Dương Thần

Chương 352: Thỉnh Quân Nhập Úng!




Lấy thân thể xác thịt nhảy vào dung nham nóng chảy trong lòng núi lửa thì có kết cục thế nào đây?

Hiển nhiên là tan thành tro bụi, đừng nói là đỉnh cấp võ thánh, thậm chí là đỉnh cấp nhân tiên cũng thế mà thôi. Nhảy vào dòng dung nham nóng chảy vốn không phải là việc mà thân thể con người có thể làm nổi.

Đừng nói là thân thể của nhân tiên, mà cho dù là thần hồn quỷ tiên, một khi tiến vào trong dung nham nóng chảy cũng phải chịu tổn hại cực kỳ lớn.

Trong dòng dung nham nóng chảy không chỉ ẩn chứa những ngọn lửa với nhiệt độ cực cao, mà còn có khí tức mang tính huỷ diệt mãnh liệt toả ra từ tâm của trái đất, đủ để phá huỷ hoàn toàn thần niệm linh hồn, có thể khiến cho linh hồn bị tổn thương rất nhiều.

Khí tức địa ngục của Minh Thần điện trong Tinh Nguyên thần miếu có ẩn chứa vị đạo kinh khủng của lưu hoàng, dung nham, từ đó có thể thấy lòng núi lửa nguy hiểm đến mức nào.

Hiện giờ Vô Địch hầu lại nhảy vào trong lòng dung nham đang sôi sùng sục, như vậy cho dù là đỉnh cấp võ thánh thì hiển nhiên cũng không tránh được cái chết.

Thế nhưng Hồng Dịch lại không xuất thủ cứu hẳn, mà chỉ ngưng thần đề phòng!

Bởi lẽ ngay vào thời điểm Vô Địch hầu nhảy xuống dòng dung nham, một cỗ khí tức hùng vĩ nguy nga như núi cao như vực sâu mang theo khí tức của trí tuệ, dũng khí, nhân ái, chính trực, từ bên vùng không gian bên cạnh hắn truyền ra

Đây chính là thứ mà Hồng Dịch vẫn kiêng kỵ từ đầu đến giờ, khí tức của Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm.

Hồng Dịch đến tận lúc này vẫn không hạ sát thủ với Vô Địch hầu cũng là bởi vì kiêng kỵ thanh thần kiếm này. Nếu như trong lúc giao đấu, Vô Địch hầu có nữ thần mặt trăng phụ trợ, sau đó lại có thể triệu hồi ra Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm, như vậy thì Hồng Dịch tuyệt đối không nắm chắc phần thắng.

Tuy nhiên hiện giờ, sau một hồi du đấu, Hồng Dịch cuối cùng cũng bắt giữ được nữ thần mặt trăng, đoạt mất sự ỷ trượng lớn nhất của Vô Địch hầu. Như vậy cho dù lúc này Vô Địch hầu có Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm trong tay thì cũng không gây ra uy hiếp gì nhiều lắm đối với Hồng Dịch.

Sách lược của Hồng Dịch chính là nhanh chóng khống chế lấy nữ thần mặt trăng Hàn Nguyệt, sau khi đại công cáo thành, Vô Địch hầu mất đi hẫu thuẫn của nữ thần mặt trăng cũng chẳng khác gì hổ dữ mất hết nanh vuốt.

Tuy nhiên thứ Hồng Dịch muốn chính là thu lấy hai kiện pháp khí là Tạo Hoá Hồ Lô và Thương Mang thần thương của đối phương. Mất đi hai kiện pháp khí này, Vô Địch hầu quả thực chỉ có thể thủ vệ biên thuỳ, không cách nào ngóc đầu dậy được nữa.

Cho dù Vô Địch hầu đột phá được nhân tiên cũng hoàn toàn vô dụng. Huống chi lần này hắn bị Hồng Dịch dạy dỗ một phen, chỉ e rằng sau này khó mà đột phá nổi.

