Dưỡng Cổ Giả

Chương 14:




Dưới sự chăm sóc của Lưu Phi, Thanh Loan một lòng chờ chết, thế nhưng dần dần đã chuyển biến tốt, cô ngoan ngoãn ăn cơm Lưu Phi đút, ngoan ngoãn cúi đầu để cho Lưu Phi giúp cô chải đầu. Đôi má gầy tóp khô héo của cô dần nở nang, như đóa hoa hồng đã héo rũ được che chở, nở rộ ra hương thơm ngọt ngào và kiều diễm.
Cô hoàn toàn ỷ lại Lưu Phi, chỉ cần một khắc không có nhìn thấy cô bé, đáy mắt liền tràn ngập sợ hãi bất an.
Ngày nọ, Thanh Loan tỉnh dậy từ giấc ngủ mê man, không thấy Lưu Phi bên cạnh, cô sợ hãi nhìn quanh, ngón tay gắt gao túm lấy grap giường, ngay cả Tỳ Hưu đến thân thiết an ủi cũng không làm cho cô bình tĩnh lại được.
“Lưu Phi đang ngủ.” Mạnh Ân nhẹ xoa bóp tay cho Thanh Loan, “Thanh Loan đại nhân, mấy ngày nay cô bé gần như không chợp mắt, thần đã ôm cô bé đến phòng thần ngủ một chút.”
Thanh Loan nhìn Mạnh Ân, ánh mắt không tự nhiên lắm mà dời đi. Cô đột nhiên có chút sợ ánh mắt của vị Hoạn Long thị còn lại duy nhất này… con ngươi can tịnh cơ hồ có chút vô tình của hắn, như là có thể nhìn thấu hết thảy.
Thậm chí có thể nhìn thấu hành động ngu dại đáng xấu hổ kia của cô.
“…Thanh Loan đại nhân, xin đừng trốn tránh.” Những ngày này Mạnh Ân cũng không phải nhàn rỗi không làm gì. Hắn liên hệ với Đại sư phụ, dựa vào mạng lưới tình báo của “Đêm Hè” làm một ít điều tra, “Ngài có thể trốn tránh tất cả, nhưng không thể trốn tránh chính mình.”
Đôi mắt xinh đẹp của cô lập tức dâng lên một tầng sương mù.
“Thanh Loan đại nhân, thanh âm của ngài đâu?” Mạnh Ân cũng thấy thực ưu thương, “Vì sao ngài lại đem Thiên Âm chia sẻ cho người khác?”
Cô ngoảnh đầu qua một bên, lệ tuôn như suối.
“Cho dù ngài đem thanh âm chia sẻ cho người khác, nhưng cũng không đến mức ngài mất đi thanh âm của mình.” Mạnh Ân càng ép chặt hơn, “Nhưng vì sao, ngài lại mất đi thanh âm của mình?”
“… Không biết. Ta… Không biết.” Thanh Loan dùng khí âm suy yếu nói, “Ta đột nhiên… không có thanh âm. Ta không biết vì sao…”
“Ngài có lời, muốn nói với người kia đúng không.” Mạnh Ân sắc bén xé miệng vết thương của cô, “Nhưng người lại nói không nên lời… Bởi vì hắn rất đặc biệt với người.”
Thanh Loan không nói lời nào, cũng không động đậy. Chỉ không ngừng rơi lệ châu.
“Ngài đã đem hôn ước cả đời ký kết với hắn sao?”
Cô che mặt, không tiếng động phát ra tiếng rên rĩ.
Nhân loại xem hôn nhân tựa như trò đùa, nhưng Phượng tộc lại không hề như vậy. Sinh mệnh của Phượng tộc kéo dài tựa như vĩnh hằng, đối với sự quan trọng của hôn ước còn vượt xa hơn cả sinh mệnh. Cô sống một thời gian dài như vậy, lại đem hôn ước quan trọng như thế phó thác cho một con người tuổi thọ ngắn ngủi, có thể nói là một hy sinh phi thường nghiêm trọng. Điều đó có nghĩa là chỉ có vài chục năm vui vẻ đoàn tụ, thời gian còn lại, cô phải một mình đối mặt với năm tháng cô tịch vô tận.
Nhưng không sao, cô nguyện ý.
