Dương Thần

Chương 231: Thành Công, Rút Lui!




Bộ dạng đến mức này mà còn không chịu chết sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thân là một thần linh bất tử hay sao! Máu Tà Thần! Không thể để ngươi mở ra được! Đến!

Ở giữa không trung bất thình lình xuất hiện một đạo sấm sét khổng lồ đánh vào đại bộ phận thần hồn của thánh giả Đồ Nguyên, khiến cho những thần hồn này bạo tán khắp nơi, không thể ngưng tụ lại thành hình được. Trong lúc đó Hồng Dịch không hề dừng tay lại, mà thực hiện một loạt phản ứng tốt nhất có thể.

Đầu tiên, hắn mạnh mẽ trấn áp thần hồn của bản thân, khiến cho thần niệm trở nên ngưng luyện, tránh những tia thiểm điện còn sót lại khi đạo sấm sét đánh ngang qua, làm tổn thương thần hồn.

Việc này phải hết sức cẩn thận mới được.

Uy lực của sấm sét quá mức mạnh mẽ, vừa rồi, một tia thiểm điện thô to như một con mãng xà khổng lồ, dài đến mười trượng, xé rách hư không đánh thẳng xuống chỗ thánh giả Đồ Nguyên. Mặc dù Hồng Dịch không đứng bên trong phạm vi của đạo lôi đình này, thế nhưng tia thiểm điện cắt phá hư không mang theo một luồng sóng dao động cường đại, khiến cho thần hồn của hắn chịu ảnh hưởng quá mức kịch liệt.

Nếu không phải hắn tu luyện Quá Khứ kinh, thì ngay cả khi bản thân là quỷ tiên, lúc tia thiểm điện phá không bay ngang qua, chỉ cần một luồng sóng chấn động tồn lưu trong không khí cũng đủ khiến cho hắn bị trọng thương.

Thánh giả Đồ Nguyên mặc dù là cao thủ vượt qua một lần lôi kiếp, thế nhưng đối với đạo sấm sét trực diện bắn phá như thế này thì không cách nào chịu nổi.

Điều này cũng giống như một người bị chém một đao, để lại một vết sẹo trên cơ thể, sau đó vết sẹo này trở nên cứng rắn hơn bình thường. Thế nhưng sự cứng rắn này cũng không thể hiện rằng bản thân có khả năng miễn dịch với tổn thương do đao kiếm chém vào.

Nếu là loại cường giả vượt qua ba lần lôi kiếp như Khổng Tước vương, hay thậm chí là cường giả vượt qua bảy tám lần lôi kiếp như Mộng Thần Cơ, thì mới có thể giữ vững thần hồn không tiêu tan trước đạo sấm sét này, thế nhưng vẫn không cách nào tránh khỏi trọng thương.

Song, thánh giả Đồ Nguyên không hổ danh là đại tế tự của một trong sáu đại thánh địa của thiên hạ, thần hồn mặc dù tản mát, thế nhưng Hồng Dịch cảm nhận được, thần hồn của đối phương tán mà không loạn, những tia thần niệm bay lượn theo một quy luật nào đó, dường như có dấu hiệu ngưng kết lại một lần nữa.

Thậm chí, thậm chí, còn có một tia thần niệm rất cường đại bay thẳng về phía Pháp Huyết Thần Thảm, bao phủ lấy khối đá thủy tinh to bằng nắm tay ở trên tấm thảm.

Ở chính giữa khối đá thủy tinh to bằng nắm tay này có phong ấn một giọt máu đỏ tươi.

Đây chính là thứ bảo vật thần bí nhất, có sắc thái truyền kỳ nhất trong Tinh Nguyên Thần miếu, là thứ thần dược trân quý không cách nào tưởng tượng nổi, máu Tà Thần!

Bây giờ, một tia thần niệm của thánh giả Đồ Nguyên đang bay đến, quấn quanh viên đá thủy tinh có giọt máu Tà Thần được phong ấn ở bên trong, nhằm mục đích sử dụng giọt máu đó để khôi phục thần hồn của bản thân.

Tất nhiên Hồng Dịch sẽ không để cho loại việc này xảy ra.