Ngay trong nháy mắt khi Hồng Dịch vừa ngưng trọng phòng thủ, Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm đã hiện ra! Cùng lúc đó, trong dòng dung nham nóng chảy bên dưới, khí tức khổng lồ của Cửu Hoả Viêm Long chợt loé lên.

Phụt!

Vô Địch hầu trong khoảnh khắc khi vừa nhảy vào dòng dung nham trong lòng núi lửa, Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm cuối cùng tại thời điểm hắn gặp nguy hiểm đã xuất hiện bảo vệ chủ!

Vô Địch hầu trong tay cầm thần kiếm, ngước đầu nhìn Hồng Dịch trên bầu trời rồi bất thình lình bổ xuống một kiếm.

Một đạo kiếm quang màu vàng kim, rộng đến vài dặm, kéo dài hơn mươi dặm, mang theo khí tức cường đại, tràn ngập khắp đất trời từ trên thân kiếm truyền ra, trực tiếp bổ nát miệng núi lửa, chém tan bất cứ thứ gì cản đường, lao thẳng về phía Hồng Dịch giữa không trung.

-Nhảy vào trong dòng dung nham nóng chảy, đẩy bản thân rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm để triệu hồi ra Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm, đây chắc hẳn là át chủ bài cuối cùng của ngươi phải không? Nếu không, bằng vào tính cách vốn có của Vô Địch hầu ngươi thì sao có thể làm một việc như vậy được!

Vừa nhìn thấy Vô Địch hầu nhảy vào trong miệng núi lửa nóng hừng hực, Hồng Dịch liền hiểu ngay ra Vô Địch hầu còn con át chủ bài chưa lật.

Một thiếu niên Hầu gia mới mười bảy tuổi, không ngờ lại có một lực lượng ẩn tàng như vậy, ai có thể lường trước hết được?

Đối mặt với kiếm khí của Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm ùn ùn kéo đến, mang theo khí tức tràn ngập đất trời, trên thân thể của Hồng Dịch lại tiếp tục phát ra một tầng ánh sáng trong suốt! Cả cơ thể liền biến mất giữa hư không!

Sau đó, khi hắn xuất hiện lại thì đã đứng cách vị trí ban nãy hơn trăm dặm.

Thế nhưng, lần này, trong nháy mắt khi hắn vừa xuyên qua hư không, kiếm quang của Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm không ngờ cũng xuyên vào trong không gian, bám chặt lấy thân thể của hắn, một điểm cũng không buông lỏng.

Đến khi hắn xuất hiện cách trăm dặm trên bầu trời, đạo kiếm khí kia cũng hiện cách hắn có vài dặm.

- Đạo kiếm khí này lại có thể xuyên phá hư không sao! Thảo nào năm đó phân thân của Thiên Xà vương lại bị nó chém chết!

Hồng Dịch lấy làm kinh hãi, cấp tốc vung trường kiếm lên, chém mạnh một kiếm.

Phụt!

Trên thân kiếm của hắn cũng bắn ra một đạo kiếm quang tương tự. Hai luồng kiếm quang lập tức va chạm cùng một chỗ, sinh ra một loạt âm thanh ầm ầm tựa như núi lửa phun trào.

Kiếm khí của Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm sau trận va chạm lập tức bị suy yếu không ít!

Soạt! Soạt! Soạt!

Hồng Dịch lại huýt một tiếng dài, liên tục chém ra ba kiếm! Kiếm nối tiếp kiếm, đều bộc phát ra đạo thuật cường đại nhất của bản thân cùng khí huyết quyền ý của nhân tiên. Từng đạo kiếm khi hung mãnh, luân phiên ầm ầm công kích, cuối cùng cũng tiêu trừ hoàn toàn đạo kiếm khí của Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm.

