Đường Trở Về Tại Dị Thế Giới

Chương 108:




Lúc này, Dạ Thanh Nguyệt kinh hô lên một tiếng, khiến những con chim đang ngủ nơi những mái nhà gần đó cũng bất ngờ mà tỉnh lại, nàng thốt lên một tiếng!
- Hắn lại nhìn thấy, đám người đang ngây ngốc vì tự nhiên có một tên lại nổ tung, lại nghe thấy tiếng thét của nữ nhân,một tên quay qua nhìn lại như nói gì với tên kia, đám người kia rút dao xông tới chỗ hai người đang ẩn nấp!
- Hắn lúc này tức tối không thôi nghĩ!
“ Đúng đàn bà là trung tâm của mọi sự rắc rối mà, chỗ nào có đàn bà chỗ đó có rắc rối mà”
- Hắn gằn từng chữ nói!
“ Ngươi làm cái gì vậy ”
- Hắn nhíu mày nhìn nàng!
“ Câu đó ta hỏi ngươi mới đúng đó ”
- Nàng không cho là đúng nói!
“ Lúc nãy ngươi chỉ đường cho ta làm sao đối phó với những tên kia, giờ chưa kịp 10 giây ngươi lại giết chết bọn chúng là sao, bộ những lời ngươi nói với ta đều là nói nhảm sao”
- Hai tay hắn đặt lên đôi vai mềm mại có phần yếu ớt của nàng, gằn từng chữ liền nói!
“ Ta giết người của ngươi khi nào,Ta có nói là không giết người bao giờ đâu, người ta giết là tên lưu manh kia kìa ”
- Nàng lại thấy hắn vô lễ với nàng, nàng “ hừ!! ”lạnh nói?
“ Lưu manh cũng là người, ngươi tự tiện giết người, bộ ngươi không sợ Vương Pháp sao”
- Hắn cười lạnh nói!
“ Ta chỉ giúp tên kia lên đường sớm hơn một tí thôi, trước sau gì tên đó cũng bị hộ vệ của ngươi giết chết, nếu không chết trong tay hộ vệ của ngươi, thì người của Yến Gia cũng chẳng để hắn sống tới sáng mai”
“ Vì Sao ” Nàng lại hỏi!
- Hắn cười nhìn nàng!
“ Ngươi thật là ngây thơ, tên lưu manh kia chết vì hắn biết quá nhiều,hắn lúc nãy không bị ta giết vì hắn ở quá xa, với lại tên kia là ít nhất cũng là phó thủ lĩnh, còn Vương Pháp, thì chỉ dành cho kẻ yếu và có tí tiền bạc mà thôi không dành cho dân nghèo như ta”
- Nàng lại không cho là đúng, bất mãn nói!
“ Ngươi không tin bệ hạ sao,mà ngươi nghĩ tiêu cực vậy ”
- Hắn cười!
“ Bệ hạ sẽ bỏ mặc triều chính để lo cho một tên lưu manh bị giết và ném xuống sông hay sao, bệ hạ là vua, nhưng cũng chỉ là người bình thường, cũng chỉ có 5ngón trên một bàn tay, làm sao mà với tới nơi này được chứ, lão sẽ vì một dân đen mà để mắt tới chuyện này sao,trong khi một ngày có vô số kẻ phải chết đi”
- Nàng nghe thấy hắn nói thế nghĩ!
« Hắn nói cũng đúng, phụ thân mình, là cửu ngũ chí tôn, cha nàng sẽ không vì một dân thường mà làm ra chuyện này, dù nàng có mở miệng thì cha nàng sẽ chỉ để một tên quan nhỏ ra mặt là cùng ”
- Nàng nghe hắn nói thế, cũng không muốn chịu thua tên này, liền trào phúng nói!
“ Vậy hắn bị ngươi giết, hắn còn phải cảm ơn ngươi ”
- Hắn cũng nghe ra lời trào phúng của nàng, hắn lại nói!
