Dương Thần

Chương 364: Sự Cám Dỗ Cực Lớn!




- Dưới sự liên kích của hai đại nhân tiên, không ngờ chúng ta còn có thể sống sót trở về!

Trên Quan Tinh lầu tại Thuý Viên, Khánh Châu, sau khi một màn ánh sáng trong suốt hiện lên, Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa bước ra từ trong hư không. Sau đó màn ánh sáng ấy hoá thành Càn Khôn Bố Đại, rồi bay vào trên thân thể của Hồng Dịch.

Thần hồn của Hồng Dịch cũng trở về thể xác, còn cỗ nhân tiên phân thân kia cũng bay vào trong Càn Khôn Bố Đại như trước, đề phòng ý niệm của Vô Địch hầu quấy phá.

- Điều này cũng không tính là gì, ta từ sớm đã đoán được rằng trong hoàng thất Đại Kiền nhất định sẽ có nhân vật lợi hại, thế nhưng thật không ngờ đó lại là cường giả của hơn một trăm năm trước, đao thánh Công Dương Ngu. Hắn có thể sống đến tận bây giờ sao?

Hồng Dịch tỏ ra rằng việc này rất hiển nhiên.

- Huống chi, Kiền đế Dương Bàn còn chưa xuất thủ. Kẻ này thâm sâu khó dò, tuy nhiên hiện giờ hắn còn đang muốn lợi dụng ta, kiềm chế ta, không chế ta, muốn ta ra sức làm việc cho hắn. Ngày hôm nay hắn phái đao thánh Công Dương Ngu đến chẳng qua chỉ để khiến cho ta hiểu biết thêm một chút về thực lực của Đại Kiền hoàng thất mà thôi, từ đó nhắc nhở ta đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.

- Kiền đế Dương Bàn lần này không xuất thủ là do có người khác bên cạnh kiềm chế.

Thiện Ngân Sa nói.

- Đúng vậy, đúng là có cao thủ kiềm chế hắn. Chúng ta tuy rằng không dùng toàn lực nhưng chỉ sợ cũng đã kinh động một số nhân vật trong Ngọc kinh thành.

Hồng Dịch khẽ nhíu nhíu mày, lộ ra bộ dáng trầm ngâm suy nghĩ.

- Ngân Sa, thần niệm của nàng sao rồi. Ta thấy nàng bị thương không nhẹ đâu.

- Hai chúng ta dùng thần niệm dung hợp giao hoà với nhau, hoá thành bức tường phòng hộ Thiên Trọng Minh Thần Đản, ta có thể dám khẳng định rằng, bức tường phòng hộ đó, ngay cả sấm sét cũng khó có thể đánh vỡ được, không ngờ lại bị một kích liên thủ của Hồng Huyền Cơ và Công Dương Ngu đánh bại. Linh hồn của ta tuy rằng bị thương nhưng cũng không bị nát vỡ, may mà luyện qua Quá Khứ kinh, nếu không lần này chỉ sợ đã hồn phi phách tán rồi.

Từ trong mi tâm của Thiện Ngân Sa, một khối thần niệm bay ra. Khối thần niệm này lớn bằng đầu móng tay, nửa trong suốt, trông giống như một khối thuỷ tinh không được tinh thuần cho lắm, ở phía trên hiện ra rất nhiều vết rạn nứt, nhìn thấy mà giật mình.

Tiếp đó sắc mặt của Thiện Ngân Sa khẽ động, khối thần niệm này liền ngưng tụ thành dáng dấp của một pho tượng Quá Khứ phật nho nhỏ, thế nhưng trên thân thể của pho tượng phật này cũng lộ ra vô số vết rạn nứt, nhìn vào mà thấy đau lòng.

- Thần niệm vỡ nát!

Hồng Dịch hơi kinh hãi. Nhìn khuôn mặt Thiện Ngân Sa điềm nhiên như không, thế nhưng hắn biết nàng đã thụ thương rất nặng.

