Dương Thần

Chương 353: Thiên Long Đạo Chủ!




- Ồ? Lẽ nào Hồng huynh thực sự bất chấp tất cả để giết chết Vũ Tiên sao? Người ta thường nói, quân tử báo thù mười năm cũng không muộn, Hồng huynh lại là một người quân tử, cho dù có oán thù với Vũ Tiên thế nhưng thiết nghĩ cũng không cần nóng vội như vậy chứ? Hiện giờ Hồng huynh đánh bại Vô Địch hầu, phải tranh thủ một chút thời gian để tiêu thụ chiến quả, cứ hùng hùng hổ hổ một mực quyết giết chết Vũ Tiên, như vậy chẳng khác nào tự tạo thêm một địch nhân nữa sao? Huống hồ hiện giờ Vũ Tiên đã biết được rằng Hồng huynh là một cao thủ bản lĩnh cường đại, thật sự trong lòng không còn chút ý nghĩ nào muốn làm địch nhân của Hồng huynh, hơn nữa còn muốn cùng Hồng huynh hoá thù thành bạn. Hồng huynh không nên đuổi tận giết tuyệt Vũ Tiên mới phải chứ?

Nhìn thấy trong lời nói hờ hững của Hồng Dịch lộ ra sát khí tuyệt cùng đầy oai nghiêm, mới đầu Hạnh Vũ Tiên hơi biến sắc, đến cuối cùng lại yếu ớt thở dài một tiếng, ai oán nói.

Loại ngữ khí này của Hạnh Vũ Tiên, nghe qua tưởng như một lời cầu tình ôn nhu, yếu đuối, cam chịu, thế nhưng bên trong lại bao hàm một sự cứng cỏi, cùng với một sự ỷ trượng. Những thứ này đương nhiên đều được một người cực kỳ mẫn cảm như Hồng Dịch nhận ra.

- Vũ Tiên cô nương nói như vậy chắc hẳn là có thứ gì đó để ỷ trượng phải không? Khổng Tước vương Hạnh Hiên, nếu như ngươi đang ở gần đây, vậy thì hiện ra gặp mặt đi, không nên lén lút như thế. Đệ nhất yêu tiên trong thiên hạ sao lại trở nên giống như Kim Chu pháp vương vậy? Thiên hạ đệ nhất yêu tiên phải có khí chất sừng sững hiên ngang, lén lút như thế chẳng lẽ không sợ sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm, khiến cho thần niệm bị nhiễm bẩn sao?

Hồng Dịch cười nhẹ một tiếng, thu lại toàn bộ sát khí. Trường kiếm trên tay cũng tiến vào trong màn ánh sáng của Càn Khôn Bố Đại.

Một loạt động tác này vừa thực hiện xong, trong toàn trường, toàn bộ sát khí liền tiêu tan, bầu trời trở nên yên bình tĩnh lặng. Không khí đằng đằng sát khí ban nãy nhất thời tràn ngập sự an hoà, đầy khí tức của người trí thức.

Chiến trường giết chóc bỗng chốc tràn ngập khí tức của thư sách, khí tức học vấn của điện đường.

Từng sợi, từng sợi khí tức toàn bộ không gian lại biến hoá dựa theo tâm trạng thần niệm của Hồng Dịch.

Thấy đạo thuật của Hồng Dịch đạt tới cảnh giới như vậy, hàng lông mi của Hạnh Vũ Tiên lại khe khẽ nhíu lại, lần thứ hai yếu ớt thở dài một tiếng.

Lúc này, Hồng Dịch đã hoàn toàn từ một cường giả có đạo thuật lợi hại biến thành một học giả, thi nhân, đại học vấn gia.

Nhìn Hồng Dịch một thân nho sĩ, đầu đội nón bạc, tất cả mọi người phảng phất nhìn thấy hắn đang đứng giữa khoa khảo triều đình Đại Kiền, bằng một áng văn khiến quần anh (những người tài hoa, anh hùng) trong thiên hạ phải bái phục, lay động bách thánh.

Tuy rằng hoàn cảnh hiện giờ của Hồng Dịch đã không còn sát khí, thế nhưng so với ban nãy thì càng thâm sâu khó dò hơn cả.

- Hồng huynh thực sự nghĩ rằng quanh đây có Khổng Tước vương ẩn nấp sao?

Bạch Tử Nhạc thấy cử động của Hồng Dịch như vậy, linh hồn khẽ động. Một khối thần niệm trong suốt từ trong cơ thể bốc ra ngoài, biến thành một luồng gió ấm áp, phần phật thổi khắp bốn phương tám hướng hư không xung quanh, thế nhưng hoàn toàn không nhận ra bất cứ động tĩnh gì cả.

