò của chủ tịch Trình, đừng dính đến bên người Dụ Dao nữa.
Phía bên trong bức tường thủy tinh, Dụ Dao bị âm thanh huyên náo đâm vào đầu, đau đến mức muốn nứt ra.
Cô say tới mức tay chân như nhũn ra, không biết lấy sức lực ở đâu mà thật sự ngăn cản được Lục Ngạn Thời, cô quay đầu nhìn Trình Hoài Sâm, khàn giọng hỏi: “Chủ tịch Trình, đây chính là cái bẫy mà ông bày ra cho tôi? Ông thay đổi thái độ tốt hơn với tôi, quan tâm đến chuyện tôi gặp phải ở bên ngoài, cho tôi uống nước trái cây cũng là vì chuyện này?”
Trình Hoài Sâm không nghĩ tới Dụ Dao còn có thể tỉnh táo mà hỏi ra những điều này.
Trong ấn tượng của ông, Dụ Dao uống rượu vào sẽ biến thành con mèo con ngoan ngoãn, có thể giữ được năng lực hành động cơ bản, còn mặc cho người ta thao túng, có thể chống đỡ nổi lễ đính hôn một hai phút nên ông mới lựa chọn để cô say, tránh khỏi phiền phức.
Nhưng cô đã đặt câu hỏi rồi thì Trình Hoài Sâm cũng không thèm nói dối.
Dù sao thì bước này rồi, cô cũng không chạy thoát được.
Trình Hoài Sâm thu lại dáng vẻ ôn hòa kia, lạnh lùng trang nghiêm nói: “Phải, cháu huyên náo cũng nhiều rồi, khiến ông mất mặt, cũng gây họa đủ rồi.”
“Ông dung túng cho cháu thời gian dài như vậy, cháu cũng không có bất kỳ sự hối lỗi nào, nếu như ông còn không quản nữa thì cháu sẽ đi lên vết xe đổ của mẹ cháu, Dụ Dao, ông là vì tốt cho cháu, không thể nhìn cháu tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn nữa.”
“Bây giờ cháu đi vào trong đó, làm hết nghi thức, biết thân biết phận mà ổn định lại thì vẫn là cháu ngoại của ông, sau này mọi thứ mà cháu nên có, ông đương nhiên sẽ không để cháu thiếu.”
Trong đầu Dụ Dao giống như có ngàn vạn dùi nhọn đang đâm vào, cô hỗn độn nghe, thấp giọng cười lạnh.
Cô hung hăng cắn đầu lưỡi, dùng sự đau đớn bén nhọn để kϊƈɦ thích thần kinh, tìm về sự tỉnh táo ngắn ngủi, cô đẩy Lục Ngạn Thời không phòng bị ra, kéo vương miệng trêи đầu rồi dùng hết toàn lực ném về phía Trình Hoài Sâm, “Bang” một cái rơi xuống đất.
“Cháu ngoại của ông, con cháu của nhà họ Trình thì là cái đếch gì chứ!” Hai mắt Dụ Dao đỏ bừng, cuối cùng cô không để ý tới việc ngụy trang nữa mà hừng hực nhìn chằm chằm ông: “Có phải ông cho rằng tôi đoạn tuyệt quan hệ kinh tế với ông, tất cả đều là đang làm nũng được hời, diễn trò hay không? Còn ngóng trông ông ngày nào đó chia gia sản cho tôi?”
“Dụ Dao, cháu có thái độ gì với người lớn vậy!”
Trình Hoài Sâm chưa từng bị đối xử như vậy, ông nặng nề gõ gậy batoong xuống đất, tức giận đến mức cơ bắp phát run.
“Mẹ cháu điên dại, cháu cũng điên rồi đúng không?! Ông lên kế hoạch cuộc đời tốt nhất cho các cháu, kết quả các cháu đều không cần cái nhà này, đều muốn tạo phản sao?!”
