Dương Thần

Chương 301: Lực Đấu Kiếm Khí!




- Hừ! Ngươi còn muốn chạy trốn sao?

Nhìn thấy chiến thần không chết dưới một kiếm của mình, ngay cả khối đá ngọc Thiên Trụ Thần Thạch bị thần hồn của đối phương cuốn đi, Vô Địch hầu không khỏi gầm lên một tiếng giận dữ, chân đạp xuống đống gạch vụn bên dưới, tay giơ Bàn Hoàng kiếm lên, bổ xuống giữa hư không.

Xoạt!

Một đạo kiếm khí màu xích kim loé lên, đạo kiếm khí này có chiều rộng đủ nửa dặm, dài hơn mười dặm, từ thanh thần khí của thượng cổ thánh hoàng bắn ra, phá vỡ hư không, phóng thẳng lên bầu trời, bổ về phía mà khối thần thạch bị Hồng Dịch vừa cuốn đi.

Đạo kiếm khí cực lớn do thứ thần khí của thượng cổ thánh hoàng này bắn ra không ngờ lại là thực chất, hoàn toàn không phải là loại công kích nửa thật nửa giả giống như do đạo thuật biến thành!

Đám người của Phương Tiên đạo ngẩng đầu nhìn đạo kiếm khí này phóng vọt lên bầu trời, bất chợt có một tia thiểm điện đánh xuống, đụng phải đạo kiếm này, không ngờ lập tức bị chém thành hai nửa, sau đó tản ra thành những tia chớp nhỏ hơn rồi biến mất trong mây đen.

Uy lực có thể bổ đôi sấm sét như vậy khiến cho tâm thần của đám đạo sĩ dưới đạo đàn run lên cầm cập, cả người ngồi sụp xuống đất.

- Tương truyền rằng Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm chính là một trong những thần khí cực mạnh thời thượng cổ! Có được thứ thần khí này, bản thân sẽ có một cỗ lực lượng tối thượng, nắm giữ mọi sinh linh trong thiên hạ! So với thanh kiếm này thì mảnh thần khí Tiên Đô Ngọc Hoàng không đáng là gì!

Đúng vậy, Tiên Đô Ngọc chẳng qua chỉ là một thứ đồ vật dùng để tế tự mà thượng cổ thánh hoàng Đô chế tạo ra mà thôi, có thể tích bằng một cái chén uống nước, trong khi đó Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm lại là bội kiếm sát thân của thánh hoàng đời thứ nhất, từng chém giết vô số tà ma, thống soái sinh linh trong thiên hạ, được đúc kết từ dũng khí, trí tuệ, nhân ái, chính trực mà thành! Đây là thứ thần binh đứng đầu thiên hạ từ thời thượng cổ đến tận bây giờ!

Đó là nguyên nhân vì sao nói rằng ai có được Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm là kẻ đó có được sức mạnh của thượng cổ thánh hoàng, nắm trong tay sinh linh của thiên hạ.

Thanh âm của Tiêu Ảm Nhiên run rẩy vang lên.

Ngày hôm nay có quá nhiều sự việc khiến cho hắn chấn kinh. Bằng vào tâm trí của một người đã tu thành quỷ tiên cũng không cách nào trấn định lại được. Đầu tiên là xuất hiện một lôi kiếp chân nhân! Sau đó vị lôi kiếp chân nhân này bị ba mươi sáu cao thủ võ đạo liên thủ gầm lên một tiếng, chấn nát thành tro bụi.

Thế nhưng ngay sau đó, vị lôi kiếp chân nhân kia không ngờ sống lại, hơn nữa còn không có bất cứ tổn thương nào, thậm chí còn bộc phát ra thứ đạo thuật vô cùng khủng khiếp, đoạt lấy thần thạch.

Thêm nữa Vô Địch hầu đột nhiên xuất ra Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm, một thứ thần khí truyền thuyết vốn chỉ tồn tại trong thư tịch, bí điển từ trước đến nay.

- Hàn Nguyệt, mở Tạo Hoá hồ lô cho ta!

Khi vừa bổ xuống một kiếm, thanh Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm trên tay Vô Địch hầu đột nhiên ngâm lên một tiếng dài đầy uy nghiêm. Không gian ngay trước mũi kiếm bỗng xuất hiện một vết nứt, sau đó thân kiếm tự động lao về phía trước, chui vào trong vết nứt, biến mất vô ảnh vô tung, tựa như chưa từng xuất hiện bao giờ.