Lần trước khi đối mặt với đạo kiếm khí này, thân thể chiến thần của Hồng Dịch bị nghiền nát hơn trăm lần, thiếu chút nữa thần hồn rơi vào tình trạng kiệt sức, thế nhưng hiện giờ lại dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ cần bốn kiếm đã chặn lại được đạo kiếm khí của đối phương.

Ngay sau khi vừa tiêu trừ kiếm khí, Hồng Dịch lại thuấn di một lần nữa, di chuyển đến vị trí mà Vô Địch hầu từ đó đã nhảy xuống miệng núi lửa. Thế nhưng lúc này đến cả một bóng người cũng không có, không trung trống rỗng, Vô Địch hầu đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hoàn toàn không nắm được một chút khí tức nào, tựa như hắn chưa từng tồn tại nơi này vậy.

- Vận khí của tên này thật sự là quá tốt, chắc hẳn không có chuyện nhảy vào lòng núi lửa mà không chết. Hừ! Vừa vặn có Cửu Hoả Viêm Long ẩn nấp trong dòng dung nham nóng chảy, vậy mà ta lại không phát hiện ra! Ngươi nghĩ rằng có thể chạy thoát được sao!

Thần niệm của Hồng Dịch liền mãnh liệt vận chuyển, cảm ứng không gian khắp bốn phương tám hướng xung quanh, từng luồng sóng thần niệm cấp tốc dao động lan toả khắp bầu trời.

Quả nhiên, tại một nơi gần kề trung tâm của dòng dung nham nóng chảy trong lòng núi lửa có tản ra một chút sóng dao động, loại khí tức chấn động này giống hệt như khí tức phát ra mỗi khi Càn Khôn Bố Đại tiến hành xuyên phá không gian, chỉ là loại khí tức kia hơi yếu hơn một chút, thế nhưng hoàn toàn không qua mắt được Hồng Dịch.

Hồng Dịch mỉm cười, định phát động Càn Khôn Bố Đại, tiến hành truy kích.

Thế nhưng ngay sau khi màn ánh sáng từ trong Càn Khôn Bố Đại toả ra, đột nhiên không gian dao động dữ dội, từng đợt gào thét bén nhọn lạnh lẽo từ bên trong túi truyền ra, toàn bộ tiểu thiên thế giới của Càn Khôn Bố Đại dường như đang xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.

- Hỏng bét! Nữ thần mặt trăng bắt đầu gây náo loạn rồi! Xem ra không luyện hoá nàng ta, nàng ta sẽ khiến cho toàn bộ Càn Khôn Bố Đại rối loạn lên mất, đến lúc đó ngay cả ta cũng không sử dụng được! Chết tiệt! Vô Địch hầu, sao vận khí của ngươi lại tốt đến như vậy! Nhưng cùng lắm sau khi ta luyện hoá được nữ thần mặt trăng, luyện thành Bất Hủ Nguyên Thần, tiếp đó lại tiêu trừ võ đạo ý niệm bên trong cỗ thân thể nhân tiên, lúc ấy cũng không còn gì phải lo lắng nữa. Việc quan trọng trước mắt là phải tiêu hoá thành quả của cuộc chiến đã.

Hồng Dịch vừa cảm nhận được không gian bên trong Càn Khôn Bố Đại dao động kich kiệt, hỗn loạn tựa như dời sông lấp biển, liền biết ngay vị nữ thần mặt trăng Hàn Nguyệt kia đã khôi phục lại rồi.

Sự cường đại của nữ thần mặt trăng này quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Việc cấp bách hiện giờ không phải là truy sát Vô Địch hầu, mà là luyện hoá vị nữ thần kia, tiêu hoá chiến quả.

Suy nghĩ vừa loé lên, thân thê của Hồng Dịch liền lùi vào trong Càn Khôn Bố Đại.

Tiểu thiên thế giới chu vi vài trăm dặm với những luồng ánh sáng dịu dàng, hiện giờ chẳng khác nào trải qua cơn động đất.