- Ta cũng không phải là Khổng Tước vương. Thế nhưng Vũ Tiên là đồ nhi của ta. Hồng chân nhân chẳng lẽ không thể không buông tha cho Vũ Tiên một lần sao? Nếu như Vũ Tiên đã từng đắc tội với Hồng chân nhân, vậy thì để ta thay đồ nhi bồi tội có được không?

Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng thở dài trong vắt tựa như âm thanh của thiếu nữ mười bảy tuổi từ xa xăm vô cùng vô tận phía tây bắc truyền đến.

Thanh âm này giống như một luồng gió nhu hoà thoang thoảng truyền trong không gian, vừa lọt vào tai mọi người liền hoá thành làn hương thơm ngào ngạt của hoa mật, thấm đọng vào tận tâm gan.

- Ai!

Hồng Dịch vừa nghe thấy thanh âm này, ngón tay khẽ động. Hắn biết âm thanh từ phía tây bắc truyền đến này tuyệt đối không phải là của Khổng Tước vương.

Nói đùa, giọng của Khổng Tước vương bất kể là thế nào thì tuyệt đối sẽ không phải là nữ như thế này.

Sắc mặt của Bạch Tử Nhạc liền biến đổi, một nhân vật chợt loé lên trong đầu của hắn, lập tức thốt lên một tiếng.

- Thiên Long đạo chủ!

Thiên Long đạo chủ!

Vừa nghe danh tự này, Hồng Lăng lão tổ, Băng Xuyên thiên nữ, Cự Linh chân nhân lúc đầu đều sửng sốt, sau đó con ngươi nhanh chóng co rút lại, giống như vừa nhớ ra một nhân vật nào đó vô cùng lợi hại.

Từ biểu tình của bọn họ, Hồng Dịch liền đoán ra một chút manh mối. Vị Thiên Long đạo chủ này dường như là một nhân vật không có địa vị mấy, cũng không có sự tích lẫy lừng nào, thế nhưng lúc nhắc đến nàng ta, cẩn thận suy nghĩ liền lập tức cảm thấy người này không thể coi thường được.

"Thiện chiến giả. Vô hiển hách công" (Người thiện chiến, không có công lao gì hiển hách lắm), đây là nhận xét về người này.

- Người đến phải chăng là chưởng giáo Vân Mộng Thiên Long phái, Thiên Long đạo chủ?

Hồng Dịch sau khi nghe được thanh âm này, liền khe khẽ nói, thanh âm cũng truyền ra bên ngoài rất xa, rồi tụ thành một làn sóng âm thanh, thế nhưng lại không bá đạo. Trong luồng sóng âm mang theo khí tức của lịch sử văn tự, dạt dào tựa như biển khơi.

Trong giọng nói tựa như của thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi ban nãy có biểu đạt rằng nàng ta là Hạnh Vũ Tiên, như vậy Hạnh Vũ Tiên là đệ tử của chưởng giáo Vân Mông Thiên Long phái.

Hồng Dịch cũng nghĩ đến điều này. Hạnh Vũ Tiên tuy rằng là nữ nhi của Khổng Tước vương, thế nhưng chắc hẳn Khổng Tước vương hẳn đã sớm mang nàng ta đến Vân Mông Thiên Long phái để học đạo thuật.

Vân Mông đế quốc, đệ nhất đại phái đương nhiên là Huyền Thiên quán.

Đệ nhị đại phái, thần bí khó lường, thuộc cực đông biên giới đế quốc, Thiên Long phái.

Giáo phái này cực kỳ thần bí, nằm ở nơi thâm sâu nhất trên đại thảo nguyên Vân Mộng, không ai biết cụ thể ở nơi nào. Người trong giáo phái cũng không tiếp xúc với bên ngoài, lại càng không có mâu thuẫn va chạm, chỉ nghe đến danh tiếng mà chưa từng gặp qua.

Trong đó chưởng giáo của giáo phái này lại càng như thần long kiến thủ bất kiến vĩ (thần long thấy đầu không thấy đuôi). Người này là nam hay nữ, toàn bộ giới tu đạo cũng không mấy ai biết rõ.

Thậm chí là quý tộc Vân Mông quốc cũng không biết Thiên Long phái này rốt cuộc nằm ở nơi nào trong sâu thẳm đại thảo nguyên.

Ngay cả trong Đấu Phật Bút Lục của Ấn Nguyệt hoà thượng cũng ghi lại một câu là: "Thiên Long đạo chủ, nghe đồn rằng là người có thân thể rồng. Tiếc là không được gặp."

