Dương Thần

Chương 363: Thần Cùng Thần Giao Hoà!




Phụt!

Một đạo đao quang bất thình lình từ trong hư không bổ xuống, uy thế lăng lệ, thật sự khiến cho mỗi một tia thần niệm của Hồng Dịch đều cảm thấy tê dại, chẳng khác nào bị điện giật.

Uy lực cực lớn, áp sát cận chiến.

Càng trọng yếu hơn chính là đạo đao quang, đao thế, đao ý, đao tinh, đao thần kia, Hồng Dịch lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.

Đao quang xuyên qua hư không mà tới, tuỳ ý bổ xuống, lập tức trong chu vi mười bước chân đều tràn ngập từng luồng, từng luồng hư ảnh "đao khí".

Những luồng hư ảnh đao khí này tự long, tự xà, lại giống như những tia điện chớp uốn lượn vô cùng sống động.

Đao khí hư ảnh đã biến thành thực thể!

Những thực thể này chính là điện mãng, là lôi long (trăn điện, rồng sét).

Một đao bổ xuống, điện chớp giăng dày đặc trong phương viên năm mươi bước chân, quỷ thần cũng khó mà thoát được.

Một cỗ đao ý trầm muộn đầy tính huỷ diệt, cô quạnh, tĩnh mịch, đoạn tuyệt tất cả sinh cơ.

Đao thần (thần thái, khí thế của đao) thâm hậu mà hùng hồn, phóng thẳng về phía phân thân nhân tiên của Hồng Dịch.

- Lôi Ngục Đao Kinh. Chân Võ Thánh Thể!

Đối mặt với một cỗ đao ý, đao thần, đao thế như vậy, Hồng Dịch đương nhiên biết rất rõ.

Bởi lẽ đây chính là thứ võ công hắn từng khổ luyện qua, Lôi Ngục Đao Kinh, một môn võ học có tính huỷ diệt cùng lực sát thương cực lớn do cường giả võ đạo mạnh nhất của Vân Mông hơn một trăm năm về trước, Đao Thánh Công Dương Ngu, sáng tạo ra.

Võ đạo hiện giờ của Hồng Dịch, tu luyện đã đến cảnh giới võ thánh, lĩnh ngộ của hắn đối với Lôi Ngục Đao Kinh cũng đạt tới mức đại thành. Thế nhưng vào lúc này, khi nhìn thấy đao thế từ trong hư không xuyên phá bắn ra, hắn mới biết rằng lĩnh ngộ của bản thân đối với Lôi Ngục Đao Kinh còn nông cạn đến mức nào, còn kém rất xa so với đao kinh chân chính.

- Nam Châu tổng đốc Vệ Thái Thương tên thật là Công Dương Thương, là hậu thế của Công Dương Ngu. Bản thân hắn là người Vân Mông thế nhưng lại leo được lên một vị trí cực cao như tổng đốc một châu huyện, thì ra ngay từ đầu Công Dương Ngu đã đầu nhập vào Đại Kiền, hơn nữa còn ra sức phục vụ cho hoàng thất Đại Kiền, nhất định là muốn mượn nhiều bí pháp của Đại Kiền để kéo dài sinh mệnh, nhằm đột phá đến cảnh giới cao nhất của võ đạo. Một trăm năm trước vẫn là võ thánh, vậy mà hiện giờ đã trở thành nhân tiên. Thảo nào ngay cả Mộng Thần Cơ cũng phải chịu thiệt thòi.

Lúc này Hồng Dịch cuối cùng cũng biết được con bài còn ẩn dấu của hoàng thất Đại Kiền hùng hậu cường đại đến mức nào.

Hoàng thất Đại Kiền biểu hiện ra bên ngoài cũng chỉ có một nhân tiên là Hồng Huyền Cơ mà thôi. Còn kém rất rất xa so với Vân Mông, Hoả La quốc, những quốc gia này đều có vô số cao thủ, đến những nhân vật cấp bậc truyền thuyết cũng có vài người. Thì ra cường giả thực sự của Đại Kiền vẫn còn ẩn nấp trong bóng tối.