- Đáng tiếc!

Nhìn Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm biến mất, năm ngón tay của Vô Địch hầu khẽ nhích động, tựa hồ muốn nắm lại, thế nhưng hắn cũng không đưa tay ra, ánh mắt chỉ loé lên một cái, trong miệng thốt lên hai chữ.

Cùng lúc đó, từ trong hư không liền xuất hiện một khe hở, so với vết nứt mà Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm vừa chui vào hoàn toàn khác biệt. Đây chính là tiểu thiên thế giới trong Tạo Hoá Hồ Lô.

Từ bên trong truyền ra thanh âm của một nữ tử.

- Thần Ưng vương, ba mươi sáu Thiên Cơ vệ! Tiến vào trong Tạo Hoá Hồ Lô!

Vô Địch hầu ra lệnh.

- Tuân lệnh!

Ba mươi sáu cao thủ Thiên Cơ vệ cùng Thần Ưng vương vừa mới bị đám thần phật, ma quỷ của Hồng Dịch doạ cho khiếp sợ, liền lập tức bay vụt vào trong Tạo Hoá Hồ Lô.

- Hầu gia, thanh Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm của người à? Chẳng lẽ đây là con bài chưa lật của Hầu gia sao?

Lúc này hai nữ nhân bên cạnh Vô Địch hầu là Ưu Lộ Lai Đặc và Kim Hề Hề đã ngây ngẩn cả người.

Kim Hề Hề dựa vào người của Vô Địch hầu, hỏi.

- Hừ! Khi ta năm tuổi, một lần đang chơi đùa thì đột nhiên nhìn thấy một ngôi sao băng rơi xuống. Ta chạy đến nhìn xem có chuyện gì xảy ra thì phát hiện được thanh thần kiếm này ở đó, liền lập tức trích máu nhận chủ. Thế nhưng cho dù trích máu nhận chủ, thanh thần kiếm này vẫn không thực sự coi ta là chủ nhân của nó, lúc bình thường đều lẩn vào trong hư không, tuy nhiên khi ta lâm phải tình huống cực kỳ nguy hiểm thì thanh thần kiếm này sẽ tự động xuất hiện để ta sử dụng! Từ năm tuổi đến giờ, trải qua mười ba năm, ta gặp vô số nguy hiểm, thế nhưng đều bình an vô sự, tất cả đều là nhờ thanh thần kiếm này. Thế nhưng ta cũng không cách nào phát huy toàn bộ lực lượng của nó, thậm chí cũng không có khả năng triệu hoán thứ vô thượng thần khí này từ trong không gian ra ngoài! Thanh Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm này, ở bên trong ẩn chứa ba thành lực lượng của thượng cổ Bàn hoàng! Cỗ lực lượng này cũng đủ để sánh ngang với cao thủ tuyệt đỉnh như Mộng Thần Cơ! Thật đáng tiếc! Nếu như ta có thể tuỳ ý khống chế đựơc thanh kiếm này, sau đó phát huy ra lực lượng chân chính của nó, thì muốn giết chết một cường giả nhân tiên như Hồng Huyền Cơ cũng không có gì quá khó, hơn nữa kẻ khác cũng không cách nào giết chết đựơc ta! Năm đó Thiên Xà vương Tinh Mâu chỉ dùng một phân thân để truy sát ta mà đã có thể đẩy ta vào tuyệt cảnh, khi ấy thanh thần kiếm này cũng xuất hiện, giúp ta tiêu diệt phân thân của Tinh Mâu. Con bài cuối cùng ta chưa lật ra, hôm nay các nàng cũng đều đã biết, chuyện này tuyệt đối không được truyền ra ngoài!

Vô Địch hầu ngạo nghễ nói, sau đó ánh mắt trở lên lạnh lẽo.

- Kẻ vừa rồi là ai nhỉ? Không ngờ lại lợi hại đến vậy! Nếu không phải lâm vào tình huống cực kỳ nguy hiểm thì Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm tuyệt đối sẽ không xuất hiện để hộ chủ! Nói cách khác, vừa rồi hầu gia ta gần như đã rơi vào tuyệt cảnh! Là thái tử sao? Thái tử muốn giết ta sao? Hừ! Lão hổ ta không phát uy, ngươi lại tưởng rằng mèo bệnh sao?

Ưu Lộ Lai Đặc nghe Vô Địch hầu nói, ánh mắt chợt loé lên, giống như đang suy nghĩ điều gì, sau đó trấn định hỏi.