Nói cách khác, năm đó Ấn Nguyệt hoà thượng đi chu du thiên hạ, muốn tìm vị chưởng giáo Thiên Long đạo chủ của Thiên Long phái này, thế nhưng cũng không tìm được.

Vù!

Ngay khi câu nói của Hồng Dịch vừa truyền ra, trên bầu trời phía cực bắc xa xôi, một vòng ánh sáng bàng bạc lấp lánh tựa như trăng rằm chợt loé lên. Sau đó vòng ánh sáng này nhanh chóng to lên, trong thoáng chốc vượt qua mấy nghìn dặm.

Vòng ánh sáng bạc lơ lửng phiêu bồng giữa bầu trời, trong thoáng chốc vượt qua mấy ngàn dặm, khung cảnh như vậy chẳng khác nào bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một con đường bằng ánh sáng.

Mà ở trên con đường ánh sáng đó lại có một thiêu nữ mặc y phục vải bông màu hồng.

Lúc đầu, thiếu nữ này mới ở tận cùng của con đường ánh sáng trải dài vạn dặm kia, nhỏ bé như một hạt đậu tằm.

Thế nhưng trong một nhịp hô hấp, thân thể thiếu nữ dần dần tiến lại gần. Sau một nhịp hô hấp liền cao hơn nửa xích (1/3 mét). Lại qua một nhịp hô hấp nữa, lớn bằng một đứa trẻ sơ sinh. Sau ba nhịp hô hấp liền hoàn toàn đến gần, biến thành một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, thân mặc bộ y phục vải màu hồng. Lúc này nàng ta đã dừng lại ở phía cuối con đường ánh sáng, đứng giữa không trung phía trên miệng núi lửa.

Con đường ánh sáng trải dài vặn dặm sau lưng nàng cũng biến mất.

- Long nữ!

Hồng Dịch vừa nhìn thấy thiếu nữ áo hồng này, trong lòng liền kinh hãi mãnh liệt. Điều này cũng không phải là do đạo thuật thần kỳ của thiếu nữ áo hồng, mà là do sau khi thân hình của nàng hiện ra, ở trên trán của nàng ta lại có hai nhánh sừng rồng phiêu dật màu đỏ tươi tựa như san hô, tinh xảo mà thanh tú. Cặp sừng này khônng ngờ lại là xác thịt, hoàn toàn không phải là linh hồn hiển hoá.

Đây là lần đầu tiên Hồng Dịch nhìn thấy một nữ tử có một cặp sừng nhỏ thanh tú tựa như san hô như vậy. Nữ tử này cùng với "Long nữ" trong truyền thuyết quả thật không có gì khác biệt. Nếu như không phải nàng ta đang đứng trước mặt thì Hồng Dịch quả thực không thể tin rằng chuyện này lại có thật.

Rồng, đây là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Hồng Dịch hiện giờ cho dù thần thông quảng đại, ngao du bốn phương, có thể lên trời, có thể xuống biển, thế nhưng lại thực sự chưa từng nhìn thấy một con rồng thực sự.

Cửu Hoả Viêm Long do Mộng Thần Cơ luyện thành cũng chỉ là dùng đạo thuật hiển hoá hình thể mà thôi, cũng không phải là rồng thật.

Móng vuốt chim ưng, thân rắn, sừng hươu, đầu sư tử, thân có vẩy, đây là thần thú được gọi là rồng trong truyền thuyết mà Hồng Dịch vẫn thường tưởng tượng.

Từ thời cổ xưa, bách tính đã mang tất cả các loài mãnh thú tổng hợp lại, tạo thành một hình thái cực kỳ uy nghiêm.

Nói một cách đơn giản, rồng cũng giống như Bồ Tát hay Ma Thần, không hề tồn tại, mà đều là do con người tưởng tượng ra, hình thể biểu đạt một loại ý niệm, ý cảnh nào đó.

Trong đạo thuật cũng có quan tưởng ra rồng, tồn tưởng rồng trong đạo tâm, dần dần lâu ngày, trong linh hồn của con người có sự uy dũng, mạnh mẽ của rồng, đồng thời cũng giúp cho linh hồn trở nên cường tráng hơn.

Long nữ, hậu thế của rồng, sinh vật trong truyền thuyết, vốn là là thứ về cơ bản hoàn toàn không hề tồn tại. Vậy mà lúc này lại hiện ra trước mặt Hồng Dịch, quả thực đã lật đổ mọi nhận thức trước đây mà Hồng Dịch thu được qua sách vở.