Nhưng nhân loại tựa như loài phù du kia hồi báo lại cô chính là sự ác độc và lừa gạt, ngay tại lúc cô gần như đã dâng hiến hết thảy…
“Ngài đã đưa vũ y cho hắn sao?” Mạnh Ân cảm thấy thực không đành lòng. Hắn đã nói, hắn không có năng lực chống cự với bi ai cùng cực này. Thanh Loan thống khổ rất cuốn hút hắn… Nhưng hắn quyết tâm kết thúc nỗi thống khổ này của Thanh Loan, “Ngài đem chiếc cánh được xem như vật tượng trưng cho hôn ước, giao cho hắn sao?”
Thanh Loan nhắm lại đôi mắt rơi lệ không ngừng, khẽ gật đầu.
Chuyện này, là tình trạng tồi tệ nhất. Mạnh Ân thấy càng thêm trầm trọng.
“Thần sẽ giúp ngài đòi lại vũ y.” Không thành vấn đề, mình cũng là nhân loại giảo hoạt đáng khinh mà. “Nhưng thỉnh ngài… Đem tất cả lời muốn nói, hảo hảo nói ra.”
***
Một tháng sau, nhận được điện thoại của Mạnh Ân, Lục Hạo vội vàng chạy đến.
“Cô ta đã viết sao? Cô ta có viết nhạc ra không?” Ngay cả giày còn chưa kịp cởi, hắn nắm lấy Mạnh Ân hỏi không ngừng, “Rốt cuộc thế nào, mau nói cho ta biết!”
Mạnh Ân lạnh nhạt nhìn hắn một cái, “Ngươi có đem vũ y đến không? Ta nói rồi, đó là thuốc dẫn, không có thứ đó sẽ không chữa trị hết được. Ngươi phải biết rằng, còn sống mới có thể vẫn viết nhạc cho ngươi, người chết thì không thể.”
Lục Hạo do dự một lúc, “Trước hết ta muốn nhìn thấy bản nhạc cô viết đã. Sao ta biết được là ngươi không gạt ta?”
Mạnh Ân không kiên nhẫn ném bản nhạc phổ cho hắn, Lục Hạo tham lam nhìn, hàng mày vốn nhíu chặt dần dần buông ra, lộ ra biểu tình vui sướng muốn điên, “Chỉ cần cô ta nguyện ý, là có thể thôi! Cô ta đâu? Thanh Loan bao lâu có thể trở về?”
Mạnh Ân không trả lời, ôm vẻ mặt nghiên cứu nhìn Lục Hạo. “Ngươi yêu cô ấy không?”
Lục Hạo bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn có chút lúng túng. “…Có lẽ ngươi không tin, nhưng ta thật sự yêu cô ấy. Bằng không, làm sao ta có thể đem một dị tộc đến nhà ta mừng năm mới? Ba mẹ ta cũng đã gặp qua cô ấy! Bất kể là con người cô ấy hay là tài hoa của cô ấy… Ta đều rất yêu rất yêu. Chỉ vì cô ấy cãi lời ta, mới làm cho ta vô cùng thương tâm…”
“Vậy tại sao ngươi lại vi phạm hôn ước?” Mạnh Ân vô tình hỏi.
Lục Hạo sửng sốt một chút, đột nhiên trở nên cuồng nộ, hắn rít gào, “Ta đã nói với cô ta biết bao nhiêu lần rồi, đó là bí mật giữa chúng ta, sao cô ta có thể nói cho người khác biết? Thật là quá đáng! Cầm thú chính là cầm thú, muốn bọn họ giữ lời hứa lại khó khăn như vậy…”
“Cô ấy chưa nói nửa chữ.” Mạnh Ân thản nhiên, “Nhưng Phượng tộc lại trở nên thê thảm chật vật như vậy, cũng chỉ có nguyên nhân là hủy lời thề.”
“Ta không có hủy lời thề!” Lục Hạo rống lên, “Nếu không phải cô ta càng ngày càng không nghe lời, ta làm sao có thể đi lấy người khác? Cô ta trừ bỏ biết viết nhạc, còn giúp được gì cho ta chứ? Thế giới này hễ có tài hoa là có thể phóng ra thành tựu xuất sắc sao? Đừng có ngây thơ quá! Vị hôn thê của ta là tiểu thư thiên kim của ông chủ của một cty đĩa nhạc, cô ấy có thể làm cho ta sáng lên nóng lên trên vũ đài thế giới, chứ không chỉ hạn chế trên hòn đảo nhỏ bé này… Cô ta có thể làm được điều đó sao? Thanh Loan có thể làm được sao? Cô ta thậm chí dùng pháp lực mê hoặc ông chủ cty đĩa nhạc cũng không chịu làm!”