Cao thủ ẩn trong bóng tối mới chính là kẻ kinh khủng nhất, vĩnh viễn không cho người đời nhận ra, đây là một phương pháp cực kỳ đúng đắn, cũng chính là "Tiềm Long Vật Dụng" (*)

Cỗ phân thân nhân tiên này của Hồng Dịch vốn cũng không muốn sớm lộ diện như vậy. Thế nhưng vì để tranh thủ thời gian cho Bạch Tử Nhạc, hắn dù không muốn cũng phải lôi ra để thu hút sự chú ý của nhiều kẻ khác.

Hiện giờ thực lực của Bạch Tử Nhạc vẫn còn chưa lớn mạnh, thế nhưng hắn lúc này đang được chín đại thái thượng trưởng lão của Chân Cương môn truyền pháp lực, chỉ cần tranh thủ đựơc thời gian, tích súc lực lượng, vượt qua lôi kiếp là có thể tự bảo vệ mình.

Những ý niệm này chỉ chợt loé lên trong đầu Hồng Dịch thì ánh đao đã cấp tốc bổ về phía hắn.

Hiện giờ Hồng Dịch hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

Ngay khi đạo đao quang bổ tới, Chân Không Đại Thủ Ấn từ sau gáy của hắn cuồn cuộn tuôn ra những vầng hào quang rực rỡ chói loà. Chín vòng hào quang ánh sáng trở nên rực rỡ vô cùng, sau đó hư ảnh của một pho tượng phật đà, Bất Hủ Nguyên Thần, loáng thoáng hiện ra. Tràn ngập khắp không gian là những âm thanh phạm xướng trầm bổng, khí lưu dường như cũng như bị ngưng đọng lại.

Hư ảnh của pho tượng phật Bất Hủ Nguyên Thần này chính là "Vị Lai Phật" trong Chân Không Đại Thủ Ấn.

Từ lúc luyện thành chín vòng hào quang, Chân Không Đại Thủ Ấn đại tới uy lực cực đại, hơn nữa loáng thoáng còn dung hợp với đại phật trong Quá Khứ kinh, lại vừa có một loại cảm giác dự đoán được sự nguy hiểm trong tương lai, linh động biến hoá, mang theo ý vị của sự viên mãn thành hình. Mỗi khi sắp có nguy hiểm giáng xuống, chỉ cần khẽ động ý niệm, lực lượng bản thân tự động bùng phát.

Hồng Dịch cũng dùng khả năng này để chống đánh lén.

Đệ nhất pháp môn của Đại Thiện Tự, khi luyện đến đại thành há có thể tầm thường được sao?

Nếu chỉ ngang tầm với những đạo thuật thông thường thì sao xứng với hai chữ "Vị Lai"?

Nhất là khi Hồng Dịch tận lực mang uy lực của Chân Không Đại Thủ Ấn áp súc tới mức chỉ còn bao trùm trong khoảng không gian chu vi hơn một trăm bước chân. Uy lực lúc này càng trở nên cường đại hơn bao giờ hết. Toàn bộ không gian trong nháy mắt biến thành một viên kim cương khổng lồ vô cùng cứng rắn.

Chân Không Đại Thủ Ấn kết thành Trí Tuệ Ấn. Vị Lai đại phật xuất hiện phía trên đỉnh đầu của Quá Khứ đại phật. Hai phật hợp nhất. Bằng vào đại thủ ấn đỡ lấy đao quang, dùng cứng đối cứng đón lấy một đao đủ để huỷ diệt một quỷ tiên.

Đại thủ ấn cùng đao quang va chạm cùng một chỗ, bùng nổ, phát ra một loạt âm thanh cộp cộp cộp, rắc rắc rắc, giống hệt như tiếng xương cốt bị mài mòn thành bột phấn.

Thế nhưng!

Chân Không Đại Thủ Ấn tuy rằng chặn được đạo đao quang từ trong hư không chém xuống, thế nhưng sự nguy hiểm thực sự lại xuất phát từ phía Hồng Huyền Cơ.

Là quyền của Hồng Huyền Cơ!

Cơ thể của Hồng Huyền Cơ tựa như một cỗ máy bắn đá vạn cân, bất thình lình bùng nổ, hai quyền liên tục xuất ra. Hoặc trảo, hoặc nhiếp, hoặc nã, hoàn toàn không sợ kiếm thuật của Hồng Dịch chút nào.

Keng keng.

Hồng Dịch sau khi đâm một kiếm ra, ngón tay của Hồng Huyền Cơ lại hạ xuống thân kiếm, đầu ngón tay biến ảo tựa như ma quỷ. Thậm chí ngay cả thần niệm của Hồng Dịch cũng không nhìn ra được động tác của vị thiên tài võ đạo, một cường giả hùng bá thiên hạ hơn hai mươi năm này.

