Dương Thần

Chương 232: Triều Đình!




- Trời bắt đầu đổ tuyết rồi. Tuyết rơi đúng vào lúc thu hoạch mùa màng! Thời tiết năm nay vẫn lạnh hơn năm ngoái, việc gặt hái mùa màng không được để xảy ra bất cứ vấn đề nào. Sang năm sẽ là một năm bội thu, Đại Kiền ta kể từ khi lập quốc tới nay, thật đúng là mưa thuận gió hòa, không gặp nhiều thiên tai đại hạn.

Trong Ngọc kinh thành.

Bầu trời u ám, tầng tầng lớp lớp mây đen lơ lửng giữa không trung.

Mây đen đi kèm với gió lạnh, thổi từng mảng hoa tuyết rải xuống mặt đất. Lúc mới bắt đầu chỉ có lác đác một vài bông tuyết, đến cuối cùng thì càng lúc càng lớn, trông chẳng khác nào từng mảng lông ngỗng đang trút xuống. Một canh giờ sau, cả Ngọc kinh thành cũng như phương viên mấy ngàn dặm ở phía bắc đều biến thành một thế giới trắng toát, không có lấy nửa điểm màu đen.

Ngọc kinh thành, hoàng cung, Nội Các điện!

Một vài vị Nội Các đại nhàn rỗi không phải chỉnh lý tấu chương, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên quảng trường của hoàng thành, tuyết tích đọng càng lúc càng dày, không khỏi cảm thán trong lòng.

Nội Các điện này chính là cơ quan hành chính trung ương của thiên hạ Đại Kiền, chuyên xử lý chính vụ, phát bố chính lệnh.

Những công báo, văn án, hay nhất cử nhất động từ nơi này xuất ra đều liên quan đến cả trăm triệu bách tính, quan lại, thậm chí là cả đạo quán, phật tự cũng như sự phát triển của toàn bộ lãnh thổ Thiên Châu.

Một cơ quan hành chính trung ương của cả thiên hạ trang trí không hề hoa lệ, mà lại vô cùng mộc mạc giản dị, thể hiện rõ tác phong to lớn.

Sàn điện làm bằng sắt đen, cứng rắn như đá kim cương, ngoài ra còn có một chiếc bàn sách rộng lớn, một cái tủ lớn, một chiếc đỉnh lớn bằng đồng xanh dùng để đốt hương cùng một chậu đốt than.

Chậu đốt than này cũng không phải là loại thú thán điêu khắc tinh xảo như các gia tộc quý tộc giàu có thường dùng, mà chỉ là loại bồn thông thường mà thôi, khi đốt than cũng không tỏa ra mùi khói than.

Bên trong Nội Các điện, ngoại trừ trên cánh cửa sổ được nạm vàng có một tấm mành trong suốt lấp lánh tựa như lưu ly mà không phải lưu ly, tựa như thủy tinh mà không phải thủy tinh, thì bên trong cũng không có đồ vật gì quý giá nào khác.

Lúc này, bên trong Nội Các điện, ngoại trừ thái sư đương triều Hồng Huyền Cơ đầu đội tử kim quan đang đường đường chính chính ngồi chính giữa, thì còn có một vài lão thần khác.

Trong đó có lão giả tóc bạc, da dẻ hồng hào, trung khí tràn đầy, rất dễ nhận thấy nhận thấy lão giả này là một đại nho tinh thông đạo dưỡng sinh, trên thân cũng mang chút võ nghệ. Người này chính là Nhan Tùy, phụ thân của Nhan Chấn. Đây là thượng thư đại thần, là một trong các nguyên lão của Nội Các điện.

Còn một người nữa, thân mặc triều phục, đầu đội mũ quan, trên tay đeo ban chỉ, trang phục ngay ngắn chỉnh tề. Người này tên là Vương Công Viễn, một đại thần của Nội Các. Người này từng đỗ trạng nguyên tiến sĩ thời thái tông, là lão thần ba triều đại.

Người còn lại không ngờ lại là lễ bộ thượng thư Lý Thần Quang! Rất dễ nhận thấy vị này mới được thăng chức làm Nội Các đại thần.

