Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 209: Là giả hay thật!




A - Long nào biết nhất cử nhất động của mình lại bị nhiều người quan tâm để ý tới như vậy kia chứ, kiếp trước làm quân nhân, trong lúc làm nhiệm vụ, ngủ bờ ngủ bụi quen rồi, miễn sao lúc nghỉ ngơi là phải ngủ để mà giữ sức,để nếu có biến xảy ra còn có sức lực mà chiến đấu nữa chứ,hắn cũng thật lâu lắm rồi chưa được ngủ ngon như thế này rồi!
- Hắn trong giấc mơ, hắn đang nằm ngủ tại một cánh đồng hoa mênh mông, không nhìn thấy điểm cuối, mùi hương hoa nhàn nhạt ùa vào mũi làm hắn cảm thấy thư thái không thôi, hắn lại cảm thấy trong lòng mình có cái gì đó mềm mại,ôm vào trong lòng rất thoải mái, hắn cảm thấy vai hắn một hồi tê nhức, hắn nhìn xuống lại thấy như mơ như hiện một con quạ nhỏ ba chân đang mổ lên vai mình, nhưng hắn muốn đuổi nó đi nhưng lại cảm thấy hết mức quen thuộc, lại không nỡ, hắn lại nhìn lên bầu trời rồi tự hỏi!
“ Ta là ai? Sao ta lại ở đây, tại sao nơi này trông thật quen tới như vậy, không phải trong mấy giấc mơ cũ, không phải trong lòng hắn là một con mắt màu trắng hay sao, tại sao lần này lại khác giấc mơ tới như vậy ”
- Hắn tự hỏi tới đây, bầu trời, đồng hoa chợt mờ nhạt, chợt tan biến, như trong hư không bao la,bỗng trên trời tạo nên một vòng xoáy với hấp lực vô hạn,sinh sinh cuồng bạo, kéo linh hồn hắn vào trong đó,rồi hắn bị ném tới một đại điện, chứa đầy xương cốt, người có, ma thú có, đủ loại xương, đủ kiểu xương của những động vật mà hắn không hề biết tên!
- Hắn tiếp tục đi, đi mãi, đi mãi, không biết hết năm này qua tháng nọ, một tháng, hai tháng, năm tháng, một năm, chục năm, trăm năm, hắn tiếp tục lang thang trong đại điện khắp nơi toàn xa xương khớp, tàn binh kiếm gãy nhiều vô số vương vãi khắp nơi, nơi này xương cốt chất chồng, đa số đều là cùng nhau quyết tử chiến,rồi ôm lấy nhau đồng quy vu tận, mà nằm đè lên nhau, có bộ xương bị đâm xuyên qua nhiều loại vũ khí mà chết, có cái bị chém làm đôi, có cái bị đấm toái đầu, Ma Tộc có, Thần Tộc có, Yêu Tộc cũng có, mỗi một bộ xương đều toát ra khí tức, hung khí vô cùng doạ người,từng con từng con đều đứng giậy,như sống lại, dương nanh múa vuốt về phía hắn!
- Dù là lúc Phong Thải Vận tức giận, hay là đối đầu với cấp 7 ma thú hắn cũng chưa hề có cảm giác đáng sợ như thế này, điều này làm hắn cảm thấy rét run, hắn nhanh chóng chạy trốn khỏi đám xương khô này, bởi vì nó tạo ra cho hắn một cảm giác vô cùng nguy hiểm, nhưng hắn chạy chạy hoài,chạy mãi nhưng hắn như bị dính ở đó, dù hắn có dùng sức như thế nào cũng không thể nào lùi được một bước, chỉ có thể tiến lên mà thôi!
- Hắn đành phải bước tới, nhưng bộ xương đó như nhận ra sự hiện diện của hắn, như nhận ra thứ gì đó, trong đáy mắt tối đen như mực, của những bộ xương khô đó toát lên sự sợ hãi, từng đợt từng đợt xương cốt ma thú liền lui lại, né ra xa tạo thành một đường thẳng cho hắn đi, từng hàng từng hàng những bộ xương cốt của những bộ xương, Thần Tộc nhiều cánh, từng đợt ma tộc với hình thù quái dị,nhưng hàng dài nhưng chủng loài với hình dáng khổng lồ, như mấy trăm, mấy ngàn con cự long, cũng đều quỳ xuống, giống như cung nghênh chủ nhân của nó trở về vậy, hắn đi tới đâu, nhưng cái đầu cao ngạo của những con thú hay thần tôc, ma tộc, đều cúi xuống không giám nhìn hắn nữa!