- Hầu gia, có phải đúng là lúc năm tuổi, người nhìn thấy sao băng từ trên trời rơi xuống, khi phát hiện ra Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm, lại có thể biết dùng máu tế luyện sao? Chẳng lẽ hầu gia học tiểu thuật? Tuy nhiên kể cả là đạo thuật thì cũng phải dùng tinh thần của bản thân dung hợp vào trong máu huyết, từ từ tế luyện thì mới có thể cảm ứng được với pháp khí, từ đó mới tạo hồn phách cho pháp khí. Trong đạo thuật dường như cũng không có kiến giải về việc dùng máu nhận chủ như thế này. Chẳng lẽ đây là phương pháp tế luyện độc đáo do Hầu gia tự sáng chế ra sao?

- Dùng máu nhận chủ là tuyệt học của võ thánh, nàng sao có thể biết được.

Ánh mắt của Vô Địch hầu chợt loé lên, ngón tay khẽ vuốt qua khuôn mặt của Ưu Lộ Lai Đặc.

- Ta cũng muốn tu luyện đạo thuật, chỉ tiếc là khi ta sinh ra đã bị Kiền đế Dương Bàn thi triển đạo thuật lên cơ thể, từ sớm đã khiến cho linh nhục của ta hợp nhất. Các nàng tuy là nữ nhân của ta, nhưng hiện giờ ta chỉ có thể nói qua cho các nàng biết như vậy, chi tiết sự việc bên trong, sau này các nàng sẽ được biết.

- Được rồi, chúng ta tiến vào Tạo Hoá Hồ Lô thôi! Kẻ kia tuy rằng cướp được thần thạch, thế nhưng thần thạch cùng ta có mối cảm ứng vi diệu. Không ngờ kẻ này có năng lực giết chết ta, mới vừa rồi lại có thể khiến ta rơi vào tình huống nguy hiểm đến như vậy! Chỉ riêng điều này thôi hắn cũng có thể kiêu ngạo rồi! Xem ra ta cần phải nhanh chóng tiến vào cảnh giới nhân tiên, nếu không thì không đủ khả năng để nắm giữ thiên hạ trong tay! Cũng không thể khiến cho nữ nhân trong thiên hạ thuần phục được. Như vậy Thiên Xà vương, Ngân Sa vương, Hương Hồ vương, ba nữ tử trong thiên hạ bát đại yêu tiên này sao có thể thuộc về ta được!

Nói xong Vô Địch hầu liền tiến vào trong Tạo Hoá hồ lô!

………….

- Được lắm, thanh thánh kiếm trong truyền thuyết, Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm, không ngờ lại nằm trong tay Vô Địch hầu!

- Thảo nào tên này có thể lập nên những chiến công hiển hách, đâu đâu cũng có thế lực của hắn! Tuy nhiên thanh vô thượng bảo kiếm này đựơc ngưng tụ từ cỗ thần niệm dũng khí, nhân ái, chính trực, trí tuệ của dương thần vì thế hắn không phát huy được uy lực chân chính. Hơn nữa thanh kiếm này dường như không nghe theo sự điều khiển của hắn! Nếu như hắn có thể khống chế được thanh thần kiếm này, cho dù không phát huy được thực lực chân chính thì cũng đủ để trở thành tuyệt đỉnh cao thủ trong thiên hạ! Đến khi đó e rằng chỉ có Mộng Thần Cơ mới là đối thủ của hắn.

Trong đám mây đen trên bầu trời.

Thần hồn của Hồng Dịch đang cuốn lấy khối thần thạch, nhanh chóng lao đi.

Vừa rồi khi đoạt lấy khối thần thạch này, Hồng Dịch thi triển ra đạo thuật của mình, vung tay một cái liền thi triển một chiêu Chân Không Đại Thủ Ấn, toàn lực nhằm thẳng về phái Vô Địch hầu giáng xuống, hơn một nửa là giá hoạ cho thái tử, nửa khác là muốn xem xem thực lực chân chính của Vô Địch hầu.

Thế nhưng không ai có thể ngờ rằng, thực lực của Vô Địch hầu lại cường đại đến như vậy, ngay cả thượng cổ thần khí trong truyền thuyết, Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm, cũng nằm trong tay hắn.

Lực lượng khổng lồ của thanh kiếm này là thứ mà không một ai trong giới tu đạo có thể chống đỡ được.

May mà Vô Địch hầu không có khả năng sử dụng thuần thục, không cách nào phát huy ra uy lực chân chính.