“Nhà như thế này thì ai mà thèm?” Dụ Dao nghiêm nghị hỏi: “Ai muốn làm con cháu của ông? Mẹ tôi không muốn, tôi càng không muốn! Nếu như không phải trước khi chết mẹ tôi nói với tôi ông là người đáng thương, bảo tôi đồng tình với ông thì ngay cả cửa tôi cũng đều sẽ không bước vào!”
Truyền thông phía bên ngoài đã bắt được động tĩnh, tranh nhau chen lấn muốn đi lên phía trước, bảo vệ giữ cửa vội vàng muốn đóng cửa lại.
Dụ Dao không biết khi nào sẽ không còn sức lực, mỗi một động tác mỗi một lời nói của cô đều đang đấu tranh với thần kinh không chịu nổi một kϊƈɦ của mình.
Trình Hoài Sâm giận không kiềm được, tức giận đến mức hai tay phát run.
Khi còn bé tính tình Dụ Dao mềm mại, sau này đối với ông cũng coi như là ngoan ngoãn, ông chuyển đến những việc không thực hiện được với Trình Mộng lên người Dụ Dao, nhưng bởi vì cô mang họ Dụ nên có thế nào cũng không gần gũi nổi.
Ông vẫn cảm thấy, ông không bởi vì Dụ Thanh Đàn mà giận cá chém thớt lên Dụ Dao đã là rất tốt rồi, không nghĩ tới, Dụ Dao chân chính lại ngỗ nghịch, điên cuồng như vậy, khiến ông mất hết mặt mũi!
Ông chỉ vào Dụ Dao, cảm thấy sự chấn động hai tầng, thậm chí là lớn hơn rơi xuống trái tim già yếu của ông.
“Tôi biết mà, tôi biết mà! Con cái của Dụ Thanh Đàn thì có thể là thứ tốt lành gì! Nó bắt cóc con gái tôi, hủy đi một đời tốt đẹp của con bé, hại số mệnh của con bé, lại tạo ra tai họa như cô! Nó có chết cũng chưa hết tội!”
Sắc mặt Trình Hoài Sâm xanh lét kinh người, bệnh tim gần như muốn phát tác, có mấy lời cũng không cách nào ngăn cản được.
“Cho tới hôm nay, tôi cũng không hề gì mà nói cho cô biết.” Nếp nhăn nơi khóe mắt ông trở nên vặn vẹo, lộ ra sự hung ác giống như trả thù: “Sau khi Dụ Thanh Đàn phát bệnh, cô ở trường học không biết, Mộng Mộng đang bận công việc cũng không biết nhưng nó lại tới tìm tôi.”
Ông lạnh giọng cười nhạo: “Nó là bệnh nhân, mãi mãi sẽ không tốt lên được, lúc phát tác thì nghĩ quẩn rất nhiều chuyện, cho rằng là bản thân mình làm hại cha con Mộng Mộng xa cách, cho nên mới tìm tôi, hy vọng có thể nhận được sự công nhận của tôi.”
Dụ Dao sững sờ nhìn ông, trong tai ù ù, gương mặt thanh tú của Dụ Thanh Đàn càng không ngừng lóe lên trước mắt.
“Nếu như lúc ấy tôi chấp nhận nó, có lẽ nó không thể chết nhanh như vậy.” Trình Hoài Sâm nói từng câu từng chữ: “Nhưng tôi không muốn, chỉ có Dụ Thanh Đàn chết rồi thì Mộng Mộng mới có thể hiểu được nó là người bệnh mắc bệnh tâm lý vô dụng cỡ nào, mới có thể quay về cái nhà này! Con bé mới có thể nghe lời tôi, gả cho một người khác thích hợp với con bé hơn!”
Nước mắt Dụ Dao trút xuống.
Vào giờ khắc này cô cảm thấy vô cùng may mắn, mẹ không chính tai nghe được.
Mẹ rất dịu dàng, trước khi chết còn tỉ mỉ đếm xem chỗ nào mình làm không đủ, cho rằng mặc dù bố không chấp nhận tình yêu của bà, nhưng dù sao ông vẫn là một người đáng thương, một lòng tốt với bà.