Ngoài ra còn có hai vị Nội Các đại thần, đều là những lão nho lâu năm, mang phong thái ung dung, bộ dáng có tác phong của tể tướng.

Bên cạnh đó, còn có hai hoàng tử ngồi tại một án thư ở phía trung tâm, hai người này đều mặc tử y, lưng đeo đai lưng màu vàng.

Hai hoàng tử này, một người mặt mũi ôn hòa, ung dung tự tại, một người mi vũ hiên ngang, nhưng khuôn mặt lại thanh tú. Hai vị hoàng tử đang ngồi tại chiếc án thư bên trong Nội Các điện chính là Hòa thân vương và Ngọc thân vương.

Mười tám ngày trước, Vô Địch hầu dùng phi ưng truyền tin, từ hải ngoại Mãng Hoang gửi tấu chương về triều đình. Đây thực sự là một chuyện vô cùng trọng đại, tất cả Nội Các đại thần đều được triệu tập lại, thương thảo về việc này.

- Nhan lão, tuyết này vẫn còn nhỏ lắm. Lúc ta trấn thủ biên cương Nguyên Đột nơi cực bắc xa xôi, mỗi khi trời đổ tuyết, đều giống như màn trời chiếu đất. Tuyết đổ xuống chẳng khác nào những tấm chăn bông khổng lồ bao phủ cả đất trời. Dân cư nơi đó, mỗi sáng khi đi ra đường, chỉ cần không chú ý một chút liền bị tuyết ngập đến nửa người, thậm chí ngập cả cửa ra vào, không cách nào mở được đấy.

Ngọc thân vương nhìn thấy Nhan Tùy đi tới cạnh cửa sổ, ngắm nhìn tuyết rơi tán loạn ngoài trời, không nhịn được nói.

- Tất nhiên rồi, tuyết ở Nguyên Đột lớn như một cái mâm. Thi nhân tiền triều cũng viết thế, nói như vậy cũng không sai.

Hai đạo lông mày dài của Nhan Tùy khẽ động, đưa tay vuốt ve tấm màn tựa lưu ly mà không phải lưu ly, tựa thủy tinh mà không phải thủy tinh ở trên cửa sổ.

- Loại ngọc không phải lưu ly cũng không phải thủy tinh này thật là rực rỡ. Không biết là thứ gì nhỉ?

- Đây là một loại lưu ly mới do những công tượng chế tác ngọc mà Vô Địch hầu bắt làm tù binh khi tiến vào dị vực thiêu luyện ra. Loại lưu ly này cũng giống như thủy tinh, nhưng tương đối giòn, lại rực rỡ hơn rất nhiều. Lần trước hắn cũng mang thứ chiến lợi phẩm này đến phủ đệ tặng ta vài khối. Để lúc nào đó ta sẽ sai người mang tới cho Nhan lão gia. Nghe Vô Địch hầu nói, loại vật này không giá trị lắm, thế nhưng rất thực dụng. Chậc! Nhan lão, người không cần từ chối, nếu như là thứ giá trị thì phụ hoàng cũng không đem loại đồ vật xa xỉ đến đây để treo trên cửa sổ đâu.

Hòa thân vương đột nhiên mở miệng nói.

- Ồ, vật này cũng giống như thủy tinh, tại sao lại không có giá trị? Tuy nhiên nếu như là ý tốt của Hòa thân vương, ta cũng xin lĩnh tấm lòng thôi.

Nhan Tùy nói.

- Hoa tuyết mặc dù đẹp, thế nhưng, lúc này, bên ngoài Ngọc kinh thành còn có một số người sa cơ lỡ vận, ăn xin ăn mày, chỉ sợ bọn họ cơm ăn không no, áo không đủ mặc, những căn nhà bằng rơm rạ kia, chỉ sợ sẽ bị tuyết cuốn trôi đi mất. Ngọc thân vương, ngài quản lý hộ bộ, hay là điều động một chút lương thực ra ngoài, phát cháo cứu tế dân chúng. Không thể để cho dân trong bên ngoài Ngọc kinh thành chết rét, chết đói được.