Trên bầu trời, nữ thần mặt trăng Hàn Nguyệt đã hiện ra hình thể, một mái tóc lóng lánh bạc, từng sợi phất phơ giữa không trung, trông chẳng khác nào những mũi lửa sắc bén.

Lúc này nàng ta đang bị giam chặt bên trong một khối cầu ánh sáng trong suốt, giống hệt như côn trùng bị đông cứng trong hổ phách, không cách nào cựa quậy được.

Thế nhưng nàng ta trong lúc mãnh liệt giãy dụa, phát ra một loạt những âm thanh lanh lỏi, không ngờ lại tạo thành từng luồng sóng âm hình tròn, lại vừa giống như những vòng lửa điện thuỷ ngân, vừa chạm tới khối cầu ánh sáng bên ngoài liền khiến cho nó nứt vỡ, tản ra uy lực vô cùng vô tận.

Rắc rắc rắc rắc!

Hơn mười vạn cuốn thư tịch ở trung tâm Càn Khôn Bố Đại, từng quyển từng quyển nối tiếp nhau rào rào đổ xuống mặt đất. Nào vàng nào bạc, nào châu báu, thóc gạo đều bị chấn động, bay tung toé đầy trời, trong lúc bị chấn động, không ít châu báu va chạm vào nhau rồi vỡ nát thành vô số mảnh vụn, phát ra những âm thanh rắc rắc vang dội.

- Toàn bộ thư tịch của ta đều bị ngươi huỷ rồi! Ngươi! Ngươi! Hàn Nguyệt!

Hồng Dịch nhìn thấy giá sách đổ sập, vô số thư tịch bị xé nát tung toé khắp mặt đất, không khỏi tức giận quát lên một tiếng, sau đó chỉ ngón tay về phía trước, lập tức toàn bộ thần niệm liền cuồn cuộn tuôn ra, tràn ngập khắp không gian.

Bốn ngàn tám trăm khối thần niệm hình thoi, trong suốt tựa như kim cương, bắn ra những tia điện mang chói mắt, bay lượn khắp không gian tiểu thiên thế giới trong Càn Khôn Bố Đại, nhanh chóng lấp đầy những vết nứt trên khối cầu ánh sáng.

Trong thoáng chốc, toàn bộ khí tức điên cuồng đều khôi phục lại sự tĩnh lặng, tựa như giữa cơn phong ba bão táp nơi biển khơi bỗng xuất hiện một cây định hải thần châm vậy (định hải thần châm hay còn gọi là gậy như ý trong Tây Du Ký).

- Ngươi muốn luyện hoá ta sao!

Hàn Nguyệt nữ thần dường như cũng cảm thấy điều gì đó không đúng, liền cấp tốc dừng lại, nhìn Hồng Dịch ở bên dưới, sau đó cất giọng nói.

- Không sai! Hiện giờ ngươi đã hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, hơn nữa còn ở trong không gian thế giới riêng của ta, chẳng lẽ đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn thoát ra ngoài sao?

Hồng Dịch nhìn vị nữ thần kia, cười nhạt hai tiếng.

- Ngươi có thể giam cầm ta, thế để luyện hoá ta thì ngươi còn chưa đủ lực lượng để làm được.

Nữ thần mặt trăng Hàn Nguyệt lạnh lùng nói, đôi mắt nhìn Hồng Dịch hoàn toàn không có chút tình cảm nào.

- Cứ chờ ta hoàn thành mọi việc, rồi xem xem ta có lực lượng luyện hoá ngươi hay không!

Hồng Dịch tuy nói vậy nhưng cũng cảm thấy có chút đâu đầu. vị nữ thần cường đại này quả thật khó có thể luyện hoá được.

Sau khi nói xong, Hồng Dịch để lại một nửa lượng thần niệm lại gia cố không gian của Càn Khôn Bố Đại, một nửa thần niệm khác trở lại thân thể bản thân, mang theo tám luồng hào quang ánh sáng bay ra ngoài.

