Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 109:




Sau khi lấy được tiền, cắt được cái đuôi đám người đuổi theo đi, lại là cô nàng trung tâm của mọi sự rắc rối kia đi, lại kích thích mấy tên sắc lang, xung quanh muốn gây chuyện với hắn!
- Hắn cũng đâu có ngờ, tên đó lại nói một câu khiến cho nàng ta bạo nộ tới như vậy, tên đó nói ngực nàng nhỏ, nhưng có tí nhan sắc bắt nàng bồi tiếp đêm nay!
- Thế là từ một mỹ nhân băng sương, hoá thành một mẫu bạo long, đánh cho tên kia bầm dập,khóc kêu cha gọi mẹ, khiến hắn phải phát thuơng lên,phải xin cho đám kia!
- Nàng nghe thấy hắn xin, nàng lại càng thêm tức giận, ao nhiêu oán hận và tức giận, trút hết lên đám xấu số đó,han thở dài nói!
“ Nữ nhân đừng nên tức giận nhiều, mau già lắm đó, thôi hạ hoả hạ hoả a, bộ ngực tuy nhỏ nhưng sau này nó sẽ tự lớn lên thôi a,ngươi đánh hắn,càng tức thì càng nói lên ngực ngươi càng khó phát triển a”
- Nữ nhân nào mà chẳng sợ mình già, mặt nàng đỏ lên, bộ ngực nàng phập phồng nàng hận nhất là ai giám đánh giá bộ ngực của nàng!
« Không phải bộ ngực nàng nhỏ, mà là bị nàng dùng vải bó lại, lại bị tên nào đó nói Tv màn hình phẳng, một tên thì đã thôi đi, giờ lại gặp một tên không biết sống chết, nói kiểu đói quá cái gì cũng có thể ăn được a, hỏi sao nàng không tức cơ, không hận cơ chứ »
- Ngay cả nàng cũng không hiểu được, vì sao mà nàng lại rất muốn đánh chết cái tên đang nói trước mặt nàng, lại vừa không nỡ, mỗi lần muốn vung tay ra,thì lại một cảm giác vô cùng phức tạp lại nổi lên, mỗi khi hắn mỉm cười tâm nàng lại nhảy loạn lên như nai con,lại nghĩ tới hắn một mình lao vào đám lưu manh cứu nàng ra!
- Lại một mình nghenh chiến vô số người, dùng thân mình che chở cho nàng khỏi mấy mũi tên,lại bị nàng cho ăn một nhát kiếm, nhưng hắn không xuống tay giết nàng, mắng nàng vài câu thôi, nếu là nàng ở trong tình huống đó, nàng không làm được, nàng thấy lòng dạ của hắn thật là rộng rãi như biển cả, thứ mà nàng không thể có được!
- Lại nghe tên kia nói!
“ Đồ kỹ nữ thối tha,ngươi tưởng ngươi ngon lắm sao,cũng không phải là nằm ngủa ra cho thằng khác cưỡi thôi sao ”
- Nghe thấy thế, hắn còn tức chứ huống gì là nàng, một nữ nhân cao ngạo, băng sương cơ chứ!
Hắn và nàng đánh cho tên kia bầm dập, nếu không phải hắn ngăn lại, hắn không muốn để bàn tay xinh đẹp của nàng nhuốm máu mà ra tay trước thả tên kia một ngựa thì, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của tên kia rồi!
- Thế rồi hắn muốn buông nàng rời đi, hắn chỉ muốn đi dạo thay đổi không khí tí thôi, nào ngờ xảy ra nhiều chuyện tới như thế cơ chứ, nhưng lại bị nàng níu lấy cổ tay, lại nghe nàng nói lý nhí!
“ Ngươi không thể, vui chơi với ta thêm được một tí nữa a”
- Hắn nhíu mày hỏi!
“ Chuyện nãy giờ xảy ra, ngươi vẫn còn hứng để đi chơi sao, bộ hôm nay là sinh nhật của ngươi a”
- Nghe thấy hai tiếng sinh nhật, nàng lại càng thêm uy khuất, hai mắt long lanh nhìn hắn, dù sao cũng sắp qua 12h đêm rồi, dù hắn có là một tên máu lạnh vô tình, lại nhìn thấy ánh mắt như một con mèo bị mẹ bỏ rồi nhiều ngày không cho uống sữa đó của nàng, lòng hắn mềm xuống nói!
“ Vậy thì đi theo ta ”
- Nàng vui vẻ vừa đi theo hắn, li ríu rít như một con chim non vậy, hắn thấy nàng hồn nhiên như vậy, hắn nhớ tới mình kiếp trước, đã bao lâu rồi, mình chưa vô lo vô nghĩ như nàng vậy, 10 năm hay 20 năm rồi nhỉ!
- Hắn đem nàng lên một cái tháp chuông thật to ở trung tâm tòa thành, con cái tháp chuông này được xây dựng từ rất lâu rồi, tháp chuông này dùng để cảnh báo giặc tới, và chào đón đoàn quân chiến thắng khai hoàn trở về mà thôi,nhưng đã lâu rồi nó không được vang lên, nơi này đã bỏ hoang từ lâu, chỉ còn lại một ít chuột và những con dơi thôi, bên cạnh tháp chuông đó là một cái hồ thật lớn nối liền chảy ra sông lớn!
Hắn đem theo nàng lên trên đỉnh tháp chuông, nhìn xuống mọi vật bên dưới, nhỏ như một con kiến, đứng ở trên này có thể nhìn thấy cái máng mà lúc nãy hai nguồn trốn chạy, cũng có thể nhìn thấy cái bánh xe nước cái nơi mà hắn giao chiến với đám người kia đi!
- Nàng hỏi hắn!
“ Ngươi đem ta lên đây làm gì ”
- Hắn cười đáp!
“ Chờ ở đây ta một lúc ”
- Không định nghe nàng trả lời, hắn đã biến mất từ lúc nào không hay, đang khi thấy nàng đang chuẩn bị rời đi, vì nghĩ là hắn chơi xỏ nàng, thì lại thấy hắn trở về, đem theo một số vật liệu đơn giản,nàng hỏi hắn!
“ Ngươi muốn làm gì ”
“ Chờ xíu, ngươi sẽ biết thôi mà ”
- Hắn đem ra một ít tre, hắn chẻ đan lại làm khung, lại lấy trong giới chỉ ra một ít vải thường bọc lại, nếu ai ở địa cầu thì sẽ biết hắn đang làm cái gì, hắn đang làm đen khổng minh!
- Hắn lại sử dụng trí thức khoa học kiếp trước, lấy ít phân dơi, pha thêm ít chất hoá học ra, và một số vật liệu tạp nham ở trong túi trữ vật, làm thành vài quả pháo hoa, nếu ở kiếp trước thì sẽ không được đâu, nhưng ở thế giới này, tinh thần lực và kiến thức của hắn khi thôn phệ linh hồn của tên biến thái kia, đỉnh cao của luyện kim thuật sĩ, và cũng là luyện khí sư, làm một quả pháo hoa, thật quá hết sức tầm thường đối với hắn!
Kết Chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.