Nếu như thánh giả Đồ Nguyên khôi phục lại toàn bộ lực lượng, thì có dùng Hám Thiên cung, Vô Cực tiễn, kể cả là Tiên Đô Ngọc Hoàng cùng sự liên thủ của Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa thì cũng không là đối thủ của lôi kiếp cao thủ này.

Trong lúc vung tay lên cao, một lốc xoáy linh hồn nho nho từ thân thể Hồng Dịch xuất hiện ra, hút lấy tia thần niệm đang bao xung quanh viên đá thủy tinh chứa giọt máu Tà Thần kia.

Đồng thời, viên đá thủy tinh to bằng nắm tay cũng rơi vào sự bao phủ của thần hồn Hồng dịch.

Viên đá thủy tinh chứa máu Tà Thần vừa rơi vào phạm vi của thần hồn, Hồng Dịch lập tức cảm nhận được ẩn chứa trong giọt máu này là cả một cỗ ý chí vô cùng cường đại.

Cỗ ý chí không tên này dường như ẩn chứa một loại kinh nghiệm tu luyện gì đó ở bên trong.

Cảm nhận được bên trong giọt máu Tà Thần này tựa hồ còn ẩn chứa kinh nghiệm tu luyện, khiến cho Hồng Dịch bỗng sinh ra một cảm giác bức bách, không nén được lòng ham muốn mở viên đá thủy tinh này ra, để hòa tan thần hồn của bản thân vào trong tia thần niệm độ.

Tuy nhiên suy nghĩ này nhanh chóng được hắn đè nén xuống.

- Máu Tà Thần mặc dù thần kỳ, cường đại, thứ kinh nghiệm vô danh ở trong đó cũng đủ khiến cho bất cứ cao thủ nào hiếu kỳ. Thế nhưng không biết nó có ảnh hưởng đến đạo tâm không nhỉ? Tốt nhất cứ trở về cùng Ngân Sa tìm hiểu thật kỹ, nhiệm trụ cấp bách hiện này chính là giết chết thánh giả Đồ Nguyên, hoặc là phong ấn hắn lại, sau đó đoạt lấy Càn Khôn Đại Bố, rồi trở về tìm Tinh Nhẫn hòa thượng!

Sau khi nhanh chóng chế trụ thần niệm trong đầu, Hồng Dịch liền cất kỹ viên đá thủy tinh chứa máu Tà Thần lại.

Cùng lúc đó, chín mũi Vô Cực tiễn vừa xuyên thủng qua thân thể của thánh giả Đồ Nguyên lại một lần nữa phát ra những tia sáng rực rỡ, thiên địa lại một lần nữa biến thành hai màu trắng và đen của Âm Dương Hỗn Động đại trận.

Đây là tác dụng do Thiện Ngân Sa toàn lực thôi động Vô Cực tiễn và Hám Thiên cung.

Trong lúc Âm Dương Hỗn Động đại trận được toàn lực vận chuyện, từng luồng hơi nóng thần niệm được hút mạnh vào bên trong Vô Cực tiễn.

Rất dễ nhận thấy được những tia thần niệm mà thánh giả Đồ Nguyên vừa ngưng tụ lại, liền lập tức tan ra, rồi bị hút vào bên trong Vô Cực tiễn.

Âm Dương Hỗn Động đại trận của Vô Cực tiễn có thể thu nạp thần hồn, mặc dù không lợi hại như linh hồn qua toàn, thế nhưng đối phó với thánh giả Đồ Nguyên ở trong tình trạng lúc này thì vẫn có tác dụng.

- Hủy Diệt Minh Vương! Thiêu đốt thần hồn!

Hồng Dịch cũng không dừng lại, thần hồn hóa thành chân thân của Hủy Diệt Minh Vương, con mắt thứ ba ở mi tâm mở ra, từ bên trong bắn ra những ngọn lửa dữ dội, không ngừng đánh tan những tia thần niệm đang ngưng tụ lại trong không trung.

Cùng lúc đó, hắn lại phân ra một phần thần hồn của bản thân, nhanh chóng vây quanh Pháp Huyết Thần Thảm, tiến hành tế luyện.