Tuy nhiên Hồng Dịch cũng không cảm thấy quá mức ngạc nhiên. Hắn biết rằng thiên hạ rộng lớn, vũ trụ vô cùng vô tận, không gì là không thể có. Hắn vốn có quan niệm rằng "đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường", có nhiều thứ ngay cả trong sách vở cũng không có được, tự bản thân mới có thể khám phá ra được những điều kỳ bí trong thiên hạ.

Hiện giờ gặp được vị Thiên Long đạo chủ này, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thích thú, hắn cảm thấy sau này, khi mình viết sách cũng có một tư liệu chân thực vô cùng hữu ích.

- Truyền thuyết kể lại rằng, loại ngự trân quý nhất Vân Mông quốc là Ô Ma Kỳ Lân. Loại ngựa này chính là được lựa chọn từ những thớt ngựa tốt nhất có máu màu đen, dùng dược liệu nuôi dưỡng, trở nên thần tuấn vô cùng. Sau này khi trở lại thảo nguyên sẽ hoá thành rồng. Lại có một thuyết khác nói rằng, kỳ lân cùng ngựa giao hợp. Sau khi giao hợp sẽ sinh ra một con ngựa non toàn thân có vảy cứng, đao thương bất nhập, thể lực cường đại, đó chính là Ô Ma Kỳ Lân. Ta vốn cho rằng đây là lời nói xằng bậy, thế nhưng hiện giờ lại sợ rằng điều này là sự thật. Nếu có thời gian, ta thực sự rất muốn chu du thiên hạ một lần, tiến nhập hơn mười vạn nơi thảo nguyên thâm sâu, tìm kiếm xem có rồng thực sự hay không, tìm tung tích của rồng để xem xem rốt cuộc chúng có hình dạng ra sao?

Hồng Dịch nhớ lại truyền thuyết về Ô Ma Kỳ Lân mã.

- Phải chăng cô nương là Thiên Long đạo chủ, tông chủ Thiên Long phái, thần thông quảng đại, pháp lực vô biên? Xin hỏi phương danh!

Ánh mắt Hồng Dịch loé lên, dẹp yên những suy nghĩ trong lòng, hơn nữa càng ra sức đề phòng, thế nhưng lại thể hiện ra một loại khí chất học vấn lễ nghi.

- Không dám nhận tám chữ thần thông quảng đại, pháp lực vô biên.

Thiên Long đạo chủ mỉm cười, đầy vẻ thần bí mà phiêu dật, nói:

- Ta họ Ngao. Tên chỉ có một chữ Loan.

"Ngao Loan", Hồng Dịch liền nghiền ngẫm hai chữ này trong lòng, sau đó nói.

- Chiêu thức đạo thuật vừa rồi của đạo chủ, từ vạn dặm bên ngoài, trải xuống một con đường ánh sáng, sau ba nhịp hô hấp liền vượt qua vạn dặm. Loại đạo thuật như vậy quả nhiên tại hạ chưa từng nghe nói đến. Không biết đây là môn đạo thuật gì?

- Đó là Thần Du Bát Cực, một môn đạo thuật truyền thừa của Thiên Long phái chúng ta. Sử dụng có chút tiêu hao pháp lực. Vừa rồi ta cảm nhận được tin tức do tiểu đồ truyền tới vì thế liền thi triển đạo thuật đến đây, có chút khoa trương, mong Hồng chân nhân đừng trách.

Vị Thiên Long đạo chủ Ngao Loan với cặp sừng rồng tựa như san hô máu đáp lại. Trong ngôn ngữ cực kỳ có lễ nghi, thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy trong lời nói của nàng ta có ẩn chứa một loại thần bí khó có thể đoán ra được.

Ngay cả Hồng Dịch cũng không cảm nhận được đạo thuật của vị Thiên Long đạo chủ này cuối cùng đã đạt tới trình độ gì rồi.

Bởi lẽ vừa rồi, trong lúc thi triển đạo thuật, Thiên Long đạo chủ không ngờ lại không để lộ ra thần niệm của bản thân. Thủ đoạn như vậy khiến cho ngay cả một cường giả như Hồng Dịch cũng phải cảnh giác hẳn lên.

Hai bên tuy rằng lời nói khách khí, không có chút khói lửa nào. Thế nhưng về phương diện uy thế ngôn ngữ đã giao phong qua lại. Không chừng một giây trước mới đàm luận thơ từ, một giây sau đã dùng binh đao nói chuyện.

- Đạo chủ lần này đến bảo vệ cho đồ nhi của mình, phải chăng là muốn cùng tại hạ đấu qua một trận đạo thuật sao?