Sao bà có thể nghĩ đến, Thanh Đàn mà bà âu yếm như vậy là bị bố của mình tự tay đưa ra con dao lấy mạng.
Dụ Dao cúi người, khóc không thành tiếng, cô điên cuồng nắm chặt váy, xương ngón tay muốn kéo căng nứt da thịt.
Sắc mặt Lục Ngạn Thời hoàn toàn thay đổi, anh ta đi đỡ Dụ Dao thì bị cô hất ra.
Trình Hoài Sâm từ trêи cao nhìn xuống mà trách cứ: “Tôi cũng xem như là hiểu rồi, cô còn không bằng mẹ cô, tôi không quản được nó chẳng lẽ tôi còn không quản được cô sao?! Đừng cho rằng tôi không biết cô và người bên ngoài có quan hệ thế nào, cô nói chuyện ba câu không rời nó, mang theo bên người làm chuyện xấu xa còn bị đưa lên tin tức, cô không ngại mất mặt nhưng tôi ngại!”
“Con gái Dụ Thanh Đàn thì thế nào, không phải cô cũng chảy dòng máu của nhà họ Trình sao? Hôm nay tình cảnh đã được trả rồi, là mặt mũi của Trình Hoài Sâm tôi, hôn sự này nhất định phải định ra, Ngạn Thời cũng sẽ thay cô tuyên bố rút khỏi làng giải trí, sau này ít ra ngoài gây chuyện thị phi, an phận làm bà Lục đi.”
“Nếu cô còn không phối hợp, vậy thì cũng đơn giản.”
Trình Hoài Sâm ra hiệu về phía bức tường thủy tinh phía sau: “Thằng ngốc kia của cô không có nhà, không có ai quan tâm đến sự tồn tại của nó, thân phận cũng không xác định được, cho dù đêm nay chết trong núi thì cũng chỉ là bản thân không cẩn thận, cô hiểu không?”
Sự tra tấn của sức rượu đang tăng gấp đôi, chút sức lực cuối cùng của Dụ Dao cũng sắp rời khỏi thân thể.
Chiếc váy trêи người cô là do Nặc Nặc dùng từng mũi điêu khắc để đổi lấy.
Cô còn cẩn thận che chở quà đào mừng thọ nhỏ của anh, kiêu ngạo mà mang tới đây.
Trước khi vào cửa, cô nói với Nặc Nặc, phải ngoan, chờ cô.
Bây giờ lại có người nói với cô, không ngoan ngoãn thì từ nay về sau đừng hòng gặp lại anh nữa.
Trình Hoài Sâm dùng hết sự kiên nhẫn, cả giận nói: “Dặm phấn cho nó, đứng không vững thì nâng! Cho uống thuốc giải rượu! Lập tức ---”
Một “Ầm” tiếng vang thật lớn kèm theo tiếng cửa thủy tinh nổ tung khiến cho da đầu người ta tệ dại, từ phía sau bỗng nhiên truyền đến.
Trong phòng khách không khỏi yên tĩnh, bàn tay Lục Ngạn Thời nắm chặt Dụ Dao run lên một cái, bỗng nhiên anh ta ngẩng đầu.
… Không phải vừa rồi mới có.
Nửa phút trước, hoặc là sớm hơn, bên ngoài đã không còn thái bình nữa!
Trình Hoài Sâm không thể tưởng tượng được mà xoay người, trong con ngươi già nua thắt chặt, bức tường thủy tinh một chiều kia đang bị người ta va chạm một cách bất chấp, đã vỡ vụn ra một lỗ hổng dữ tợn.
Trước khi thi công ông đã xác nhận nhiều lần, mức độ kiên cố của loại thủy tinh này đủ an toàn, tuyệt đối không phải sức lực của người bình thường có thể phá hư được.
Ông nghiêm nghị gọi tên của người trông coi bên ngoài nhưng hoàn toàn không có lời đáp lại, trong tiếng đập nện và vỡ vụn càng ngày càng kinh dị, thấp thoáng mới có thể phân biệt ra được một chút tiếng rêи rỉ sắp chết.