- Cứ như là nhìn dung mạo của hắn là điều bất kính vậy, hắn lúc này không còn sợ hãi nữa, hắn cảm thấy nơi này thật quen thuộc, từng hàng cột trụ khổng lồ, đính lên đó vô số bảo thạch lộng lẫy, từng hàng lụa thêu tiêu chí xa hoa lộng lẫy, dưới đất trải đầy thảm cao quý, tuy đã bị phủ bụi nhiều năm, pha lẫn máu và dấu tích của cuộc chiến,cũng không thể nào xoá đi được sự hoa lệ của nơi này, hắn cảm thấy nơi này rất quen thuộc, giống như từng viên gạch từng thứ dù nhỏ nhất ở đây cũng một tay hắn tạo nên vậy!
- Hắn đi tới cuối hàng thảm đỏ, bị máu nhuộm và bị thời gian xoá mòn,hắn nhìn hai bên bức tường, tầm mắt hắn nhìn tới đâu, ngay lập tức những bộ xương cốt đủ mọi chủng tộc liền cúi mình sát xuống đất, như không giám nhìn hắn, bọn chúng như thể sâu kiến vậy, hắn nhìn hai bên bức tường, khắc đủ mọi hình vẽ,nó kể về một cuộc chiến, đủ loại chủng tộc cùng chiến đấu với một chủng tộc khác, cũng mạnh không thua kém, rồi hình ảnh từng người từng người ngã xuống, và địch nhân của họ cũng vậy!
- Hắn lại nhìn thấy, một phương như bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ còn lại một người, bên kia cũng chẳng còn bao nhiêu, hắn lại nhìn thấy hàng trăm cự nhân cùng vây công một người, một nam tử cao lớn,một thần tôc nhiều cánh, mỗi một đôi cánh có một màu khác biệt,hắn muốn nhìn thật kỹ xem người này là ai,mà hắn không hề nhìn thấy khuôn mặt của ngươi này, hắn chỉ nhìn thấy một bóng lưng, từng hơi thở từng hành động, như thật quen thuộc, rồi như thật xa lạ, cuối cùng người này cùng lao vào đám cự nhân, với hình thù quỷ dị, vô cùng tà ác, rồi nam tử đó liều mình lao vào vòng vây cùng đám cự nhân tà ác đó mà chém giết!
- Hắn chỉ nhìn tới đây, hắn đã đi tới một cái cổng đại điện vô cùng to lớn, đứng hai bên là cai con cự long khổng lồ đứng canh, không cần hắn phải động tay, cánh cửa liền mở ra, trước mắt hắn là một tràng cảnh khiến hắn không thể nào tin được, một đại diện toàn xương khô, toàn là xương khớp của cự nhân, hắn đếm đi đếm lại, không thiếu một tên nào, tất cả đều chính là chủ nhân của những hình ảnh của những tên của những tên cự nhân tà ác được, bích hoạ khắc lên hai bên bức tường, nơi này cuối con đường,là một cái Vương Toạ, chiếc Vương Toạ này được làm một loại ngọc gì đó, tuy hắn không nhận ra là loại ngọc gì, nhưng rất chi là trân quý, xung quanh chất đầy đầu lâu và xương của vô số mãnh thú, lẫn xương cốt của cự nhân, xương trắng tinh khiết, toát ra hung khí kinh người,mỗi một đầu đều toát ra oán khí kinh người, hẳn là trước khi chết đều không cam lòng!
- Ngồi trên Vương Toạ đó là một bộ xương, một tay cầm quyền trượng, một tay chống cự kiếm, khí thế oai hùng, trên đầu đội một chiếc vương miện vàng chói lạ thường,sau lưng bộ xương này là vô số cốt dực,mỗi một cái cốt dục đều toát ra một loại nguyên tố, khi tức vô cùng kinh người, và cũng minh chứng cho thân phận của bộ xương đang ngồi trên Vương Toạ này, đó là một cổ thần huyết mạch, trong lòng bộ xương đó là một con mắt kỳ lạ, màu trắng xám, nay đã khô héo từ khi nào, hắn thấy con mắt này trông thật quen, giống như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, phía trước mặt bộ xương này, là một cỗ quan tài Bạch Ngọc, trắng tinh khiết,nhưng có thể nhìn xuyên vào bên trong là vật gì!
- Hắn ẩn ẩn, nhìn thấy, một nữ nhân năm ngủ ở trong đó, không biết nàng đã chết bao lâu, nhưng hắn vẫn cảm thấy nữ nhân này là ai,và đối với người ở trên Vương Toạ này có quan hệ gì,nhưng hắn cảm thấy trông rất giống Phong Thải Vận, đều tương tự nhau tới 9 phần, chỉ khác một điều nữ nhân này có rất nhiều cốt dực sau lưng, nữ nhân này toát ra vẻ thần thánh mà uy nghiêm, khiến người không thể nào khinh nhờn chi ý được!