Tuy là như vậy cũng đủ khiến cho thực lực của hắn trở nên vô cùng cường đại, khiến yêu tiên, quỷ tiên phải kinh sợ.

Cuối cùng Hồng Dịch đã hiểu ra nguyên nhân tại sao Thần Ưng vương lại hàng phục hắn.

Xoạt!

Ngay khi Hồng Dịch vừa bay đi được khoảng trăm dặm, bất thình lình từ sau lưng truyền đến một âm thanh xé gió, tiếp đó một luồng ánh sáng xích kim chói mắt xuất hiện.

Ngay lập tức Hồng Dịch cảm nhận được luồng kiếm khí vô cùng cường đại của Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm!

Hắn vận chuyển thần niệm của bản thân để quan sát, liền nhìn thấy một luồng cương khí màu xích kim dài đến hơn mười dặm đang phá không lao thẳng về phía hắn.

- Không hay rồi! Đạo kiếm khí này không ngờ lại hung mãnh đến như vậy! Ngũ Hành Kiếm Sát của Khổng Tước vương so với đạo kiếm khí này chẳng khác gì trò đùa! Chiến Thần Ma Kinh!

Hồng Dịch nhìn thấy luồng kiếm khí khổng lồ đến doạ người đang vùn vụt lao về phía mình, toàn bộ thần niệm đều bị thứ khí thế này chấn nhiếp. Tuy nhiên Chiến Thần Ma Kinh mà hắn mới tu luyện thành lại vừa vặn là thứ đạo thuật có thể chống lại thượng cổ thánh hoàng.

Trước tình cảnh nguy cập trước mắt, ý niệm chợt loé lên. Từ trong hư không, một pho tượng chiến thần lớn gấp trăm lần người thường bất thình lình xuất hiện, hùng dũng vươn thẳng người đứng giữa sấm sét.

Hai bàn tay của pho tượng chiến thần này chập lại, cả người tiến về phía trước một bước, toàn thân khẽ động, xuất ra một chiêu Thiên Địa Hồng Lô nhằm thẳng vào đạo kiếm khí đang lao đến.

Phụt!

Chiến thần bị kiếm khí chém một cái, lập tức tan rã, thế nhưng kiếm khí cũng hơi rung chuyển, giống như thuỷ triều bị con đê lớn tạm thời ngăn cản.

Một cú va chạm này khiến cho Hồng Dịch văng đi hơn mười dặm.

Thế nhưng đạo kiếm khí khổng lồ lập tức bám sát theo sau.

- Chiến thần sống lại!

Hồng Dịch lại vung tay lên, pho tượng chiến thần lần thứ hai xuất hiện, vẫn như trước, vung tay lên cản lại kiếm khí, tuy nhiên bản thân lập tức lại bị kiếm khí chém nát thành bột phấn.

- Ta muốn xem xem đạo kiếm khí ngươi lợi hại đến dường nào!

Trong lòng Hồng Dịch cười lạnh một tiếng. Lập tức một cỗ ý chí cuồn cuộn bốc lên trong tâm tưởng của hắn. Một cỗ ý chí của cường giả vừa mới vượt qua lôi kiếp, đẩy lui ý chí của trời đất, thôn phệ thần niệm của vũ trụ, đang hừng hực sôi sục. Bất chấp phía trước là kiếm khí của Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm, thượng cổ thần khí, hắn cũng phải xem xem nó lợi hại đến chừng nào.

Chiến thần từng bước từng bước cản lại kiếm khí, không ngừng bị chém nát, thế nhưng cũng liên tục phục sinh trước luồng kiếm khí bá đạo này.

Cho đến khi phục sinh đến lần thứ chín mươi chín, đạo kiếm khí này cuối cùng mới suy yếu hẳn, sau đó bị Chân Không Đại Thủ Ấn của Hồng Dịch chấn nát bấy! Ánh sáng màu xích kim lập tức tan biến giữa đất trời!

Cùng lúc đó sấm xuân cũng từ từ ngừng lại, rồi biến mất hẳn.

- Hồng Dịch, có chuyện gì vậy? Ta cảm thấy sau khi độ lôi kiếp xong, hình như chàng còn đi đâu thì phải?

Đúng lúc này một đám mây cuồn cuộn bay về phía hắn, đây là Thiện Ngân Sa và đại kim chu.