Ngón tay vừa hạ xuống thân kiếm liền khẽ búng một cái.

Lại là Đạn Chỉ Kinh Lôi của Tạo Hoá đạo.

Ngay lập tức toàn thân Hồng Dịch liền cảm thấy tê dại. Luồng chấn động kịch liệt từ trên thân kiếm truyền đến cơ thể hắn, khiến cho từng sợi cơ thớ thịt trên người hắn trở nên vặn vẹo, co rút đến cực độ, thiếu chút nữa là không cầm nổi thanh kiếm trên tay.

May mà cỗ phân thân nhân tiên này là linh thai thần thạch, thể chất cực mạnh, chỉ trong một nhịp hô hấp liền khôi phục lại toàn bộ sự mệt nhọc. Hồng Dịch không chút nghĩ ngợi, lấy kiếm làm đao, bất thình lình bộc phát. Hắn cũng thi triển ra đại sát chiêu trong Lôi Ngục Đao Kinh, Âm Dương Luyện Ngục.

Hồng Huyền Cơ tựa hồ từ lâu đã biết rằng Hồng Dịch sẽ thi triển ra một chiêu này. Ngay trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn bắn ra những tia sáng dữ dội, cơ thể vặn xoắn một cách khó có thể tưởng tượng nổi. Thân thể duỗi ra tựa như rồng hổ vươn mình, tựa như phượng hoàng tung cánh, tựa như kỳ lân đạp mây. Bất thình lình lùi về phía sau hơn tám mươi bộ, khó khăn lắm mới tránh khỏi một kiếm như thiểm điện của Hồng Dịch đang bổ xuống.

Phù Quang Lược Ảnh!

- Không ổn!

Hồng Dịch khi đâm ra một kiếm cũng không ngờ rằng Hồng Huyền Cơ lại đoán trước được tiên cơ như vậy. Trong nháy mắt khi thế kiếm phát động, hắn lại bằng tuyệt thế thân pháp của Thái Thượng đạo là Phù Quang Lược Ảnh tránh thoát. Vì thế chỉ còn cách kêu lên một tiếng không ổn.

Hồng Huyền Cơ sau khi lướt ra bên ngoài hơn tám mươi bộ, lại tiếp tục lùi thêm hai mươi bước nữa. Thân thể cong lại giống hệt như một thanh cường cung lợi hại, bất cứ thời khắc nào cũng có thể bắn tới.

Lùi về phía sau, lướt qua hư không, thân thể nhẹ như khói sóng, trong thoáng chốc liền chiếm được góc chết của Hồng Dịch.

Ngay khi di chuyển đến vị trí này, hắn không hề dừng lại, nắm ngón tay xoè ra, bàn chân nhún xuống, xuất ra một kích.

Chư Thiên Đại Thánh Trảo, một trong những tuyệt kỹ có lực sát thương mạnh nhất của Chư Thiên Sinh Tử Luân.

Một chiêu này vừa thi triển ra liền chứng tỏ rằng Hồng Huyền Cơ không hề lưu thủ với Hồng Dịch nữa, hắn đã thi triển toàn bộ thủ đoạn, quyết tâm giết chết Hồng Dịch.

Hồng Dịch nhất thời cả kinh. Mắt nhìn thấy Hồng Huyền Cơ đứng cách hơn trăm bước chân, năm ngón tay như núi cao, bao hàm cả đất trời, không ngừng lớn dần trước lên trước mặt hắn. Trong khi đó toàn bộ bản thân hắn lúc này bị khí tức của đối phương chấn nhiếp, không thể cử động được.

- Cơ thể con người không ngờ lại có thể đạt tới tốc độ như vậy.

Hồng Dịch nhìn Hồng Huyền Cơ từ trăm bộ bên ngoài lao đến mà linh hồn chấn động mãnh liệt.

Nếu như cũng ở hơn trăm bộ như vậy, một người giương cung lên bắn, nếu so về tốc độ thì hắn dám khẳng định rằng Hồng Huyền Cơ sẽ đến trước chứ không phải là mũi tên.

Trong vòng một trăm bước chân, tốc độ của Hồng Huyền Cơ vượt qua cả cường nỗ, hơn nữa còn có thể chuyển hướng, né tránh, thay đổi như ý.