Vừa rồi Công Dương Ngu cùng Hồng Huyền Cơ liên thủ công kích, Hồng Dịch không cách nào chống đỡ được. Cuối cùng đành phải thi triển đạo thuật, kết hợp cùng với Thiện Ngân Sa, hoá thành mấy nghìn tầng vỏ trứng Minh Thần. Loại đạo thuật này vốn có tính phòng hộ siêu mạnh, cho dù là hoả đan của Cửu Hoả Viêm Long phát nổ hay thậm chí là sấm sét từ trên trời đánh xuống cũng chưa chắc đánh vỡ được nó. Thế nhưng thực lực của hai đại nhân tiên quả thật là quá mức cường đại, chỉ một chiêu đã phá nát toàn bộ môn đạo thuật này.

Thần niệm của Hồng Dịch khá cường đại, vượt qua một lần lôi kiếp, niệm niệm sinh điện mang, hơn nữa vừa rồi khi tế tự thiên đạo, thần niệm lại được gột rửa, vì thế không gặp phải chuyện gì. Thế nhưng thần niệm của Thiện Ngân Sa lại bị trọng thương.

Nhìn thấy thần niệm của nàng bị nứt vỡ, Hồng Dịch vội vàng vung tay lên. Lập tức từ trong Càn Khôn Bố Đại bay ra hơn một trăm khối thần niệm của Hồng Lăng lão tổ, kịch liệt phóng thẳng vào trong linh hồn của Thiện Ngân Sa.

Rít rít, rít rít!

Linh hồn của Thiện Ngân Sa vừa được cỗ thần niệm cường đại này dung nhập vào, trong thoáng chốc trở nên trong suốt như thường, toàn bộ vết rạn nứt đã khép lại, dần dần biến mất, càng lúc càng trở nên kiên cố, rồi cũng từ từ sinh ra những tia sáng bén nhọn.

Toàn bộ thương thế của nàng đều được loại bỏ.

- Thần niệm của linh hồn cao thủ hai lần lôi kiếp sau khi bị luyện hoá thật lợi hại, chẳng khác nào thứ vô thượng linh dược chữa trị thần hồn, so với máu Tà Thần đúng là không phân cao thấp. Tiếc là cao thủ hai lần lôi kiếp trong thiên hạ hiện nay càng lúc càng ít.

Thiện Ngân Sa sau khi dung hợp hơn một trăm khối thần niệm, thần hồn được chữa trị hoàn toàn xong liền thở ra một hơi thật dài, khuôn mặt sáng sủa, đồng thời cũng cảm thấy rùng mình khi nghĩ lại chuyện vừa rồi.

Nếu như nàng là một Ngân Sa vương chưa từng gặp được Hồng Dịch như trước đây, thì bất kể là một quyền của Hồng Huyền Cơ hay một đao của Công Dương Ngu đều có thể tiêu diệt linh hồn của nàng, từ đầu đến cuối cũng chỉ cần một chiêu là có thể giết chết nàng một cách triệt để, không lưu lại chút vết tích gì.

Còn hiện giờ, nàng không những học được Quá Khứ kinh mà thậm chí còn trở thành cường giả bán lôi kiếp, pháp lực tăng nhanh, hơn nữa còn luyện thành bát thần lực, Chân Không Đại Thủ Ấn, so với trước đây còn mạnh hơn gấp năm lần.

- Đây là do Chân Không Đại Thủ Ấn của nàng còn chưa luyện thành, tám vòng hào quang còn hơi yếu một chút, chưa thành Bất Hủ Nguyên Thần cho nên mới bị thương tổn trầm trọng như vậy. Thôi được, sự tranh đấu sau này càng lúc càng trở nên phức tạp, chúng ta nhân cơ hội này mang luôn cây Vô Thường kiếm này tế luyện, phá huỷ đại phá hư thần phù trên đó, dẫn dụ phân thân của Phá Hư thần đến đây, rồi luyện hoá cho nàng, giúp nàng luyện Chân Không Đại Thủ Ấn đến mức tận cùng, đạt tới Bất Hủ Nguyên Thần.