- Chẳng lẽ các vị vì muốn chiếm tiện nghi mà đến đây sao?

Hồng Dịch vừa bay ra khỏi Càn Khôn Bố Đại liền thấy ở bên ngoài, bao vây xung quanh hắn là một đám người.

Hồng Lăng lão tổ cùng Ý Tiên Tử, Băng Xuyên Thiên Nữ Bạch Thanh Thanh, cùng với tên đồ đệ còn lại của lão là Tuyết Cô Tử, đang cùng nhau hỗ trợ vận lực, bay vút lên bầu trời.

Ngoài ra, thân thể của Hạnh Vũ Tiên được bao phủ trong một đám mây ánh sáng năm màu, cũng bay vút lên không trung.

Còn có cả Cự Linh chân nhân Nguyên Thế Tổ, tuy rằng hắn chỉ có một thân một mình, thế nhưng sau lưng hắn lại có hai phiến cánh. Đôi cánh này cực kì lớn lại mỏng như cánh ve sầu, tần suất dao động của đôi cánh này cực lớn, chỉ thoáng chốc là có thể đưa hắn bay bổng lên không trung, hơn nữa di chuyển trên bầu trời lại cực kỳ linh hoạt.

Hồng Dịch biết rằng đây là một kiện pháp bảo của Chân Cương môn, "Cánh Cự Linh", cũng là thứ bảo vật tương đương với Pháp Huyết Thần Thảm.

Bên cạnh đó, linh hồn của Hư Nguyệt tôn giả Bạch Vũ Công cũng được Bạch Tử Phạc phủ lấy bay lên.

Vừa rồi vị Hư Nguyệt Tôn Giả Bạch Vũ Công này bị thủ hạ dưới trướng của Vô Địch hầu là Hàn Nguyệt nữ thần, chỉ bằng một chiêu đã huỷ diệt thân thể, thế nhưng linh hồn lại thoát được, chỉ trong chốc lát đã kết thành một hiệp nghị với Bạch Tử Nhạc.

Nhìn thấy Hồng Dịch từ trong Càn Khôn Bố Đại bước ra, trừ Bạch Tử Nhạc ra, sắc mặt của đám người xung quanh cực kỳ khó coi, nhất là Hồng Lăng lão tổ, lão đang đắn đo không biết nên động thủ hay là không động thủ.

- Hồng huynh nói đùa rồi, Vũ Tiên không có ý định chiếm tiện nghi của huynh đâu.

Đột nhiên Hanh Vũ Tiên phát ra một tiếng cười trong trẻo tựa như tiên nữ, rồi nói.

- Hồng huynh thần thông cái thế, nhất cử quật khởi, giống như rất nhiều thiên tài xuất hiện trong sử sách. Nghe đồn rằng, năm đó, giáo chủ Thái Thượng đạo Mộng Thần Cơ được giáo chủ đời trước nhìn trúng, thu làm đồ đệ, sau gần bảy tháng liền thành quỷ tiên, liên tiếp độ qua bốn lần trọng lôi kiếp, nhất cử trở thành tuyệt thế cường giả nhất niệm sinh nhất thết giới. Xem ra Hồng huynh cũng là dạng nhân vật như vậy. Vũ Tiên cảm thấy vô cùng hối hận vì trước đây đã trót đắc tội với Hồng huynh.

- Ồ, người được Thái Thượng giáo chủ nhìn trúng, kể cả là heo cũng có thể trong một thời gian ngắn mà dạy dỗ thành tuyệt thế thiên tài. Nhưng Hồng Dịch ta là khổ luyện mà thành, tích mỏng thành dầy.

Hồng Dịch nhìn Hạnh Vũ Tiên một hồi lâu rồi mới mở miệng nói.