Chưởng thế của Hồng Huyền Cơ không ngừng biến đổi, thậm chí ngay cả mắt của Hồng Dịch cũng không theo kịp.

May mà cỗ thân thể này của Hồng Dịch cũng là thân thể nhân tiên. Phản ứng cực kỳ nhanh, nếu thay bằng thân thể võ thánh thì chắc chắn sẽ bị đánh nát dưới một chiêu này.

- Thiên Địa Hồng Lô!

Đối mặt với Chư Thiên Đại Thánh Trảo của Hồng Huyền Cơ, thân thể của Hồng Dịch hơi xoắn lại, lập tức thi triển ra Thiên Địa Hồng Lô trong Lôi Ngục Đao Kinh.

Cùng lúc đó, phía sau hắn, đạo đao quang vừa va chạm với Chân Không Đại Thủ Ấn liền bất ngờ loé lên một cách cường đại, không ngờ cũng là một chiêu Thiên Địa Hồng Lô.

Đây chính là sát chiêu mà đao thánh Công Dương Ngu sau khi phá nát Chân Không Đại Thủ Ấn mà thi triển ra.

Đúng vậy, là một chiêu mà Hồng Dịch vừa mới thi triển.

Trong khoảnh khắc đó, đao quang đan xen, tầng tầng lớp lớp chồng chéo lên nhau, kiếm thế của Hồng Dịch đại thắng, phủ lấy thân thể của Hồng Huyền Cơ.

- Hả?

Bàn tay của Hồng Huyền Cơ chỉ còn cách Hồng Dịch bảy bước chân, đang muốn công kích mà tiến tới. Thế nhưng thật không ngờ, trong lúc đó Hồng Dịch lại bất thình lình bộc phát khí tức của sát chiêu Thiên Địa Hồng Lô, hơn nữa lại hoàn toàn hợp nhất với sát chiêu do Đao Thánh Công Dương Ngu thi triển. Bằng vào sự tá lực đó, trong thoáng chốc khí tức một đao của Hồng Dịch trở nên cuồng bạo tựa thuỷ triều hung mãnh.

- Thiên Biện Liên Hoa!

(Hoa sen nghìn cánh)

Hàng lông mày của Hồng Huyền Cơ khẽ động, gần như không cần phải suy nghĩ, chỉ khẽ biến chiêu, trong chớp mắt, bàn tay biến hoá tựa như ảo ảnh. Mỗi một chỉ đều công kích một cách cực kỳ chuẩn xác lên thân kiếm của Hồng Dịch. Thanh kiếm cứng rắn, sắc bén đến cực điểm vậy mà bị ngón tay của đối phương vượt lên trước một nhịp, sau đó ngón tay của Hồng Huyền Cơ búng một cái thật mạnh lên thân kiếm.

Cuối cùng kiếm thế của Hồng Dịch không ngờ bị Hồng Huyền Cơ dùng tay không chặn lại.

Bỗng nhiên, kiếm thế trên tay Hồng Dịch thu lại, biến mất tựa như ma thuật ở phía sau gáy hắn. Ngay lập tức Hồng Dịch thi triển một chưởng công kích về phía trước. Chính là Trí Tuệ Ấn, một chưởng này vừa xuất ra chọn đúng thời điểm ngay khi Hồng Huyền Cơ vừa chặn thành công kiếm thế của Hồng Dịch, lực cũ cạn kiệt, lực mới chưa kịp sinh ra.

- Như Lai Thần Chưởng! Trí Tuệ Ấn!

Hồng Huyền Cơ nhìn thấy một chưởng này ập tới, không ngờ lại không dám trực diện đón đỡ. Cơ thể cấp tốc lướt đi, lùi nhanh về phía sau, trong nháy mắt lùi ra xa hơn trăm bộ, khiến cho một quyền của Hồng Dịch đánh vào khoảng không.

Một quyền của Hồng Dịch vừa bức lui Hồng Huyền Cơ xong, hắn cũng không tiếp tục truy kích, ngược lại tranh thủ hít vào một hơi thật sâu, rồi phun trọc khí ra bên ngoài.

Luồng không khí tươi mát tràn ngập trong cơ thể khiến cho máu huyết cuồn cuộn hùng hồn, thể lực phục hồi tới trạng thái đỉnh phong.