Hồng Dịch vung tay lên, kiện pháp bảo trấn đường của Phá Hư đường, Vô Thường kiếm, mà ngày đó hắn đoạt được từ Nạp Lan Yên La, từ trong Càn Khôn Bố Đại bay ra.

Trên thân của cây Vô Thường kiếm này có vô số vân văn hình hoa quỳnh trắng bao quanh, tuy rằng khá đẹp thế nhưng nó lại tượng trưng cho sự chết chóc mỗi khi Đại Phá Hư thần hàng lâm xuống trần thế.

- Hồng Huyền Cơ có nói rằng Quá Khứ chỉ có một, đó cũng là vì sao Quá Khứ kinh nhất định chỉ có một người luyện. Nếu không tất sẽ không tránh khỏi cái chết. Nhiều đời Đại Thiện Tự trước đây, đúng là cũng chỉ có một mình phương trượng mới được luyện tập môn đạo thuật này, chưa từng nghe thấy người thứ hai luyện qua. Ta cũng chưa từng nghe thấy loại tin đồn như thế này bao giờ, đây phải chăng là số mệnh?

Trên khuôn mặt của Thiện Ngân Sa lộ ra một sự lo lắng không yên.

- Không phải ta từng nói rằng quân tử không tin số mệnh? Nếu như trong đại thiên thế giới này có số mệnh thì con người cố gắng phấn đấu để làm gì nữa? Đây chẳng qua chỉ là những lời nguỵ biện tà thuyết của Hồng Huyền Cơ để mê hoặc lòng người trong thiên hạ mà thôi, khiến cho bách tính trong thiên hạ phải chấp nhận sự an bài của số phận, bản thân hoàn toàn không thể phản kháng lại. Hạng vương hầu, công khanh lẽ nào lại chịu sự an bài của số phận như thế này sao?

Hồng Dịch nhìn Thiện Ngân Sa, hắn biết tâm thần của nàng đang dao động, đây là một dấu hiệu không tốt chút nào.

- Ngân Sa, cùng ta thắp đèn viết chữ nào. Ta sẽ giải thích qua đạo Cửu Ngũ trong Dịch kinh của ta cho nàng. Sau này nàng nên đọc nó nhiều hơn, nghiền ngẫm nhiều hơn, nhất định phải tiêu trừ hoàn toàn tạp niệm của Hồng Huyền Cơ.

Hồng Dịch cau mày nói.

- Hạng người như Hồng Huyền Cơ, quả thật rất cao thâm. Hắc hắc.

Thiện Ngân Sa cười nhạt một tiếng, đôi môi khẽ mấp máy, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

- Chân không bất hủ, vị lai mạt pháp, hữu bất hủ nguyên thần, tự thiên ngoại thiên hàng hạ, hoá vi thánh, thị vi vị lai phật.

(Chân không bất diệt, tương lai vô tận, có Bất Hủ Nguyên Thần từ bên ngoài bầu trời giáng hạ xuống, hoá thành thánh, đó chính là Vị Lai phật)

Hồng Dịch nhìn Thiện Ngân Sa đang suy ngẫm, hai mắt chớp nháy, bàn tay khẽ nhúc nhích, hoàn toàn chỉ là hai ngón tay cử động. Lập tức ở đầu ngón tay bắn ra luồng ánh sáng chín màu lấp lánh, bay thẳng về phía Vô Thường kiếm.

Trong thoáng chốc, đột nhiên trên toàn thân Vô Thường kiếm bỗng tuôn ra ba mươi sáu âm thanh vang vọng rất nhỏ bé, tựa như tiếng hoa đen nổ.

Cùng lúc đó, ba mươi sáu âm thanh tựa như hoa đèn nổ này liền lan truyền lên tận không trung, khiến cho sao trời trở nên lu mờ, tiếp đó biến thành một vùng không gian hắc ám mù mịt.