Lý Thần Quang đột nhiên nói.

- Chuyện này tất nhiên phải làm rồi. Dưới chân thiên tử chẳng lẽ còn để cho dân chúng chết rét chết đói sao? Làm vậy chẳng phải tổn hại đến hoàng thượng sao? Đây là do lão thiên gia không cho phép thôi. Sáng nay, vừa nhìn thấy khí trời không tốt, ta cũng phái người đi rồi.

Ngọc thân vương cười nói.

- Không riêng gì bên ngoài Ngọc kinh thành, mà cũng phải phát bố cáo đến các tỉnh thành trong cả nước. Ở mỗi tỉnh thành đều có một giám quan, nếu như nơi nào có một người chết rét, chết đói thì phải lập tức khiển trách tuần phủ, tổng đốc nơi đó.

- Hoàng thượng truyền Hồng thái sư vào thư phòng tiếp kiến!

Trong lúc mấy vị Nội Các đại thần thảo luận chính vụ thì một thái giám vội vàng đi đến.

Hồng Huyền Cơ đứng dậy, để thái giám cầm lấy cuốn sổ gấp, không nói một lời nào, bước ra ngoài, sau đó đi về phía thư phòng của Kiền đế.

- Huyền Cơ đến rồi sao, ban ngồi.

Kiền đế ngồi trước ngự án, ánh mắt lóe lên, không biết là đang đi vào cõi thần tiên hay là đang suy nghĩ điều gì đó, vừa nhìn thấy Hồng Huyền Cơ đi vào liền yên tâm nói.

- Tạ ơn bệ hạ ban ngồi.

Một đôi quân thần này đã cùng làm việc với nhau hơn hai mươi năm rồi, trong lúc trò chuyện thì thân mật vô cùng. Hồng Huyền Cơ cũng không tạ ơn nhiều lời, khẽ ngồi xuống chiếc ghế mà thái giám mang tới, lưng thẳng đứng, vững chắc như thái sơn.

- Tấu chương của Vô Địch hầu gửi về, lần này không đoạt được Càn Khôn Bố Đại, thế nhưng lại chặn đầu đánh cho hạm đội Vân Mông một kích rất đau, bắt sống hai vạn thủy sư, hai trăm đại hạm, thậm chí trấn quốc đại hạm Mông Thần hiệu cũng bị bắt giữ lại. Đây quả thực là thắng lợi chưa từng có trước đây của Đại Kiền ta đối với Vân Mông quốc. Huyền Cơ, khanh xem xem, đối với chiến công lần này, làm thế nào để thông báo ra ngoài?

Kiền đế nhìn Hồng Huyền Cơ rồi hỏi.

- Càn Khôn Bố Đại mặc dù trọng yếu, nhưng lại là thứ thần vật quái dị, không thể công khai phát tấu chương cho văn võ bá quan biết được. Tốt nhất trên công báo viết rằng, Vô Địch hầu đại thắng, rồi truyền đi khắp mọi nơi trong cả nước là được rồi.

Hồng Huyền Cơ khẽ khom lưng xuống.

- Càn Khôn Bố Đại kia nếu như không lọt vào tay của Vân Mộng thì chắc hẳn rơi vào tay của Kim Chu pháp vương, cũng không tạo được uy hiếp gì cả. Hiện giờ sứ giả của Nhu Nhiên là Thạch Địch vương tử và Ưu Lộ Lai Đặc công chúa đã đến dịch quán bên trong Ngọc kinh. Hoàng thượng có thể cho người nói với bọn họ một câu, để cho Kim Chu pháp vương biết được.

- Ý trẫm là muốn phái người truy sát Kim Chu pháp vương, đoạt lại Càn Khôn Bố Đại.

Kiền đế nói.