- Nghe nói Vô Địch hầu hứa giúp cô nương luyện thành quỷ tiên? Vừa rồi ta vừa mới phong ấn nữ thần của hắn, còn bản thân hắn lại nhay vào trong miệng núi lửa kia, sống chết không rõ. Chắc hẳn cô nương muốn thay hắn báo thù?

- Vũ Tiên với hắn chẳng qua chỉ là đánh cược mà thôi, sao lại phải thay hắn báo thù?

Hạnh Vũ Tiên cười cười nói.

- Hơn nữa hiện giờ Hồng huynh thần thông đại thành, uy hiếp bốn phương, đã trở thành một nhân vật tuyệt đỉnh trong thiên hạ, nói Hồng huynh nổi danh cùng với tông chủ sáu đại thánh địa cũng không có gì quá đáng, ta làm sao lại lấy trứng chọi đá được?

- Ừm, không hổ danh là nữ nhi của Khổng Tước vương, kẻ thức thời mới là người tài giỏi.

Hồng Dịch gật đầu, nhìn Hạnh Vũ Tiên, sau đó lại trầm mặc một hồi.

- Đã như vậy, việc tranh đoạt chức vị chưởng môn Chân Cương môn này, ta là người ngoài, cũng không tham dự vào nữa. Đến khi rời đi Hồng huynh chắc sẽ không trách ta chứ? Ta nhận ra Hồng huynh có rất nhiều việc muốn làm. Tên Vô Địch hầu này rất có vận khí, lần này tuy rằng bị Hồng huynh đánh bại, thế nhưng trong tương lai không chắc sẽ không kéo tới nữa. Mỗi một lần hắn bị ngăn trở đều gặp được kỳ ngộ.

Hạnh Vũ Tiên mỉm cười, thân thể khẽ động, lập tức muốn rời đi.

- Vũ Tiên, không nên vội như vậy chứ!

Hồng Dịch giơ tay lên, dùng một loại ngữ khí bình thản nói.

- Vũ Tiên cô nương, ngày đó cô nương truy sát ta trên biển là do có tâm tư muốn giết chết ta. Tuy rằng ý định này không thực hiện được, thế nhưng mối thù này hình như không dễ hoá giải như vậy thì phải?

- À?

Hạnh Vũ Tiên xoay người lại, khuôn mặt khẽ mỉm cười.

-Chẳng lẽ Hồng huynh muốn báo mối thù này sao? Tuy nhiên hiện giờ cha ta đã đến Bắc Quốc, Hồng huynh tuy rằng lợi hại, thế nhưng cũng chưa luyện hoá được Hàn Nguyệt, nếu như muốn cùng Vũ Tiên kết thúc đoạn ân oán này có lẽ cũng không được ổn thoả cho lắm. Huống hồ hiện giờ Hồng Lăng lão tổ cũng đang ở nơi này, dường như Hồng huynh không thể phân ra nhiều tinh lực như vậy thì phải?

- Khổng Tước vương sao? Đương nhiên ta biết hắn đã tới Bắc Quốc, miếng thịt mỡ Chân Cương môn này hắn sao có thể bỏ qua được!

Hồng Dịch nhìn Hạnh Vũ Tiên.

- Thế nhưng cô nương nói cũng không sai. Ta hiện giờ còn chưa luyện hoá được Nguyệt Thần, tuy nhiên dùng thần hồn của Vũ Tiên cô nương làm nhiên liệu thôi động Âm Dương Hỗn Động Đại Trận, thiêu đốt linh hồn của cô nương, việc này đối với ta lại vô cùng đơn giản.

Hồng Dịch vừa nói, ánh mắt khẽ mỉm cười, nhìn về bốn phía hư không xung quanh, tựa hồ như tìm kiếm thứ gì đó.

- Vũ Tiên cô nương, vào trong Càn Khôn Bô Đại của ta nào. Coi như ta mời vua vào úng vậy! (úng là hũ, vại, vò; một cách chơi chữ)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.