Trong bóng tối, vô số đoá hoa quỳnh màu trắng hiện ra, trong hoa quỳnh ẩn hiện ra một pho tượng đại phá hư thần có dáng dấp không khác biệt lắm so với Huỷ Diệt Minh Vương, ở giữa mi tâm của pho tượng này cũng có một con mắt, bên trong con mắt bắn ra những tia sáng huỷ diệt âm u đen nhánh.

- Tiểu tử, ngươi dám tế luyện bội kiếm của ta sao?

Đại Phá Hư thần vừa hiện lên hình thể, lập tức một cỗ thần niệm cường liệt dao động điên cuồng, truyền thẳng vào trong linh hồn của Hồng Dịch cùng Thiện Ngân Sa.

- Ma thần này hiện ra khiến cho đầu óc ta không mất đi sự linh hoạt! Loại thần linh này tới lui cũng chỉ có một câu như thế này! Ngân Sa! Động thủ!

Hồng Dịch đã sớm có chuẩn bị. Vừa nhìn thấy phân thân của đại phá hư thần ẩn ẩn hiện hiện trong tầng hoa quỳnh màu trắng, hắn cũng không nói gì nhiều, lập tức bàn tay kết thành ấn pháp, sẵn sàng xuất thủ.

Ngay đúng lúc phân thân của đại phá hư thần từ trong hư không lộ ra hình thể chân thực thì một quyền Không Đà ấn của Hồng Dịch đã công kích tới.

Cùng lúc đó Thiện Ngân Sa cũng giương tay lên, linh hồn điều khiển Chân Không Đại Thủ Ấn, mãnh liệt công kích một chiêu.

Rầm!

Cỗ phân thân của đại phá hư thần này, vừa từ trong hư không bước ra, thần niệm lập tức dao động dữ dội, hắn cảm thấy khắp bầu trời tràn ngập tiếng phạm xướng, cả không gian như bị đông kết lại, thân thể không cách nào cựa quậy được.

Cỗ phân thân đại phá hư thần này chính là loại thần hồn có lực lượng tương đương với cao thủ một lần lôi kiếp, cũng giống như Minh Thần. Hiện giờ Bất Hủ Nguyên Thần cường đại của Hồng Dịch cùng Thiện Ngân Sa phối hợp, uy lực đủ để trực tiếp giết chết cường giả một lần lôi kiếp trong chớp mắt.

Ầm ầm!

Phân thân đại phá hư thần vừa lộ diện liền bị hai bàn tay khổng lồ của Chân Không Đại Thủ Ấn gào rít lao tới công kích.

Ngao! Ngao! Ngao! Ngao! Ngao!

Trong tiếng gào rít đầy phẫn nỗ, toàn bộ thân thể của phân thân đại phá hư thần nhanh chóng rã ra, hoá thành vô số tầng bột phấn.

Ngân Sa vừa muốn tiến tới, định dùng Chân Không Đại Thủ Ấn thu thập cỗ phân thân đại phá hư thần vừa bị đánh tan kia, rồi sau đó cùng Hồng Dịch liên thủ luyện hoá, thì đột nhiên Hồng Dịch cản lại.

- Cẩn thận!

Lời này vừa xuất ra, trong lòng Thiện Ngân Sa liền cảm thấy có điều gì đó không ổn. Chân Không Đại Thủ Ấn liền biến thành tám vòng hào quang rồi hội tụ phía sau gáy.

Đúng lúc này, đột nhiên từ trên bầu trời bỗng có hơn một vạn ngôi sao to bằng nắm tay, mang theo lực lượng bức người, rơi xuống mặt đất.

Mỗi một ngôi sao đều tản ra một luồng sóng dao động pháp lực cực kỳ cường đại.