- Khi hắn một mực dò xét nữ nhân trong quan, thì không biết từ khi nào, bộ xương vẫn một mực ngồi im lặng trên Vương Toạ đó đã tỉnh lại, cũng một mực quan sát hắn, lúc này hắn mới để ý, linh hồn hắn run bắn người, giật mình lùi lại, bộ xương đó tuy không còn sống, tuy chỉ còn da bọc xương, nhưng hắn vẫn cảm thấy bộ xương đó đang vô cùng ôn hoà nhìn hắn cười, như huynh đệ lâu ngày gặp mặt, như thể đôi bàn tay tự xoa ấm lẫn nhau trong những ngày gió lạnh vậy, hắn không hề cảm thấy sợ hãi, có chi, chỉ là bất ngờ mà thôi, bộ xương đó vung tay vẫy gọi hắn tiến lại không hề có một chút uy thế nào áp bức hắn, mà kêu gọi hắn tiến lại gần!
- Hắn trong vô thức tiền lại gần, hắn và bộ xương đó chỉ cách nhau vài mét, hắn có thể nhìn thấy rõ từng đường nét từng vết nứt trên người của bộ xương, nhưng mà điều hắn để ý bây giờ không phải là bộ xương đó, hắn dường như có một chút tín nhiệm vô cùng mù quáng rằng bộ xương đó sẽ không làm hại mình, hắn lúc này chỉ quan tâm nhìn xem nữ nhân trong chiếc quan tài này là ai,điều gì từ nữ nhân này lại khiến một người được vạn tộc quỳ bái, ngồi trên Vương Toạ cao cao lại một lòng chấp nhất tới như thế kia chứ!
- Hắn nhìn xuống nữ nhân đang ngủ, tuy đã chết rất lâu rồi, nhưng nàng vẫn còn nguyên bộ dạng trước khi chết, nàng vẫn còn vương mãi một nụ cười mãn nguyện, tâm hắn run lên khi đây không ai khác chính là Phong Thải Vận chỉ khác là trên mặt nữ nhân này không hề có một tí mà văn nào mà thôi, lúc này bộ xương đó hay tay ôm lên con mắt đã khô héo từ bao giờ, nâng niu như bảo vật trân quý nhất mà vuốt ve, bộ xương đó với chất giọng như kim loại va chạm vào nhau vì không có lưỡi, nhưng hắn không hề phản cảm và có thể nghe và hiểu những lời hắn nói!
“ Hãy…Thay.... Ta... Chiếu... Cố.... nàng!!!! I
A - Long kinh ngạc hỏi!
“ Là Ai,chiếu cố ai,vì sao ta phải làm thế!! ”
“ Chiếu.... Cố.... Nàng!!!.... Bảo....Vệ... Nàng”
“ Người ngươi muốn ta bảo vệ là ai ”
- Bộ xương đó không nói gì, chỉ im lặng vuốt ve con mắt đã khô héo trong lòng, một tay xương xẩu đẩy nắp quan tài trong suốt ra, vuốt ve khuôn mặt của nữ nhân trong quan tài đó, đây rõ ràng là hắn muốn vuốt ve Khuôn mặt của Phong Thải Vận mà, hắn muốn ngăn cản bộ xương lại, nhưng lại chụp xuyên qua tay của hắn, bộ xương đó ngẩng mặt lên, nhìn hắn đôi mắt tuy không còn nhưng hắn vẫn cảm thấy trong đó vô cùng u buồn có chi là tràn ngập hối hận và tiếc nuối!
“ Bảo... Vệ....nàng!!!! Không để...... Ai.. Làm..... Tổn.... Thương.... Nàng......!!! """"
- Rồi một hấp lực cực kì mạnh kéo ngược hắn ra khỏi cung điện, rồi hình ảnh bộ xương ngồi trên Vương Toạ đang vuốt ve khuôn mặt của nữ nhân trong quan tài đó, kéo hắn dần xa xa đi, rồi từng đoạn đường hắn mất hàng năm trời đi qua, đều như tua ngược mà kéo hắn về, khi gần như không thấy bộ xương đó thì hắn lại nghe thấy, một thanh âm như đau đớn, như buồn rầu như cầu xin hắn mà rằng!