- Nhanh xuống phía dưới mang Càn Khôn Bố Đại đến đây, cất khối thần thạch này vào trong Càn Khôn Bố đại, cắt đứt mối cảm ứng giữa Vô Địch hầu và khối thần thạch này! Hiện giờ ta vừa mới vượt qua lôi kiếp, pháp lực tiến nhanh, ba đại cao thủ chúng ta, bằng vào thần lực của Chân Không Đại Thủ Ấn cũng miễn cưỡng có thể phát động Càn Khôn Bố Đại thuấn di!

Vừa nhìn thấy Thiện Ngân Sa, Hồng Dịch vội vàng nói.

- Được! Càn Khôn Bố Đại lại đây!

Thiện Ngân Sa vung tay lên, lập tức một chiếc túi lớn bằng da người từ bên dưới bay lên trời.

Hai người liên thủ thi triển đạo pháp, trong thoáng chốc một vết nứt xuất hiện giữa hư không, từ bên trong tản ra một luồng ánh sáng trong suốt, đây chính là tiểu thiên thế giới của Càn Khôn Bố Đại!

Hồng Dịch cùng Thiện Ngân Sa và đại kim chu liền bay vào, trong chớp mắt vết nứt không gian từ từ khép lại, giữa không trung chỉ còn lại một chiếc túi da lớn đang lơ lửng.

Sau đó chiếc túi bằng da người này nhanh chóng xoay tròn, vô số tia sáng trong suốt từ trên thân của chiếc túi bắn ra bốn phía. Cuối cùng phát ra một tiếng nổ dữ dội, toàn bộ chiếc túi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tựa như chưa từng xuất hiện.

Ngay khi Hồng Dịch vừa vận dụng Càn Khôn Bố Đại, trong nháy mắt ngay tại vị trí hắn vừa biến mất, một vết nứt xuất hiện giữa hư không, sau đó từ trong vết nứt đó có rất nhiều người phóng ra, hạ xuống mặt đất.

Nơi này không phải là hậu sơn của Lục Liễu trang, mà là ở trong dãy núi tây sơn.

Thì ra ban nãy, khi Thiện Ngân Sa và đại kim chu nhận thấy dường như Hồng Dịch gặp phải chuyện gì đó liền lập tức vội vàng mang theo pháp bảo, bay thẳng lên trời tìm kiếm Hồng Dịch.

- Nơi này là tây sơn?

Nhìn đám cây cối, đá núi lổm ngổm xung quanh, xa xa là rừng rậm bạt ngàn, núi đá tầng tầng lớp lớp, đủ loại động vật dã thú sinh sống, Vô Địch hầu liền nhận ra đây chính là dãy tây sơn cách Ngọc kinh thành mấy trăm dặm bên ngoài.

- Hầu gia, ở đây không có ai!

Thần Ưng vương nói, trên thân thể hắn loang lổ máu bầm, trông vô cùng nhếch nhác thảm hại, thậm chí còn có một vài lỗ thủng nhỏ, phải dùng dược vật băng bó lại. Đây là vết tích do Chân Không Đại Thủ Ấn vừa gây ra cho hắn, nếu không phải thân thể hắn có chút cường hãn thì đã chết từ lâu rồi.

- Mối liên hệ sao lại bị cắt đứt? Chẳng lẽ đối phương cũng có pháp bảo giống như Tạo Hoá Hồ Lô sao! Sao có thể như vậy được?

Lúc này Vô Địch hầu không còn giữ được phong thái ung dung, đàm tiếu cười nhạo thiên hạ như trước đây nữa, hắn thực sự đã nổi giận.

Lúc này, toàn bộ đám thủ hạ của hắn đều cảm thấy vị thiếu niên hầu gia thâm sâu khôn lường này đã thực sự nổi giận rồi.

- Ai dám đoạt thần thạch của ta, ta sẽ lấy mạng của kẻ đó!

Cơ thể của Vô Địch hầu rung lên, tản ra một thứ khí phách hung mãnh vô cùng vô tận, đám thủ hạ xung quanh vội vàng quỳ xuống đất.

………….

Trong mật thất tại Lục Liễu sơn trang.

Căn phòng vốn trống không bỗng nhiên loé lên một luồng ánh sáng trong suốt, sau đó luồng ánh sáng trong suốt này dần dần ngưng tụ thành hình dạng của một chiếc túi da lớn, rồi hạ xuống mặt giường.

Tiếp theo từ trên chiếc túi tản ra một luồng ánh sáng, Hồng Dịch, Thiện Ngân Sa, Đại kim chu từ trong luồng ánh sáng đó bước ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.