Trầm mặc một lúc, Hồng Dịch quay sang Thiên Long đạo chủ Ngao Loan hỏi.

- Hồng Chân nhân hàng phục bắt giữ được nữ thần mặt trăng, hiện giờ phải tận lực áp chế. Hiện giờ nếu cùng ta đấu đạo thuật chỉ sợ rằng khó tránh khỏi phải phân tâm. Sau này chờ Hồng chân nhân hoàn toàn thu phục được nữ thần mặt trăng xong, nếu như vẫn cảm thấy hứng thú thì hãy tìm ta bàn luận một phen xem sao? Hôm nay ta đến chỉ để mang Vũ Tiên đi, sự việc của Chân Cương môn, ta bảo đảm Vũ Tiên sẽ tuyệt đối không tham dự vào. Thật ra năm đó ta cũng từng gặp qua Băng Vân và Huyền Cơ vài lần, không biết Hồng chân nhân có thể cấp cho ta chút thể diện này được không?

Thiên Long đạo chủ chậm rãi nói.

- Thiên Long đạo chủ đích thân xuất động, lại có Khổng Tước vương nhìn chằm chằm như hổ đói, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích. Dưới tình thế như vậy cũng chỉ có cách giải quyết này là tốt nhất.

Hồng Dịch cười nhẹ, thân thể trên không trung khẽ nghiêng nghiêng, nhìn về bầu trời ở phía đông.

Trên không trung ở mặt đông hoàn toàn yên tinh, mây trôi gió nhẹ, thế nhưng tựa như Hồng Dịch phát hiện ra thứ gì đó, nhìn một lúc lâu, thân thể mới xoay lại, làm ra một tư thế nhường đường, thần thái ung dung, cực kỳ bình tĩnh.

- Vũ Tiên, chúng ta đi thôi. Chuyện tranh đoạt chức vị chưởng môn Chân Cương môn, thế lớn đã định, chúng ta không nên cuốn vào dòng nước đục này nữa. Không ngờ rằng Hồng chân nhân lại xuất thế ngang trời. Quả thực là một biến số không một ai có thể ngờ tới. Hẹn sau này có cơ hội gặp lại.

Nhìn thấy Hồng Dịch nghiên người nhường đường, Thiên Long đạo chủ vẫy vẫy tay. Hạnh Vũ Tiên liền lập tức bay đến bên cạnh nàng ta.

Cũng không thấy nàng ta có động tác gì, lập tức một con đường ánh sáng trải dài tít tắp gần như vạn dặm liền hiện ra bên dưới. Nàng ta cùng Hạnh Vũ Tiên bước lên con đường, vừa mới qua một nhịp hô hấp, người đã biến thành cực nhỏ, lại qua một nhịp hô hấp nữa chỉ còn bằng hạt đậu tằm, cuối cùng biến mất nơi chân trời.

………….

- Sư phụ, Hồng Dịch kia phong ấn nữ thần mặt trăng, thế nhưng cũng chưa hoàn toàn hàng phục được. Nữ thần mặt trăng hiện đang quấy phá trong Càn Khôn Bố Đại. Bằng vào đạo thuật của người, hơn nữa còn có cả phụ thân, khẳng định sẽ áp chế được Hồng Dịch. Khi đó miếng thịt béo môn chủ Chân Cương môn chưa biết sẽ lọt về tay ai.

Chỉ chớp mắt sau đã ra khỏi Bắc Quốc. Dưới bầu trời là một vùng đại thảo nguyên xanh um tươi tốt, khắp nơi đều là trâu dê lông trắng muốt, từng đàn ngựa phi nhanh, hoa tươi nở rộ điểm xuyến khắp đại thảo nguyên, mọc chi chít rậm rạp như sao trời, trải dài không biên giới.

Lúc này đã là tháng tư, tuy rằng Bắc Quốc vẫn là mùa đông giá rét, thế nhưng trên thảo nguyên mùa xuân đã sớm về. Trời trong nắng ấm.

- Tên Hồng Dịch kia không ngờ lại phát hiện ra ta. Thiên Ma Nặc Hình của ta lại bị hắn nhận ra như vậy sao?

Ngay khi Hạnh Vũ Tiên và sư phụ của nàng là Thiên Long đạo chủ nói chuyện thì một dải ánh sáng rực rỡ sắc màu cong cong, uốn lượn bay tới. Sau đó ngưng tụ thành hình dạng của một nam tử trung niên, khí thế cực kỳ uy nghiêm. Đây chính là tuyệt thế cao thủ Khổng Tước vương.

- Thế cục thiên hạ ư?

Thiên Long đạo chủ trầm mặc ngẫm nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.