Pháp Huyết Thần Thảm cũng là bảo bối của Tinh Nguyên Thần miếu, ngoài khả năng bay lượn ra, thì còn có lực lượng bảo hộ, tuy nhiên vừa rồi thần hồn của thánh giả Đồ Nguyên bị đánh tan trong chớp nhoáng, không kịp vận chuyển đạo thuật bảo hộ.

Thần niệm của Hồng Dịch quấn xung quanh Pháp Huyết Thần Thảm trong khoảng thời gian ước chừng một nén hương, cuối cùng cũng tiêu diệt được linh hồn lạc ấn của thánh giả Đồ Nguyên ở bên trong, sơ bộ cũng hiểu rõ về sự lợi hại của pháp bảo này, từ đó có thể hơi hơi khống chế được nó.

- Pháp Huyết Thần Thảm! Cuốn lại!

Hồng Dịch quát lên một tiếng, chiếc Pháp Huyết Thần Thảm này lập tức cuốn thành một bọc vải lớn, đem ba đại trưởng lão cùng tông chủ của Vu Quỷ đạo, còn có tàn thi của thánh giả Đồ Nguyên cùng Càn Khôn Bố Đại quấn lại một cách nghiêm mật chặt chẽ vào bên trong.

Trong lúc tấm thảm này cuốn lại, Hồng Dịch cũng hết sức cẩn thận tỉ mỉ, không quên kiểm tra sơ qua trạng thái thân thể của ba đại trưởng lão và tông chủ Vũ Ô Đồng của Vu Quỷ đạo. Lúc này hắn mới phát hiện ra, bốn đại quỷ tiên này đã trở thành những cái xác trống rỗng, chỉ còn một chút tí xíu tàn hồn vẫn còn lưu giữ lại trong cơ thể, rất dễ nhận thấy rằng bọn chúng bị thương quá nặng, chẳng khác nào đèn cạn dầu, khó có thể khôi phục được.

Đến tình trạng như thế này, ngay cả xuất khiếu cũng không nổi nữa rồi.

Tuy nhiên, vì để cho chắc chắn, Hồng Dịch vẫn dùng Hắc Ma Ô Nha trận, phong tỏa nốt đám tàn hồn của những kẽ này, khiến cho bọn chúng bị chôn vùi trong bóng tối vô cùng vô tận, không thể cử động, không thể nhìn, không thể nghe, cũng không thể tự suy nghĩ.

- Thật đúng là lạc đà gầy yếu còn mạnh hơn cả ngựa, chẳng khác nào con rết trăm chân, đánh mãi mà không chết đây!

Sau khi thu lấy Pháp Huyết Thần Thảm cùng Càn Khôn Bố Đại, cuối cùng Hồng Dịch cũng yên tâm, lập tức toàn tâm toàn ý phụ trợ Thiện Ngân Sa luyện hóa, phong ấn thần hồn của thánh giả Đồ Nguyên.

Trong bầu trời, một đoàn nhân ảnh hư ảo vừa mới ngưng tụ lại thành hình liền lập tức bị ngọn lửa của Hủy Diệt Minh Vương thiêu rụi.

Lần thiêu tán này, một phần thần niệm bị hút vào bên trong Âm Dương Hỗn Động đại trận, một phần bị thiêu đốt.

Dần dần, nhân ảnh hư ảo kia càng lúc càng mơ hồ, gần như càng ngày càng mất đi lực chống cự.

Cho đến khi Hồng Dịch chập hai tay lại, biến hóa thành một ký hiệu hình văn tự hủy diệt, mạnh mẽ áp xuống, thì lực lượng cuối cùng của thánh giả Đồ Nguyên hoàn toàn tan vỡ, không thể ngưng tụ lại hình thể nữa, toàn bộ đều bị thu nạp vào bên trong Âm Dương Hỗn Động đại trận.

- Được rồi! Cuối cùng cũng phóng cấm thành công tên lôi kiếp cao thủ này!