“ Nếu hắn biết vì sao ta giết hắn, hắn còn phải cảm ơn ta nữa đó, hắn chết,bởi vì hắn nói quá nhiều biết quá nhiều mà thôi, chỉ khi hắn chết đi, mục tiêu của mấy kẻ kia sẽ biến mất, sẽ không để ý tới gia đình của tên kia biết gì hay không,nhờ cái chết của hắn cứu gia đình của hắn một mạng ”
“ Vì Sao”
“ Bộ ngươi nghĩ, sau khi giết chết hắn để diệt khẩu, nhưng tên đó sẽ để yên cho gia đình tên kia sao, bọn chúng sẽ nhổ cỏ tận gốc, nam thì biến thành nô lệ, nữ trở thành kỹ nữ, chịu mọi sỉ nhục, trước khi tên kia kịp nói gì, thì giết hắn đi thì gia đình hắn sẽ có thêm vài phần sinh cơ, với lại ta cũng không bị lộ mặt”
- Nàng trào phúng hắn!
“ Ngươi sợ sao, ta tưởng ngươi không sợ trời không sợ đất cơ chứ ”
- Hắn liếc mắt khinh thường,hắn nào không nghe ra ý châm chọc trong lời nàng nó,hắn đáp i!
“ Đã là kẻ giết người, thì phải luôn sẵn sàng với cái chết từ lâu rồi, ta không sợ chết, nhưng ngươi sẽ muốn một đám ruồi tối ngày cứ vo ve bên cạnh ngươi ư ”
- Lúc này, nàng cúi đầu xuống xấu hổ, mọi suy nghĩ trong đầu nàng đều bị hắn nhìn ra hết, lại nghe hắn nói!
“ Giờ thì tốt rồi ”
“ Tốt gì cơ” Nàng đáp!
“ Nhờ một tiếng kêu của ngươi, mà chúng ta bị lộ vị trí mẹ nó rồi ”
“ Ý ngươi là sao ”
" Nàng chưa hiểu rõ ý nghĩa của lời hắn vừa nói, nên mới hỏi như vậy! "
“ Ý ta là chạy chứ làm sao ”
“ Chạy, chạy đi đâu bây giờ ”
- Nàng vừa nói xong câu này, lại thấy tay mình được một vật vô cùng ấm áp nắm lấy, hai người bắt đầu chạy trốn trong từng con hẻm nhỏ, nhiều như mạng nhện ở tòa thành này!
Hắn chạy tới nơi mà hắn giấu tiền, lúc đánh nát túi tiền của tên kia,tinh thần lực của hắn mạnh mẽ phá cấm chế trên túi trữ vật của tên thủ lĩnh lúc nãy bị hắn dùng phân thân cắt đứt cổ họng, hắn cũng nhanh tay lượm luôn túi trữ vật của hắn
- Hắn nhanh chóng thu hơn 100 đồng tiền vàng vào trong túi trữ vật đó, chứ cầm 100 đồng tiền chạy trốn, khác quái gì rung chuông mời đám kia tới làm thịt mình đâu, nhưng mà có túi trữ vật lại khác, có thể thu nhiều thứ hơn vào đó, cũng cho hắn 10 lá gan hắn cũng không giám quay lại đây nữa, không thì ăn đủ luôn!
- Hắn tin rằng chỉ cần sáng mai thôi, mọi người sẽ phát hiện ra những việc hắn làm tối hôm nay, sẽ tới tai những nhân vật lớn, lúc đó hắn chạy lên trời cũng bị những tên đó lôi xuống, cũng may là tối hôm nay mưa cả đêm, cũng làm mờ đi dấu vết, cũng làm giảm thanh âm đánh nhau, không thì hắn cũng chẳng được thảnh thơi như vậy!
- Hắn liều mạng quay lại lấy tiền, để dùng số tiền đó, hắn có thể có vốn mà sống qua ngày mà kiếm một công việc hẳn hoi, cứ lang thang như thế này,nay đây mai đó cũng không phải là cách!
Kết Chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.