Năm sáu người đàn ông cường tráng ở trong hành lang vô cùng thê thảm, nơi gãy xương và đổ máu trêи người gộp chung với nhau cũng không bù được sự sợ hãi về mặt tinh thần.
Mấy phút trước, Nặc Nặc còn chảy nước mắt bị bọn họ khống chế.
Nhưng trong khoảnh khắc Dụ Dao xoay người lại, đập vương miện phản kháng, Nặc Nặc nghiêng đầu, ánh sáng trong mắt gần như gian ác khác thường, nước mắt trượt xuống nhưng môi lại đang cười, anh nhẹ nhàng hỏi bọn họ: “Nhìn thấy không? Dao Dao không bằng lòng.”
Chỉ có một câu nói đó.
Ngay sau đó anh tránh thoát tất cả sự kiềm chế, túm chặt người luôn miệng nói Dụ Dao muốn làm bà Lục rồi trực tiếp nện vào góc tường, va đập đến đầu rơi máu chảy, anh tiện tay nhặt lên một cái giá cắm nến trang trí bên tường, bàn tay phải xinh đẹp cân đối cầm đơn giản, mặc âu phục mang giày da đứng dưới đèn, giống như quỷ thần tuyên án sống chết.
Trong hành lang, tất cả những người đàn ông được huấn luyện nghiêm chỉnh đều không đến gần anh được, cánh cửa bị khóa lại kia chỉ có thể mở ra từ bên trong, anh liền dùng giá nến đập thủy tinh, giá nến hỏng rồi thì đổi cái giống như vậy, mãi đến khi tất cả đồ vật có thể sử dụng được đều bị hủy đi, anh liền đá văng cái lỗ đã có vết nứt kia, dùng thân thể đụng nát chướng ngại vật kia.
Âu phục bị cắt rách, trêи cổ tay với đường nét đẹp đẽ có vết máu, lọn tóc dính mảnh vụn sắc bén, anh đập tường thủy tinh, đá vào lỗ hổng bừa bộn rồi đi vào căn phòng nhốt Dụ Dao này.
Tường thủy tinh mà Trình Hoài Sâm cho rằng kiên cố không phá vỡ nổi bị phá hủy một cách hung bạo như thế, ông kinh sợ không thôi, nhưng khoảnh khắc hai mắt ông đối diện với Nặc Nặc thì mọi phản ứng đều cứng lại, thậm chí còn rút lui một bước theo bản năng, nhìn chằm chằm anh giống như gặp quỷ.
Nặc Nặc càng ngày càng gần, gương mặt và thân hình ở dưới ánh đèn trở nên rõ ràng đến mức làm cho người ta choáng đều hoa mắt.
Sắc mặt Trình Hoài Sâm giống như tờ giấy trắng, ông gần như không cầm được gậy batoong trong tay.
Làm sao có thể?
Ông mắt mờ chân chậm, nhận lầm rồi?
Ông lại chưa thấy tận mắt dáng vẻ người kia sau khi thành niên, lần gần đây nhất cũng chỉ là lúc người đó còn thiếu niên, được nhà họ Dung lần đầu đưa ra ngoài lộ mặt, ông ở đó nên may mắn nhìn thấy, loại hung ác và lạnh lùng bất thường âm trầm kia có thể nghiền xương người ta thành tro, cho tới hôm nay cũng rõ mồn một trước mắt.
Nhưng dường như, đợi dáng vẻ người kia đến khi trưởng thành thì có lẽ sẽ giống như người trước mắt này.
Nhưng làm sao có thể… không thể nào, Nặc Nặc chỉ là một đồ ngốc tâm trí thiếu hụt, dây dưa với Dụ Dao, ngay cả thân phận gốc cũng không thể ---
Trình Hoài Sâm nghĩ đến cái gì đó, chợt sợ hãi.
Dụ Dao đã rất khó đứng thẳng, Lục Ngạn Thời ôm lấy cô, ngăn cô ở phía sau, muốn ngăn cản Nặc Nặc tới.