“Ngươi cần thiên kim kia giúp, cũng cần tài năng của Thanh Loan.” Mạnh Ân bình tĩnh phân tích, “Đơn giản mà nói, ngươi bị bệnh, là tham bệnh.”
“Ta không có bệnh.” Lục Hạo nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi đại khái cảm thấy ta là người đàn ông phụ tình, xấu xa đúng không? Thẳng thắn nói cho ngươi, ta làm vậy với Thanh Loan, một chút áy náy cũng không có. Có một đại sư nói với ta, kiếp trước ta đã cứu Thanh Loan. Nếu không nhờ ta cứu cô ta, cô ta đã sớm mất mạng rồi. Hiện tại cô ta làm hết thảy chỉ là hoàn lại ân tình kiếp trước mà thôi!”
Đứng một bên nhẫn nại trầm mặc, Lưu Phi trợn tròn mắt, sửng sốt trước những lời nhăng cuội này, lập tức cuồng nộ. Cô siết chặt nắm tay lại bị Mạnh Ân ngăn lại, ánh mắt cô vô cùng oán giận nhìn sư phụ, Mạnh Ân lại dùng một loại ánh mắt lạnh nhạt lại nham hiểm hồi báo cô.
Sư phụ, ước chừng sẽ không để cho tên này sống yên ổn đi. Lưu Phi hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận.
Mạnh Ân nở một nụ cười quyến rũ với Lục Hạo, dung mạo tuyệt mỹ hiếm có của hắn làm dịu đi cơn tức của Lục Hạo. “Nói cách khác, tới bây giờ ngươi không muốn kết hôn với Thanh Loan, hôn ước của các ngươi chưa từng thành lập?”
“Làm sao một con người lại đi lấy một con chim chứ?” Lục Hạo không chút suy nghĩ trả lời, “Hôn ước cái gì? Đó bất quá chỉ là lời dỗ ngọt cô ta thôi.”
“Nói như vậy, hết thảy đều là hiểu lầm.” Mạnh Ân tâm bình tĩnh hòa nhã vươn tay, “Đưa Vũ y cho ta đi. Ta cần vị thuốc dẫn này.”
Hắn chần chờ một chút, nhìn nhìn bản nhạc phổ trong tay… Thanh Loan còn sống, xác thực có vẻ quan trọng. Tuy rằng vũ y là pháp bảo duy nhất giữ lại Thanh Loan, nhưng, vũ y này chỉ có một nửa. Hắn chỉ cần vũ y, lại không hề nói là không cần hết toàn bộ, đúng không?
Hắn vẫn còn lại một nửa vũ y, có thể làm cho Thanh Loan không thể rời đi.
Lục Hạo đưa vũ y ra, trong hư không vươn ra một bàn tay trắng nõn, nhận lấy vũ y. Thanh Loan tiếp nhận nửa kiện vũ y kia, u buồn nhìn Lục Hạo.
“Hôn ước được giải trừ.” Mạnh Ân nhẹ nhàng nói một câu.
Thanh Loan chậm rãi, vô cùng thống khổ mà mỉm cười. Đôi mắt đầy lệ quang, cô chăm chú nhìn người đàn ông gần như cướp đi tất cả của cô… người mà cô trân quý nhất tin cậy nhất.
Cô muốn nói… Cô rất muốn nói…
“Đem thanh âm của ta, trả lại cho ta.” Cô dùng khí âm nói, nhưng không khí xung quanh lại rung động lên, “Đem tình yêu của ta, trả lại cho ta.” ôn nhu Thanh Loan giận dữ, ngay cả mặt đất cũng cùng rung động với cô, “Đem tiếng ca của ta, trả lại cho ta!”
Bắn lên cuồng phong, trong phòng, tất cả mọi vật đều bị cuốn vào phi vũ cuồng bạo, Lục Hạo mở miệng muốn nói, lại phát hiện thanh âm của hắn không thấy đâu.
“Đem tất cả của ta, toàn bộ trả lại cho ta!” Thanh Loan lấy lại được thanh âm của mình, cho dù là gào thét cũng tựa như Thiên Âm.