Thế nhưng ngay khi hắn vừa hô hấp đúng một nhịp, khôi phục thể lực đến trạng thái đỉnh phong, Hồng Huyền Cơ vừa bị đẩy lui hơn trăm bộ bên ngoài liền lập tức vùn vụt lao đến, hai tay xoắn vào nhau, mãnh liệt công kích.

Thể lực của Hồng Huyền Cơ hình như cũng vô cùng vô tận như vậy.

Ầm ầm!

Hồng Huyền Cơ vừa lao tới thì phía sau lưng Hồng Dịch lại vang lên một tiếng nổ dữ dội. Chân Không Đại Thủ Ấn, Bất Hủ Nguyên Thần, đột nhiên hoá thành chín vòng hào quang như lúc đầu, thu lại sau gáy hắn.

Việc này đồng nghĩa với việc toàn bộ Chân Không Đại Thủ Ấn đã bị đao quang chém nát.

Đao quang sau khi chém nát đại thủ ấn, trong mơ hồ, Hồng Dịch nhìn thấy một lão giả toàn thân mặc hắc y, thân hình cao lớn, so với người thường thì còn cao hơn đến hai cái đầu. Trên đầu không đội mũ, tóc hoàn toàn buông rũ sau gáy, chẳng qua ở trên đầu có quấn một vòng dây thừng màu tím.

Thế nhưng ngay khi Hồng Dịch kinh hãi nhìn lướt qua, lão giả kia liền chớp động, thân hình lập tức biến mát, chỉ còn đao quang loé lên.

Đằng trước là Hồng Huyền Cơ, phía sau là đao thánh Công Dương Ngu, liên tục bị giáp công.

Dưới tình huống như vậy, kể cả là thiên hạ đệ nhất cao thủ Mộng Thần Cơ cũng khó tránh khỏi nguy hiểm chứ đừng nói là Hồng Dịch.

- Ngân Sa. Thiên Trọng Minh Đản!

Ngay trong khoảnh khắc này, Thiện Ngân Sa liền hoá thành hơn hai nghìn ba trăm khối thần niệm trong suốt, bay đến sát thân thể của Hồng Dịch. Cùng lúc đó, mấy nghìn khối thần niệm trong linh hồn của Hồng Dịch cũng tuôn ra bên ngoài. Mỗi một khối thần niệm đều toả ra những tia sáng rực rỡ.

Mỗi một khối thần niệm của Hồng Dịch đều có màu sắc giống hệt như Chân Không Đại Thủ Ấn, sau khi xuất ra liền dung hoà, giao hợp với từng luồng thần niệm một của Thiện Ngân Sa. Thần cùng thần giao hoà, dung hợp.

Từng tầng, từng tầng ánh sáng màu trắng đục bao phủ xung quanh thân thể của Hồng Dịch, sau đó dần dần ngưng tụ thành một Trứng Minh Thần, bảo vệ lấy thân thể của Hồng Dịch.

Ngay sau đó, quả trứng này, dưới pháp lực của Hồng Dịch liền nhanh chóng phình to ra, cao đến hơn mười trượng, trông chẳng khác nào một ngọn núi lớn đủ sức chống đỡ cả bầu trời.

Đúng lúc này đao quang của Công Dương Ngu cùng quyền của Hồng Huyền Cơ đồng thời ầm ầm công kích tới, đánh thẳng lên lớp vỏ trứng.

Rắc rắc.

Từng tầng, từng tầng vỏ trứng liên tục vỡ vụn thành bột phấn.

Một kích liên hợp của hai đại nhân tiên, khối Trứng Minh Thần hơn nghìn cân không ngờ chỉ một kích mà vỡ nát, biến thành vô số luồng khí tức lưu hoàng, dung nham.

Tuy nhiên ngay khi lớp vỏ trứng bị nghiền nát, phân thân nhân tiên của Hồng Dịch đột nhiên giống hệt như một con chuột linh hoạt bị rơi vào chảo dầu sôi sục, liền cấp tốc lăn đi. Sau đó vùng mình bật dậy, nhảy vọt lên không trung, trong nháy mắt lướt ra ngoài hơn mười bộ. Ngay khi chân vừa tiếp đất, hắn lập tức nhún mạnh một cái, vọt thẳng vào trong tấm màn ánh sáng trong suốt phía trước.