Bàn tay bị ghim mảnh thủy tinh của Nặc Nặc nắm lấy vạt áo anh ta, vung sang bên cạnh, Lục Ngạn Thời không đứng vững, chật vật ngã xuống mặt thảm, thái dương bị đụng vào bộ ghế sô pha bằng gỗ.
Rời khỏi sự chống đỡ của Lục Ngạn Thời, Dụ Dao mất lực té ngã, nhưng vừa cong người một cái liền được Nặc Nặc đỡ vào trong ngực.
Dụ Dao không chóng mặt, ý thức của cô vẫn còn, những chuyện tan nát cõi lòng tra tấn cô toàn bộ tan rã thành tro bụi khi cô ngã vào một hơi thở cỏ cây quen thuộc.
Cô cắn chặt hàm răng, nước mắt không thể đè nén được mà chảy xuống, cô khàn giọng nói: “Nặc Nặc, tôi đi không nổi nữa.”
Nặc Nặc cởi âu phục, phủi cho sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi rồi mới mặc lên người Dụ Dao, trước ngực anh còn có mảnh vỡ thủy tinh nên không thể ôm cô, anh dùng gương mặt lạnh lẽo của mình cọ cọ nước mắt chảy xuôi của cô: “Không sợ, cún con cõng.”
Nặc Nặc cõng Dụ Dao lên, nhìn xung quanh một vòng, trong phòng khách tĩnh mịch, hiện trường đính hôn huyên náo, sự ồn ào náo động và im ắng hòa vào nhau nhưng không có một ai dám đi qua cản anh.
Nghe được động tĩnh, đội bảo vệ bị cảnh tượng thảm thiết trong hành lang hù chết, muốn xông vào bên trong, Trình Hoài Sâm cố định ánh mắt trêи người Nặc Nặc, che lấy trái tim đau nhức, sắc mặt xanh trắng, ông gầm nhẹ nói: “Đi… để bọn chúng đi!”
Đội bảo vệ tự động tránh khỏi cái lỗ hổng của tường thủy tinh, Nặc Nặc lại cõng Dụ Dao đi thẳng đến cửa lớn, vặn khóa ra.
“Cún con vừa mới khoan thành cái lỗ.” Anh hơi nghiêng đầu, lưu luyến mà cọ vào Dụ Dao: “Chủ nhân của tôi nhất định phải đi cửa chính.”
Hai tay Dụ Dao vòng trêи cổ anh, vệt nước thấm ướt cổ áo anh, trêи áo sơ mi trắng tinh của anh không biết dính vết máu ở chỗ nào của anh, lưng của anh nóng như vậy, âu phục bọc lấy cô, khắp nơi đều là nhiệt độ cơ thể che trời lấp đất của anh.
Khiến cho sự rét lạnh rùng mình bên trong xương cốt của cô bị xua đi, mỗi một vết thương thê thảm bị lời nói và tình cảm cắt rạch đều được thoa thuốc và rắc đường trong hô hấp tròng trành của Nặc Nặc.
Toàn thân Dụ Dao đều mềm nhũn nhưng cô vẫn dùng hết sức ôm lấy anh.
Cồn đang dần giày vò cô mạnh hơn, cô cuối cùng cũng hiểu rõ.
Cô uống rượu vào có biết nghe lời hay không là quyết định bởi cô ở nơi nào, ở bên cạnh ai.
Hôm nay cô có thể phản kháng dữ dội, mà trong khoảnh khắc cô nằm sấp trêи lưng Nặc Nặc thì cô an toàn rồi, sắp không có cách nào tự điều khiển được mà mất đi sự góc cạnh, biến thành con mèo con sẽ yếu ớt bất lực sau khi say ngất ngây.
Cô không có nhà nữa, nhưng bây giờ, cô có Nặc Nặc, Nặc Nặc trở thành nhà của cô.
Từ sân đi đến cửa lớn biệt thự rất xa, đi ra khỏi cửa lớn là xuống núi, là đoạn đường gần như không nhìn thấy phần cuối, Nặc Nặc cõng Dụ Dao đi trong gió rét, trêи người chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh.