- Thần cho rằng chuyện này không cần thiết. Không bằng cùng Kim Chu pháp vương làm một chuyến giao dịch. Kẻ này là quốc sư của Nhu Nhiên, hơn nữa am hiều thuật ẩn núp, truy sát khó có thể đạt được hiệu quả. Hơn nữa Nhu Nhiên còn ở bên cạnh Vân Mông, lần này phái sứ giả đến đây, thiết lập quan hệ ngoại giao với chúng ta, tình nguyện xưng thần. Nếu như truy sát quốc sư của họ thì sẽ phá hủy quan hệ bang giao giữa hai nước, khiến cho đại kế giáp công Vân Mông gặp nhiều bất lợi. Hơn nữa hiện giờ trong Ngọc kinh thành, nguy cơ ẩn phục khắp nơi, thêm một địch nhân không bằng bớt đi một địch nhân.

Hồng Huyền Cơ nói.

- Vậy theo chủ ý của khanh, nên làm gì bây giờ?

- Hoàng thượng có thể triệu kiến Thạch Địch vương tử, Ưu Lộ Lai Đặc công chúa, để cho bọn họ báo cho Kim Chu pháp vương tới đây, rồi để thần tiếp kiến hắn, cùng hắn thương lượng, dùng đồ để đổi lại Càn Khôn Bố Đại.

Hồng Huyền Cơ nói.

- Ồ? Thứ thần khí bậc này, Kim Chu pháp vương có chịu đổi lại hay không? Huyền Cơ, khanh muốn trẫm dùng thứ gì để đổi lại?

Kiền đế nhướng mày nói.

- Trong thư khố của hoàng gia có cất giữ đủ các loại điển tịch thất truyền cũng như các loại đạo thuật, võ công của các môn phái, đạo môn trong thiên hạ. Để cho Kim Chu xem xét qua một ngày, nhất định hắn sẽ đáp ứng! Hơn nữa, tên yêu vương này thủ đoạn cao minh, am hiểu ám sát, tập kích, cũng có giá trị để lôi kéo!

Hồng Huyền Cơ nói:

- Triều đình Đại Kiền ta hiện nay, uy chấn thiên hạ, quốc lực cường thịnh, lòng dân quy tu, có xu hướng phát triển nhất thống thiên hạ, tiêu diệt man di khắp nơi, đây cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Kim Chu pháp vương không thể không hiểu được đạo lý này. Cho dù có được Càn Khôn Bố Đại thì sao nào? Chiếc túi này chính là thần khí quốc gia, Kim Chu pháp vương sau khi có được thì cũng không giữ được, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải sự truy sát vô cùng vô tận, không bằng trao đổi với triều đình Đại Kiền ta, đó mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

- Rất có lý. Nếu như vậy, trẫm sẽ lập tức triệu kiến Thạch Địch vương tử và Ưu Lộ Lai Đặc công chúa thôi.

Kiền đế gật gật đầu nói.

................

- Lúc này, Ngọc kinh thành chắc hẳn đã đổ tuyết rồi!

Tại Xuất Vân quốc, trải qua mười mấy ngày, Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa lặng lẽ mang theo Tinh Nhẫn hòa thượng, vượt qua một vùng hải vực rộng lớn, cuối cùng cũng trở về Xuất Vân quốc.

Hiện giờ, trên vùng biển phương nam xuất hiện từng luồng không khí lớn rất lạnh.

Trong lúc cùng Thiện Ngân Sa hạ xuống trang viện của mình, Hồng Dịch mới nhận ra rằng, kể từ lúc mình bắt đầu tu luyện đạo thuật, cho tới này đã gần tròn một năm rồi.

- Chúng ta ở lại Xuất Vân quốc tu luyện một tháng. Một tháng sau sẽ lên đường trở về Đại Kiền. Trong một tháng này, thử cố tu luyện xem xem có thể vượt qua được lôi kiếp hay không! Nếu như trở thành lôi kiếp cao thủ, thiên hạ rộng lớn không phải là mặc cho ta tung hoành sao? Tuy nhiên, hiện giờ có lẽ trước hết phải xem xem bên trong Càn Khôn Bố Đại có những đồ vật gì đã?

Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, liền tiến vào một gian mật thất rồi để cho Tinh Nhẫn hòa thượng mở Càn Khôn Bố Đại ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.