Hồng Dịch sau khi làm xong mọi việc, liền mang theo Pháp Huyết Thần Thảm phóng nhanh xuống cánh rừng rậm rạp ở bên dưới, vừa lúc nhìn thấy Thiện Ngân Sa đang thu lại Hám Thiên cung, Vô Cực tiễn, cùng chiếc Chân Thần Oản của thánh giả Đồ Nguyên về, đây là thứ pháp bảo có thể hút được thần hồn của con người.

- Cái gì? Như vậy mới chỉ là phong ấn hay sao? Vẫn không thể tiêu diệt được hắn à? Ta vừa rồi mới khiến cho thần hồn của hắn nổ tan tành, hắn đã hoàn toàn không còn chút thần hồn lực nào, tất cả đều bị thu nạp vào trong Âm Dương Hỗn Động đại trận rồi mà! Nói cách khác, chỉ trong chốc lát, toàn bộ ký ức của hắn sẽ bị mài mòn, biến thành thuần túy thần hồn lực! Thứ thần hồn này có thể giúp chúng ta ngưng luyện pháp bảo hoặc có thể hoàn toàn hấp thu vào trong cơ thể, khiến cho thần hồn lực tăng lên rất nhiều.

Hồng Dịch nghe thấy Thiện Ngân Sa nói vừa rồi mới chỉ là phong ấn được thánh giả Đồ Nguyên, vẫn chưa giết chết được hắn, liền cảm thấy kinh hãi vô cùng.

- Muốn cho thần hồn của một lôi kiếp cao thủ hoàn toàn tan biến trong thiên địa cũng không phải dễ dàng như vậy đâu. Lực lượng của chúng ta hiện giờ còn chưa đủ, phải cần một thời gian nữa mới có thể luyện hóa được hắn. Còn về phần hấp thu thần hồn lực của hắn, phải vô cùng cẩn thận mới được, ngàn vạn lần không thể bừa bãi hấp thụ, lỡ ra đối phương giảo hoạt, bên trong còn một tia thần niệm tí xíu không bị tiêu diệt, thì vẫn có thể ký thác vào trong thần hồn của chàng, chờ đợi thời cơ phát tác! Đến lúc chàng độ lôi kiếp, bất thình lình xông ra giở trò! Cùng chàng đồng quy vu tận!

Trong lúc nói chuyện, đôi lông mi nhướng lên, thể hiện một sự hưng phấn không thể che dấu.

- Việc này không thể so sánh với việc chàng hấp thụ đào thần chi linh! Đào thần chi linh là thứ tinh khiết vô cùng! Còn thần hồn của con người lại hoàn toàn khác biết, theo lý mà nói, thần hồn của quỷ tiên sau khi được luyện hóa xong, đích thực là có thể hấp thụ. Thế nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Huyền Âm môn năm đó cũng chính vì hấp thụ thần hồn để luyện hồn, tăng cường thực lực, vậy mà cuối cùng, đến ngay cả thần hồn của tông chủ cũng không tinh thuần, tẩu hỏa nhập ma mà chết. Sau khi trở về, chúng ta tu luyện một thời gian ngắn, đem thần hồn của thánh giả Đồ Nguyên luyện thành pháp khí đi!

Thiện Ngân Sa vừa dặn dò vừa tỏ ra vô cùng hưng phấn, không hề che dấu cảm xúc trên khuôn mặt.

Tất nhiên, không có lý do gì khiến nàng không thể hưng phấn.

Thu hoạch lần này thật sự là quá mức tưởng tượng.

Đến giờ phút này, không những thành công trong việc tranh đoạt Càn Khôn Bố Đại, mà ngay cả Pháp Huyết Thần Thảm, thậm chí cả một giọt máu Tà Thần cũng chiếm được, hơn nữa bên trong Càn Khôn Bố Đại còn không biết có những thứ gì nữa.

Tuy nàng đang chìm trong sự hưng phấn, thế nhưng cũng không lơi là sự cảnh giác. Cùng lúc đó liền phân ra rất nhiều tia thần niệm, hoặc là bay lên trời, hoặc là bay sát mặt đất, phóng đi khắp bốn phương tám hướng trong chu vi mười mấy dặm trên mặt đất để quan sát.