Đèn đường rất tối, chiếu lên bóng cây nặng nề, Nặc Nặc dùng giọng nói rất nhỏ hát nhạc thiếu nhi cho Dụ Dao, anh vừa mới học được, giai điệu không được đầy đủ, Dụ Dao lại một mực rơi lệ, ngoan ngoãn nằm trêи lưng anh, buông thả mà khóc thút thít.
Đi thẳng đến chân núi, một chiếc xe Volkswagen rách nát dừng ở ven đường, ở ghế lái có một người nhảy ra, anh ta xoa mắt, kêu to woa woa nghiêng đón: “Mẹ nó mẹ nó có chuyện gì vậy! Thật sự ra ngoài rồi!”
Từ khi biết được Dụ Dao muốn tham gia tiệc mừng thọ của ông ngoại gì đó thì Bạch Hiểu luôn có chút tâm thần không yên, cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, dù sao thì buổi tối cũng không bận, anh ta dứt khoát đến gần đó trông coi để phòng ngựa có chuyện, lúc này đang chuẩn bị rút lui thì thấy Nặc Nặc giống như từ trêи trời giáng xuống, cõng bảo bối giá trị liên thành của anh ta.
“Về nhà.” Nặc Nặc thấp giọng nói: “Về nhà của chúng tôi.”
Bạch Hiểu muốn tiến lên trợ giúp đỡ lấy Dụ Dao, Nặc Nặc lại cực kỳ kháng cự mà ôm lấy người, ngước mắt nhìn Bạch Hiểu một cái.
Bạch Hiểu suýt nữa bị ánh mắt này hù chết, anh ta run rẩy trở về xe, một đường phi nhanh đến khu nhà cũ kỹ mà Dụ Dao ở, Nặc Nặc rốt cuộc cũng xử lý bản thân mình sạch sẽ, cầm tay Dụ Dao mở khóa vân tay ở cửa rồi ôm cô lên lầu.
Dụ Dao đã không tỉnh táo lắm, thành thật ôm lấy Nặc Nặc, dán mặt vào ngực anh.
Trong nhà rất tối, Nặc Nặc không kịp bật đèn, anh đá rơi giày rồi đưa Dụ Dao đến giường trong phòng ngủ.
Giường quá mềm, Dụ Dao nằm xuống lập tức lún vào thật sâu, ánh trăng chiếu qua màn cửa, được chiếu sáng giống như vải sa, lớp trang điểm trêи mặt cô bị nhòe đi lại càng làm cô lộ ra vẻ mị diễm phong tình, son môi có chút lem ra khóe môi, cảm giác lạnh lùng xa cách của ngày thường bị xóa nhòa hoàn toàn.
Nặc Nặc luống cuống tay chân cởi âu phục ra cho cô, đai đeo của váy dài cũng theo đó mà trượt xuống, tóc dài của cô bị vén lên, lộ ra bả vai trắng như tuyết, da thịt dưới ánh trăng giống như sương phập phồng lan tràn, nối liền đến phần ngực no đủ, phần mép trêи váy tản ra, để lộ hai khối màu bơ nhẵn nhụi.
Trong phòng ngủ không có âm thanh, chỉ có nhịp tim điên cuồng đánh vỡ xương cốt.
Hốc mắt Nặc Nặc đỏ lên, anh nhìn chăm chú vào đôi môi ướt át khẽ mở của cô.
Dụ Dao cũng đang nhìn anh.
Trong đêm khuya yên tĩnh, cô say đến mức hai mắt đẫm lệ ʍôиɠ lung, giống như bị trúng cổ độc mà duỗi hai cánh tay trần truông ra, ôm lấy phần gáy của anh rồi đè thấp xuống.
Môi và môi chỉ cách xa nhau một chút, hơi thở nóng bỏng dây dưa, ý thức Dụ Dao mê ly, cô khẽ run năn nỉ anh: “Nặc Nặc, đừng đi, ôm tôi một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.