Lục Hạo chỉ cảm thấy mình như bị xé rách ra. Tất cả những thứ đoạt được từ Thanh Loan: linh cảm, tiếng ca, tất cả mọi thứ, toàn bộ đều không còn. Hắn kinh hoảng ôm lấy nửa kiện vũ y còn sót lại, nhưng nửa kiện vũ y kia tựa như có sinh mệnh, giãy dụa thoát ra từ trong tay hắn, bay về trên tay Thanh Loan.
Lấy lại được vũ y, Thanh Loan dần dần phát ra ánh quang thương thanh (lam + lục), cánh tay trắng nõn mọc ra lông chim màu xanh, biến ảo thành một đôi cánh chim cực lớn sải rộng, cô nhẹ nhàng xoay vài vòng trong phòng, rồi kề sát vào Mạnh Ân thì thầm vài câu, sau đó từ cửa sổ bay đi.
Lục Hạo khàn khàn gọi Thanh Loan, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi.
“Ngươi!” Hắn một phen túm áo Mạnh Ân, “Ngươi cư nhiên dám lừa ta!”
“Ta lừa ngươi? Ta có sao?” Mạnh Ân lạnh nhạt đẩy hắn ra, “Ta đã chữa trị được cho Thanh Loan, ngươi lấy được bản nhạc cuối cùng của Thanh Loan. Bất quá tham bệnh của ngươi… Ta bất lực rồi.”
Lục Hạo lại muốn nhào tới, lại bị một bầy ‘Chó lớn’ vừa giống sư tử vừa giống ngao khuyển chắn ở phía trước, nhe hàm răng sắc bén gầm gừ.
Hắn sợ hãi lui ra sau hai bước, “…Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Mạnh Ân mặc kệ lời uy hiếp của hắn, nhoẻn miệng lộ ra nụ cười mỉm xinh đẹp nhất, “Tham bệnh là bệnh nan y, thật đáng tiếc. Nhưng ta có thể giúp ngươi khai giấy báo cáo bệnh tình nguy kịch. Ngươi có cần ta thông báo cho người nhà không?”
“Fan hâm mộ của ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Lục Hạo khàn khàn gào thét, “Bọn họ sẽ đến xé ngươi thành mảnh nhỏ!”
“Tốt,” Mạnh Ân biểu tình thực nhẹ nhàng, “Ta chờ.”
***
Uy hiếp của Lục Hạo vẫn không hề có hiệu lực.
Kể từ khi thanh âm bị Thanh Loan thu hồi lại, fan hâm mộ cũng dùng tốc độ tương tự quên đi hắn. Mỗi ngày đều có một ca sĩ mới lên, mỗi ngày đều có một thần tượng mới. Những fan hâm mộ hắn, cũng rất nhanh trở thành fan của người khác.
“Thanh Loan về nhà rồi sao?” Nhìn trời không, Lưu Phi có chút buồn bã hỏi.
“Ừ, hẳn là về đến nhà rồi.” Mạnh Ân đọc báo.
“Chị ấy nói với ngươi cái gì?” Lưu Phi đoạt lấy tờ báo, ánh mắt phi thường nghiêm túc
“Ách…” Mạnh Ân khẽ ho một tiếng, “Cô ấy cám ơn ngươi, cũng cám ơn ta.”
“Có vậy thôi?” Lưu Phi có chút thất vọng, “Chị ấy còn đến nữa không?”
“Chỉ sợ không thể.” Mạnh Ân rất thành thực. Nhân gian đối với Thanh Loan đơn thuần mà nói, thật sự rất hiểm ác.
Kỳ thật, Thanh Loan không phải chỉ nói lời cám ơn với hắn. Dùng tâm nói chuyện so với ngôn ngữ còn nhanh chóng hơn.
Cô nói, đối tốt với Lưu Phi một chút. Lưu Phi ôn nhu như vậy, là vì ôn nhu mà cô cần là không người nào có thể cho cô bé, cho nên cố đối với loài sinh vật khác nhiều ôn nhu và săn sóc hơn, cũng được tặng lại ôn nhu lớn hơn.
“…Ngoan nha.” Mạnh Ân có chút vụng về ôm Lưu Phi lên đầu gối, “Sư phụ thương ngươi nha.”
“…Sư phụ, ngươi thần kinh sao? Ngươi vò rối tóc ta rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.