Trong tình huống hiện nay, càng phải cẩn thận hơn rất nhiều.

Huống chi, thuần dương lực của Càn Khôn Bố Đại rất đặc biệt, thực sự có thể khiến cho rất nhiều người cảm ứng được.

Cho đến bây giờ, Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa còn chưa học được phương pháp ẩn dấu thuần dương lực.

- Chúng ta mau chóng quay về tìm Tinh Nhẫn hòa thượng thôi, để lão ẩn nấp khí tức của Càn Khôn Bố Đại! Nếu không rất có thể chúng ta sẽ bị kẻ khác tìm thấy!

- Đây là điều tất nhiên rồi! Chúng ta đi thôi!

Hồng Dịch nhanh chóng thu thập đồ đạc, cho tất cả lên trên Pháp Huyết Thần Thảm. Sau đó hai người bước lên tấm thảm, rồi nhanh chóng phóng thẳng lên không trung, hướng về phía cánh rừng bên ngoài Thiên Vu thành lao đi.

Huyết Pháp Thần Thảm phi hành cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã bay đến phía trên Thiên Vu thành.

Thiên Vu thành hiện giờ dường như đã khôi phục lại sự yên bình, không có khói đen bao phủ, cũng không có đánh nhau kịch liệt, càng không có khí trận tinh khí như lang yên giống ban nãy.

Song Hồng Dịch cũng không để ý đến những thứ này, hắn nhanh chóng hạ xuống cánh rừng bên dưới.

Vừa mới hạ xuống, trong rừng bỗng xào xạc hẳn lên, Tinh Nhẫn hòa thượng liền nhảy ra bên ngoài, trước đó Hồng Dịch cũng không hề cảm nhận thấy bất cứ khí tức nào từ trên thân thể của lão ta.

Tuy nhiên điều này cũng không có gì là kỳ lạ. Ngay đó, khi Hồng Dịch giao đấu với Ngô đại quản gia, lúc ấy dùng thần niệm bắn ngang qua cũng không phát hiện được bất cứ khí tức nào của đối phương. Thánh giả trong võ đạo, có sức mạnh để thu liễm tất cả khí tức của bản thân, khiến cho người ta cảm thấy bọn họ tựa như những tảng đá không hề có sự sống.

- Công tử đoạt được Càn Khôn Bố Đại rồi sao? Mau mau đưa cho ta! Thuần dương lực trên chiếc túi này quá mức nồng hậu, phải lấy máu tươi của ta thì mới có thể che đậy được, thế nhưng cũng chỉ ẩn giấu được ba canh giờ thôi, cứ cách ba canh giờ phải dùng máu tươi của ta thấm qua một lần.

Tinh Nhẫn hòa thượng hếch mũi lên ngửi ngửi, lập tức cảm nhận được Càn Khôn Bố Đại đang được bao bọc ở trong Pháp Huyết Thần Thảm.

- Ồ!

Hồng Dịch cũng không chút nghi ngờ nào, định đưa Càn Khôn Bố Đại cho Tinh Nhẫn hòa thượng, thế nhưng lại bị Thiện Ngân Sa ngăn cản lại.

- Không sao đâu! Càn Khôn Bố Đại vốn thuộc về Đại Thiện tự, cho dù lão hòa thượng lấy lại cũng là đúng thôi. Huống chi lần này chúng ta thu hoạch không nhỏ, cho dù không có được Càn Khôn Bố Đại thì cũng không phải là chuyện gì to tát cho lắm.

Hồng Dịch khẽ lắc đầu, rồi tiếp tục đưa Càn Khôn Bố Đại cho TInh Nhẫn hòa thượng.

Tinh Nhẫn hòa thượng đưa mắt nhìn Hồng Dịch một cái, rồi tiếp lấy chiếc túi bằng da người này, trong lúc đó bỗng nhiên thoáng động một cái, từ đầu ngón tay bắn ra một dòng máu tươi, nhỏ xuống miệng chiếc túi lớn.

Ngoài dự tính của hai người!

Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa cảm nhận thấy, lúc Tinh Nhẫn hòa thượng nhỏ máu của bản thân xuống Càn Khôn Bố Đại, quả nhiên tia thuần dương lực loáng thoáng tản ra từ chiếc túi da người này hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Sau khi làm xong việc này, Tinh Nhẫn hòa thượng đem Càn Khôn Bố Đại giao lại cho Hồng Dịch.

Hồng Dịch hơi chút kinh hãi.

- Tại sao lại mang bảo vật trả lại cho ta? Chẳng lẽ đại sư không muốn đoạt lại hay sao? Đây chính là bảo vật trấn tự của Đại Thiện tự mà?

Hai tay của Tinh Nhẫn hòa thượng chắp lại, ánh mắt chợt lóe lên.

- Hai vị thí chủ đều là đại cao thủ, nếu như có thể giết chết được thánh giả Đồ Nguyên của Tinh Nguyên Thần miếu thì ta nhất định không phải là đối thủ. Hơn nữa công tử tu luyện Quá Khứ kinh, thì đã chính là người trong truyền thuyết có thể phục hưng Đại Thiện tự ta. Chiếc Càn Khôn Bố Đại này về lý cần phải được thí chủ nắm giữ! Chẳng những như thế, lão nạp cũng muốn đi theo công tử, cùng nhau phục hưng Đại Thiện tự.

- Phục hưng Đại Thiện tự?

Hồng Dịch lắc đầu.

- Ta chỉ là một kẻ đọc sách, không tin thần phật. Ta cũng không có cái suy nghĩ phục hưng Đại Thiện tự. Còn về phần lưu lại hay không thì tùy theo ý nguyện của Tinh Nhẫn đại sư.

- Đây không phải là chỗ để nói chuyện, tìm một chỗ an toàn hơn đi!

Thiện Ngân Sa đột nhiên nói.

- Được. Chúng ta có cần phải đi giết chết Hắc Lang vương không?

Trong lúc đó Hồng Dịch đột nhiên nhớ ra, mục đích bản thân đến Mãng Hoang lần này thì việc giết chết Hắc Lang vương Tất Thấp Hoa cũng là một nhiệm vụ lớn.

- Không cần đâu! Sau khi trở về, chúng ta ngưng luyện đạo pháp, đến khi đột phá cảnh giới thì có thể giết chết hắn dễ dàng như giết một con chó. Huống chi hiện giờ Mạt Nhật thần phủ của hắn đang ở trong tay chúng ta, sớm muộn gì cũng dẫn dụ được hắn mò đến. Việc cấp bách trước mắt chính là mau mau trở lại Xuất Vân quốc, thu xếp Càn Khôn Bố Đại thật tốt.

Thiện Ngân Sa tất nhiên là suy nghĩ tới toàn cục.

Tình hình trước mắt là như vậy, đoạt được Càn Khôn Bố Đại, chiếm được nhiều pháp bảo, sau khi thu xếp ổn thỏa, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, lúc đó việc giết chết Hắc Lang vương cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

- Được! Chúng ta lập tức trở về Xuất Vân!

Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa đưa mắt nhìn nhau, hai người liền nhanh chóng bay thẳng lên không trung, tất nhiên là cũng mang Tinh Nhẫn hòa thượng đi theo.

Dừng lại một chút ở trên khu rừng, vù một tiếng, âm phong của hai người lập tức phóng nhanh đi. Sau thời gian khoảng một nén hương đã ra tới biển khơi, rồi rời khỏi lục địa Mãng Hoang khổng lồ vô cùng vô tận, hướng về phía thế giới văn minh bay đi.

Mãng Hoang mặc dù lớn, thế nhưng lại là thế giới không có văn hóa, ở trong đó một thời gian dài, thì ngay cả cao thủ đạo thuật cũng cảm thấy vô cùng không thích ứng nổi.

..................

- Hả? Vừa rồi rõ ràng còn cảm ứng được tia thuần dương lực, tại sao chớp mắt một cái đã biến mất rồi!

Ngay khi Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa cùng Tinh Nhẫn hòa thượng rời đi được một lúc, thì một luồng âm phong mãnh liệt cuồn cuộn nổi lên, đáp xuống cánh rừng nhỏ bên ngoài Thiên Vu thành.