Những ngôi sao có kích cỡ bằng nắm tay này mãnh liệt biến đổi, hoá thành một đoá Mạn Đà La lớn đen nhánh. Ở trung tâm đoá Mạn Đà La này có một đạo nhân toàn thân mặc hắc y, phía sau gáy có một vòng hào quang màu đen kịt, đang ngồi.

Đạo nhân này chỉ ra một ngóng tay, lập tức một trận đồ cực lớn hiện ra, chậm rãi khôi phục lại hình thể của phân thân đại phá hư thần vừa mới bị đánh nát, sau đó liền phong ấn lại trong một vòng tròn thuỷ tinh màu đen

- Huyền Thiên quán chủ!

Hồng Dịch nhìn vị đạo nhân đang ngồi chính giữa đoá Mạn Đà La đen nhánh có chu vi ước chừng khoảng một mẫu đằng kia, từ trong miệng phun ra bốn chữ. Bởi lẽ ở trung tâm của đoá Mạn Đà La đen nhánh kia còn có một người khác ngồi cạnh. Đó là một nữ tử toàn thân mặc y phục đen nhánh, đôi mắt lấp lánh tựa như dòng ngân hà.

Nữ tử này chính là Thiên Xà vương Tinh Mâu.

Đây là một đôi đạo lữ đệ nhất thiên hạ!

- Hồng Dịch, chúng ta lại gặp lại rồi!

Thiên Xà vương Tinh Mâu vừa xuất hiện, đưa mắt nhìn Hồng Dịch ở trên Quan Tinh lầu, sau đó cất giọng trong trẻo nói.

- Còn cả Ngân Sa vương nữa!

- Hai vị khang lệ (phu thê) vì sao lại đến đây? Phải chăng còn muốn đấu qua chút đạo thuật với ta?

Hồng Dịch nhìn chằm chằm Thiên Xà vương cùng với vị Huyền Thiên quán chủ đầy thần bí khó lường kia.

Huyền Thiên quán chủ cũng mặc một bộ y phục đen nhánh, mang dáng dấp của một nam tử nho nhã ba mươi tuổi, đầu để trần, chỉ dùng một cây trâm mặc ngọc màu lục cài ngang qua, hai tay chắp sau lưng, móng tay dài đủ bảy thốn, từng cái từng cái đều thẳng tắp như kiếm, không chút uốn lượn.

Thế nhưng hắn tựa như không thích nhiều lời, chỉ nhìn Hồng Dịch, gật đầu một cái, nói.

- Nạp Lan Ám Hoàng, gặp qua Hồng chân nhân.

- Thì ra Huyền Thiên quán chủ là Nạp Lan Ám Hoàng. Huyền Thiên quán được Ám Hoàng đạo nhân mấy nghìn năm về trước sáng lập nên, các đời quán chủ sau này, khi kế thừa đại vị xong, mỗi người đều phải đổi thành họ Nạp Lan để biểu thị bản thân là hoàng đế thống trị hắc ám.

Hồng Dịch trong lòng cũng biết một ít quy củ của Huyền Thiên quán, những điều này được viết cực kỳ rõ ràng trong thư tịch của Đại Thiện Tự.

- Hồng chân nhân, chúng ta đã lĩnh ngộ qua đại đạo, thiết nghĩ không cần thiết phải giao đấu tiểu thuật. Ngày hôm nay, nhân lúc chân nhân luyện hoá phân thân đại phá hư thần của Huyền Thiên Quán chúng ta, ta mới có thể cảm ứng được. Vì thế liền tới đây gặp mặt. Đạo thuật của Hồng chân nhân càng lúc càng cường đại, không ngờ lại có thể mang Chân Không Đại Thủ Ấn luyện đại thành, đạt tới Bất Hủ Nguyên Thần.

Thiên Xà vương Tinh Mâu nói.

- Ta và Ám Hoàng lần này tới đây là muốn cùng Hồng chân nhân thảo luận hợp tác làm một chuyện. Cỗ phân thân của đại phá hư thần này đã bị chúng ta phong ấn, chỉ cần Hồng chân nhân đáp ứng, ta và Ám Hoàng lập tức thi triển Thai Tàng đại trận, huỷ diệt triệt để ý thức của hắn, sau đó hai tay dâng lên, giúp cho Ngân Sa vương luyện thành đạo hào quang thứ chín.