“ Hãy..Thay... Ta. Bảo... Vệ...Nàng!!!!!! ”
- Khi nghe được lời này, hắn một lần nữa lại xuất hiện ở trong một khoảng không gian mông lung tiến vào một thông đạo kỳ lạ,,hắn lại bị kéo vào một truyền tống trận, trên đó có ký hiệu và hình dáng của một cái Hắc Nguyệt Trăng lưỡi liềm, trên truyền tống trận đó, có một khối Hỗn Độn ngọc, ngay lập tức vỡ nát thành 8 phần, sau đó bay ra 8 phương, linh hồn hắn lại bị kéo ra khỏi tầng đất sâu cả vạn dặm, kéo lên phía trên có một sơn môn, trên đó sử dụng chữ của Hắc Kim Quốc ghi là Hoả Minh Tông! Linh hồn hắn lại bị kéo hàng chục dặm vượt qua vô số sơn đầm quỷ lãnh, rồi tiến tới một tòa thành đối với hắn vô cùng quen thuộc, cổng thành có ghi Hoả Viêm Thành, rồi lại vượt qua đi xuyên qua vô số người, tại một góc hẻm nhỏ, một đám người đang im lặng đứng vây quanh một chỗ!
- Chỗ đó được kết giới bao phủ,bên ngoài là Thanh Lăng và 12 con khôi lỗi hắn đưa cho nàng, đang như đang đề phòng ai đó, hắn nhìn thấy một tên nam tử trung niên tóc vàng cá vàng giống tên này tới 3 phần đặc biệt là màu tóc, và khuôn mặt,đặc biệt là đôi mắt cũng hao hao, trên mặt năm tử tóc vàng đầy tang thương của tháng ngày, hắn bị kéo vào trong kết giới không hề ai hay biết hay nhận ra, hắn cảm thấy,bên trong kết giới có khí tức vô cùng quen thuộc, quen không thể nào quen hơn được nữa!
- Hắn bị kéo vào trong chính đầu của mình, một lần nữa lại gặp hình ảnh của Hỗn Độn Thần Cách, nó như phát hiện sự hiện diện của A - Long, nó bắt đầu tạo thành một vòng xoáy, hấp thu ý thức của A - Long vào trong lòng, ôn tồn mà che chở linh hồn hắn khỏi bất kể tổn thương nào, Hỗn Độn Thần Cách xoay tròn hấp thụ linh khí như một cối xay nước, từ từ xoay chuyển, từ trên cao rót từng tia mát lạnh lên linh hồn hắn, ôn tồn như một người mẹ hiền rót vào linh hồn hắn từng tia êm dịu, thong thả mà chăm sóc linh hồn hắn từng tí, mà giúp hắn phục hồi!
- Lúc này, hắn từ từ mở mắt ra,trong mắt tràn ngập phức tạp chi ý, lại thấy Cá Vàng một mực ngủ ngon trong lòng hắn, lại thấy ngực mình để lại dấu vết bị một hàm rằng nào đó vô cùng đều đặn cắn vào để lại giấu tích thật sâu, như muốn chảy máu, lại nhìn thấy Cá Vàng ngủ nhưng vẫn treo trên môi một nụ cười ngọt ngào,vô cùng hạnh phúc, vừa ngủ vừa cười như mơ thấy chuyện gì rất là vui vậy, hắn không muốn đánh thức Cá Vàng dậy mà tiếp tục để nàng ngủ trong lòng hắn đi, ánh mắt hắn phức tạp nói thầm trong lòng!
“ Hoả Minh Tông sao?? Nghe thật là quen mà, giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi nè, mà truyền tống trận đó, viên ngọc bị chia làm 8 khối bay khắp nơi đó là thứ gì, mà thực sự giấc mơ đó là làm sao, đây là thực hay giả đây ”
-Hắn xoa xoa đầu Cá Vàng an ủi nàng lại nghĩ!
“ Mà thôi, mà thôi, cứ tìm ra Hoả Minh Tông cái đã, nếu mua không được ta liền cướp, thử tìm xem bên dưới đó có thật là có truyền tống trận hay không, cùng lắm cứ đào xuống dưới vạn dặm xem, là biết ngay ấy mà, ta không tin với độn thổ thuật của ta, liền không xuống được nơi này, kiểm tra một lần là biết xem giấc mơ đó là thật hay giả, nếu không có thì coi như, mơ một giấc mơ rồi đánh một con vé số đi, còn nếu là thật thì đại điện đó nhất định ta phải tới, ta phải biết rõ nơi đó là nơi nào, mà ta là ai, may ra nơi đó còn có thể chứa phương pháp cứu mạng Phong Thải Vận thì làm sao,hắn không thể mặc cho Phong Thải Vận chết dần chết mòn được ”
- Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn vô cùng kiên quyết, nếu đây là sự thật, hắn phải nhanh chóng xếp xong mọi sự ở đây, sau đó liền rời đi, kiếm 8 mảnh của viên ngọc trông giống Hỗn Độn Thần Cách đó, dù chỉ có một tia hy vọng hắn cũng phải thử cho bằng được!
Kết Chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.