Đạo âm phong này vừa hạ xuống đất liền hóa thành một lão già mặc áo khoác màu vàng, khuôn mặt mơ hồ không thể nhìn rõ, dường như là một loại nhân vật suốt đời ẩn núp.

Thần niệm của lão già này vừa rung động, trong lúc lẩm bẩm, phát ra một thứ âm thanh bén nhọn, không ngờ lại giống y như giọng nói của đại kim chu Kim Huấn Nhi.

- Hả? Có người tới! Thiên Độn Thất Chuyển, thảo mộc phụ linh!

Thần niệm của lão già này mãnh liệt rung lên, đột nhiên dường như cảm giác được thứ gì đó, lập tức nhanh chóng co rút lại, toàn thân hóa thành một luồng âm phong lớn bằng đầu ngón tay cái, bay về phía một bụi cây, rồi dung nhập vào trong bụi cây đó.

Bản lĩnh mang thần hồn dung nhập vào cỏ cây đến trình độ này, không hề để lại chút vết tích nào, quả thực chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn qua.

Trong nháy mắt khi lão già này mang thần hồn dung nhập vào trong cỏ cây, ở phía trên bỗng xuất hiện bốn luồng âm phong. Bốn luồng âm phong này hạ xuống mặt đất, không ngờ lại là Nạp Lan Hài, Nạp Lan Yên La, Hạnh Vũ Tiên, còn có cả Hắc Lang vương.

- Ban nãy rõ ràng vừa mới cảm giác được tia thuần dương lực, tại sao thoáng cái đã biến mất rồi?

Bốn đại cao thủ vừa xuống tới mặt đất, đưa mắt nhìn nhau một cái, đồng loạt nói ra một câu.

- Hắc hắc hắc hắc!

Trong nháy mắt khi bốn đại cao thủ đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên, ở bên trong một bụi cây, một trận âm phong dữ dội tuôn ra. Trận âm phong này phân ra làm bốn luồng, mỗi một luồng đều hiện ra hư ảnh của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát.

Bốn pho tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát đột nhiên xuất hiện, tạo thành một cỗ lực lượng khổng lồ vô cùng vô tận, bao phủ không gian trong phạm vi mấy dặm xung quanh.

Trong lúc thần hồn lực bộc phát dữ dội, toàn bộ cây cối trong phiến rừng này bị thổi nghiêng ngả chẳng khác nào đám cỏ dại, có một vài cây đại thụ bị nhổ bật tận gốc.

Nếu như Hồng Dịch ở đây thì sẽ cảm nhận được rằng, vị cao thủ này đã chân chính lĩnh ngộ được lực lượng huyền bí nhất, đạt tới cảnh giới cao thâm nhất của Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh.

Thần lực vừa bộc phát một cái, âm phong cuồng bạo, toàn bộ cây cối xung quanh bị nhổ bật tận gốc, thứ đạo thuật này có sức mạnh cường đại đến mức nào đây!

- Đại Uy Thiên Long Bồ Tát! Kim Chu pháp vương!

Bốn đại cao thủ đạo thuật của Vân Mông lập tức cảnh giác, thế nhưng đã quá muộn rồi!

Luồng âm phong khổng lồ cùng lực lượng mãnh liệt của bốn pho tượng Đại Uy Thiên Long Bồ Tát, mang theo khí thế phô thiên cái địa cùng những thân cây đại thụ đã bị nhổ tận gốc bay thẳng đến đây.

Mặc dù bốn đại cao thủ này trong lúc vội vàng cấp bách thi triển đạo thuật chống cự lại, thế nhưng không hề nghi ngờ chút nào, bọn họ chắc chắn sẽ bị một chiêu mà bị đánh bại.

- Địa Sát!

Đến lúc cuối cùng, Hạnh Vũ Tiên coi như là phản ứng nhanh nhất, tế xuất ra Địa Sát kiếm hoàn trong Ngũ Hành Kiếm Sát!

Tinh khí mãnh liệt của đất đai mang theo một tầng đất màu vàng hiện ra, bao bọc lấy thân thể của bốn người.