- Hợp tác? Hợp tác chuyện gì?

Quả thật Hồng Dịch cảm thấy hơi sửng sốt, đưa mắt nhìn đôi đạo lữ đệ nhất thiên hạ kia.

Trong chớp mắt vừa rồi, Huyền Thiên quán chủ hơi để lộ ra chút thực lực của bản thân, đủ một vạn khối thần niệm xuất ra, mỗi khối đều to bằng nắm tay, chẳng khác nào sao băng vùn vụt lao xuống, về đạo thuật còn cao hơn Thiên Xà vương một bậc. Điều này tự nhiên khiến cho Hồng Dịch cảm thấy vô cùng kiêng kỵ.

- Bằng vào đạo thuật của Hồng chân nhân cũng với phân thân nhân tiên, hơn nữa còn có Thiên Xà vương ta cùng Ám Hoàng, trong thiên hạ này chỉ có một việc đáng để chúng ta cùng hợp tác.

Thiên Xà vương Tinh Mâu hờ hững nói.

- Đó chính là giết chết Mộng Thần Cơ!

- Giết chết Mộng Thần Cơ!

Cho dù đạo thuật của Hồng Dịch có cao thâm đến đâu, tâm linh có kiên định đến đâu, nhưng khi nghe được lời này của Thiên Xà vương Tinh Mâu, thần niệm trong đầu cũng không khỏi cảm thấy lạnh run.

Năm đại cao thủ trong thiên hạ, thừa lúc Mộng Thần Cơ độ qua tám lần lôi kiếp, suy yếu đến cực điểm mà cùng nhau truy sát. Kết quả là liên tục mấy phân thân của Khổng Tước vương bị huỷ diệt, mất đi Hạo Thiên Phiến. Môn chủ Chân Cương môn Bạch Phụng Tiên thi giải, không biết ẩn nấp nơi nào để khôi phục nguyên khí. Thánh giả Đồ Nguyên nửa đường quay về lại bị Hồng Dịch tập kích, chết không rõ nguyên nhân.

Hiện giờ Thiên Xà vương Tinh Mâu không ngờ lại muốn liên thủ với Hồng Dịch truy sát Mộng Thần Cơ, điều này khiến Hồng Dịch cảm thấy có chút rùng mình.

- Ha ha ha ha. Thiên Xà vương, cô nương chắc hẳn đang nói giỡn phải không? Mộng Thần Cơ độ qua tám lần lôi kiếp, thần thông quảng đại, pháp lực vô biên. Lần trước các ngươi liên thủ khiến cho gà bay chó sủa, lần này chẳng lẽ muốn biến tại hạ thành kẻ chết thay hay sao? Huống chi chúng ta vẫn còn là địch nhân.

Hồng Dịch ha ha cười hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ chế nhạo.

- Hồng chân nhân, thù hận của Tinh Mâu và ngài chẳng qua chỉ là chút va chạm nhỏ nhặt. Chúng ta đã tu luyện đến cảnh giới này, tuy rằng không nói là vĩnh hằng bất diệt, thế nhưng cũng có sinh mệnh lâu dài, nên vì lợi ích lâu dài, không nên tranh hơn thua. Việc Tinh Mâu đắc tội với ngài, ta nguyện ý hoá giải.

Huyền Thiên quán chủ Nạp Lan Ám Hoàng đột nhiên nói.

- Ta nguyện ý mang bí tịch tối cao của Huyền Thiên Quán, Huyền Thiên Ám Hắc Lục đưa cho Hồng chân nhân xem qua một lần. Không biết điều kiện như vậy có đủ để hoá giải mối ân oán này hay không? Có đủ để chúng ta liên thủ giết chết Mộng Thần Cơ hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.