Sau đó, từ trong màn ánh sáng đó. Soạt soạt! Hai đạo kiếm khí phá không chém thẳng về phía Hồng Huyền Cơ.

Sắc mặt của Hồng Huyền Cơ không vui không buồn, chỉ mãnh liệt phun ra một hơi. Luồng khí này nhanh chóng ngưng tụ thành một đường khí thẳng tắp, đón đỡ lấy hai đạo kiếm khí kia.

Hai cỗ lực lượng va chạm, lập tức biến mất vô hình vô tung.

Thế nhưng trong giây phút này, màn ánh sáng bỗng sáng rực lên, khẽ chấn động một cái liền biến mất giữa không trung, không để lại chút dấu vết gì.

- Khá khen cho một chiêu Linh Thử Cổn Du Oa. Tiếc thật, không được đánh một trận toàn lực.

Đao Thánh Công Dương Ngu khẽ tán tụng một tiếng rất nhỏ.

Sau đó bước lên phía trước một bước, giữa hư không liền xuất hiện một vết nứt dài, bên trong khe nứt tản ra một thứ màu sắc xích kim chói loá. Hắn cùng Hồng Huyền Cơ nhìn nhau một cái, không nói thêm bất cứ lời nào, một bước liền tiến vào trong hư không, biến mất vô hình vô tung.

Hồng Huyền Cơ lặng lẽ đứng một mình nơi đồng hoang mông quạnh bên ngoài Ngọc kinh, đưa mắt nhìn về hướng Hồng Dịch vừa biến mất, trầm mặc một lúc rất lâu, sau đó thân thể chợt loé lên, biến mất giữa trời đêm.

…………..

- Đúng là một trận chiến nhân tiên với nhân tiên, thật kinh thiên động địa. Vậy mà chỉ diễn ra trong vài nhịp hô hấp.

Trên cánh đông hoang vắng không một bóng người, ngay sau khi Hồng Dịch nhảy vào trong Càn Khôn Bố Đại, thoát ly khỏi Ngọc kinh thành, sau một nén hương ở nơi này bỗng nhiên có làn hương khí thoang thoảng lướt qua. Nương theo làn hương này là một nữ tử che mặt, thân mặc áo vải, xuất hiện.

Nữ tử này vô cùng thần bí, không một ai có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của nàng ta.

- Hồng Dịch, Hồng Dịch, không ngờ ngươi lại lợi hại đến vậy? Nếu so sánh thì nhi tử của ta còn kém hơn một chút. Tuy rằng nó có Bàn Hoàng kiếm thế nhưng không thể vận dụng như ý. Thế nhưng hiện giờ ta đã thi giải một lần, coi như không còn liên quan huyết thống với nó nữa, nó cũng không tính là nhi tử của ta. Không biết nó còn nhận ra ta nữa không? Ta còn đây mà Mộng Băng Vân lúc này ngay cả thân xác đã tan thành tro bụi rồi.

- Mộng Băng Vân, ta không thua ngươi, thế nhưng Dương Bàn, ngươi đã bại bởi Hồng Huyền Cơ rồi. Nhi tử của ngươi không bằng nhi tử của hắn.

Lẩm bầm một hồi, nữ tử thần bí này cũng biến mất giữa bầu trời đêm.

Chú thích:

(*) Tiềm Long Vật Dụng:

Kinh Dịch

初 九: 潛 龍 勿 用

Sơ cửu: Tiềm long vật dụng.

Dịch : hào 1 dương: Rồng còn ẩn náu, chưa (đem tài ra) dùng được.

Giảng: Người Trung Hoa cho con rồng là thần vật, rất biến hóa, lúc ẩn lúc hiện, mà lại thuộc về loài dương, cho nên chu Công dùng nó để cho ta dễ thấy ý nghĩa các hào – đều là dương cả - trong quẻ Càn.

Hào 1, ở dưới thấp nhất, cho nên ví nó với con rồng còn nấp ở dưới vực sâu, chưa thể làm mây biến hóa được, còn phải đợi thời. Ý nghĩa rất rõ, Tiểu tượng truyện không giảng gì thêm. Còn Văn Ngôn truyện thì bàn rộng ra về cách sử sự của bậc thánh nhân, người quân tử : chưa gặp thời thì nên tu đức, luyện tài, không vì thế tục mà đổi chí, không cầu danh, ở ẩn, không ai biết mình cũng không buồn, không gì lay chuyển được chí của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.