Thế nhưng bốn người này vẫn bị đánh bay đi.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Bốn người bị đánh bay đi, gần như là mỗi người đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi! Đòn tập kích bất ngờ vừa rồi đã khiến cho thần hồn của bọn họ bị tổn thương, thậm chí còn ảnh hưởng đến phủ tạng trong cơ thể. Nếu như không phải là Hạnh Vũ Tiên mau chóng phòng hộ thì bốn người bọn họ đã bị đánh nát thành đống máu thịt bầy nhầy rồi.

- Tên này lại tới đánh lén! Thủ đoạn ẩn nấp thật kinh khủng! Rõ ràng vừa rồi ta đã lục soát qua một lượt, không hề phát hiện ra bất cứ động tĩnh nào cả!

Bốn người bị một chiêu tập kích này xong, lập tức bay lên không trung, rồi thi triển đạo thuật chuẩn bị đấu pháp.

Thế nhưng trong lúc bọn họ rống lên đầy giận dữ, thì trong phiến rừng bên dưới, ngoại trừ rất nhiều đại thụ bị nhổ bật tận gốc cùng những đống đất đá bắn tung tóe khắp nơi, thì không có bất cứ dấu hiệu của sự sống nào.

Rất dễ nhận thấy kẻ đánh lén bọn họ đã biến mất không còn thấy chút bóng dáng tăm hơi.

Bị tập kích một cái, ngay cả kẻ đánh lén là ai cũng không thấy, đối phương lại biến mất không thấy tăm hơi, điều này khiến cho bốn đại cao thủ từ trong nội tâm dâng lên một cảm giác uất ức vô cùng.

- Nhất định là Kim Chu pháp vương cướp đi Càn Khôn Bố Đại! Nếu không, vừa nãy, khi chúng ta vừa mới đến đây, hắn đã không lập tức biến mất như vậy, hơn nữa còn tập kích chúng ta nữa!

Hắc Lang vương Tất Thấp Hoa khôi phục lại sắc mặt, đôi mắt lóe ra một tia lục quang.

- Không sai! Nhưng nếu như Càn Khôn Bố Đại rơi vào tay của hắn, hắn lại còn biết được cách che dấu khí tức của chiếc túi. Như vậy trong thiên hạ không ai có thể tìm ra được. Bản lĩnh ẩn nấp của tên này, trong thiên hạ, không có ai có thể vượt qua hắn! Nếu như hắn quyết tâm trốn tránh thì ngay cả là phụ thân cũng không cách nào tìm ra được!

Hạnh Vũ Tiên nói.

- Không hay, có người tới!

Nạp Lan Yên La đột nhiên quát lên.

Đúng lúc này, từ giữa không trung, một vết nứt bỗng nhiên hiện ra. Năm đại quỷ tiên của triều đình Đại Kiền thoáng một cái liền bay ra ngoài, vừa nhìn thấy bốn người này, không nói nhiều lời, lập tức triển khai công kích, đủ loại pháp bảo, đạo thuật không biết từ đâu bắn phá mãnh liệt tới đây!

- Đi!

Hắc Lang vương quát lên một tiếng, bốn người lập tức nối đuôi nhau bay lên, bỏ chạy về phương xa.

Đây là chiến tranh!

Bốn đại cao thủ của Vân Mông quốc bị Kim Chu pháp vương tập kích đánh cho bị thương, rồi bị truy sát phải bỏ chạy.

Trong khi đó hạm đội ba trăm chiến thuyền của bọn họ lại bị Vô Địch hầu suất lĩnh hạm đội chặn đánh, một lượt hành động là đánh tan, bắt sống hai vạn tù binh, chiếm đoạt vô số của cải, ngay cả đại hạm trấn quốc Mông Thần hiệu cũng bị bắt sống.

Hạm đội của Vân Mông đế quốc bị thiệt hại hơn phân nửa, khả năng tung hoành trên biển bị giảm đi rất nhiều.

Mấy chục ngày sau, tại Ngọc kinh thành liên tiếp nhận được một loạt các tấu chương của Vô Địch hầu, toàn triều chấn động!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.